Hồi 108
Quăng Trả người, Hàn Thu Đoạt Kiếm

Người che mặt cười mát đáp:
__ Cô nương nên tự quên mình đi để hưởng thú đêm xuân đầm ấm rồi sáng mai thức dậy lão phu sẽ nói về những cuộc biến đổi lớn lao trong mình cô.
Tần Nhi miệng ú ớ:
__ Tướng công tự xưng là lão phu thì chắc nhiều tuổi lắm rồi.
Người che mặt cười đáp:
__ Lão phu tuy nhiều tuổi nhưng tự tin còn có thể sống được mấy chục năm nữa.
Lý Hàn Thu nghe thanh âm Tần Nhi có vẻ khác lạ, chàng không tài nào nhẫn nại được nữa, toan mở cửa tủ bước ra thì đột nhiên người che mặt lớn tiếng quát hỏi:
__ Ai đó?
Bỗng bên ngoài nhà có tiếng dõng dạc đáp lại:
__ Ta là Hàn công tử đây.
Tiếp theo một thiếu niên nai nịt gọn gàng, lưng đeo trường kiếm lấy vai đẩy cửa rồi từ từ tiến vào.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
__ Anh chàng Hàn công tử này đêm nay hai lần tới đây chắc là vì không muốn để cô nữ tỳ gã đã yêu thương bị người khác cướp mất.
Người che mặt xẳng giọng quát hỏi:
__ Ngươi tới đây làm chỉ
Hàn công tử đáp:
__ Tại hạ đến cứu Tần Nhị Các hạ mau buông tha nàng ra.
Người che mặt cười gằn hỏi:
__ Ngươi thật là lớn mật! Phương Tú đâu rồi?
Hàn công tử thủng thẳng đáp:
__ Y đi nghỉ rồi.
Người che mặt nói:
__ Lão phu nể mặt Phương Tú không muốn giết ngươi. Ngươi hãy kêu y đến đây để gặp tạ
Hàn công tử hững hờ đáp:
__ Các hạ buông tha Tần cô nương rồi muốn kiếm ai thì đi, bằng các hạ không buông tha Tần cô nương thì đừng hòng ra khỏi căn nhà này một bước.
Người che mặt dằn giọng hỏi:
__ Ngươi dám động thủ với lão phu chăng?
Hàn công tử xẳng giọng:
__ Sao lại không dám?
Người che mặt từ từ đứng dậy. Hai luồng mục quang sắc bén thấu qua tấm sa che mặt bắn ra ngoài nhìn chằm chặp vào mặt Hàn công tử lạnh lùng nói:
__ Ngươi khích lão phu giết ngươi thì lão phu cũng đành phải động thủ.
Hàn công tử tay phải rút trường kiếm ra khỏi vỏ ngạo nghễ đáp:
__ Tại hạ đã dám tới đây, dĩ nhiên là không sợ đâu.
Người che mặt hỏi:
__ Ngươi ỷ có người trợ lực chăng?
Hàn công tử lắc đầu đáp:
__ Không có đâu!
Người che mặt hình như úy kỵ Hàn công tử, mà lão lại có tính nhẫn nại vô cùng vẫn ra vẻ ung dung nói:
__ Ngươi mà không đem viện thủ đến thì quyết không địch nỗi lão phu đâu.
Hàn công tử lạnh lùng đáp:
__ Dù các hạ có che mặt thì tại hạ cũng nhìn rõ thân thế rồi.
Người che mặt cười khẩy hỏi:
__ Thật thế ư?
Hàn công tử thách thức:
__ Các hạ có muốn tại hạ nói huỵch toẹt ra không?
Người che mặt nói:
__ Được lắm! Ngươi hãy dùng phép truyền âm nói một mình lão phu nghe. Nếu ngươi nói đúng, lão phu sẽ buông tha con nha đầu này.
Hàn công tử nói:
__ Tại hạ mong rằng các hạ...
Đoạn gã dùng phép truyền âm kêu rõ thân thế đối phương.
Tần Nhi chỉ thấy Hàn công tử máy môi mà không biết gã nói gì.
Lý Hàn Thu ẩn trong tủ áo dĩ nhiên càng không nghe thấy.
Bỗng người che mặt cười lạt nói:
__ Ngươi quả là thông minh thật.
Lão dừng lại một chút rồi tiếp:
__ Ngươi hãy tránh lối cho ta ra.
Hàn công tử né sang một bên, ôm kiếm hộ vệ trước ngực.
Người che mặt từ từ cất bước tiến về phía trước. Lúc lão đi tới bên Hàn công tử, đột nhiên vung tay một cái.
Hàn công tử tức giận quát:
__ Lão dám ám toán ta ư?
Rồi vung trường kiếm quét ngang một cái.
Người che mặt lạng người tránh khỏi rồi lại lui về trước giường.
Hàn công tử xiêu người đi một cái. Gã đã phóng ra chiêu thứ hai đâm tới rất mau lẹ.
Người che mặt đề khí nhảy lên giường.
Hàn công tử phóng kiếm vào quãng không, người xô về phía trước. Mũi trường kiếm đâm vào tủ áo.
Lý Hàn Thu nghiêng người đi vừa tránh khỏi nhát kiếm.
Người che mặt vung tay áo một cái. Một luồng kình phong quét tới. Hàn công tử lớn tiếng la:
__ Lão muốn...
Người gã xiêu đi rồi ngã lăn xuống đất.
Người che mặt cúi lượm thanh trường kiếm giơ lên toan chén Hàn công tử thì Tần Nhi vội thét lên:
__ Đừng sát hại y!
Người che mặt mỉm cười thu bảo kiếm về hỏi:
__ Cô nương bảo sao?
Tần Nhi đáp:
__ Y là con trai Hàn Đào. Nếu tướng công giết y thì rồi trả lời Phương Tú ra sao?
Người che mặt đáp:
__ Nếu Phương Tú cùng Hàn Đào đem lòng bất phục thì lão phu sẽ giết cả bọn chúng.
Tần Nhi hỏi:
__ Trong Phương Gia Đại Viện có rất nhiều cao thủ tụ tập một mình tướng công địch lại họ thế nào được?
Người che mặt cười ha hả đáp:
__ Đừng nói một cái Phương Gia Đại Viện này, mà cho thêm cả những tay cao thủ ở Hàn phủ, lão phu cũng không sợ.
Tần Nhi nói:
__ Không được! Vô luận thế nào cũng không nên giết ỵ
Người che mặt nói:
__ Xem chừng cô đối với vị tiểu chủ nhân này có vẻ quan tâm lắm.
Tần Nhi bị dược vật xúc động dục tình. Lửa dục tuy đốt tâm thần nhưng trong lòng nàng vẫn còn một điềm linh tính chưa tiêu tan, nàng lớn tiếng la:
__ Không nên giết y!
Lý Hàn Thu ẩn trong tủ áo muốn nhẫn nại thêm cũng không được nữa. Chàng đẩy cửa nhảy ra. Đồng thời vung tay mặt nhắm điểm vào sau lưng người che mặt.
Người che mặt vừa nghe tiếng kẹt cửa, lập tức nhảy vọt mình đi tránh khỏi.
Lý Hàn Thu đánh sểnh một chiêu liền lập tức phóng chiêu thứ hai đánh tới.
Người che mặt tuy tay cầm trường kiếm mà không tài nào xoay mình kịp để tấn công.
Lý Hàn Thu phóng chưởng theo lối liên hoàn đánh ra tới tấp.
Lúc ở với Nam Thiên thấy công Du Bạch Phong đã học được phép Kiếm chưởng, nay chàng gặp tình thế bức bách liền phát huy toàn lực đưa ra tấn công khiến cho người che mặt không còn cơ hội để phản kích.
Người che mặt thấy mình không sao xử dụng trường kiếm được lại bị đối phương tấn công rất gắt, lão phải lui luôn mấy bước.
Lý Hàn Thu dồn đối phương đến góc nhà. Nhưng chàng tự biết rõ mình chỉ sở trường về kiếm thuật. Còn dùng quyền chưởng thì chẳng thể nào đả thương đối phương được.
Chàng còn nghĩ rằng:
__ Nếu mình tấn công một hồi không làm gì được lão thì đến lúc lão bắt đầu phản kích mình không còn đủ sức để chống chọi.
Chàng đảo mắt nhìn quanh thấy đầu giường Tần Nhi có treo một thanh trường kiếm.
Nguyên Lý Hàn Thu lúc trà trộn vào nội thành chàng đã cởi trường kiếm ra rồi. Hiện thời chàng chỉ có hai cách lấy được kiếm, một là lấy thanh kiếm đeo trên đầu giường Tần Nhi, hai là nghĩ cách đoạt thanh trường kiếm ở trong tay người che mặt.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chưởng thế chậm lại một chút. Người che mặt lập tức mở thế phản công.
Chỉ trong khoảnh khắc kiếm quang lấp loáng phản kích tới nơi.
Lý Hàn Thu tuy cực lực phấn khởi tâm thần, nhưng thế kiếm của đối phương tấn công rất gắt gao.
Tần Nhi hai mắt đỏ như lửa nhìn hai bến chiến đấu rất ác liệt. Bỗng nàng quát lớn:
__ Dừng tay!
Lý Hàn Thu quay đầu lại nhìn thấy Phương Tú tay cầm trường kiếm đứng trước cửa.
Người che mặt lạnh lùng hô:
__ Phương Tú! Bắt lấy tên này.
Nguyên Lý Hàn Thu mặt đã đồ thuốc dịch dung nên Phương Tú không nhận ra được.
Phương Tú tỏ vẻ rất sợ hãi người che mặt. Hắn dạ một tiếng rồi cầm kiếm bước vào.
Lý Hàn Thu đột nhiên cúi xuống ôm Hàn công tử lên.
Phương Tú vung tay mặt phóng kiếm đâm tới.
Lý Hàn Thu ôm Hàn công tử trong tay liền dùng gã làm mộc đối kiếm rất tốt. Chàng giơ người Hàn công tử lên, Phương Tú lập tức phải thu kiếm về né sang một bên.
Lý Hàn Thu chạy lẹ hai bước đến bên cửa lớn.
Phương Tú cười lạt nói:
__ Khắp Phương Gia Đại Viện đã bố trí phòng thủ. Trong nhà lại cơ quan trùng điệp. Ta không tin là ngươi có thể trốn thoát được khỏi chốn này.
Lý Hàn Thu thủng thẳng đáp:
__ Tại hạ đã lẻn vào được thì tất có thể trốn thoát khỏi nơi đây.
Phương Tú hỏi:
__ Ngươi là ai?
Lý Hàn Thu rung hai tay một cái quật Hàn công tử vào Phương Tú nói:
__ Viện chúa hãy đón lấy tên điệt nhi này.
Phương Tú không con nên rất cưng Hàn công tử. Hắn dang hai tay ra để đón lấy gã.
Ngờ đâu Lý Hàn Thu nhân cơ hội này dùng thân pháp rất mau lẹ đoạt được thanh trường kiếm ở trong tay Phương Tú. Đây là phép "Không Thủ Đoạt Đao", một tuyệt kỹ mà Du Bạch Phong đã truyền thụ cho chàng. Kể ra chàng chưa đủ nội lực nhưng may nhân lúc Phương Tú phân tâm đón Hàn công tử, nên chàng đã thành công.
Lý Hàn Thu có kiếm rồi, đàm khí tăng lên bội phần, nên chàng không tính đường trốn chạy nữa.
Phương Tú bị đoạt mất kiếm, bất giác ngẩn người ra lùi lại hai bước.
Nhưng Lý Hàn Thu không nhân cơ hội này để tập kích mà chàng cũng lùi lại hai bước.
Phương Tú ngó lại thấy Hàn công tử không thấy có thương tích gì mới hơi yên lòng. Hắn trợn mắt nhìn Lý Hàn Thu quát hỏi:
__ Sao ngươi lại đả thương gã, làm cho gã mê man bất tỉnh?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Cái đó viện chúa hỏi lại lệnh chủ nhân sẽ biết.
Câu này chàng thật khích Phương Tú ra mặt. Tuy Phương Tú trong lòng tức giận nhưng không sao được, hắn đưa mắt nhìn người che mặt hỏi:
__ Thằng nhỏ này bị thương về tay Đông chủ ư?
Người che mặt lạnh lùng hỏi lại:
__ Cái đó chỉ đáng trách ngươi gia pháp bất nghiêm. Giữa luc' canh khuya sao còn để gã lẻn vào đây?
Phương Tú khẻ đằng hắng một tiếng rồi nói:
__ Gã lớn mật làm càn bị thương là đáng tội. Nhưng thuộc hạ không hiểu gã bị thương vì thứ thủ pháp gì?
Mối tình tha thiết của Phương Tú đã lộ ra trong lời nói.
Người che mặt đáp:
__ Gã bị thương về một thứ thuốc mê hồn, cứ uống thuốc giải là tỉnh lại ngaỵ
Trần quản gia vừa cất bước đi trước vừa khẽ bảo Quân Trung Phụng:
- Cô nương! khi tới cửa nhà đại sảnh cô nương sẽ có hai nữ tì ăn mặc lịch sự thị phụng.
Quân Trung Phụng ngập ngừng hỏi lại:
- Hai tên nữ tỳ chờ điệt nữ?
Trần quản gia ngắt lời:
- Phải rồi, hai tên nữ tỳ đã được lựa chọn này là những ả rất lanh lợi. Chúng biết đường đón trước ý muốn của kẻ khác và giỏi nghề ứng phó. Cô nương là người thông minh lại được chúng giúp đỡ thì việc tìm hiểu địa vị mình cùng cách ứng phó trong buổi tiệc này chẳng khó khăn gì.
Quân Trung Phụng cười mát nói:
- Vãn bối sẽ thử coi.
Trần quản gia dẫn đi trong khoảnh khắc đã tới trước cửa nhà đại sảnh. Quả nhiên tại đây đã có hai ả nữ tỳ mặc áo đoạn màu hồng chờ sẵn.
Trần quản gia trỏ Quân Trung Phụng giới thiệu:
- Vị này là Quân cô nương.
Ả nữ tỳ mé tả nghiêng mình tự giới thiệu:
- Tiểu tỳ là Xuân Ðào.
Nữ tỳ mé hữu cũng nghiêng mình nói:
- Tiểu tỳ là Thu Cúc xin tham kiến cô nương.
Quân Trung Phụng khiêm nhượng nói:
- Hai vị tỷ tỷ bất tất phải đa lễ.
Xuân Ðào, Thu Cúc đồng thanh nói:
- Cô nương có việc chi xin cứ sai bảo.
Quân Trung Phụng đáp:
- Ta mong được hai vị tỷ tỷ giúp đỡ cho.
Xuân Ðào nói:
- Yến tiệc đã bắt đầu. Chúng ta nên tiến vào sảnh đường. Tiểu tỳ xin dẫn lối.
Thị nói xong từ từ đi trước, đẩy cửa mở ra.
Thu Cúc nghiêng mình đi bên cạch Quân Trung Phụng nói:
- Xin cô nương vịn vai tiểu tỳ mà đi.
Quân Trung Phụng đưa tay mặt lên vịn vai Thu Cúc đi sát sau lưng Xuân Ðào bước vào nhà đại sảnh. Nàng ngoảnh đầu trông ra thấy bốn góc sảnh đường đặt bốn cây nến hồng lớn bằng cách tay trẻ con, chiếu ánh sáng như ban ngày. Năm bàn tiệc bày ra thành hình hoa mai.
Quân Trung Phụng vẫn đặt tay trên vai Thu Cúc từ từ bước vào giữa sảnh đường. Nàng đưa đôi mắt rất xinh đẹp nhìn các bàn, miệng luôn luôn nở nụ cười tươi thắm. Bao nhiêu người trong sảnh đường đều dừng đũa chén chăm chú nhìn Quân Trung Phụng.
Quân Trung Phụng cũng nhân cơ hội này đưa mắt nhìn quần hùng để dò xét xem họ là những hạng người nào.
Tuy trong nhà đại sảnh bày ra năm bàn tiệc, nhưng số người các bàn không giống nhau.
Trên bàn phía trước chỉ có một lão già tóc bạc phơ mình mặc thanh bào. Bên cạch đặt một cây gậy đen láy.
Bàn mé tả là hai người trung niên vào trạc tứ tuần, dường như hai anh em. Hai người này trong mặc võ phục, ngoài khoác áo choàng. Sau lưng gồ lên không hiểu họ dắt binh khí gì.
Bên bàn mé hữu là một lão già chừng 50 tuổi ngồi với một chàng thanh niên chừng 20 tuổi.
Thanh niên này ra chiều rất kính trọng lão già. Dường như họ là hai cha con.
Hai vị bảo chúa ngồi bàn chính giữa.
Trên bàn phía sau tình hình phức tạp hơn. Bàn này có ba người. Một người là đại hán trung niên sắc mặt lợt lạt, tuổi ngoại 30, một người thấp lùn, mập mạp, mặc bào màu lam cũng vào hàng đứng tuổi. Còn người nữa mình mặc áo xanh lưng đeo trường kiếm, tuy tuổi chưa nhiều đã để bộ râu đen khá dài.
Mục quang Quân Trung Phụng vừa tiếp xúc với tia mắt người mặc áo xanh đeo kiếm đột nhiên cảm thất đối phương nhìn mình bằng tia mắt sáng như điện. Bất giác nàng động tâm nghĩ thầm:
- Mục quang này rất quen thuộc. Không hiểu mình đã gặp hắn ở đâu?
Nàng còn đang ngẫm nghĩ thì đối phương đã thu mục quang về. Quân Trung Phụng ngưng thần ngẫm nghĩ:
- Mình không sao nhớ ra được cặp nhãn thần này là ai?
Ðột nhiên có tiếng cười khanh khách vang dội trong đại sảnh.
Quân Trung Phụng đảo mắt nhìn lại xem ai vừa nổi lên tràng cười thì chính là một trong hai người trông như anh em ngồi bàn mé tả. Tiếng cười ở miệng người lớn tuổi hơn phát ra.
Tiếng cười vừa dứt, tiếp theo là giọng nói oang oang phát ra:
- Hai vị bảo chúa có con mắt tinh đời, lựa chọn được ả nha đầu này thật đã không lầm. Ả đáng là tuyệt đại mỹ nhân.
Ðại bảo chúa mặc áo bào xanh tủm tỉm cười nói:
- Ngụy huynh quá khen! Người nhà cô nương đây đã bị gã hung thủ áo trắng sát hại. Hai vị cứ bắt được gã đó tất chiếm được phương tâm của cô nương.
Hắn chưa dứt lời thì đột nhiên lão già trạc tuổi ngũ tuần ngồi bàn mé hữu lớn tiếng hỏi:
- Ðại bảo chúa! Cô nương đây xuất thân thế nào?
Thanh bào lão nhân đáp:
- Y là con nhà đại gia.
Lão kia lại nói:
- Nếu cô không phải là một ả ca kỹ mà đại bảo chúa mua về thì tại hạ xin có lời thỉnh cầu...
Thanh bào lão nhân nói ngay:
- Từ huynh có điều chi xin cứ cho biết.
Lão họ Từ đáp:
- Lão phu muốn cầu thân cho khuyển tử và hy vọng đại bảo chúa chấp thuận ngay cho.
Thanh bào lão nhân cười rồi đáp:
- Tiểu đệ khi nào dám chẳng tuân theo ý kiến của Từ huynh...
Bỗng một tiếng cười lạt ngắt lời của Thanh bào lão nhân rồi nói:
- Có lý đâu Ðại bảo chúa lại thiên vị, coi kẻ khinh người trọng.
Quân Trung Phụng từ từ đưa mắt nhìn lại thì người nói câu đó chính là gã trung niên mặc áo bào lam vừa thấp lùn vừa mập thù lù ngồi bàn phía sau.
Thanh bào lão nhân cười ha hả nói:< Thu phóng liền ra mười mấy kỳ chiêu bức bách người che mặt và Phương Tú phải lùi lại đến bên giường. Chàng hơi dừng kiếm lại lạnh lùng hỏi:
__ Hai vị liên thủ hợp lực bất quá cũng đến thế mà thôi chứ gì?
Phương Tú đáp:
__ Nếu các hạ không sử dụng tới Thất Tuyệt Ma Kiếm thì Phương mỗ khó mà đoán ra thân thế các hạ. Đáng tiếc là các hạ không nhịn được.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Viện chuá biết tại hạ là ai thì đã sao? Trước khi tại hạ giết chết viện chuá, tưởng cũng nên cho viện chuá biết rõ đã bị hạ sát vào tay ai. Có như thế chết mới nhắm mắt được.
Phương Tú nói:
__ Các hạ đúng là Lý Hàn Thu rồi!
Lý Hàn Thu đáp:
__ Tại hạ là con Thái Cực Lý Thanh Trần quyết báo thù cho phụ thân.
Người che mặt đột nhiên hỏi xen vào:
__ Ngươi tưởng Thất Tuyệt Ma Kiếm là môn kiếm pháp vô địch chăng?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Đàm Dược Sư! Bất luận các hạ cải trang thế nào thì tại hạ cũng có thể nhận ra được.
Người che mặt buông kiếm cả cười hỏi:
__ Thế ra ngươi vẫn tưởng lão phu là Đàm Dược Sư ư?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Phải rồi! Tại hạ không hiểu sao các hạ không dám đưa bộ mặt thật ra để gặp Phương Tú?
Người che mặt nói:
__ Ngươi mà muốn chứng thực lão phu là ai thì chỉ có một cách.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Cách gì?
Người che mặt đáp:
__ Ngươi dùng Thất Tuyệt Ma Kiếm để thắng được kiếm của lão phụ
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Được lắm! Tại hạ thắng được các hạ thì sao?
Người che mặt đáp:
__ Lão phu sẽ buông tha ngươi ra khỏi chốn này.
Lý Hàn Thu nói:
__ Không được! Tại hạ còn muốn đem theo hai người cùng đi.
Người che mặt hỏi:
__ Có phải Tần Nhi và Hàn công tử không?
Phương Tú xen vào:
__ Các hạ đem Tần Nhi đi thì còn có thể chứ đem Hàn công tử thế nào được?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Đó là một điều kiện tiên quyết nếu Phương viện chuá không ưng thuận, thì tại hạ cũng chẳng cần nói rõ nội tình.
Phương Tú nhìn người che mặt ngập ngừng nói:
__ Ý kiến Đông chủ....thế nào?
Người che mặt ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi lại:
__ Nếu lão phu thắng ngươi thì sao?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Hãy khoan! Tại hạ chưa nói hết điều kiện.
Người che mặt hỏi:
__ Còn điều kiện gì nữa?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Các hạ cũng phải nói rõ thân thế.
Người che mặt cười lạt hỏi:
__ Được rồi! Nhưng ngươi bị bại thì sao?
Lý Hàn Thu đáp:
__ Tại hạ mà thua thì bó tay chịu trói tuỳ các hạ xử trí thế nào cũng được.
Người che mặt nói:
__ Quân tử nhất ngôn!
Lý Hàn Thu nói theo:
__ Tứ mã nan truỵ Nhưng chính ngươi các hạ phải thắng tại hạ mới được còn các vị hợp lực với nhau để thủ thắng thì không kể.
Người che mặt nói:
__ Được rồi!
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
__ Nếu mình thắng được người che mặt này thì quay lại đối phó với Phương Tú dĩ nhiên là dễ hơn nhiều. Khi ta kiềm chế được hai lão rồi thì việc ra khỏi Phương Gia Đại Viện chẳng khó khăn gì nữa.
Bỗng nghe người che mặt trầm giọng quát:
__ Hãy coi chừng!
Đột nhiên lão rung tay phóng kiếm đâm tới.
Lý Hàn Thu đưa kiếm lên đỡ rồi thuận đà phản kích liền.
Chỉ trong khoảnh khắc, hào quang lấp loáng, bóng kiếm tung hoành. Hai người chỉ bắt đầu khai diễn một trường ác đấu vô cùng kịch liệt.
Trong nhà đia. thế chật hẹp. Hai người đều không thi triển được thân pháp mau lẹ để né tránh thế kiếm của đối phương mà chỉ trông vào cách biến chiêu để kiềm chế đối phương. Hai bên đều qua lại những chiêu thức cực kỳ nguy hiểm cơ hồ trí mạng.
Lý Hàn Thu thi triển Thất Tuyệt Ma Kiếm một kiếm pháp hiểm ác nhất thiên hạ mà người che mặt vẫn ra chiêu đỡ gạt được.
Chỉ trong khoảnh khắc, hai người đã đấu hơn năm mươi hiệp.
Lý Hàn Thu ngấm ngầm kinh hãi bụng bảo dạ:
__ Từ ngày gia nhập giang hồ ít khi ta gặp người đón đỡ được mười chiêu của ta thế mà lão che mặt này cầm cự mấy chục chiêu vẫn không nạp mạng thì ít ra hắn đã hiểu rõ Thất Tuyệt Ma Kiếm. Cuộc chiến này e rằng khó lòng thắng được.
Bỗng thấy người che mặt chuyển vận trường kiếm phong toa? hai ba chiêu kiếm chớp nhoáng của Lý Hàn Thu rồi quát lên:
__ Hãy dừng tay!
Lý Hàn Thu dừng thế kiếm hỏi lại:
__ Chuyện gì vậy?
Người che mặt đáp:
__ Cục diện bửa nay đã rõ lắm rồi, nếu chúng ta tiếp tục tỷ võ trong nhà thì khó lòng phân thắng bại được.
Lý Hàn Thu hỏi:
__ Vậy các hạ tính sao?
Người che mặt đáp:
__ Chúng ta ra ngoài động thủ. Ngoại trừ kiếm thuật, ai nấy có thể thi triển môn võ công khác, hoặc giả có phân thắng bại chăng.
Lý Hàn Thu hỏi móc:
__ Các hạ muốn gói ghém cả cách xử dụng thuốc mê nữa chứ?
Người che mặt mỉm cười hỏi lại:
có chi đáng kể.
Lão áo xanh thủng thẳng hỏi:
- Trương đại trang chúa! Mười bức danh họa đó đại trang chúa đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Trương Tử Thanh đáp:
- Sẵn sàng từ lâu rồi.
Lão áo xanh hỏi ngay:
- Trong mười bức họa đó có bức nào kêu bằng Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?
Quân Trung Phụng nghe hai lão đối đáp nhau không khỏi ngẩn người ra tự hỏi:
- Sao? Lão này cũng hỏi đến bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ là nghĩa gì?
Lão áo xanh lại nhắc:
- Xin Trương bảo chúa nghĩ kỹ coi trong quí bảo có bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?
Trương Tử Thanh ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ nhớ lại thì đường như không có bức đó.
Lão áo xanh nói:
- Hiện nay ở trên đời những người tàng trữ nhiều của quí ở trong thiên hạ có lẽ chẳng ai bằng Trương bảo chúa. Bảo chúa rất nhiều danh họa vậy nhớ kỹ lại coi có bức nào tên là Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không?
Trương Tử Thanh quay lại ngó đại hán trung niên mặc bào tía khẽ hỏi:
- Này ngũ đệ, ngũ đệ thử nhớ xem chúng ta có cất bức họa nào tên như vậy không?
Ðại hán mặc bào tía ngần ngừ đáp:
- Dường như tiểu đệ có nghe nói tới bức này... nhưng...
Lão áo xanh hỏi ngay:
- Bức họa đó hiện giờ ở đâu?
Ðại hán mặc bào tía nghĩ thầm trong bụng:
- Vẻn vẹn một bức họa đồ có chi đáng kể mà sao lão này say mê đến thế? Vô luận thế nào khi mình kiếm thấy bức họa đồ này phải ngó kỹ xem mới được.
Hắn nghĩ vậy rồi đáp:
- Tại hạ cố nhớ lại thì bức họa đồ này hiện không có ở trong tệ bảo.
Lão áo xanh hỏi gặng:
- Vậy thì ở đâu?
Ðại hán mặc bào tía đáp:
- Nó mà không ở trong tay anh em tại hạ đây thì tất nhiên cũng ở trong tay một trong ba vị Liễu Trường Công, Nguyên Tử Khiêm, hay Quân Thiên Phụng.
Lão áo xanh lại hỏi:
- Ba vị đó đã chết cả rồi kia mà?
Ðại hán mặc bào tía đáp:
- Theo chỗ tại hạ biết thì tên hung thủ áo trắng kia chỉ chuyên giết người chứ không có ý thu tàng trân bảo.
Lão áo xanh đột nhiên buông tiếng thở dài, nhắm mắt lại không nói gì nữa. Dường như trong lòng lão có điều chi đau khổ vô cùng.
Ðại hán mặc áo bào tía quay lại ngó Trương Tử Thanh khẽ nói:
- Bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ đó tiểu đệ nhớ ra rồi.
Trương Tử Thanh hỏi:
- Cái đó chia cho ai?
Ðại hán bào tía đáp:
- Chia cho Tứ ca Quân Thiên Phụng.
Lão áo xanh đột nhiên mở bừng mắt ra hỏi:
- Các hạ nhớ rõ thế ư?
Ðại hán bào tía đáp:
- Nhất định không sai vì chính tay tại hạ đã chia bức họa đó cho y.
Lão áo xanh đứng phắt dậy hỏi:
- Quân Thiên Phụng hiện giờ ở đâu?
Ðại hán bào tía đáp:
- Các hạ quên rồi sao? Y bị giết về tay hung thủ áo trắng.
Lão áo xanh nói:
- Ý lão phu muốn hỏi Quân Thiên Phụng đã để bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ ở đâu?
Ðại hán bào tía đáp:
- Người nhà y chết cả thì còn ai biết được bức họa đồ đó để ở đâu.
Lão áo xanh nói:
- Kiểu này thì nhất định bức họa đồ đó lọt vào tay tên hung thủ kia rồi.
Trương Tử Thanh để ý quan sát lão áo xanh thấy lão lộ vẻ vô cùng nóng nảy thì nghĩ ngay đến bức Lưu hải bí thiền đồ đó nhất định là một bảo vật trân quí vô cùng.
Lão vốn là tay xảo quyệt nghĩ bụng:
- Nếu mình hỏi thẳng thắn tất lão bào xanh không chịu nói thì chi bằng ta dùng cách trương Ðông kích Tây cho biết rõ nội tình.
Lão liền khẽ đặng hắng một tiếng rồi gọi đại hán mặc bào tía:
- Lão Ngũ! Ngày chúng ta thu cất họa đồ, dường như có mấy bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ chứ không phải một?
Ðại hán áo tía ban đầu ngẩn người ra. Sau hắn hiểu ngay chủ ý của huynh trưởng liền tủm tỉm cười đáp:
- Có lẽ đúng! Tiểu đệ chỉ nhớ mang máng bức này không phải chỉ có một.
Quả nhiên lão áo xanh không nhịn được lên tiếng:
- Trong thiên hạ Lưu Hải Bí Thiền Ðồ có cả trăm bức, nhưng chỉ có một bức là hữu dụng mà thôi.
Trương Tử Thanh nghe lão nói vậy thì trong bụng mừng thầm, giả vờ chau mày nói:
- Tiểu đệ là người thu thập trân bảo thế nào, thiên hạ đều biết cả. Về danh họa cũng như về châu báu, những nét đẹp cái hay tiểu đệ dám nói ít người bì kịp. Chặng khi nào thu về những vật kém giá trị.
Lão áo xanh nói:
- Cái trân quí của Lưu Hải Bí Thiền Ðồ không phải ở nét vẽ đẹp hay xấu...
Lão nói tới đây dường như chợt nhớ ra điều gì nên dừng lại không nói nữa.
Trương Tử Thanh nghĩ thầm:
- Xem chừng lão này có ý cảnh giác rồi.
Hắn quay lại đưa mắt nhìn đại hán áo tía hỏi:
- Trong bản bảo, tiểu huynh nhớ lại dường như cụng có một bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ thì phải chứ?
Hai lão này ở với nhau đã mấy chục năm nên tâm linh hơi khéo ý một tí là hiểu nhau ngay.
Bỗng nghe đại hán mặc bào tía đáp:
- Ðúng rồi! Tiểu đệ cũng nhớ ra trong bản bảo có một bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ nhưng đã lâu lắm rồi. Bây giờ phải tốn công mới tìm được.
Quả nhiên mấy câu này khiến lão áo xanh không nhịn được nữa, lại hỏi:
- Hai vị có nhớ bức họa thu cất tại quí bảo đây do người nào vẽ không?
Trương Tử Thanh ngập ngừng đáp:
- Cái này... tiểu đệ nhớ không rõ nữa vì cách đã lâu năm... Dù đệ ký ức có cường kiện tới đâu cũng nhớ một cách lờ mờ...
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Có điều Lam huynh hỏi tới người nào hội họa khiến cho tiểu đệ nhớ lại chuyện cũ...
Lão áo xanh trầm ngâm một chút rồi nói:
- Lão phu có nói với các vị cũng chẳng hề chi. Lão phu muốn tìm bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ do một họa sĩ Tam Tinh Tài Nhân.
Ðại hán mặc bào tía nói:
- Tam Tinh Tài Nhân ư?... Dường như tại hạ đã trông thấy thủ danh này rồi. Có điều theo chỗ tại hạ biết thì Tam tinh tài nhân dường như không phải là tay danh họa nổi tiếng lắm. Suốt đời có lẽ y chỉ vẽ mỗi bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ mà thôi.
Trương Tử Thanh cũng hỏi:
- Lam huynh! Sao Lam huynh biết bức họa của Tam Tinh Tài Nhân nhất định lọt vào tay tiểu đệ?
Lão áo xanh đáp:
- Theo chỗ lão phu biết thì bức Lưu Hải Bí Thiền Ðồ kia nguyên là vật sở hữu của Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần. Lý Thanh Trần bị anh em đại bảo chúa mưu hại thì dĩ nhiên nó phải lọt vào tay bảo chúa.
Trương Tử Thanh hơi biến đổi sắc mặt, ngập ngừng nói:
- Lam huynh! Theo tin tức của tiểu đệ lượm được thì hung thủ áo trắng là di cô của Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần.
Lão áo xanh ngắt lời:
- Lão phu cũng nghe đồn như vậy.
Trương Tử Thanh nói:
- Lam huynh đã nghe được tin này, tưởng không nên bạ đâu nói đấy.
Lão áo xanh cười khanh khách hỏi:
- Trương đại bảo chúa! Lão phu xem chừng đại bảo chúa có vẻ sợ hãi tên hung thủ đó lắm thì phải?
Ðại hán mặc bào tía lạnh lùng đáp:
- Bọn tại hạ đã bố trí Thiết hoa bảo một cách rất nghiêm mật chắc gã chẳng tài nào vào lọt.
Lão áo xanh nói:
- Thế thì các vị chẳng còn sợ gì nữa.
Ðại hán mặc bào tía hững hờ đáp:
- Anh em tại hạ nhờ Lam huynh tới đây giúp đỡ, cùng bàn việc chống ngăn cường địch, chứ không phải mời Lam huynh đến để bình luận những chuyện thị phi trên chốn giang hồ.
Lão áo xanh nói:
- Giữa lão phu và hai vị chẳng qua là chỗ quen biết mà thôi thì làm sao lại mời đến để chống ngăn cường địch. Dĩ nhiên lão phu chỉ vì trọng thưởng mới tới.
Trương Tử Thanh thấy giọng nói hai bên mỗi lúc một ra vẻ khích bác, liền lên tiếng xen vào:
- Ngũ đệ! Sao Ngũ đệ lại có vẻ khiếm lễ với tân khách?

Truyện Thất Tuyệt Ma Kiếm Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 Hồi 42 Hồi 43 Hồi 44 Hồi 45 Hồi 46 Hồi 47 Hồi 48 Hồi 49 Hồi 50 Hồi 51 Hồi 52 Hồi 53 Hồi 54 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 55 Hồi 56 Hồi 57 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 58 Hồi 59 Hồi 60 Hồi 61 Hồi 62 Hồi 63 Hồi 64 Hồi 65 Hồi 66 Hồi 67 Hồi 68 Hồi 69 Hồi 70 Hồi 71 Hồi 72 Hồi 73 Hồi 74 Hồi 75 Hồi 76 Hồi 77 Hồi 78 Hồi 79 Hồi 80 Hồi 98 Hồi 99 Hồi 100 Hồi 101 Hồi 102 Hồi 103 Hồi 104 Hồi 105 Hồi 106 Hồi 107 Hồi 108 Hồi 109 Hồi 110 Hồi 111 Hồi 112 Hồi 113 Hồi 114 Hồi 115 Hồi 116 Hồi 117 Hồi 118 Hồi 119 Hồi 120 Hồi 121 itle="Vi Hoa Vâng Lệnh Bắt Tần Nhi" href="index.php?tuaid=388&chuongid=126">Hồi 126 Hồi 127 Hồi 128 Hồi 129 Hồi 130 Hồi 131 Hồi 132 Hồi 133 Hồi 134 Hồi 135 Hồi 135 Hồi 136 Hồi 138 Hồi 139 Hồi 140 Hồi 141 Hồi 142 Hồi 143 Hồi 144 Hồi 145 Hồi 146 Hồi 147 Hồi 148 Hồi 149 Hồi 122 Hồi 123 Hồi 124 Hồi 125 Hồi 126 Hồi 127 Hồi 128 Hồi 129 Hồi 130 Hồi 131 Hồi 132 Hồi 133 Hồi 134 Hồi 135 Hồi 135 Hồi 136 Hồi 138 Hồi 139 Hồi 140 Hồi 141 Hồi 142 Hồi 143 Hồi 144 Hồi 145 tle="Lẻn Vào Phương Viện Dò Tin Tức " href="index.php?tuaid=388&chuongid=105">Hồi 105 Hồi 106 Hồi 107 Hồi 108 Hồi 109 Hồi 110 Hồi 111 Hồi 112 Hồi 113 Hồi 114 Hồi 115 Hồi 116 Hồi 117 Hồi 118 Hồi 119 Hồi 120 Hồi 121 Hồi 122 Hồi 123 Hồi 124 Hồi 125 Hồi 126 Hồi 127 Hồi 128 uongid=169">Hồi 169 Hồi 170 Hồi 171 Hồi 172 Hồi 173 Hồi 174 Hồi 175 Hồi 176 Hồi 177 Hồi 178 Hồi 179 Hồi 180