Chương 18

Pha Lê đến bệnh viện vào lúc ba giờ chiều. Cô tìm đến phòng ông Cao Bình và nhận thấy ông rất yếu. Tình trạng sức khoẻ rất bấp bênh. Lúc tỉnh, lúc mê và hay nói sảng. Có hai người giúp việc luôn túc trực bên giường. Thấy cô, họ vội đứng lên chào:
− Bác sĩ nói huyết áp đã tăng trở lại và ông nhà qua được cơn nguy hiểm.
− Dạ, xin cám ơn.
Pha Lê lấy chiếc khăn ướt, lau tay chân ông, khiến ông mở mắt ra nhìn và dường như muốn bật dậy khi thấy người đứng trước mặt mình.
− Hồng Lan...
− Không phải. Con là Pha Lê.
− Pha Lê ư? Đứa con gái xinh đẹp của ta ư?
Pha Lê cầm lấy bàn tay sạm của ông:
− Vâng, con đây.
− Pha Lê... - Giọng ông hơi đứt quãng – Ngày xưa, gia đình ông nội con tuy là người gốc Hoa, nhưng vẫn theo kịp những cao trào của xã hội. Biết ba có một đứa con gái, ông rất mong mỏi ba sẽ có thêm một đứa con trai. Nhưng vì vợ ba sức khoẻ yếu nên không thể sinh con sau lần tiểu phẫu trước. Rồi sau đó, ba đã gặp mẹ con. Thú thật sự nghiệp mà ta có bây giờ là nhờ vào dì Tuyết. Chính vì thế mà bà ta ỷ lại, không cho ba có ý kiến dù bất kỳ hoàn cảnh nào. Rồi trong đêm buồn giá lạnh, ta lang thang nơi một quán cà phê và đã gặp Hồng Lan.
Chuyện tình éo le bắt đầu từ đó, khi ba biết Hồng Lan đang đi tìm việc và ba đã đem về nhà giúp đỡ.
Pha Lê ngắt ngang câu chuyện khi thấy một giọt nước mắt của ông lăn dài trên má.
− Chuyện đã qua rồi, ba không phải ân hận. Nói chung là ba vẫn giữ tròn bổn phận với gia đình và con cái. Ba hãy cố tịnh dưỡng cho khoẻ. Con hỏi thăm bác sĩ vài điều rồi quay trở lại với ba ngay.
Nhưng ông Bình lại chìm vào giấc ngủ say, không buồn gật đầu.
Pha Lê đến phòng cấp cứu tìm Ngọc Bạch. Mới mấy ngày mà chị xuống sắc thấy rõ. Pha Lê nóng ruột hỏi nhỏ:
− Sao chị lại ra nông nổi này?
Ngọc Bạch chống cằm ngồi bó gối như để nhớ lại:
− Anh Hải cứ bỏ siêu thị đi đàn đúm bên ngoài. Nhưng chuyện của chị và ảnh nếu thấy không phù hợp thì chia tay. Nói chung là chuyện có thể sửa đổi được, dù qua chuyện này anh có vẻ ăn năn. Nhưng Pha Lê có tin không, một chuyện long trời lỡ đất làm mình và ba cùng ngã quỵ.
− Chuyện gì thế? Có liên quan tới mình không?
− Không hề. Em có là em chị cũng không hại tới chị, nhưng Thế Phan là có đó. Từ lâu, chị đã thấy mẹ cưng hắn nhưng quá chủ quan mà nên nỗi.
− Sao vậy chị?
− Anh ta là con ruột của mẹ, con của một người khác trước khi lấy ba mình.
Đó cũng là người đàn ông mà bà thương yêu nhất. Có lẽ ba quá tin vào mẹ nên không dò hỏi để ra cớ sự này.
Pha Lê giật mình:
− Vậy có nghĩa là anh ta có quyền thừa hưởng tài sản hợp pháp, vì anh ta mang họ của dì Tuyết?
− Đúng là như thế.
Ngọc Bạch than thở:
− Hoá ra mẹ còn có một đứa con trai, và cưng nó như trứng, thế mà mẹ đành lòng dửng dưng với mình.
− Nhưng tài sản của ba? Ông không bao giờ bỏ rơi chị.
Ánh mắt của Ngọc Bạch thoáng buồn, Pha Lê hiểu ý. Cô cầm tay chị nói thật lòng:
− Em không khi nào nhận lãnh nơi ba một phần tài sản nào đâu, ngoài tình nghĩa mà ba và chị dành cho em.
− Nhưng em cũng là con.
− Em không muốn phải lệ thuộc vào điều gì đó. Hơn nữa em học và làm việc tự nuôi sống được bản thân mình.
Có tiếng gõ cửa, Pha Lê nhanh nhẹn ra mở cửa. Nhưng người vừa xuất hiện làm cô sững sờ. Cô buột miệng gọi tên anh:
Phú Gia. Trên tay anh là một bó hoa hồng vàng tươi thắm.
Anh có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô:
− Em mới tới à?
− Vâng.
Pha Lê đứng lên định ra bên ngoài theo phép lịch sự, nhưng Phú Gia ấn cô ngồi xuống ghế.
− Ngồi chơi một chút đi Pha Lê.
Rồi anh quay sang Ngọc Bạch:
− Nghe nói cô bệnh nên tôi đến thăm, dù sao chúng ta cũng từng là chỗ quen biết. Mong cô mau khỏi bệnh. Nhân đây, tôi muốn cô thay dì Tuyết nhận số tiền một trăm triệu đã bị lấy mất. Nhưng theo tôi, cô hãy cất giữ số tiền này và nhận những hợp đồng theo yêu cầu. Bạn tôi từng dàn dựng chương trình ca nhạc đã nghe được giọng hát của cô. Anh ta đánh giá cao và muốn mời cô cùng cộng tác.
Ngọc Bạch có vẻ quá bất ngờ vì hai món quà mà Phú Gia dành tặng cho cô hôm nay.
− Nhưng... - Ngọc Bạch ấp úng.
Phú Gia hiểu ý nên giải thích ngay:
− Chính tôi là người lấy số tiền ấy, cốt để chia rẽ Thế Phan và Pha Lê. Bởi tôi quá biết anh ta, nhưng những ngày ấy, tôi có nói thế nào chắc Pha Lê cũng không nhận ra bản chất thật của Thế Phan.
Ngừng một chút, Phú Gia nói tiếp:
− Tôi xin lỗi vì phải dùng hạ sách này, nhưng trong hoàn cảnh đó, không thể làm khác được.
Ngọc Bạch nâng niu số tiền gói trong một tờ giấy bạc:
− Bất ngờ thật.
Phú Gia an ủi:
− Mỗi người có một hoàn cảnh riêng không ai giống ai. Cũng như trời phú cho mỗi người có một tính cách riêng. Cô không thể siêng học như Pha Lê, nhưng ngược lại, trời lại phú cho cô có khả năng khác hay hơn. Hồ Hải đã trao cho chúng tôi một đĩa nhạc của cô. Tuy phòng ghi âm chưa hiện đại cho lắm, nhưng phong cách biểu diễn và chất giọng của cô rất đạt, chỉ cần thời gian và sự khổ luyện nữa thôi. Bạn tôi có hứa là sẽ giúp cô.
Ngọc Bạch cười tươi, trông có vẻ linh hoạt hơn ban nãy rất nhiều:
− Nghề ca sĩ nếu thành công sẽ có thu nhập cao. Tôi sẽ tự nuôi sống bản thân và phát triển trên con đường nghệ thuật, đúng không?
Pha Lê động viên:
− Nhất định là như vậy.
Quay sang Pha Lê, Phú Gia khẽ nói:
− Em còn nhớ người khách hôm trước từng chuyện ở nhà hàng Bích Câu không. Chính là vị đó hứa sẽ giúp đỡ Ngọc Bạch.
Pha Lê reo lên:
− Em nhớ rồi. Ông ta là một người thành đạt và có uy tín trên thương trường.
Lần đó ông ta ký hợp đồng hàng điện tử của công ty nhà một số lượng lớn đó.
Chị này, thích nhỉ!
Phú Gia đứng lên:
− Nhớ tịnh dưỡng và suy nghĩ lời tôi nói nhé.
− Tôi bằng lòng ngay ạ.
− Thế thì tốt rồi.
Cả ba cùng cười. Phú Gia gật đầu với Ngọc Bạch rồi nhìn Pha Lê:
− Anh có chuyện muốn nói với em.
Pha Lê đi theo Phú Gia sau khi bóp nhẹ tay Ngọc Bạch một cái như thể muốn nói cô sẽ quay lại.
Trên dãy hành lang, Phú Gia đi chầm chậm bên cô:
− Em định trốn anh đến bao giờ?
− Không trốn nhưng không thích gặp.
− Thật như thế à?
Pha Lê nghe nghèn nghẹn trong cổ họng:
− Em xấu hổ thì đúng hơn.
− Anh rất nhớ em. Hôm nay anh đưa má nuôi đến thăm ông Bình. Hai người đang nói chuyện trong phòng.
Pha Lê giật mình:
− Thế à?
− Còn một chuyện nữa, anh muốn hỏi em.
− Anh cứ nói.
Phú Gia nhìn như xoáy vào đôi mắt bồ câu đẹp long lanh của cô:
− Chừng nào em mới thật sự trưởng thành để anh giao công ty lại cho em?
− Nhưng anh là giám đốc?
− Chỉ là tạm thời, khi em là người thừa kế chính thức, anh sẽ ra đi.
Pha Lê ngây thơ hỏi:
− Anh đi đâu ạ?
− Đến một nơi rất xa.
− Anh không lưu luyến những gì mình gầy dựng nên sao?
− Tất cả là của em. Anh chỉ là người tiên phong, cô bé ạ.
− Em chưa bao giờ nói chuyện thân mật với mẹ em.
− Hạnh phúc sẽ đến với em ngay bây giờ đó. Mẹ em đã làm tất cả vì em và sẽ không bao giờ để em phải khổ. Tuy bà có hơi nguyên tắc một chút, nhưng bà là người rất hiền từ.
− Em chỉ có một điều ước trong lúc này. Không phải là em lo sợ vì phải đối diện với mẹ, mà em hồi hộp thì đúng hơn, nhưng em chỉ đủ dũng khí làm việc đó khi mà...
− Sao?
− Bên em luôn có anh.
Phú Gia cười nhẹ, anh nhìn ra xa trong ánh nắng chiều có nhiều chiếc lá rơi rụng.
− Em khôn quá rồi bé ơi! Nhưng này... anh sẽ bằng lòng đó.
Hai người đến trước phòng ông Bình, nhưng trong đó vẫn còn tiếng rù rì to nhỏ.
Phú Gia nhìn Pha Lê bằng ánh mắt nồng ấm.
− Ước gì nơi đây không có ai nhỉ! Anh sẽ hôn em một cái thật dài.
Pha Lê đỏ bừng mặt thẹn thùng, cô ngước nhìn lên cao. Bầu trời trong xanh dìu dịu có những cánh diều bay nhẹ trong gió. Thoảng vọng ra xa, tiếng chuông chiều nhẹ đổ hiền lành. Cô chợt nhớ đến cô nhi viện, đến màu xanh tuổi thơ và đến những ngày học tập gian nan cho đến ngày hôm nay, cô có được tình yêu và hạnh phúc.
Một mái gia đình và một giấc mơ thần tiên trong cuộc sống lứa đôi. Chắc hẳn nó sẽ thi vị hơn truyện cổ tích mà cô hay đọc ngày còn bé, bởi cô không còn là cô Tấm ngày xưa nữa. Cô Tấm đã hoá thân thành một cô gái trẻ trung xinh đẹp, bên cạnh một chàng danh nhân tài ba mà lòng cô luôn ao ước.
Trên lối đi, có nhiều cánh hoa sao đáp nhẹ, xào xạc những chiếc lá khô lìa cành. Những chiếc lá xanh khác thi nhau đâm chồi cho cô một tương lai hy vọng, một cuộc sống yên vui ở ngày mai.

Hết


Xem Tiếp: ----