Xuân Trúc ngã bệnh đúng một tuần lễ. Trong những ngày ấy, Đông Thư vẫn thản nhiên hẹn hò với Bửu Nam như không có gì xảy ra. Vẩn nhửng cuộc đi chơi thấu đêm với Bửu Nam. Vẩn nhửng tiếng la hét nguyền rủa nhửng người làm công. Vẩn nằm dài trên ghế salong xem hết bộ phim này đến bộ phim khácvà nhửng chuyện xe chở đầy quần ao từ các shop cao cấp trong thành phố trở về….Thỉnh thoảng đi vào phòng Xuân Trúc, Đông Thư chỉ hỏi thăm vài câu chiếu lệ rồi lại đi ra ngaỵ Khoảng cách giửa hai chi em ngày càng xa hon. Nhửng buồn phiền day dứt càng làm Xuân Trúc khổ sở hơn bao giờ hết. Cô đã âm thầm khổ đau không biết chia sẻ cùng ai.Công việc ở công ty sơn mài không cho phép Xuân Trúc dành thêm thời gian để điều trị, vì thế dù vẫn còn đang mệt sáng nay Xuân Trúc vẩn đánh chiếc Cadilac đến công ty.Giải quyết công việc xong, Xuân Trúc liền bảo Diệu Hoa:- Tôi đi về nhà đây. Có gì gọi điện cho tôi nhé.Tiễn Xuân Trúc ra cửa, Diệu Hoa lễ đô:- Chúc cô Hai mau hồi phục.Xuân Trúc trầm giọng:- Cám on, chiều nay tôi sẽ quay lại. Nhắn với Hoàng Phong là tôi cám ơn về nhửng lời thăm hỏi của anh ta và cả nhửng bó hoa đang cắm trong phòng làm việc của tôi.Diệu Hoa nghiêng đầu hỏi:- Sao cô Hai không trực tiếp cám ơn với Hoàng Phong?Xuân Trúc so vai. Cô muốn mọi giao tiếp giửa Hoàng Phong và có được anh hiểu thuần túy chỉ là công việc. Gieo cho anh một niềm hy vọng làm gì khi tâm hồn cô hoàn toàn dửng dưng với anh.Suốt một tuần qua, Hoàng Phong đã đến thăm cô tại Mặc Thuỷ nhưng cô cáo bệnh không tiếp. Thế mà hằng ngày anh vẩn kiên nhẩn cho người mang hoa đến Mặc Thuỷ và đến công ty của cô.Chiếc Cadilac chạy xuống một con dốc. Dù đang gần trưa nhung cảnh vật vẫn còn đang chìm ngập trong màn sương.Cách đó không xa, Lữ Nguyên đang len lõi qua nhửng rặng cây với khẩu súng săn trên vai:- Hù!Giọng Đông Thư vang lên kèm tiếng cười khanh khách. Xoay người lại, Lữ Nguyên cười vui ve?- Xin chào.Vỗ nhẹ Lên khẩu súng săn của Lữ Nguyên, Đông Thư nheo mắt hỏi:- Anh đi đâu mà lang thang một mình? Đi săn ha?Lữ Nguyên nháy mắt.Đdịnh bắn vài con chim sẽ để nổi lửa trưa nay.Đông Thư nủng nịu:- Chủ nhân của Thanh Lâm biệt thự đâu thiếu gì thực đơn. Nghe nói anh thường đến máy nhà hàng cao cấp mà thôi.Lữ Nguyên cười:- Nhưng trong nhửng nhà hàng ấy làm sao có được không khí trong lành của núi rừng. Củng không có được nhửng giây phút thật sự thoải mái.Đông Thư hớn hơ?Đdúng như thế, em sẽ cùng đi săn với anh.Thật tự Nhiên, Đông Thư lúp xúp chạy theo Lữ Nguyên.Chợt tiếng còi xe vang lên. Xuân Trúc đang ngồi trên chiếc Cadilac trên con đường mòn dẫn ra con suối va vừa nhìn thấy ho.Nhảy dạt sang một bên để tránh xe, Đông Thư vội kêu lên:- Chị Hai.Ánh mắt Xuân Trúc chợt bối rối khi bắt gặp Lữ Nguyên đang ngoảnh lại nhìn cô thật chăm chú.Cô hắng giọng hỏi Đông Thư:- Có phải em Định đi săn không?Đông Thư vui vẻ gật đầu:- Vâng.Lữ Nguyên lên tiếng:- Có gì không, cô Hai?Hít một hơi thật dài, Xuân Trúc nhìn vào mắt Lữ Nguyên:- Anh không được nổ súng trong khu vực này.Nụ cười Lữ Nguyên ngạo nghễ, pha một chút mai mỉa:- Thế sao Có phải cô là người làm luật ở đây không? Chua có ai cấm một người nào đó bắn một con chim sẻ cả. Nếu ở trong hội bảo vệ thú vật, cô củng không có quyền cắm người ta bắn chim đâu.Xuân Trúc ngẩng cao đầu.Đù đó không phải là thú rừng quy hiếm nhưng tôi không muốn tiếng súng của anh phá vỡ sự yên tĩnh ở đây. Từ ngày anh đến đây, mọi thứ dường như đều bị xáo trộn.Đông Thư cười lớn:- Chị Hai khó tính như một bà già cổ xưa. Cứ như em và Lữ Nguyên đi, chị sẽ thấy vui vẻ rất nhiều.Lữ Nguyên nheo mắt:- Thế cô Hai đã nghe tiếng súng hồi bao giờ chưa? Nói chi như tiếng vỗ tay của mấy đứa con nít.Xuân Trúc giận ra mặt. Rõ là Lữ Nguyên đã bịp cô xem như cô không biết gì cả. Co chưa kịp phản ứng thì Đông Thư đã kéo tay Lữ Nguyên giọng thân mật:- Mình đi thôi anh Lữ Nguyên, mặc kệ chi ấy.Ôm lấy vô lăng Xuân Trúc nhìn theo họ Co không còn hứng thú xuống suoi nhặt sỏi nửa. Suy nghĩ mãi cô vẩn không lý giải được tại sao một con người oán ghét phụ nữ như Lữ Nguyên lại kết thân với Đông Thư. Phải chăng Lữ Nguyên muốn dùng Đông Thư để chống lại cô?Lắc đầu thật mạnh để xua tan nỗi buồn bực trong lòng, Xuân Trúc cho xe nổ máy.Ngồi thật lâu trong chiếc ghế bành êm ái trong đại sảnh. Xuân Trúc chợt nghĩ đến chuyện xây một bức tường thật cao để hoàn toàn ngăn cách Mặc Thuỷ và Thanh Lâm biệt thự Cô sẽ xây một bức tường cao hơn mười mét.Phải rồi. Chỉ có như thế may ra mới có thể hạn chế nhửng phiền toái do cái nhà máy của Lữ Nguyên đưa đến. Cô sẽ khởi công trước khi tên đàn ông đáng ghét ấy ra taỵ Mấy hôm nay, mổi lúc nhìn nhửng bãi đá ngày càng cao thêm là cô không chịu nổi.Gọi điện thoại đến công ty gặp Diệu Hoa yêu cầu cô thư ký liên hệ với một công ty xây dựng nào đó để xây một bức tường, Xuân Trúc thấp thõm gác máy điện thoại.Liệu bức tường này có giúp được gì cho cô không? Cô căm ghét Lữ Nguyên đến mức không muốn nhìn thấy Thanh Lâm nữa?Nếu câu hỏi này cách đây một tháng thì cô sẽ không ngần ngại gì một câu trả lời. Thật kỳ lạ, ngoài sự Oán ghét còn có một điều gì đó thật khó hiểu, thật mảnh liệt hơn cả sự căm ghét.Cô không dám suy nghĩ thêm nửa.Bên ngoài cánh cổng, giọng Đông Thư nhí nhảnh:- Tại sao anh lai bỏ ý định đi săn chim cùng em chứ? Có phải vì chị Hai của em đã doa. anh không?- Thôi đừng tiếc nửa. Đông Thư có ăn thịt nướng không?Đdâu có săn được thứ gì đâu mà nướng?Lữ Nguyên giọng vui ve?- Sáng nay đầu bếp của tôi đã ướp khá nhiều thịt, nếu nướng bây giờ là tuyệt:- Ôi, sao em có thể từ chối một lời mời điệu nghệ như thế:- Sang nhà tôi nghe.Ngay khi ấy, chiếc moto của Bửu Nam gầm rú phong đến.Giọng Đông Thư xôn xao:- Bửu Nam đây là Lữ Nguyên, người mà hôm trước em định giới thiệu với anh nhưng sang Thanh Lâm biệt thự lại không gặp vì anh ấy đã đi mất.Bửu Nam vẩn ngồi trên xe. Gỡ cặp kính đen, anh nheo mắt nhìn Lữ Nguyên với cái nhìn dò xét.Đông Thư kêu lên:- Anh xuống xe đi chứ.Hai người đàn ông lặng lẽ bắt tay nhau. Đông Thư véo von.Đdây là Lữ Nguyên, chủ nhân Thanh Lâm biệt thự và đây là Bửu Nam, bạn trai của em. Bửu Nam à, Lữ Nguyên mời anh và em sang Thanh Lâm biệt thự ăn món thịt nướng do đích thân anh ấy nướng.Giọng Bửu Nam hơi khó chịu, phách lối:- Muốn ăn thịt nướng cần gì phải đến Thanh Lâm biệt thự Nhà hàng bây giờ có đủ các món thịt rừng, cứ hầu bao đầu là tha hồ mà gọi.Lữ Nguyên nở một nu cười khó hiệu. Anh đưa tay lên:- Tạm biệt hai người nhé.Đông Thư lính quýnh gọi:- Lữ Nguyên khoan đã. Anh đừng có đi. Em nhất định phải ăn món thịt nướng của anh.Lữ Nguyên so vai:- Không phải thịt nướng của tôi mà là thịt do tôi nướng!Đông Thư giọng ra lệnh:- Bửu Nam, anh đi cùng vơi em luôn. Cấm anh không được làm em mất hứng đấy.Bửu Nam tìm cách chối từ:- Anh đâu có đói.Đông Thư phẩy tay.Đdi theo em, không đói thì ngồi xem em va Lữ Nguyên ăn.Đúng lúc đó thì một chiếc xe tải chở đầy vật liệu xây dựng đến.Một người từ trên xe nhảy xuống. Ông ta nhìn Lữ Nguyên hắn giọng:- Xin lổi, ông chính là chủ nhân của Mặc Thuỷ?Hoàng Phong lên tiếng:- Không phải là anh ấy. Là tôi đây, ông hỏi có việc gì không?- Chúng tôi đến đây để xây một bức tường cao mười hai mét ngăn cách hai ngôi biệt thự liền kề nhau.Đông Thư cao giọng:- Các ông đã lầm. Tôi không hề yêu cầu xây dựng bức tường nào ca?- Sao lại có chuyện như thế. Chính cô Diệu Hoa đã gọi điện thoại cho chúng tôi và yêu cầu là phải xây gặp ngay từ bây giờ.Đông Thư kêu lên.ĐH? Thế đây là sản phẩm của chi Hai em rồi.Quái thật.Nảy giờ Lữ Nguyên im lặng theo dõi câu chuyện. Anh đã hiểu Xuân Trúc muốn xây bức tường để làm gì.Vụt đi nhanh vào đại sảnh, anh bắc tay gọi lớn:- Xuân Trúc. Cô đâu rồi?Lạnh lùng bước ra, Xuân Trúc cau mày:- Anh vừa gọi tôi à?Lữ Nguyên bực dọc:- Tại sao cô lại quyết định xây một bức tường. cao ngất như thế?Xuân Trúc kiêu hảnh:- Anh không có quyền đặt cho tôi câu hỏi đó.Lữ Nguyên hằm hè:- Sao?Xuân Trúc so vai.Đdây là Mặc Thuỷ biệt thự chứ không phải là Thanh Lâm biệt thư.Lữ Nguyên chụp lấy cổ tay Xuân Trúc:- Nhất định cô phải nói rõ lý do.Xuân Trúc hét lên:- Buông tay tôi ra.Nhung ngon tay Lữ Nguyên rắn chắc nhu gọng kềm khiến Xuân Trúc khong thể.Nao thoát ra được. Chưa bao giờ Xuân Trúc gặp một tình huống như thế cả.Từsợ hãi biến thành tức giận, bất thần Xuân Trúc vung cánh tay kia lên và tát thật mạnh vào mặt Lữ Nguyên.Cả Đông Thư và Bửu Nam đúng cách đó không xa đều sững sờ.Tát xong, Xuân Trúc mới y thức được là cô đã hành động thật là kinh khủng. Lữ Nguyên có thể trả đũa lại cô bằng. một cái tát.Thế nhưng, vẩn đứng yên một chỗ giữ lấy bàn tay cô anh nhếch môi:- Hảy nói rõ lý do vì sao cô xây bức vạn lý trường thành?Xuân Trúc mím môi lại:- Anh không có quyền buộc tôi phải trả lời câu hỏi mà tôi không muốn nghe:- Tôi cảnh báo cộ Cô không được làm một chuyện ngốc nghếch như thế.Xuân Trúc nghẩng cao đầu:- Ngốc nghếch à? Đó là một việc làm cần thiết.Lữ Nguyên cao giọng:- Cần thiết sao? Cô không được quyền phá vỡ vẻ đẹp tự nhiên của Mặc Thuỷ củng như của Thanh Lâm biệt thự?Xuân Trúc châm biếm:- Bức vạn ly trường thành của tôi không có sức phá hoai bằng nhà máy xây xát café của anh đâu.Lữ Nguyên nhún vai:- Cô không hiểu gì cả. Mà thôi, về bức tường vạn lý kia nếu cô xây thì tôi phá đấy nhé.Buông tay Xuân Trúc ra, Lữ Nguyên nhướng mày:- Tôi thử chờ xem cô có dám xây không?Xuân Trúc giận run lên. Thật không thể tưởng tượng nỗi là Lữ Nguyên lại ngang ngược xen vào công việc của cô.Tiến thêm mấy bước, Đông Thư veó von:- Anh Lữ Nguyên nói đúng đấy chị Hai ạ Mặc Thuỷ chứ có phải ngục tù đâu mà xây tường cao như thế?Xuân Trúc quắc mắt nhìn Đông Thư. Cơn giận của cô đang bùng lên thật mãnh liệt, vì thế Đông Thư liền im bặt không dám nói thêm lời nào nửa. Điều đó trái với bản tính hàng ngày của Đông Thư.Thấy một người đàn ông xa lạ có mặt ở trong sân, Xuân Trúc liền hỏi:- Chú là ai?- Xin giới thiệu với cô, tôi đã nhận được điện thoại của cô Diệu Hoa. Tôi la chủ thầu xây dựng.Xuân Trúc trầm giọng:- Tôi muốn xây một bức tường cao đúng mười hai mét bao quanh ngôi nhà và vườn hoa. Như thế, đó là một bức tường khá dài và cao. Quản gia của tôi sẽ chỉ cho các ông phạm vi xây dựng củng như thống nhất về giá cả. Khởi công ngay từ bây giờ, không chậm trễ.Lữ Nguyên nghe rất rõ những gì Xuân Trúc đang nói, nhưng anh lại nhún vai và đi ra cổng.Đuổi theo Lữ Nguyên, giọng Đông Thư kic''h động:- Chúng ta phải làm một điều gì chứ? Chẳng lẽ chi Hai của em muốn làm gì thì làm? Anh nghe rồi đó. Chi ấy yêu cầu người ta khởi công ngay.Bửu Nam cười khẩy:- Chị Hai của em đúng là một con người phách lối tự phu.Lữ Nguyên hắng giọng:- Có lẽ món thịt nướng sẽ làm chúng ta dễ chịu hơn là bức tường vạn lý ấy.Nói xong, anh rảo bước đi trước.Đông Thư nói với theo:- Suýt chút nửa là em đã quên món ăn mà anh ấy định chiêu đãi rồi đây.Bửu Nam cau có:- Thôi đi, em đừng có trẻ con nửa. Lữ Nguyên còn lòng dạ nào để nướng thịt cho em ăn.Đông Thư cong môi:- Sao lại không? Thế anh tưởng là Lữ Nguyên xem trọng chuyện cái tát của chi Hai.lắm sao? Lữ Nguyên không phải là một con người như thế. Lữ Nguyên rất đàn ông.Thấy Bửu Nam cứ lần chần không chịu bước đi, cô liền nắm lấy tay Bửu Nam kéo mạnh.Đdi cùng em chứ? Hay là anh muốn đứng đây để gây gổ với chi Hai?Bửu Nam nhăn mặt:- Nếu em muốn ăn thịt nướng anh dẩn đến nhà hàng.Đông Thư giận dỗi.Đdừng cản ngăn em. Anh biết rõ em là một con người đã muốn làm điều gì thì làm cho kỳ được mà. Vẻ mặt nao đo, em củng giống với tính cách của chi Hai.Dù căm ghét Xuân Trúc nhưng Bửu Nam định bảo làm sao Đông Thư có thể so sánh với Xuân Trúc được. Tính cách Xuân Trúc mạnh mẽ quyết đoán buộc người khác phải e dè khiếp sợ Con` Đông Thư, cô chỉ là một người gàn bướng.Đdi với em đi.Bửu Nam đành đi theo Đông Thư. Hai người vừa đến nơi thì Lữ Nguyên đang lúi húi soạn bếp lò trong vườn. Trên thảm cỏ là một chiếc thố đựng thịt ướp, một cái vĩ sắt và một cái xiên dài.Người làm công của Thanh Lâm giúp Lữ Nguyên nhóm lò rồi lùi gót.Giọng Lữ Nguyên vui ve?- Thế mà tôi cứ tưởng là qúy vị không đến chứ. Chúng ta ngồi xuống thảm cỏ đi. Rồi qúy vị sẽ that het hương vị của thịt heo rừng mà không phải nhọc công săn bắn.Vẻ mạt lạnh nhạt, Bửu Nam ngồi xuống cạnh Đông Thư trên bãi cỏ. Đông Thư khúc khích:- Em muốn biết tài nướng thịt của anh Lữ Nguyên đây.Bửu Nam chêm vào:- Có gì là tài ở công việc tầm thường mà chỉ có mấy người đầy tớ và phụ nữ mới nhúng tay vào nhỉ. Thiên hạ bảo những người đàn ông khoái bếp núc thường có tính nhự.đdàn bà.Lữ Nguyên mĩm cười. Anh biết Bửu Nam rất cay cú với anh. Nếu anh ta ghen thì đó là một điều vô lý thật. Anh quay nhìn Bửu Nam, không tức giận củng không thách đố. Một cái nhìn khinh khỉnh đủ để Bửu Nam cảm thấy tức tối thêm.Dùng cây xiên dài cắm vào thịt, Lữ Nguyên rắc những gia vị rồi.mới gác lên vĩ sắt đã nướng. Chỉ một lát sau, thịt nướng đã thơm phưng phức. Trở đều xâu thịt, Lữ Nguyên lịch sự mời Bửu Nam:- Mời cậu nếm thư?Bửu Nam lúng túng._Anh đưa cho Đông Thư đi.Lữ Nguyên mỉm cười:- Chúng ta không nên tử tế qúa với phụ nữ vì sẽ làm hỏng họ đấy.Đông Thư bật cười. Cả Bửu Nam và Lữ Nguyên cùng cười theo. Thế là bầu không khí nặng nề bien mất.Bửu Nam và Đông Thư phụ với Lữ Nguyên nướng thịt. Vừa ăn, họ vừa nói chuyện vui ve?Giọng Bửu Nam sôi nổi:- Lữ Nguyên này, có phải anh và Xuân Trúc thù ghét nhau không?Đông Thư cướp lời.Đdiều đó thì không cần hỏi củng biết. Ai mà khoái được chị Hai.Bửu Nam tặc lưỡi:- Có đấy. Biết đâu có ai điên điên khoái bà ấy.Lữ Nguyên giọng quan tâm:- Ai vậy?Bửu Nam nhún vai:- Hoàng Phong.Lữ Nguyên hắng giọng:- Tôi biết anh ta.Đông Thư vội hỏi:- Anh có thấy Hoàng Phong điên không?Lữ Nguyên cười:- Biết đâu có nhiều người muốn. điên như Hoàng Phong mà đâu có được.Đông Thư trề môi nhận xét:- Chỉ hơn em 3 tuổi nhưng chị Hai lúc nào củng như một bà già, cổ hủ Không chịu nổi.Lữ Nguyên xoay đều xâu thịt trên bếp. Anh không thích nghe một người nhận xét về một người khác đang vắng mặt.Giọng Bửu Nam bực tức:- Có lẽ chúng ta cần phải liên kết lại để chống lại bà ấy. Không thể để cho bà ấy lộng quyền.Ngước mắt nhìn Lữ Nguyên, Đông Thư véo von:- Anh biết không, em và Bửu Nam đã yêu nhau lâu rồi nhưng chuyện cưới coi bộ khó. Chị Hai chống đối đến cùng.Bửu Nam cười khẩy:- Cuối tháng này, chúng ta cưới nhau để thử xem chị của em có làm gì được không.Quay sang Lữ Nguyên, Đông Thư giọng vui ve?- Anh sẽ dự đám cưới tụi này chứ?Lữ Nguyên cười:- Nếu hai người nhớ đến để mời. Đừng quên tôi là được.Nghe Đông Thư chủ động nhắc đến chuyện yêu nhau của mình và Lữ Nguyên tỏ vẻ sôi nổi tán thành chuyện ấy, Bửu Nam cảm thấy nhẹ nhõm và giải tỏa mọi nghi kỵ về hai người.Nghiêng đầu nhìn Lữ Nguyên, Đông Thư chợt hỏi:- Nghe nói anh đến thành phố này để trốn một phụ nữ ha?Câu hỏi của Đông Thư làm Bửu Nam quan tâm. Anh ta ngừng nhai, chăm chú quan sát nét mặt của Lữ Nguyên.Lữ Nguyên mỉm cười:- Ai nói với Đông Thư điều đó?Đông Thư bịa đặt:- Chị Hai của em. Bà ấy vốn ghét anh nên sưu tầm đời tư của anh rất kỹ.Chỉ chờ có thế, Bửu Nam cười khẩy:- Sao chị Hai của em thích bới móc chuyện của người khác thế. Đúg là tệ không chịu được.Lữ Nguyên so vai:- Tôi không tin là Xuân Trúc như vậy.Đông Thư đỏ mặt:- Không lẻ em nói dối?Lữ Nguyên nhướng mày:- Có thể ai đã nói với Đông Thư nhưng Đông Thư quên mất và ngỡ là Xuân Trúc nói với mình.Đông Thư hùng hồn:- Ngoài chị Hai, em không thân thiết với ai. Không lẽ người nói lại là anh Bửu Nam.Lữ Nguyên trầm giọng:- Tôi không biết được. Biết đâu lão quản gia. Kiến Phúc thì sao?Đông Thư giật nẩy mình. Cô lúng túng thanh minh:- Không. không bao giờ em hạ mình nói như vậy.Bửu Nam buông gọn:- Chỉ có bà Xuân Trúc thôi.Lữ Nguyên nhún vai:- Mà cho dù là Xuân Trúc hay lão Kiến Phúc nói với Đông Thư thì củng không có gì là quan trọng.Đông Thư vẩn không quên mục đich của cô:- Thế chuyện của Mỹ Đông và anh như thế nào?Lữ Nguyên nở một nụ cười:- Tôi dã thích một cây ngạn ngữ nổi tiếng của người Đức.Đông Thư liếm môi:- Anh nói đi.Vẻ mặt Lữ Nguyên trầm tỉnh:- Không nên giặt áo quần ở nơi công cộng. Chuyện riêng tư của tôi chúng ta có thể dẹp sang một bên.Bửu Nam chăm chú nhìn Lữ Nguyên. Đây là một anh chàng khó chơi. Có vẻ như Lữ Nguyên muốn bênh vực Xuân Trúc và không thích tính hẹp hòi của anh và Đông Thư. Nếu Đông Thư định cùng ngồi cùng thuyền với anh ta để chống lại Xuân Trúc thì có lẽ nên dè chừng.Nháy mắt ra hiệu với Đông Thư, Bửu Nam lên tiếng:- Cám ơn anh bạn về môn thịt nướng ngon tuyệt. Tạm biệt hẹn gặp lại.