Chương 16

Pha Lê vể tới cô nhi viện Thanh Trúc vào lúc chín giờ, cô đi tìm xơ quản lý ngay. Xơ rất ngạc nhiên vì sự có mặt của Pha Lê, nhưng cô không biết nói gì ngoài một lời thú tội:
− Con muốn xin xơ, cho con quay về.Thật ra, con đã vấp ngã và cảm thấy hồn con thật nặng nề.
Xơ quản lý nhỏ nhẹ:
− Chuyện gì thế Pha Lê?
− Con xin xơ cho con nương náu.
Xơ quản lý gật đầu:
− Nơi đây rất cần cho một người tự nguyện vì công việc và có năng lực như con. Nhưng khi có người tìm con, con phải giải quyết như thế nào cho hợp lý.
− Con xin vâng ạ.
Pha Lê trở về cô nhi viện. Cô không trở về nhà, căn nhà đang có quá nhiều lộn xộn. Bà Tuyết gần như điên lên vì biết Hồng Lan trở về, còn ông Bình sống trong ray rứt, Ngọc Bạch tự tử, cô vẫn thầm mong một sự quay về ăn năn hối lỗi của Hồ Hải, nhưng anh ta vẫn như chim trời cá nước bặt tăm.
Cho nên sự ra đi của Pha Lê như những chiếc lá rụng cuối mùa, không ai đi tìm cô, cũng không ai nhớ cô. Người Pha Lê mong nhất và cũng làm cho cô quá đau khổ, chính vì anh ta mà cô quay trở về cô nhi viện, và cũng nhận rõ ra tâm hồn cô không còn bình thường nữa. Cô nhi viện quá lặng lẽ cho cô thêm nhớ một người, nhớ nhung đến cháy lòng.
Hai tháng trôi qua, Pha Lê vào khoá học cuối cùng. Cô đi học bằng chính lương của cô nhi viện trả cho những giờ lên lớp của mình. Tuy đồng lương khiêm tốn và những vật dụng nơi đây cũng đơn giản, nhưng có những tấm lòng nhân hậu tiếp nhận cô vào một cộng đồng phục vụ hy sinh cho tha nhân quanh mình.
Pha Lê nghe lòng bình yên trở lại. Một hôm, xơ quản lý gọi lên văn phòng, nhỏ Mai Lan cũng có mặt nơi đó. Mấy tháng nay, hai đứa luôn kề một bên nhưng không thể nói cho nhau nghe tâm trạng buồn vui bất chợt của nhau, vì giờ đây hai đứa đã lớn lên nhìn cuộc đời với nhiều cảm nghĩ khác nhau và mỗi người đều bận, cho nên chỉ nhìn thấy hiểu nhau và một cái siết tay thật chặt đã là quá đủ. Hơn nữa, Pha Lê chưa có thể tâm sự được nên Mai Lan biết ý cô, không hỏi, để chừng nào Pha Lê muốn nói thì nó sẵn lòng nghe.
− Pha Lê! Con về ngay đi, ông Cao Bình đang bệnh nặng.
− Con sẽ tới thăm ông ấy?
− Nhưng ông Cao Bình chính là cha ruột của con. Ngày xưa, ông không cưỡng lại sắc đẹp của bà Hồng Lan cho nên hai người đã có quan hệ với nhau, và kết quả là bà Tuyết trả thù tình địch bằng một ca a-xít. Thù hận, bà Lan ra đi với một quyết tâm sẽ quay về rửa hận, cho nên khi vừa sinh ra con, bà đã gửi con tại cô nhi viện này để đi chữa bệnh và lao vào kinh doanh. Vốn là người thông minh nhạy bén với thương trường, cho nên bà Lan nhanh chóng thành công. Bà muốn cho Pha Lê xuất hiện trong nhà ông Bình khi bà vừa nhìn thấy ảnh của con bé. Nó giống bà như khuôn. Vốn được học hành cho nên Pha Lê có phần ngây thơ và hiền lành hơn. Đứa bé ấy chính là con.
Pha Lê đáp lại một cách bình thản:
− Chuyện đó con cũng đã đoán ra một phần nào, nhưng con muốn nghe từ một người. Không ngờ người đó lại là xơ. Con rất tin tưởng ở xơ ạ.
− Thế bây giờ con định như thế nào?
Pha Lê thở hắt ra:
− Thoạt đầu, ông Bình cương quyết nhận con về vì muốn giữ trọn lời hứa với bà Lan, là chu cấp nuôi dưỡng một đứa trẻ theo ý của bà. Cho đến khi trong nhà ông Bình xảy ra lắm chuyện, mỗi ngày càng mâu thuẫn với nhau hơn, đến nỗi bà Lan vì thương con nên muốn đem nó về công ty riêng của mình, mà thôi không trừng phạt bà Tuyết nữa, nhưng rồi con lại ra đi.
Xơ thở dài:
− Ngọc Bạch mới tự vận cách đây hai hôm, may mà phát hiện sớm.
Pha Lê hụt hơi:
− Nhưng chỉ đã chấp nhận con là em gái mà.
− Không phải chuyện nhận chị em đâu, nghe nói vấn đề ở chỗ tình cảm.
Người yêu của Ngọc Bạch có bồ công khai, cô ta uất ức quá không nói được mà muốn chết.
− Chỉ không sao chứ xơ?
− Ngọc Bạch mới vừa tỉnh, ít ra cho tới lúc này thể trạng nó tuy ổn nhưng chưa có thể đảm bảo được.
Pha Lê nói:
− Con sẽ tới chăm sóc họ, nhưng không quay về chung sống, vì trước hay sau này, nơi đó cũng không phải là nhà của con.
Xơ quản lý thăm dò thái độ của Pha Lê:
− Con không ghét bà Tuyết với Ngọc Bạch ư? Chính vì họ mà tuổi thơ của con phải gian nan vất vả.
Pha Lê lắc đầu:
− Nếu nói mình không muốn có một mái gia đình là con nói dối. Nhưng nếu ai đó rơi vào hoàn cảnh của con thì thà sống ở nơi này còn hơn là phải đến một nơi có đầy đủ tiện nghi vật chất trong sự ghét bỏ của họ. Và nếu như bà Lan đem con theo thì bây giờ chưa chắc bà ấy thành công quay về mà số phận con lại phải lưu lạc tha hương.
Mai Lan chen vào:
− Thưa xơ, theo như nhỏ Pha Lê nói tự nãy giờ, thì chuyện nó rối rắm không phải từ trong gia đình mà là vấn đề tình cảm.
Pha Lê cúi đầu im lặng như để thừa nhận chuyện nhỏ Lan nói là đúng, nhưng cô không có can đảm kể ra.
Hai phút trôi qua, xơ quản lý đứng lên:
− Nếu chuyện đó thì tự con suy nghĩ sẽ biết mình cần làm gì. Tuy con chưa ra đời, nhưng cứ nhớ những lời giáo dục làm người mà con học nằm lòng, đem ra xử sự cho tốt.
− Vâng, con luôn ghi nhớ lời xơ dạy.
− Cố lên con! Tương lai tươi sáng đang chờ con đó.
− Con không muốn mình làm lu mờ chị em. Nhưng quả tình, cuộc đời của con vẫn con nhiều may mắn. Xơ yên tâm, nhất định con sẽ xử sự có chừng mực, không làm xơ phải mất mặt vì có một đứa học trò như con.
Xơ quản lý dành cho Pha Lê tia nhìn ấm áp khiến cô cảm thấy hạnh phúc hơn lúc nào hết.
− Dạ, con cám ơn xơ. Cho con chào hết các chị em đã hết lòng lo cho con từ trước tới giờ. Con phải đến bệnh viện ngay bây giờ để khỏi ân hận.
Mai Lan nhìn Pha Lê giây lát rồi nói khẽ:
− Nhà người yêu Phú Gia à?
Pha Lê cười buồn:
− Một câu hỏi thật khó trả lời. Yêu là vấn vương, là tiếc thương, là chìm đắm trong một thế giới nào đó mà ta chỉ nghe chứ chưa có dịp trải qua. Bởi Phú Gia nhắm vào ta là vì nghe một mệnh lệnh đào tạo của người đàn bà đau khổ và lạnh lùng. Trước đây, bà Lan muốn trả thù, nhưng bây giờ bà đang mê kinh doanh và hả hê trong sự chiến thắng khi trong tay có một con chốt chủ bài như ta đó. Bà ta đối xử với ta như với một con búp bê vô cảm. Rốt cuộc thì trong chuyện tình tay ba này, không có ai hạnh phúc cả.
Mai Lan tìm lời an ủi:
− Ngươi đẹp quá mà, lại quý tướng, chắc chắn sẽ không khổ đâu. Có điều bây giờ giữa lúc hai bên ráo riết cạnh tranh nhau mà lòng ngươi lại mong muốn hoà bình, thế mới khó xử đó.
− Nhưng ba nuôi giờ trở thành ba ruột. Gia đình ân nhân tài trợ lại đón tiếp mình cho mình nương náu, dù gì chị Bạch cũng rất thoáng trong ý nghĩ nhận ta làm em út.
− Nhưng nếu ngươi có chút quyền lợi trong đó thì tất cả đều kết thúc, − Ta đã được họ cho ăn học, thế mà quá đủ. Nếu bây giờ không biết làm việc thì của kho, ăn cũng mòn. Cuộc sống của thanh niên ngày nay là tự lập, không thể dựa dẫm vào cha mẹ như những cậu ấm ngày xưa. Thực sự là chúng ta đã trưởng thành.
Pha Lê cúi đầu:
− Thế nhưng còn mẹ ta, người đã khốn khổ vô cùng khi có ta. Phú Gia lại là một người có bản lĩnh, luôn đứng về phía mẹ, trong khi ba chỉ toàn nuôi ong tay áo. Mẹ đã cho ta một khuôn khổ riêng, được đúc từ thép, mục đích cho ta trở nên một người hữu dụng. Bà rất khổ tâm trong chuyện này, đó là nỗi buồn bâng khuâng của ta. Mai Lan! Mi nói đi, ta phải làm sao đây? Đi theo mẹ hay ở lại với ba?
Mai Lan mỉm cười hồn nhiên:
− Ngươi nhớ. Kinh hoà bình chứ?
Mai Lan hát khe khẽ:
Tìm an ủi người, được người ủi an.
Tìm hiểu biết người, hơn được người hiểu biết.
Tìm yêu mến người, hơn được người mến yêu.
Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân '.
Pha Lê giương đôi mắt đẹp nhìn Mai Lan:
− Biết là vậy, nhưng thực tế và những điều tâm niệm khác với nhau xa lắm.
Mai Lan lắc đầu:
− Cũng chỉ như vậy thôi. Cuộc đời quanh ta có biết bao là đẹp, là lòng yêu thương... bao dung là lòng hy sinh. Nhà ngươi có cái tâm tốt thì lo sợ gì chứ.
Pha Lê vui lên khi có người đồng tình với suy nghĩ của mình. Nhưng sao con nhỏ này hôm nay lạ lùng như thế? Cô nhớ có lần cô đọc “bí kíp võ công” của nó, trong đó chỉ toàn chuyện báo thù thôi. Đủ thứ “độc chiêu” như đem chuột bỏ vào túi áo, làm mặt nạ ma, cắt quai giày mỗi khi thấy kẻ thù sắp ra đường...
Toàn là những điều kinh khủng. Thế mà bây giờ nụ cười trong trẻo của nó chỉ chứa toàn điềm lành thôi. Thế ai đã cải huấn tâm hồn nó như vậy?
Như đoán được ý nghĩ của Pha Lê, Mai Lan giải thích ngay:
− Ta muốn nghe ngươi tâm sự, sau đó thì đến lượt ta.
− Có chuyện gì? - Pha Lê nghe hồi hộp kinh khủng.
− Có lần ta nói mình sẽ làm “chưởng môn” “cô nhi viện này theo” “bí kíp võ công” mà ta đã luyện, đúng không? Nhưng nay ta cũng sẽ theo gót xơ đi trong ân tình chúa, nhưng theo một quy luật hẳn hoi mà xơ đã nghiên cứu bằng suốt cuộc đời mình. Nơi đây là chốn nương thân của mình rồi, cô bạn thân yêu ạ.
Pha Lê đứng lên, chắp tay cúi đầu:
− Em chào xơ tương lai ạ.
Mai Lan cười hả hê:
− Sao, nhà ngươi không muốn làm. Ma ma đại tổng quản trong cung đình này sao?
Pha Lê nghiêm mặt:
− Thưa xơ, em lỡ yêu người ta mất rồi. Một người từng làm em kinh ngạc vì cách xử sự bản lĩnh của anh ta. Một nửa trái tim của em nồng ấm lên vì biết thương người đó.
− Được. Vậy thì hãy yêu đi, đừng chần chờ nữa. Hỡi cô bạn thân yêu ơi!
Trốn tránh không phải là kế sách an toàn đâu. Phải đối diện với sự thật để tìm ra phương cách sống cho mình.
− Nghe mi nói, ta có cảm tưởng mình luôn đối mặt với cái chết, toàn là những điều sám hối.
Rồi như Mai Lan biết nó làm cho Pha Lê không vui, nên rủ Pha Lê đi cô nhi viện Thanh Trúc. Những cánh hoa đua nở trong công viên cho lòng cô dịu lại đôi chút. Khung cảnh thiên nhiên hoang sơ ngày nào không còn nữa, mà thay vào đó là một kiến trúc hiện đại hoành tráng khiến cô phải tự hào về những truyền thống tốt đẹp nơi đây.
Mai Lan tâm sự:
− Thật ra, con người mình bé nhỏ thấp hèn, nhưng mình đã học hỏi được, và quyết tâm đóng góp hết công sức vào cô nhi viện này, cho thế hệ mai sau có một tương lai tươi sáng. Nếu có một hoài bão cho ngày mai, thì cuộc đời hôm nay luôn có những việc cần làm hết sức tốt đẹp. Pha Lê có thấy như thế không?
Pha Lê nhìn Mai Lan trong giây lát rồi nói:
− Dẫu mai sau mình có như thế nào, thì Mai Lan vẫn xem mình là cô bạn thân như xưa chứ?
− Tất nhiên rồi.
Hai bàn tay siết chặt nhau, mỗi người theo đuổi một ý tưởng riêng, nhưng cuối cùng họ vẫn tìm đến cái ' chân - thiện - mỹ ', những điều tốt đẹp nhất cho cuộc đời hôm nay.