Chương 9
Cuộc hội kiến ở Đông thành

    
iếng mõ trở canh đã nhắc cho Hàn Ngọc Trác sực nhớ cuộc hẹn với gã thầy bói, hắn quay lại nói với Lương Thiên Long:
- Đại thúc, may chút nữa đã quên, tiểu điệt có hẹn với vị thầy bói giờ Tý đêm nay hội kiến ở Đông thành. Bây giờ thì tiếng mõ đã trở đúng canh tiểu điệt cần phải đi đến đó.
Lương Thiên Long nói:
- Tôi cùng đi với Tam thiếu gia, hay gọi thêm vài chú nữa đi theo?
Hàn Ngọc Trác lắc đầu:
- Không, họ chỉ ước hẹn một mình tiểu điệt, nên đi nhiều người bất tiện lắm, vả lại chuyện này đi càng nhiều càng vô ích, vì thế xin đại thúc cứ để tiểu điệt đi một mình.
Ngừng lại một chút như thể đắn đo, sau cùng hắn nói tiếp:
- Đại thúc, chuyện càng lúc càng thấy có nhiều phức tạp. Đại thúc không nên nấn ná lại đây them. Đại thúc hãy thu xếp cho nhanh, không chừng nội đêm nay anh Phi Hổ sẽ về tới.
Lương Thiên Long chận ngang:
- Tam thiếu gia, chuyện đó cứ đợi Tam thiếu gia trở về rồi hãy tính!
Hàn Ngọc Trác nghiêm giọng:
- Đại thúc, trong trường hợp cực kỳ nghiêm trọng này. Đại thúc còn gọi tiểu điệt là Tam thiếu gia, thì xin đại thúc hãy nghe theo tiểu điệt. Lương Thiên Long chắt lưỡi:
- Tôi biết chuyện lo ngại trong lòng Tam thiếu gia, nhưng thật thì mỗi người đều có một nỗi lo lắng khác nhau... Thôi, được rồi, cứ nghe lời Tam thiếu gia, cứ khi Phi Hổ về đến đây, anh em chúng tôi sẽ lên đường.
Hàn Ngọc Trác như hãy còn lo ngại Lương Thiên Long dùng dằng không đi, nên hắn trầm ngâm và dồn thêm câu nữa:
- Đại thúc, từ trước đến nay, đại thúc nói một là một phải không?
Lương Thiên Long cười:
- Chuyện quả đã cần thiết phải đi xa, xin Tam thiếu gia cứ yên lòng, anh em chúng tôi không nấn ná lại nữa đâu.
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Được rồi, tiểu điệt tin lời đại thúc, nhưng nếu đại thúc không chu đáo thì coi chừng gia phụ sẽ rầy la đó nghe!
Lương Thiên Long cười cười:
- Tôi biết Tam thiếu gia sợ Lương gia mang họa, nhưng không hiểu tại sao Tam thiếu gia lại muốn giải quyết quá gấp như thế?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Bất cứ một chuyện gì, khi đã thấy trước sau gì cũng giải quyết như thế, thì nên thực hiện càng sớm càng tốt, đại thúc có thấy như thế là phải hay không?
Lương Thiên Long thở ra:
- Được rồi, Tam thiếu gia cứ yên lòng đi đi, khi Phi Hổ về đến đây, chúng tôi sẽ lên đường.
Hàn Ngọc Trác cúi đầu chào tất cả anh em còn lại của Lương gia huynh đệ, rồi bước thẳng ra ngoài.
Hắn nghe lời dặn với “cẩn thận” của Lương Thiên Long, nhưng hắn không dám quay lại, hắn chỉ quay đầu vẫy tay cười và bóng hắn khuất thật nhanh vào bóng tối.
Mây đen đã tan, nhưng bầu trời vẫn không một vì sao.
Đại Danh phủ ngủ yên lành, đường thật vắng. Phía đông thành tiếp giáp với một nghĩa trang, bãi tha ma quá rộng, những ngôi mộ nằm kéo dài tận ven rừng.
Trừ những nhân vật giang hồ, tin chắc là không một người dân thường nào dám bén mảng đến đây giữa đêm tối như thế này.
Hàn Ngọc Trác đứng im trên một cái gò cao, nhìn quanh tứ phía.
Đêm đặc một màu đen, nhưng bằng vào nhãn lực của hắn, không một vật gì ẩn khuất. Hắn có thể nhìn thấy từng viên đá cuội trong tầm xa hằng ba mươi trượng.
Đứng quay lưng về trường thành, ngó về bên trái cách chừng hơn hai mươi trượng, một ngôi miếu cũ sừng sững đen thui giống như một hòn núi đá nho nhỏ. Phía trước cửa miếu có một cây đa có lẽ đã lâu đời. Những rễ cây từ trên cao buông xuống lắc lay trong gió y như những sợi dây thòng lọng.
Tất cả đều im lặng.
Vật ở đây là “vật chết” bất động.
Chỉ có hai việc, có phần “sống” là gió và những ánh lửa ma trơi, khi lòe khi tắt như nhịp nhàng theo từng cơn gió thoảng qua lao rao, nhè nhẹ.
Mây vẫn còn u ám nhưng không có gì báo hiệu rằng có thể mưa. Đêm càng về khuya hơi lạnh thấm vào từng mộ đá, từng nấm mồ, hơi lạnh dồn ứ bắt ngược trở ra ngoài...
Những con đom đóm rực thắp những ngọn đèn xanh di động chập chờn, y như những ngọn đuốc dẫn hồn hoang nhập mộ tìm nẻo trở về cõi âm.
Ngoài những hoạt động đó ra, tất cả như chết im một chỗ.
Hàn Ngọc Trác cũng đứng im.
Thời gian và địa điểm hắn đến đều đúng cả, khách chỉ cần đến nữa, sự tiếp đón còn lại dành cho chủ nhân.
Nơi đây chỗ có thể dùng làm “khách thính” chắc chắn không nơi nào khác hơn là ngôi miếu cũ.
Như thế cũng phải, đã là Tàn Khuyết môn đón khách trong ngôi miếu cũng không còn... nguyên vẹn âu cũng là tương xứng.
Nhưng không, Hàn Ngọc Trác chăm tia mắt về hướng trước, chỗ đó có một ngôi mộ lớn.
Ngôi mộ này có lẽ đã lâu đời. Những khối đá xanh đã xạm màu đen.
Tia mắt của Hàn Ngọc Trác soi vào ngôi mộ đó. Hắn cảm thấy ngoài tòa miếu cổ, ngôi mộ quá lớn này cũng có thể làm phòng khách như thường.
“Tàn Khuyết môn” nếu đúng nghĩa của nó là một tổ chức gom góp những người tàn tật, không tàn tật cũng phải làm thành tàn tật không một ai câu nệ, buộc họ phải có một chỗ tiếp khách khang trang.
Có người bảo rằng đôi mắt con người có thể làm cho vật “tĩnh” trở thành vật “động”.
Không biết câu đó có ý nghĩa sâu xa như thế nào, nhưng khi tia mắt Hàn Ngọc Trác nhìn vào ngôi mộ vụt có biến động ngay.
Ngôi mộ bằng đá tự nhiên là bất động, nhưng có những thứ khác động.
Những đốm lửa “ma chơi” của những con đom đóm đực vốn là vật “động” nhưng mà bây giờ cách “động” của nó thật là kỳ dị.
Đang bay rải rác khắp nơi, chợt như có một cơn gió gom hết chúng lại, gom lằn riết vào ngôi mộ cổ, và cuối cùng bao nhiêu đám lân tinh nho nhỏ đó nhập lại thành một khối lửa xanh rời vụt thẳng tới chỗ Hàn Ngọc Trác.
Lạ thì có lạ, có thể nói hắn mới thấy lần thứ nhất, mới thấy nhưng đã nghe lâu, nói đúng hơn là những món công phu mà hắn học được hắn có biết qua “ngón” đó.
Hắn biết rõ đó là thứ khí công có tên Triệu Phong Thập Vân. Người sử dụng có thể dùng khí công gom những vật xung quanh lại một chỗ, và từ đó tung ra.
Cố nhiên loại công phu này chỉ là công phu “biểu diễn”, nó không có thể giết người nhưng nó có thể hạ uy thế đối phương bằng cách đánh “phủ đầu” trong lúc bất phòng và nhất là với những người không biết có thể đâm ra khiếp đảm.
Không cần mang thương, không cần ngã xuống chỉ cần bị khối vật nhẹ đó chạm vào mình và thêm phần hoảng hốt thì kể như lâm vào thế hạ phong.
Hàn Ngọc Trác rút nhanh cây quạt phía sau lưng hất mạnh về hướng trước.
Khối “lân tinh” dội lại và tan ra, những con đom đóm đực rã bầy, bay tán.
Và ngay lúc đó thì nơi đầu ngôi mộ có bóng người đứng thẳng lên.
Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Nhất nhật bất kiến như tam thu, tiên sinh mạnh giỏi?
Đúng là tên thầy bói, nhưng tay của hắn có thêm một “vật”, một lá cờ nho nhỏ.
Lá cờ không lớn, chữ đề trên đó lại khá to, bằng vào tia mắt xuyên đêm của Hàn Ngọc Trác hắn thấy bốn chữ “Vị Bốc Tiên Tri”.
Hắn cười thành tiếng:
- “Vị Bốc Tiên Tri”, hay, chưa xuống quẻ mà đã biết trước rồi, tại hạ vô cùng bái phục.
Gã thầy bói nói:
- Các hạ quả là người thủ tín.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Mong ơn tiên sinh có lòng gọi đến, tại hạ dám thất tín sao? Huống chi đây là việc cần của tại hạ. Tiên sinh, Môn chủ ở đâu?
Gã thầy bói vẫy tay:
- Theo ta.
Y như một cái bóng ma, hắn nghiêng người tà tà lao về hướng ngôi miếu cổ.
Hàn Ngọc Trác mỉm cười.
Quả đúng như hắn nghĩ, họ tiếp khách nơi ngôi miếu đó.
Tuy có thể vượt lên nhanh hơn, nhưng Hàn Ngọc Trác cứ từ từ, hắn không sáp lại gần nhưng vẫn giữ khoảng cách ngang ngang với tên thầy bói, vì vậy khi tên thầy bói vừa đến cửa miếu thì hắn cũng đến nơi.
Tên thấy bói cúi mình vọng vào trong:
- Kính bẩm Môn chủ, người của Lương gia tiêu cục đã đến.
Trong cửa miếu tối om vọng ra một giọng lạnh như băng.
- Môn chủ có lệnh mời vào.
Không thèm nói với khách, gã thầy bói bước thẳng vào trong.
Hàn Ngọc Trác mỉm cười chầm chậm bước theo.
Trong miếu bóng tối ngửa bàn tay không thấy, nhưng gã thầy bói đâu cần chuyện là tối hay sang, gã vốn không có mắt, chuyện sáng tối với hắn cũng như không, nhưng đối với Hàn Ngọc Trác thì lại khác. Hắn cố gắng lắm mới có thể nhìn được trong vòng chu vi hơn một trượng, xa nữa là tối mò.
Trong trường hợp đó, bất cứ ai cũng phải đề phòng. Hàn Ngọc Trác ngấm ngầm vận công phong bế nơi trọng huyệt bám sát theo tên thầy bói.
Cây quạt trên tay hắn cũng vận đủ công lực để có thể hạ trước gã thầy bói này, nếu có biến động xảy ra.
Tên thầy bói rất quen đường, cây cờ trên tay có cái cán khá dài, hắn dùng nó làm cây gậy chống xuống đất thong dong đi tới.
Tòa miếu cũ hoang tàn nhưng khá lớn, bên ngoài có thềm, khỏi thềm một khoảng là đại điện. Tên thầy bói dẫn Hàn Ngọc Trác vào nơi đó.
Bây giờ bóng tối dày hơn, Hàn Ngọc Trác chỉ nhìn thấy không hơn một bước, cái bóng của tên thầy bói bây giờ lờ mờ.
Gã thầy bói dừng lại cúi mình:
- Khải bẩm Môn chủ, người của Lương gia tiêu cục đã đến.
Giọng lạnh ngắt từ trong đại điện vọng ra:
- Môn chủ ra lệnh cho hắn đứng ngoài đó nói chuyện.
Gã thầy bói đáp “vâng” và bước vào trong.
Hàn Ngọc Trác đưa tay cản lại:
- Khoan, tiên sinh dừng lại.
Tên thầy bói đứng lại hỏi:
- Các hạ có điều chi chỉ giáo?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Trong miếu này quá tối nên tôi hơi sợ, mong tiên sinh ở lại đây cho có bạn.
Gã thầy bói cười lạt:
- Các hạ sợ mất người à? Không ta có thể mất, nhưng Tàn Khuyết môn đâu phải là một nhóm người chuyên trốn tránh hay sao?
Vừa nói hắn vừa đi tới, đâm sầm vào người của Hàn Ngọc Trác.
Có thể bị hắn không thấy, mà cũng có thể hắn muốn đi càn vào như thế.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Không thể như thế được, bất luận ra sao tiên sinh cũng phải ở lại đây.
Hắn vung nhẹ cánh tay, chụp vào cổ tay của tên thầy bói.
Mù mắt nhưng thính giác của gã thầy bói thật tinh tường. Gã lắc mình qua tránh cái chụp của Hàn Ngọc Trác, đồng thời tay phải hắn phạt ngang.
Bàn tay sử ra như một lưỡi đao của hắn nhằm đúng vào cổ tay của Hàn Ngọc Trác.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Hay quá, Tàn Khuyết môn tiếp khách thật hay.
Hắn không tránh né cứ để cho gã thầy bói chặt vào tay.
Y như chặt vào cột sắt, Hàn Ngọc Trác đứng trơ trơ, nhưng gã thầy bói dội ngược cánh tay, thân hình gã liểng xiểng thối lui...
Nhưng hắn không thối lui xa được vì ngay lúc đó bàn tay của Hàn Ngọc Trác đã hất lên. Cổ tay của hắn như bị một cái kềm siết chặt.
Gã thầy bói tê điếng toàn thân, đứng im một chỗ.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Đa tạ tiên sinh!
Từ trong đại điện tối om, giọng cười phát ra lanh lảnh:
- Ngươi muốn gặp ta mà dám phô trương thanh thế trước mặt ta à?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Xin Môn chủ lượng thứ, đây là chuyện bất đắc dĩ, quý môn trong tối, còn tại hạ phơi mình ánh sáng, không thể không đề phòng.
Tiếng nói trong đại điện:
- Đã không dám tin, thì đến đây làm chi?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Thật tình tại hạ cũng có muốn đến làm chi, hiềm vì quan hệ đến một vị quan cương trực thanh liêm, nên không thể không đến được.
Tiếng nói trong đại điện:
- Trước mặt ta mà dám chế ngự người của ta, chẳng khác nào dám làm chuyện sỉ nhục ta. Trong trường hợp như thế, chuyện ước hội kể như không có, ta không cần phải nói chuyện với ngươi.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Môn chủ nên rộng lượng, giá như đổi lại Môn chủ trong trường hợp của tại hạ, tin chắc Môn chủ cũng phải hành động như thế, nhất định Môn chủ cũng phải cẩn thận đề phòng.
Giọng nói trong đại điện:
- Ngươi nói chuyện giỏi lắm, nhưng ngươi nên biết rằng nếu quả ta có ý bất lương thì chuyện ngươi giữ hắn trong tay cũng không thể cứu cái mạng của ngươi.
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Có thể như thế, nhưng dẫu sao cũng có kẻ bồi bạn, còn hơn là chết mồ côi.
Tiếng trong đại điện bật lên chuỗi cười lạnh ngắt:
- Hai nước giao tranh, không có phép làm khó dễ sứ giả. Hắn là sứ giả của ta, ngươi làm thế sao gọi là anh hùng.
Hàn Ngọc Trác nói:
- “Sứ giả” của Môn chủ hẹn tại hạ đến đây diện kiến Môn chủ, vậy mà khi đến đây tại hạ chỉ được đứng ngoài, còn Môn chủ thì trong bóng tối, như thế là anh hùng và phép tiếp khách đó sao?
Tiếng trong đại điện gằn gằn:
- Giỏi, ngươi khéo lời lắm, nhưng ngươi nên nhớ rằng đây là ngươi muốn gặp ta, chớ đâu phải ta muốn gặp ngươi.
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Bất luận ai muốn găp ai, tại hạ vẫn là “sứ giả” của Lương gia tiêu cục có phải thế không? Và vừa rồi chính Môn chủ cũng có nói “hai nước giao tranh, không có phép làm khó dễ sứ giả”.
Tiếng trong đại điện:
- Ta đâu đã làm khó dễ gì ngươi? Ta đường hoàng là một Môn chủ, ngươi bất quá chỉ là một “sứ giả” của Lương gia tiêu cục. Ngươi phải đứng ngoài nói chuyện với ta mới đúng là phải phép.
Hàn Ngọc Trác cười:
- Mục đích của tại hạ đến đây không phải tranh cãi về cái chuyện nhỏ nhặt mà “ông nói ông phải, bà nói bà đúng” như thế, được rồi, để “giữ lễ” tại hạ xin nhường Môn chủ một phần đó.
Hắn buông tay và đẩy gã thầy bói vô trong, rồi nói tiếp:
- Hãy vào hầu Môn chủ đi!
Gã thầy bói tức lắm, nhưng cũng không biết làm sao hơn, gã chỉ cười gằn:
- Họ Hàn, đến nơi đây mà giở cái trò đấy là không ích lợi gì cho ngươi cả.
Không trả lời với gã. Hàn Ngọc Trác cười cười:
- Môn chủ giờ thì đã thỏa mãn rồi chớ?
Tiếng trong đại điện hầm hừ:
- Người đừng có xem nhẹ Tàn Khuyết môn, lên đèn cho ta.
Có tiếng dạ nhỏ và ánh đèn phát lên.
Hàn Ngọc Trác quan sát thật nhanh, hắn thấy trong ngôi miếu nhện giăng bốn phía, bụi cát và cứt chim, cứt chuột lớp này chồng nên lớp khác không còn chỗ đặt chân.
Trước bệ thờ, thần tượng không thấy, chỉ thấy một người vừa mập vừa lùn, mặc áo choàng đen, che mặt bằng khăn đen, chỉ khoét hai cái lỗ nơi hai con mắt, chỗ đó ánh mắt ngời ngời.
Trên bệ thờ đứng hai người, ăn vận y như người ngồi trên bệ, một người cao ốm, một người vóc dáng trung bình.
Gã thấy bói đứng về bên trái, phía ngoài người có tầm vóc trung trung.
Ánh sáng phát lên do bốn đống lửa phía trong ra, gọi là “đống lửa” vì không phải đèn thường, bốn đống lửa xanh rờn, ánh sáng phát ra cảm giác như phát lạnh.
Hàn Ngọc Trác cười thầm, hắn không ngờ Tàn Khuyết môn lại dùng trò đó, đó là thứ lửa diêm hoàng, để lòe thiên hạ thè lưỡi.
Người ngồi trên bệ thờ lại lên tiếng:
- Sao? Bây giờ ngươi đã thỏa mãn rồi chớ?
Hàn Ngọc Trác mỉm cười:
- Không thỏa mãn cũng phải thỏa mãn. Dầu gì đi nữa có ánh sáng vẫn hơn là nói chuyện thầm.
Người mập ngồi trên bệ nói:
- Ta là Môn chủ của Tàn Khuyết môn các ngươi gặp ta có chuyện gì? Cứ nói ra đi.
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Tại hạ từ Lương gia tiêu cục đến đây, mục đích thì nghĩ rằng Môn chủ đã biết rồi mới phải.
Tàn Khuyết môn chủ hỏi:
- Cứ theo ta biết ngươi họ Hàn chứ không phải họ Lương?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Họ Hàn hay họ Lượng cũng không có gì quan hệ, tại hạ đến đây diện kiến Môn chủ, lời nói của tại hạ là lời nói của Lương gia tiêu cục.
Tàn Khuyết môn chủ hỏi:
- Ta cần rõ một điều, ngươi có phải là người của nhà họ Hàn ở vùng Quan ngoại hay không?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Môn chủ tại hạ có phải họ Hàn vùng Quan ngoại hay không, vẫn không có gì quan hệ đến câu chuyện hiện tại. Tại hạ hiện đại diện cho Lương gia tiêu cục thì tại hạ là một phần tử trong Lương gia tiêu cục, điều đó cần phải xác nhận.
Tàn Khuyết môn chủ nói:
- Ngươi thừa nhận hay không, cũng không quan hệ, phải hay không cũng thế thôi, không khi nào có chuyện giao trả tên quan họ Triệu đó đâu.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Môn chủ nên biết rằng Triệu đại nhân là một vị quan tốt mà dân chúng đều kính mến.
Tàn Khuyết môn chủ đáp:
- Ta biết chuyện đó không cần ngươi phải nói.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Và Triệu đại nhân với quý môn vốn không thù oán.
Tàn Khuyết môn chủ nói:
- Đó là chuyện giữa ta và hắn, không can hệ đến ngươi.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Như thế quý môn đối với Lương gia tiêu cục cũng đâu có oán thù?
Tàn Khuyết môn chủ đáp:
- Trở về trước thì vốn là không có.
Hàn Ngọc Trác hỏi:
- Thế còn trở về sau?
Tàn Khuyết môn chủ đáp:
- Trở về sau có thù oán hay không còn cần phải xem ở Lương gia tiêu cục rồi mới biết.
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Ý của Môn chủ tôi biết. Chỉ có điều Triệu đại nhân lại ngồi trên xe của Lương gia tiêu cục và do Lương gia tiêu cục hộ tống.
Tàn Khuyết môn chủ nói:
- Điều đó ta cũng đã biết, chính ta cũng đang định nói cho ngươi hiện nay là tốt hơn hết Lương gia tiêu cục không nên nhúng tay vào vụ này. Nói rõ hơn là người của Lương gia tiêu cục không thể nào can thiệp được. Hôm nay, ta phá lệ để hẹn ngươi, cũng là muốn ngươi chuyển lời lại cho Lương Thiên Long, bảo hắn nên nghe lời ta thì hắn vẫn có thể tiếp tục cái nghề bảo tiêu của hắn, ta đảm bảo cho hắn là công chuyện làm ăn của hắn sẽ được y như trước. Dọc dải đại giang Nam Bắc, hắn được tự do, bằng như hắn cãi lại thì hừ hừ... sau này, hắn sẽ gặp nhiều phiền phức.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Sợ e Môn chủ chưa hay biết rằng Lương gia tiêu cục đã không tính làm ăn gì nữa cả, họ đã triệt hạ bảng hiệu, trừ trường hợp đưa được Triệu đại nhân trở về, không thì bảng hiệu đó sẽ không bao giờ có chuyện dựng nên.
Từ sau tấm vải đen, đôi mắt của Tàn Khuyết môn chủ chơm chớp con ngươi.
- Nói như thế có nghĩa là nhất định Lương gia tiêu cục thế tất phải nhúng tay can thiệp?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Cũng không phải ý nghĩa đó, chỉ có điều...
Tàn Khuyết môn chủ gằn lại:
- Sao? Có điều như thế nào?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Triệu đại nhân ngồi trên xe của Lương gia tiêu cục nên vị Tổng tiêu đầu không tìm được Triệu đại nhân trở lại thì từ đấy về sau cơm đâu mà ăn? Mặt mũi nào nhìn giang hồ bằng hữu? Đó chưa kể đến tội danh mà triều đình nhất định trông cứng lên đầu.
Tàn Khuyết môn chủ chặn hỏi:
- Lương Thiên Long chỉ vì lẽ đó phải không?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Sự thật là như thế...
Tàn Khuyết môn chủ gật gật đầu:
- Như thế thì không khó, từ đây sự sống của Lương gia huynh đệ sẽ do ta cung cấp đảm bảo không khi nào để họ không có cơm ăn, cần bao nhiêu cứ việc nói, ta sẽ cung ứng đầy đủ, về phương diện quan quân ta đảm bảo không bao giờ để họ bị liên lụy. Nhưng nếu ta chịu cam kết như thế, hắn có chịu bãi can qua hay không?
Trầm ngâm một chút, Hàn Ngọc Trác nói chầm chậm:
- Như vậy kể cũng khá thiệt thòi cho Môn chủ.
Tàn Khuyết môn chủ nói:
- Họ Triệu bị bắt khi ngồi trên xe của Lương gia tiêu cục, ta làm như thế cũng có thể gọi là chút ít bồi thường cho họ.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Lòng tốt của Môn chủ thật đã khiến cho ai cũng phải cảm kích.
Tàn Khuyết môn chủ nói:
- Không cần chuyện đó, ta chỉ cần xem Lương Thiên Long có bằng lòng tiếp nhận, có chịu gật đầu hay không thôi!
Hàn Ngọc Trác nói:
- Nhưng không biết quý Môn chủ có bao nhiêu phần thành thật trong vấn đề?
Tàn Khuyết môn chủ nói:
- Ta có đủ mười phần thành tâm thật ý, nhưng cũng cần hỏi lại xem Lương Thiên Long có được như thế này hay không?
Hàn Ngọc Trác nói:
- Tôi có thể đảm bảo rằng bắt đầu từ giờ phút này, trong giang hồ sẽ không hề thấy bóng một người nào của Lương gia huynh đệ.
Tàn Khuyết môn chủ gằn lại:
- Ngươi có thể đảm bảo được sao?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Nếu không thể đảm bảo thì tại hạ đã không đến đây diện kiến Môn chủ.
- Nhưng nếu Lương Thiên Long bội ước thì sao?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Lương gia tiêu cục rất đông người nếu như Tổng tiêu đầu làm chuyện bội ước, Môn chủ cứ gặp người nào giết luôn người ấy.
Tàn Khuyết môn chủ chớp ngời đôi mắt:
- Câu nói ấy tự ngươi nói ra đấy nghe!
Hàn Ngọc Trác lặng thinh, hắn âm thầm dò xét cả ba người.