Chương 55
Khoái Lạc động chủ

    
hìn kỹ một lúc, Kim bà bà nói nhỏ:
- Kim Hoa Nương đã có thiết trí chế ngự bà ta...
Câu nó tuy nhỏ nhưng cũng làm cho Âm bà bà nghe được, bà ta vùng ngẩng dậy:
- Ai!
Hàn Ngọc Trác vội đáp:
- Lão nhân gia, tôi đây.
Âm bà bà sửng sốt:
- Hàn Ngọc Trác? Sao lại là ngươi?
Hàn Ngọc Trác đáp:
- Xin lão nhân gia nhỏ tiếng một chút, vãn bối đã thỉnh Kim bà bà đến đây giải cứu...
Vì chút tình của Tiểu Ngọc và Phi Hổ nên Hàn Ngọc Trác có phần lễ độ với bà ta. Ngoài việc đối với con người thuộc Hắc đạo nhưng không gian ác, hắn còn nghĩ đến chuyện mai sau.
Âm bà bà thấp giọng:
- Kim bà bà? Có phải người ở Miêu Cương không?
Kim bà bà đáp:
- Đúng rồi, hãy để cho tôi phá sự cấm chế của chúng rồi sẽ nói chuyện sau...
Bà ta vừa đưa tay lên thì Âm bà bà vụt nói:
- Khoan, để cho ta nói chuyện với Hàn Ngọc Trác vài câu đã.
Kim bà bà sửng sốt.
Thoát nạn là chuyện gấp, thế mà bà ta lại bảo khoan. Mụ già kỳ cục cũng không kém mụ già Miêu Cương bát động nữa sao? Hàn Ngọc Trác nói:
- Lão nhân gia có điều chi cần nói.
Âm bà bà hỏi:
- Ta với ngươi là địch chớ không là bạn, tại sao ngươi lại cứu ta?
Hàn Ngọc Trác đáp nhanh:
- Rất đơn giản, bởi vì riêng tôi, tôi xem lão nhân gia là bạn chớ không là địch.
Âm bà bà mấp máy đôi mắt lem nhem:
- Ta công nhận là hiện tại ta rất cần được giải thoát nhưng ta cũng cần nói trước, ngươi cứu là chuyên của ngươi ta cũng rất cảm kích, thế nhưng đối với Triệu Đức Chính thì ta không thể buông thả, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng cứu...
Kim bà bà nhướng nhướng mày...
Hàn Ngọc Trác biết ý của bà ta, hắn cũng biết rõ tính tình của nhị vị lão bà này, nên hắn vội hỏi:
- Chẳng hay lão nhân gia với Triệu đại nhân có thù oán chi?
Âm bà bà đáp:
- Chuyện đến bây giờ thì ta cũng chẳng giấu làm chi. Triệu Đức Chính đã phạm cái tội yêu con gái ta rồi bỏ đi cưới vợ khác, con gái ta và cháu ngoại ta, nó không lo chiếu cố, ngươi cho đó không phải là thù à?
Hàn Ngọc Trác gật đầu:
- Như vậy là tôi đã biết, người chủ của chiếc Phượng xoa vốn là con gái của lão nhân gia.
Âm bà bà gật đầu:
- Đúng, Triệu Hoàng Anh là cháu ngoại của ta.
Hàn Ngọc Trác trầm ngâm:
- Lão nhân gia, chuyện gọi là thù oán đó, tôi không dám nói vào, thế nhưng không biết lão nhân gia đã có suy nghĩ hay không? Triệu đại nhân vốn là một vị quan tốt đối với dân gian, người như vậy lại có chuyện phụ bạc hay sao?
Âm bà bà đáp:
- Không biết, nhưng bỏ con gái ta và cháu ngoại ta vẫn là chuyện thật.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Cũng có thể câu chuyện đó lão nhân gia chưa biết rõ lắm về nội tình...
Âm bà bà nói:
- Không cần biết, chỉ biết hắn đã bỏ con gái ta và cháu ngoại ta, và ta không thể chịu nổi cái cảnh của con cháu ta như thế.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Lão nhân gia, như thế này, chuyện đối phó với Triệu đại nhân, chuyện oán thù đó, tôi cũng không dám nói, chỉ cầu xin cho tôi Triệu đại nhân về và lão nhan gia hỏi Triệu đại nhân cho rõ rồi xử trí.
Âm bà bà nói:
- Ta cũng không phải là con người không biết phải trái, chuyện đó ta bằng lòng.
Hàn Ngọc Trác vòng tay:
- Đa tạ lão nhân gia...
Hắn quay lại nói với Kim bà bà:
- Xin Bà bà giúp cho.
Nghe xong câu chuyện, Kim bà bà thấy đôi bên cũng không đến nỗi hẹp hòi, ban đầu bà ta cũng có ý hơi trách Âm bà bà, nhưng bây giờ thì không còn nữa, bà ta nhích tới vung tay.
Âm bà bà quay trọn một vòng rồi mới ngồi yên lại được.
Kim bà bà nói:
- Đây là phương pháp chế ngự rất lợi hại của Kim Hoa Nương, nếu không phải là lão thân thì khó có người phá được, lão Bà bà xem chừng Bà bà có thể nhỏ hơn ta vài tuổi, vậy cho phép ta gọi bằng lão muội muội cho thân mật nghe. Bây giờ lão muội muội hãy cho ta biết xem trong người khó chịu chỗ nào để ta có thể đối chứng mà liệu giải.
Âm bà bà bỗng trở nên hiền dịu lạ thường, bà ta thấp giọng:
- Đa tạ lão thư thư, thật cũng không hiểu tại sao khi tôi không chịu tuân lời của họ là cái đầu nhức không chịu nổi, y như ai lấy búa mà bửa ra vậy...
Kim bà bà “à” một tiếng nho nhỏ:
- Biết rồi, bây giờ lão muội muội hãy ngồi đi, thư thư chữa cho, hơi khó chịu đó nghe...
Âm bà bà gật đầu:
- Thư thư cứ tự tiện không sao.
Ngay lúc đó có tiếng động bên ngoài. Hàn Ngọc Trác dòm ra và quay vào nói với Kim bà bà:
- Lão Bà bà, họ đã cứu xong Cao Tiểu Ngọc.
Kim bà bà nói:
- Tam thiếu bảo họ đứng ngoài đợi, đừng cho vào đây.
Hàn Ngọc Trác quay ra.
Cao Tiểu Ngọc đứng bên cạnh người yêu và bây giờ, sau khi trấn tĩnh, Lương Phi Hổ chợt thấy ngại ngùng, hắn đứng cạnh nàng nhưng không dám ngẩng đầu lên.
Hàn Ngọc Trác cười thầm và hắn rất lấy làm lạ cho tình yêu, hai người cùng thập thò e lệ quá mức như vậy, nhưng không hiểu tại sao họ lại có thể tỏ tình với nhau trong một trường hợp quá khó khăn, vì lúc đó, Lương Phi Hổ vẫn còn là một tù nhân của Âm bà bà...
Nay lúc Hàn Ngọc Trác đang đứng ó chuyện thì từ phía ngoài có một tên áo vàng ló vào, hắn vừa thấy đông người là lật đật quay ra cắm đầu vừa chạy vừa la bài hãi.
Hàn Ngọc Trác nói:
- Mặc kệ, trước sau gì rồi chúng ta cũng phải gặp họ, để chúng báo động cho nhanh.
Lương Thiên Long nói:
- Đáng lý mình chế ngự nó...
Tiếng của Kim bà bà vang lên phía sau lưng:
- Không cần, vì bây giờ thì mình cũng đang định đi tìm họ.
Thấy sư phụ của mình, Cao Tiểu Ngọc lật đật bước tới quì thụp xuống, sự vui mừng đã làm cho nàng xúc động nước mắt bật tuôn trào ra.
Âm bà bà kéo tay nàng:
- Con có sao không?
Tiểu Ngọc đáp:
- Bẩm sư phụ, con không sao cả.
Âm bà bà thở phào:
- Như thế là ta đã yên lòng, thong thả sẽ nói chuyện khác, bây giờ chúng ta hãy đi ra.
Đoàn người ra khỏi động thì nghe trong sương mù có nhiều tiếng bước chân lộn xộn và chợt có mấy tia vàng chói từ trong sương mù xẹt tới.
Kim bà bà hừ hừ hai ba tiếng và phất mạnh tay áo rộng mấy đường vàng lấp lánh chui tọt vào tay áo bà ta.
Tiếng bước chân bên ngoài càng xao động và có tiếng kêu lên:
- Bọn chúng có người phá được độc trùng...
Kim bà bà gằn giọng:
- Lạ làm sao, có bao nhiêu hãy tuôn ra hết một lượt đi.
Trong đám sương mù vụt có tiếng kêu thảng thốt:
- Động chủ!
Tiếng bước chân càng lộn xộn, chứng tỏ có người sợ quá đang tìm đường chạy trốn...
Cũng ngay trong lúc đó, một giọng cười hăng hắc, giọng cười lạnh băng băng và tiếp giọng nói cũng lạnh băng băng:
- Không, không, ta không tin rằng bà ta dám bước ngang qua lệnh phù của tổ tiên...
Kim bà bà rít giọng:
- Kim Hoa, ngươi có nghe tiếng nói của ta không? Ngươi đã biết ta là ai chưa?
Tiếng người đàn bà hoảng hốt:
- Phản bội, người dân Miêu Cương không được phép động đến Lệnh Phù...
Kim bà bà cười gằn:
- Ai? Ai nói ta bước qua Lệnh Phù của tổ tiên? Ai? Ai đã lợi dùng lòng thành kính tôn thờ Lệnh Phù để tạo thành cái nhà giam để hãm hại ta? Trong trường hợp đó, ta có quyền dời Lệnh phù để bước ra hài tội con người phản lại tổ tiên, đã lợi dụng tổ tiên ám hại đồng môn ruột thịt, nhưng không, ta không làm mà chính Trường Bạch thế gia đã cứu ta, biết chưa, quân bội phản?
Không nghe tiếng trả lời của người đàn bà, nhưng lại nghe tiếng khàn khàn của một người già cả...
Kim bà bà biến sắc, bà ta vội quay lại nói:
- Tất cả hãy lùi lại ra sau...
Thấy thần sắc của Kim bà bà như thế, mọi người biết chuyện đã đến lúc nguy hiểm, nên vội vã lùi lại phía sau lưng bà ta.
Hàn Ngọc Trác rút thanh Vô Nhân đao vận công chuẩn bị.
Kim bà bà thò tay vào túi vải bắt con Nhất Xích Ngọc.
Tiếng bước chân xao động rồi im bặt.
Nhiều tiếng rào rào nho nhỏ bốn bên, và sau đó mọi người nhìn thấy lấp lánh những con sâu nho nhỏ như sâu đỏ, màu đỏ sậm lúc nhúc từng lớp từng lớp tiến lên...
Kim bà bà lật đật thả con Nhất Xích Ngọc xuống đất.
Đã có con Nhất Xích Ngọc trong tay nhưng Kim bà bà vẫn còn tái mặt, điều mà Hàn Ngọc Trác lấy làm lạ vô cùng.
Hắn đã chứng kiến mấy lần phá độc trùng từ bên ngoài vào đây, theo hắn thì những thứ bay trong không khí không thấy hình mới đáng là ghê sợ, thế nhưng Kim bà bà vẫn trừ được như không, bây giờ những thứ này tuy hình dạng có ghê nhưng cũng vẫn là thứ có hình lại di động thật chậm, không hiểu tại sao bà ta lại kinh hoàng đến thế.
Hắn không biết rằng thứ trùng này là thứ mà nhị vị trưởng lão Miêu Cương đã luyện thật tinh vi, nó không tấn công người hấp tấp như những thứ khác, nó chỉ chậm chạp như thế và cái đáng sợ của nó là vừa tiến lên vừa “bắt cặp” với nhau.
Lúc chúng giết người chính là lúc mà những con đực và con cái gặp nhau, khi chúng đã “bắt cặp” được rồi thì chính là lúc chúng tiết ra độc chất.
Bất cứ thứ thuốc, hoặc trùng kháng độc nào cũng trở thành vô hiệu, nếu không kịp thời trừ được khi con đực và con cái gặp nhau.
Con Nhất Xích Ngọc vừa tiến lên một khoảng là dừng lại, đám độc trùng cũng dừng lại.
Đúng là thứ dữ nào cũng có khắc tinh, những con độc trùng dừng lại và bỗng cứng mình, chúng nằm bất động.
Con Nhất Xích Ngọc uốn mình luôn mấy cái rồi cũng bất động theo.
Đám độc trùng vốn có màu đỏ sậm, bây giờ xám ngắt, con Nhất Xích Ngọc trắng phau bỗng biến thành màu xanh, rồi tím, rồi đen...
Tất cả đều chết hết, chỉ trong nháy mắt, chúng y như những chiếc lá khô.
Kim bà bà thở phào nhẹ nhõm.
Ngay lúc đó, chợt nghe một tràng Miêu ngữ.
Kim bà bà trả lời, nhng khi bà ta vừa dứt tiếng thì một mùi hôi nồng nặc xông lên.
Từ trên không, trong đám sương mù, nhiều bựng đen như khói bay chụp xuống.
Con gà rừng “trăm năm” đã có trong tay Kim bà bà, miệng bà ta đã kề vào cổ.
Nút cổ con gà rừng một chút bà ta ngửa mặt phun lên.
Không thấy máu, chỉ thấy một vùng bụi đỏ như sương từ trong miệng Kim bà bà bắn lên và tỏa rộng...