Tuấn Kiệt mang theo tâm trạng khổ sở ấy về tận nhà, ngôi nhà nhỏ xinh xinh nằm trong con hẻm yên tĩnh. Chàng ở đây với cô dượng Bình và đứa em họ Tâm Quyên. Cả cô và dượng cùng đi dạy học, Tâm Quyên thì học lớp 12. Gia đình bốn người trí thức sống hòa thuận và rất hạnh phúc. Nhà không rộng lắm nhưng cũng có một khoảng sân nhỏ đủ kê một cái bàn có khắc hình cờ tướng, mấy cái ghế tựa và trồng vài cây kiểng quý. Có thể nói trọn nhà đây là nơi yên tĩnh và thơ mộng nhất. Kiệt ngả người trên ghế, mắt nhìn lên bầu trời chi chít những vì sao, mây trôi lửng lờ và trăng thì buông xuống trần gian muôn ngàn tia sáng mát dịu. Mây trôi cạnh sao, trăng sáng lung linh huyền dịu, khung cảnh như mộng như mơ càng làm giấc mộng trong lòng Kiệt chấp cánh bay cao hơn. Trong nhà, nhỏ Tâm Quyên kéo tay cha thì thầm: - Ba ơi, ba nhìn kìa, hơn một tuần nay ngày nào anh Kiệt cũng ra ngồi đó ngắm trăng, con đoán chắc có chuyện không ổn rồi. Cô Bình thêm vào: - Đúng đấy anh ạ, em cũng thấy như vậy hơn một tuần qua rồi. - Tội nghiệp... - Dượng Bình cảm khái - Không ở gần gia đình, có chuyện buồn không biết tâm sự với ai. Nói rồi, dượng đi dần về phía Kiệt, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh chàng, Kiệt nhỏm dậy: - Thưa dượng. - Ừm... Trăng đẹp lắm sao? Kiệt cười gượng: - Dạ không. Nhìn mây trôi cạnh sao, cháu tưởng tượng như những vì sao đang trôi lửng lờ vậy. - Chả lẽ vì vậy mà hơn tuần qua cháu cứ ngồi ở đây ngắm trăng sao? Tuấn Kiệt nhìn dượng xúc động vì sự quan tâm của ông. Chàng không giấu tâm sự: - Dạ không phải, cháu đang có chuyện phải suy nghĩ. - Dượng xưa nay luôn tin tưởng cháu. Chắc chuyện này khó khăn lắm mới khiến cháu phải suy nghĩ hơn cả tuần qua? Im lặng như để cân nhắc, cuối cùng Tuấn Kiệt nói kèm theo tiếng thở dài: - Dượng xưa nay luôn dạy cháu làm người thầy giáo phải lấy đạo đức làm trọng. Cháu sợ rằng... cháu không làm được như lời dượng dạy. Tư tưởng của cháu đang đi dần vào chỗ phi đạo đức. - Nghiêm trọng đến như vậy sao? - Cháu đang sợ hãi và không biết phải làm thế nào đây. - Chả lẽ không có con đường để tránh né sao? - Điều ấy sẽ làm cho cháu đau khổ. Cháu sợ là mình không đủ sức né tránh nữa. Dượng Bình nhìn chàng thật lâu rồi đột ngột hỏi: - Có phải là vấn đề tình cảm không? Quả thật không có điều gì giấu được người thầy giáo khả kính này. Chỉ bằng vào mấy câu nói vu vơ, dượng đã tìn ra lời giải đáp. Làm Kiệt không còn cách nào hơn là phải thú nhận. - Thưa phải. Tình cảm đang làm cho cháu đau khổ. Dượng bình nói với nụ cười mỉm trên môi: - Cháu ở với vô dượng đã hơn mười năm rồi, chưa bao giờ dượng thấy cháu say mê một cô gái, vậy mà bây giờ... ha... ha... Dượng ước ao thấy được người con gái đó. Giọng cười sảng khoái và giọng nói của dượng Bình càng làm Kiệt thêm xấu hổ: - Nếu như tình cảm của cháu bình thường thì hạnh phúc biết mấy. Dượng Bình vụt nghiêm khắc: - Thế dượng có được nghe câu chuyện tình yêu bất bình thường này chăng? - Cháu chỉ sợ dượng không muốn nghe mà thôi. Vỗi vai chàng, dượng bình động viên: - Nói đi chàng trai, chúng ta là người một nhà mà. Tuấn Kiệt nhìn dượng Bình bằng đôi mắt biết ơn. Lúc này đây, có người chịu ngồi để lắng nghe và giải bày tâm sự cùng chàng, quả thật là một hạnh phúc không có gì hơn nữa. Kiệt nói bằng giọng xúc động: - Nói ra chắc là dượng sẽ trách cháu. Thật vậy, tình cảm trong cháu thật là đáng trách. Cháu... yêu thương học trò của mình, cô ấy chỉ mới mười tám tuổi mà thôi. Không gian chìm trong tĩnh lặng. Quả thật, điều Kiệt vừa nói ra có làm cho dượng Bình bất ngờ. Chàng khổ sở thốt: - Cháu hư hỏng lắm, phải không dượng? Dượng không trả lời mà hỏi lại: - Cháu yêu thương thật lòng? - Có rất nhiều lý do để cháu yêu Trường Giang. Từ sự đau khổ của cô ấy cho đến vóc dáng, hình hài... trong một lúc cháu không thể nào nói hết được. Nhưng tóm lại là cháu yêu thật lòng. - Vậy thì cháu không có lỗi gì cả. Tình cảm chân chính không bao giờ có lỗi. Dù cho cô bé ấy là học trò của cháu, là một thiếu nữ vừa tròn mười tám tuổi. - Nhưng mà cháu vẫn cứ cảm thấy áy náy. Dượng Bình cắt lời chàng: - Chỉ cần cháu biết nuôi dưỡng tình yêu chân chính và trong sáng là được. Hãy tiếp tục quan tâm cô bé nếu cháu muốn, săn sóc cô bé với tinh thần trách nhiệm và tư cách đứng đắn là cháu không có tội gì cả. Ít ra đó là cách nhìn và suy nghĩ của dượng. Kiệt có vẻ vui hơn: - Cháu bắt đầu cả thấy thông suốt rồi. Cảm ơn dượng. - Không cần cảm ơn, chỉ cần cho dượng diện kiến dung nhan cô bé ấy là được rồi. - Khi nào thuận tiện, cháu sẽ đưa Trường Giang về chào cô dượng. - Tốt lắm, bây giờ thì dượng phải vào nhà đây. Tâm Quyên đón ngay lấy cha khi ông bước vào nhà. - Ba ơi, chuyện gì xảy ra với anh Kiệt vậy? Nhìn vợ và con gái đang tròn mắt chờ đợi, thầy Bình thì thầm. - Thằng bé đang yêu đấy. Quyên nhảy cẫng lên: - A ha... thì ra là vậy! Chết rồi anh Kiệt ơi, vậy mà giấu em nghe. Cô Bình mỉm cười hiền hòa. Dẫu sao đây cũng là điều mong đợi của cô kể từ khi hai đứa cháu trưởng thành. Thằng bé vốn khó tính, chắc hẳn con bé này không phải bình thường.