Chương 6

Ngồi một mình trong phòng ăn với tô cháo nấm, Pha Lê nhón lấy hủ tiêu rắc vào một ít cho nồng. Cô vừa ăn vừa nhìn ra vườn hoa. Chợt cô hướng mắt lên tường. Một bức tranh sơn dầu củ kỷ với màu sắc phối hợp kỳ lạ, vẽ toà nhà trong ánh hoàng hôn. Nhìn theo cách bố cục của tranh thì có lẽ người phác hoạ đã vẽ ngôi biệt thự này, chỉ có điều xem nó hoang tàn, âm u, không giống như cảnh vật bên ngoài.
Pha Lê đặt tô cháo xuống, cô lập tức lấy xe đi mua bột màu, giá vẽ... Từ lâu, cô không vẽ tranh, nhưng hôm nay được nghĩ một tuần, cô muốn thư giản hơn là đi bát phố.
Pha Lê ra vườn hoa ngắm toà nhà rồi bắt đầu cầm cọ, nhưng cô mới vẽ được mấy nét thì có bước chân đi tới. Pha Lê nghe thấy và có hơi hối hận khi cô không nghĩ đến chuyện ra đây sẽ gặp anh ta.
Thế Phan đứng đỗi diện với cô.
– Pha Lê!
Cô không ngẩng đầu lên nhưng vẫn đáp trả:
– Mấy ngày qua, anh vất vả nhỉ!
Nhưng Thế Phan không trả lời, buộc lòng cô phải nhìn lên. Pha Lê bắt gặp ánh mắt lạnh tanh của anh ta. Cô mĩm cười như muốn nói:
“Thay đổi nhanh thế ư”.
Tuy nhiên Pha Lê im lặng. Thế Phan hỏi cô giọng điệu bực tức:
– Khi anh đi, em rời phòng anh từ lúc nào?
– Ngay khi đó.
– Em không tò mò xem thư từ hay hình ảnh của anh chứ?
Câu hỏi như thể thăm dò. Pha Lê buông cọ, ngồi lên chiếc ghế ngay lối đi:
– Có việc gì thế?
– Em tự hỏi mình đi. - Thế Phan cười nhạt.
– Em không hiểu gì hết.
– Anh mất hết tiền trong tủ. Hôm đó anh chưa khoá tủ, và vì em anh cũng không khoá cửa phòng.
– Nhưng là bao nhiêu tiền?
– Thấy tiền ai cũng ham hết, có điều em đã xài bao nhiêu thì trả lại cho anh.
Pha Lê đỏ mặt vì xấu hổ:
– Em không lấy cũng không biết.
Thế Phan mất bình tĩnh, anh quát lên:
– Một trăm triệu. Tôi hỏi cô đã làm gì với số tiền như vậy? Hôm đó, nhà chỉ có một mình cô và cô đang ở trong phòng tôi.
Pha Lê lắc đầu:
– Kinh khủng quá! Em không có lây.
Anh phải tin em.
Rồi như nhớ ra, Pha Lê vụt nói:
– Phòng em cũng bị lục tung lên, nhưng thật ra em đâu có vật gì đáng giá.
Vẽ chân chất của Pha Lê làm Thế Phan điên tiết lên:
– Chính tôi đã lục cùng với thím Ba đó.
– Nhưng tại sao anh lại làm như vậy? – Pha lê xanh mặt.
Thế Phan châm biếm:
– Một con bé ăn nhờ ở đậu như cô vào đây cốt để dòm chừng chúng tôi. Tôi đã lầm vì cái vẽ trong trắng thanh thiện đó, nhưng biết đâu chỉ là xảo trá. Nói thật đi, tôi bỏ qua cho.
– Anh làm gì tôi chứ?
– Tôi sẽ nhờ công an can thiệp.
– Được, anh cứ đi báo. Nếu công an tìm được bằng chứng thì cứ thi hành theo pháp luật. Tôi không việc gì phải sợ.
Pha Lê nói cứng khiến Thế Phan hơi khựng lại. Trong anh đang bị giằng xé giữa tình cảm và lý trí. Thoạt đầu anh cũng định đi báo công an, nhưng dì Tuyết không cho. Số tiền đó là của dì Tuyết trao cho anh từ bệnh viện, anh vừa đi về.
Nay bị mất trộm, chính anh cũng bị nghi ngờ.
pha Lê ngây thơ thật hay cô đang diễn tuồng đay? Và số tiền đó không phải là nhỏ, nếu không phải là cô thì nó rơi vào tay ai? Dì Tuết bão Thế Phan im lặng để theo dõi. Cho đến hôm nay, có báo công an cũng quá trễ. Từ xưa đến nay, nhà này chưa từng xảy ra chuyện này, liệu khi báo cho dượng Bình hay, dượng có tin hay không? Có thề là dượng nói dì Tuyết bày mưu tống cổ Pha Lê ra khỏi nhà cũng nên.
Chuyện mất tiền xảy ra mấy ngày nay, ai cũng biết hết. Thế Phan mất ăn mất ngủ, chỉ có Pha Lê là vẫn ung dung vui vẻ. Hai người có liên quan theo câu chuyện lại tỏ ra thái độ khác nhau khiến mọi người trong nhà không biết thế nào là thật, thế nào là giả.
Pha Lê cảm thấy uất ức kinh khủng nhưng chẳng biết tỏ bày cùng ai. Tự dưng bước chân cô dừng lại trước cửa phòng của ông Cao Bình. Hình như ông vừa mới về nên va li còn dựng ngay đầu giường.
Pha Lê gõ cửa phòng. Không chờ ông đồng ý, cô lao nhanh vào, giọng uất ức:
– Con không lấy tiền của Thế Phan.
– Cái gì? – Ông Cao Bình ngơ ngác.
Hình như mấy ngày nay ông vắng nhà nên chưa hay chuyện xảy ra.
– Hôm đó, con thay thím Ba đem cơm lên phòng Thế Phan. Con bị anh ấy giữ lại nói chuyện. Lúc đó, Ngọc Bạch báo là má nuôi đang cấp cứu ở bệnh viện nên anh ấy vội đi mà không đóng cửa. Rồi sau đó là anh ấy nói là mất một trăm triệu và cật vấn con. Lý ra khi bị tổn thương như thế, cô sẽ bỏ nơi này đi ngay, vì con không chịu được sự sỉ nhục. Nhưng trước sau gì con cũng phải nói vơi ba nuôi một tiếng.
Ông Bình tỏ vẽ giận:
– Tại sao con phải mang cơm lên cho Thế Phan? Nếu thím Ba bận thì bảo nói xuống nhà mà ăn. Rồi tại sao con lại nói chuyện trong phòng riêng của Thế Phan như vậy. Những cái sơ suất này từ rày về sau phải tránh. Nhà đông người, cũng cần nên cẩn thận một chút.
Ròi ông hỏi Pha Lê:
– Thế Phan có nói gì không?
– Anh ấy định đi báo công an. Con không sợ. Con tin rằng các anh công an có cách làm sáng tỏ vấn đề. Đó cũng là biện pháp tốt.
Ông Bình tức giận:
– Nó dám làm như thế mà không hỏi ý kiến ta à? Sở dĩ ta chấp nhận nó là vì bà ấy. Nếu bà ta nuôi được người ngoài thì ta cũng vậy. Nhưng con về đây cốt yếu để học và làm việc chứ không phải nghe lời bất cứ một ai trong cái nhà này.
Pha Lê cuối đầu:
– Nhưng thà rằng ba để con sống bên ngoài.
– Không được. Con cần có một mái ấm gia đình. Con phải tập cách sử sự trong mọi tình huống, vì cuộc đời này đa đoan lắm con ạ. Gia đình chỉ là một tế bào nhỏ trong xã hội, cho nên phải biết để sống.
– Con thật là hư ạ.
– Chưa có kinh nghiệm thì đúng hơn. Nhưng thôi, để từ từ xem sao. Sớm muộn gì sự thật cũng được phơi bày. Còn bây giờ, con hãy can đảm lên.
Câu nói trên như tăng sức mạnh cho Pha Lê, cô nhìn ông Bình bằng ánh mắt biết ơn.
Như nhớ ra điều gì, ông trao cho cô một phong thư nhỏ:
– Chúc mừng con thi đỗ cao! Con cầm lấy số tiền này mua sắm những gì con thích.
Pha Lê nhìn ông:
– Con có thể mở ra xem được không ạ?
– Được.
– Con cám ơn ba nuôi.
Pha Lê mở ra xem, cô nhìn thấy hai tờ năm trăm ngàn trong đó. Lòng cô khôn vui:
– Ba nuôi đã cho con mọi chi phí, con thật tình không dám nhạn ạ. Mới đây con bị người ta nghi ngờ, nên bây giờ con ghét tiền lắm ạ.
– Đừng có ngây thơ như vậy chứ. Cứ giữ lấy mà tiêu dùng. Thôi, con về phòng đi.
Ông Bình không vui khi Pha Lê nhắc lại câu chuyện trên. Từ ngày Hông Lan, người yêu tội nghiệp của ông – ra đi với một nữa gương mặt đầy vết thẹo bỏng, lòng ông chưa bao giờ được bình yên. Ông biết mình có một đứa con gái nhưng không biết nó lưu lạc ở nơi nào, giàu hay nghèo, còn sống hay đã chết.
Mỗi lần nhớ đến nó, ông chỉ biết làm theo yêu cầu của Hồng Lan là hãy chu cấp tiền cho những đứa trẻ ở cô nhi viện Thanh Trúc. Hồng Lan hứa rằng khi nó đã lớn nên người thì chính cô sẽ trao trả cho ông sau khi đã dạy dỗ nó theo ý cô.
Vầ ông đã chấp thuận. Ngần ấy năm trôi qua, ông luôn giữ lời, nhưng các xơ thì kín như bưng, không cho biết là ông tài trợ đưa bé nào cho đến mùa đông vừa qua.
Khi nhìn thấy Pha Lê, ông suýt kêu lên vì giống Hồng Lan như đúc. Sự xuất hiện của Pha Lê là một niềm vui, niềm tự hào của ông, dù ông không quen biểu lộ cảm xúc, nhưng lòng luôn dấy lên sự quan tâm che chở. Ông còn lạ gì tính đào hoa của Thế Phan. Anh ta có y thuật cao, tài giỏi, biết cầu tiến nhưng cũng đầy những dự tính theo sự sắp xếp của bà Ngọc Tuyết trong cái nhà này. Và ông cũng đã lên kế hoạch dự trù để đối phó, không cho phép những chuyện trước đây xảy ra một lần nữa.