Sớm hôm sau - sớm đến mức bài kinh Shehad mới chỉ được đọc xong – Biskaine el Borak đến tìm gặp Basha. Gã vừa cập bến trên một chiếc galley đã gặp trên đường một chiếc thuyền đánh cá Tây Ban Nha, trên thuyền có một thanh niên người Moore đang tìm đường tới Algiers. Khi được biết rằng anh chàng này mang một lá thư khẩn, suốt hai mươi giờ liền không ngơi nghỉ, đám nô lệ đã phải nai lưng ra chèo thuyền không ngơi tay trên chiếc tàu của Biskaine - chiếc kỳ hạm của hải đội của y - để đưa nó nhanh chóng quay về bến. Anh chàng người Moore có một người anh họ - một người Tân Thiên chúa giống như anh ta, và cũng tương tự như anh này, vẫn còn giữ lại trái tim của một người Hồi giáo- đang làm việc tại kho bạc Tây Ban Nha tại Malaga. Người này biết được một chiếc galley đang được trang bị ra khơi để chuyển tới Naples số vàng dùng để trả lương cho đồn binh Tây Ban Nha tại đây. Do vấn đề kinh phí, chiếc galley không có tàu hộ tống, nhưng nó được lệnh đi men theo bờ biển châu Âu, nơi nó có thể an toàn không bị cướp biển tấn công bất ngờ. Theo dự định, chiếc tàu này sẽ sẵn sàng ra khơi trong một tuần nữa, và chàng thanh niên người Moore lập tức được gửi đi mang tin này tới những người anh em Algeri để họ có thể đón đầu và chặn bắt chiếc tàu này. Asad cảm ơn chàng thanh niên về tin anh ta mang tới, ra lệnh thu xếp chỗ ở và chăm sóc anh ta, đồng thời hứa với anh này một phần hậu hĩnh trong chiến lợi phẩm nếu chiếc galley chở vàng bị chiếm. Sau đó đức ông cho triệu Sakh el Bahr tới gặp, trong lúc Marzak, cũng có mặt trong cuộc hội kiến, lập tức mang câu chuyện đi kể lại với mẹ, và thấy mẫu thân của cậu ta nổi cơn điên khi câu ta thêm vào rằng chính Sakh el Bahr được triệu vào để trao cho nhiệm vụ này, chứng tỏ rằng bao công dèm pha xúc xiểm của bà ta đã chỉ là công dã tràng. Với Marzak theo sát gót, bà ta lao như một cơn lốc vào căn phòng nơi Asad đang nghỉ ngơi. « Thiếp lại nghe thấy gì nữa đây, ơi chủ nhân của thiếp? » người thiếu phụ thét lên, với bộ dạng và giọng điệu của một bà nội tướng châu Âu hơn là một ả nô lệ phương đông khúm núm phục tùng. « Có phải Sakh el Bahr sẽ chỉ huy chuyến đi tấn công chiếc galley chở kho bạc Tây Ban Nha không? » Dựa lưng vào divan, đức ông ngước mắt lên nhìn bà vợ từ đầu đến chân với đôi mắt mệt mỏi. « Bà có biết ai khác thích hợp hơn để đảm bảo thành công không? » ông hỏi. « Thiếp biết có một người khác mà bổn phận của chàng là phải lựa chọn thay vì gã phiêu lưu ngoại quốc kia. Một người hoàn toàn trung thành, hoàn toàn đáng tin cậy. Một người không dám cả gan giữ riêng lại cho mình một phần chiến lợi phẩm chiếm được nhân danh Hồi giáo. » « Ôi dào, » Asad nói. « Liệu bà cứ nói mãi về hai kẻ nô lệ đó đến bao giờ nữa? Mà ai là người bà muốn tiến cử đây? » « Marzak, » người thiếu phụ lớn tiếng trả lời, đưa tay ra chỉ về phía người con trai. « Không lẽ nó cứ mãi phí hoài tuổi trẻ ở đây trong chăn ấm đệm êm sao? Mới chỉ tối qua gã lạ mặt kia đã mỉa mai nó vì không có vết sẹo nào. Chẳng lẽ nó sẽ đi kiếm những vết sẹo ấy trong vườn quả của Kasbah này ư? Chẳng lẽ nó sẽ phải hài lòng với những vết xước da khi trèo cây, hay nó cần học phải trở thành một chiến binh và một thủ lĩnh của những đứa con của chân giáo để có thể nối nghiệp cha nó? » « Liệu nó có kế nghiệp ta hay không, » Asad đáp, « sẽ như Sultan ở Istambul, đấng thống lĩnh tối cao, quyết định. Chúng ta chỉ là đại diện của người ở đây. » « Nhưng liệu Sultan có thể chỉ định nó kế vị được không khi chàng không huấn luyện cho nó đầy đủ để đảm đương trọng trách? Thiếp xấu hổ thay cho chàng, ôi cha của Marzak, vì sự thiếu quan tâm của chàng đến chính con trai mình. » « Xin Allah cho ta lòng kiên nhẫn với nàng! Ta đã chẳng nói là nó vẫn còn quá trẻ hay sao? » « Bằng tuổi nó chàng đã đi biển, phục vụ dưới quyền Ochiali vĩ đại. » « Ở tuổi nó, nhờ ơn Allah, ta cao lớn và mạnh mẽ hơn nhiều. Ta quá yêu quý nó để có thể chấp nhận cho nó mạo hiểm ra trận và có thể mất nó khi nó vẫn chưa trưởng thành đạt hết sức mạnh. » « Hãy nhìn con trai chàng xem, » bà vợ nói như ra lệnh. « Nó đã là một người đàn ông rồi, Asad, và là một đứa con trai mà bất cứ ai cũng phải lấy làm tự hào. Chẳng phải đã đến lúc nó cần mang bên hông một thanh scimitar và đứng trên boong một trong những chiếc galley của chàng rồi sao? » « Đúng thế, đúng thế, thưa cha! » Marzak van nài. « Cái gì? » đức ông gầm lên. « Thật thế ư? Vậy là mày muốn đi đánh nhau với bọn Tây Ban Nha chăng? Mày đã biết gì về những điều cần thiết cho một trách nhiệm như thế? « Nó làm sao có thể có kinh nghiệm được khi cha nó chẳng bao giờ đoái hoài đến chuyện dạy dỗ nó? » Fenzileh đáp trả. « Liệu đức ông có thể cười cợt những khiếm khuyết là hậu quả tự nhiên của sự xao nhãng của ngài không? » « Ta sẽ kiên nhẫn với bà, » Asad nói, đồng thời thể hiện mọi triệu chứng của một người sắp hết kiên nhẫn. « Ta sẽ chỉ hỏi bà rằng liệu theo ý bà nó có thể dành được thắng lợi về cho Hồi giáo hay không? Hãy trả lời ta thẳng thắn ngay lập tức. » « Thiếp xin trả lời ngài ngay là không. Và, cũng thẳng thắn như vậy, thiếp cũng nói với ngài rằng đã đến lúc nó cần bắt đầu. Trách nhiệm của ngài là cho nó tham gia chuyến đi này để nó có thể học hỏi về nghề hải chiến. » Asad cân nhắc một hồi. Rồi: « Sẽ như vậy, » ông chậm rãi đáp. « Con trai của ta, con sẽ cùng ra khơi với Sakh el Bahr. » « Với Sakh el Bahr? » Fenzileh kêu lên lạc giọng. « Ta không thể tìm cho nó một sư phụ nào tốt hơn. » « Vậy con trai ngài sẽ làm đầy tớ của người khác? » « Học trò, » Asad chỉnh lại. “Còn gì nữa?” “Nếu thiếp là một đấng nam nhi, ôi nguồn sống của linh hồn thiếp,” người thiếu phụ nói, “và thiếp có một đứa con trai, không ai khác ngoài chính thiếp sẽ dạy dỗ nó. Thiếp sẽ rèn cặp và chỉ bảo để nó trở thành hiện thân của chính thiếp. Ôi chủ nhân của thiếp, đó là bổn phận của chàng với Marzak. Đừng phó thác việc dạy dỗ nó cho người khác, nhất là một người mà bất chấp tình cảm chàng dành cho y thiếp vẫn không thể tin tưởng được. Hãy tự mình chỉ huy chuyến đi này với Marzak làm phó tướng cho chàng.” Asad cau mày. “Ta đã già rồi, » ông nói. « Đã hai năm nay ta không ra khơi. Ai có thể đoan chắc rằng ta đã không để mất đi nghệ thuật dành chiến thắng. Không, không. » Ông lắc đầu, khuôn mặt hơi tối đi buồn bã. « Lần này Sakh el Bahr sẽ chỉ huy, và nếu Marzak muốn đi, nó sẽ đi với cậu ta. » « Chủ nhân của thiếp... » người thiếu phụ bắt đầu lên tiếng, rồi ngừng bặt. Một gã Nubia bước vào thông báo Sakh el Bahr đã tới và đang đợi triệu kiến ngoài sân. Asad lập tức đứng dậy và cho dù Fenzileh, táo tợn như thường lệ, vẫn định níu đức ông lại, ngài sốt ruột rũ tay đi ra ngoài. Bà vợ đứng nhìn đức phu quân ra đi với đôi mắt sẫm xinh đẹp tràn đầy căm hận, một cơn căm hận khiến bà ta gần ứa nước mắt, và sau khi ông chồng đã bước ra khoảng sân ngập nắng nằm sau cánh cửa, yên lặng bao trùm lên căn phòng mát mẻ sáng lờ mờ - một sự yên lặng chỉ bị làm rầy bởi tiếng cười trong vắt của những người vợ lẽ nàng hầu của Basha. Tiếng cười như khoan vào đầu óc người đàn bà. Bà vùng dậy bật ra một câu rủa và vỗ hai tay vào nhau. Để đáp lại một người phụ nữ da đen lực lưỡng đầy cơ bắp như một đô vật ở trần đến eo lưng bước vào ; chiếc vòng đánh dấu thân phận nô lệ đeo ở tai người đàn bà này đúc bằng vàng khối. « Bảo chúng câm mồm lập tức, » bà ta thét lên để trút bớt cơn hậm hực. « Nói cho chúng biết rằng ta sẽ lột da chúng ra nếu chúng dám quấy rầy ta lần nữa. » Người đàn bà da đen quay ra, và sự yên tĩnh lập tức được thiết lập, vì các bà vợ lẽ và các nàng hầu trong hậu cung của Basha tuân lệnh Fenzileh còn ngoan ngoãn hơn chính bản thân Basha. Sau đó người thiếu phụ kéo con trai đến căn gác nhìn xuống sân, sau một tấm bình phóng cho phép họ nhìn và nghe thấy tất cả những gì diễn ra dưới đó. Asad đang nói, thông báo cho Sakh el Bahr những gì ông đã biết, và những gì cần làm. « Khi nào nhà ngươi lại có thể ra khơi? » đức ông hỏi. « Ngay khi Allah và người có lệnh, » chàng cướp biển nghiêm trang trả lời. « Khá lắm, con trai của ta. » Asad trìu mến vỗ vai chàng cướp biển, hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự sẵn sàng của chàng. « Tốt nhất hãy ra khơi vào rạng sáng mai. Ngươi sẽ cần từng đó thời gian để chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến đi. » « Vậy nếu người cho phép, thần xin đi ra lệnh chuẩn bị, » Sakh el Bahr trả lời, vì chàng không khỏi hơi lúng túng khi lại phải ra khơi sớm như vậy. « Ngươi sẽ lấy những chiếc galley nào? » « Để chiếm chiếc galley Tây Ban Nha đó? Chỉ cần chiếc galeasse của thần, không hơn ; mình nó là quá đủ cho chuyến đi này, như thế thần sẽ có thể dễ dàng ẩn nấp mai phục hơn - một điều không thể với cả một hải đội. » « Phải- ngươi luôn khôn ngoan ngay cả trong sự táo bạo của mình, » Asad tán đồng. « Cầu Allah trợ giúp cho ngươi trong chuyến đi này. » « Thần có thể đi được rồi chứ? » « Đợi một chút đã. Còn chuyện Marzak con trai ta. Nó đã đến tuổi trưởng thành, và đã đến lúc nó bắt đầu phụng sự Allah và nhà nước. Ta muốn nó sẽ cùng ra khơi làm phó tướng cho ngươi trong chuyến đi này, và ngươi sẽ là sư phụ của nó như trước đây ta đã dìu dắt ngươi. » Đây quả là một điều khiến Sakh el Bahr ít thích thú chẳng kém gì Marzak. Biết rõ sự thù hận sâu đậm của con trai Fenzileh dành cho chàng, chàng có đủ lý do để e ngại rằng thế nào cũng có chuyện không hay nếu thực hiện dự định của Asad. « Như trước đây! » chàng lặp lại với vẻ buồn phiền diễn khá khéo léo. « Tại sao người không ra khơi cùng chúng thần sáng ngày mai, ôi Asad? Trong cả Hồi giáo không có người thứ hai như người, và thật vui mừng làm sao khi được đứng bên người trên boong tàu như trước đây khi chúng ta áp mạn bọn Tây Ban Nha. » Asad quan sát chàng. « Cả ngươi cũng thúc giục ta làm vậy ư? » ông hỏi. « Có người khác cũng nghĩ vậy sao? » Lý trí sắc sảo của chàng cướp biển, càng sắc sảo hơn qua những cơn hoạn nạn, lập tức nắm lấy cơ hội này. « Họ đã làm đúng, nhưng sẽ không có ai cầu khấn chân thành hơn chính bản thân thần, vì không ai có thể rõ bằng thần niềm vui được chiến đấu chống lại bọn tà đạo dưới quyền chỉ huy của người, đoạt lấy vinh quang trước sự chứng kiến của người. Vậy, chúa công, hãy tham dự vào chuyến đi này, và chính người sẽ là sư phụ cho con trai mình, vì đó là vinh dự lớn nhất người có thể dành cho cậu ấy. » Asad trầm tư vuốt chòm râu dài bạc trắng, đôi mắt diều hâu nheo lại. « Ngươi đang tìm cách dụ dỗ ta, thề có Allah! » « Xin hãy để thần làm nhiều hơn... » « Không, ngươi không thể làm gì hơn. Ta đã già và suy nhược đi, và ta cần có mặt ở đây. Liệu một con sư tử già có thể săn được một con linh dương trẻ hay không? Bình yên, bình yên. Những ngày chinh chiến của ta đã chấm dứt rồi. Hãy để những chiến binh ta đã dìu dắt gìn giữ những gì ta đã chinh phục, tiếp tục giữ lấy tên tuổi của ta và vinh quang của đức tin trên biển cả. » Đức ông tựa người vào vai Sakh el Bahr thở dài, đôi mắt ông trở nên mơ màng đượm buồn. « Đó quả sẽ là một cuộc phiêu lưư tuyệt vời. Nhưng không... ý ta đã quyết rồi. Ngươi hãy ra đi và đem Marzak theo, và mang nó trở về an toàn. » « Nếu không chính thần cũng sẽ không trở về, » chàng cướp biển trả lời. « Nhưng thần đặt cả niềm tin vào Đấng toàn năng. » Dứt lời chàng cáo lui, cố gắng không để lộ ra sự bực bội trước chuyến đi bất thình lình và người bạn đồng hành không mong muốn này, và đi ra lệnh cho Othmani chuẩn bị sẵn sàng chiếc galeasse lớn của chàng, trang bị nó với đại bác, ba trăm nô lệ chèo thuyền và ba trăm lính chiến. Asad ed Din quay trở vào căn phòng râm mát trong Kasbah nhìn xuống sân, nơi Fenzileh và Marzak vẫn còn nấn ná lại. Đức ông thông báo với hai mẹ con rằng hai người thống nhất rằng Marzak sẽ ra khơi để chứng tỏ mình trong chuyến viễn dương sắp tới. Nhưng ở nơi ông đã rời đi một cách sốt ruột ông gặp phải một cơn giận hầu như không che dấu. « Ôi mặt trời sưởi ấm thiếp, » Fenzileh chào đón đấng phu quân, và kinh nghiệm sau bao năm chung sống khiến đức ông thừa hiểu rằng lời lẽ của bà vợ càng dịu dàng tình tứ bao nhiêu thì tâm trạng của bà ta càng khó chịu bấy nhiêu, « vậy là mọi lời khuyên can của thiếp chẳng có nghĩa lý gì với chàng cả, chẳng lẽ chúng chỉ như cát bụi dưới chân chàng thôi sao? » « Ít hơn thế kia, » Asad đáp, bị chọc tức bởi lối ăn nói ngang ngược đã thành quen của bà vợ. « Quả có vậy! » Bà ta kêu lên, cúi gằm xuống, trong khi sau lưng bà mẹ khuôn mặt đẹp trai của cậu con cũng tối sầm. « Đúng thế, » Asad đồng ý. “Vào lúc rạng sáng mai, Marzak, con sẽ lên chiếc galeasse của Sakh el Bahr để ra khơi dưới sự kèm cặp của cậu ta và học hỏi kỹ năng và lòng can đảm đã khiến cậu ta trở thành bức thành luỹ vững chắc nhất của Hồi giáo, mũi lao sắc nhọn của Allah. » Nhưng Marzak cảm lúc này thấy cần hỗ trợ mẹ mình, trong khi sự căm ghét gã phiêu lưu đang đe doạ thoán đoạt mất địa vị đáng ra thuộc về cậu ta khiến chàng thiếu niên liều lĩnh đến gần như giới hạn của sự điên rồ. « Khi con ra khơi với con chó tà đạo đó, » cậu ta lớn giọng, « hắn sẽ ở đúng chỗ thuộc về hắn – băng ghế chèo thuyền. » « Cái gì? » một tiếng gầm giận dữ vang lên. Nghe thấy những lời nọ, Asad quay phắt lại đối diện với con trai, khuôn mặt đức ông bừng lên như có lửa, trông tàn bạo và đáng sợ đến mức làm cả bà mẹ lẫn cậu con trai run bần bật. « Thề có chòm râu của đấng tiên tri! Mi dám nói những lời đó với ta ư? » Đức ông bước tới phía Marzak cho đến khi Fenzileh trong cơn khiếp đảm bất ngờ lao tới đứng giữa hai người, đối mặt với đức ông, như một con sư tử cái vùng dậy bảo vệ đứa con. Nhưng Basha, phát khùng khi thấy con trai ngỗ ngược đến vậy, căm ghét không chỉ đứa con mà cả bà vợ mà ông biết đã xúi giục cậu thiếu niên, liền tóm lấy bà vợ bằng đôi tay già nua nhưng vẫn còn mạnh mẽ, giận dữ lẳng bà ta sang một bên, khiến bà ta lảo đảo ngã nhào xuống divan. « Cầu cho sự nguyền rủa của Allah giáng xuống đầu mi! » ông thét lớn, và Marzak run rẩy lùi bước trước mặt cha. « Có phải mụ phù thuỷ láo xược sinh ra mi đã dạy mi đứng trước mặt ta lên mặt đòi hỏi những gì mi muốn làm và không muốn làm? Thề có Koran! Ta đã chịu đựng những trò ma quái ngoại lai của mụ ta quá lâu, và bây giờ có vẻ mụ ta đã dạy mi làm thế nào để bắt chước mụ và dắt mũi cha mi! Ngày mai mi sẽ ra khơi cùng Sakh el Bahr, ta ra lệnh. Thêm một lời nữa thôi và mi sẽ được đưa lên chiếc galeasse của cậu ta tới đúng chỗ mà mi định dành cho cậu ta – trên băng ghế chèo thuyền, để học sự vâng lời dưới sự chỉ bảo của ngọn roi của quản nô. » Hãi hùng, Marzak co ro đứng im thin thít, thậm chí không dám thở mạnh. Chưa bao giờ trong đời chưa bao giờ cậu thiếu niên thấy cha nổi trận lôi đình như vậy. Thế nhưng cơn bão tố này xem ra chẳng gây ra chút sợ hãi nào cho Fenzileh, người đàn bà mà miệng lưỡi sắc sảo không gì có thể bắt im lặng được, kể cả đòn roi hay cái chết. « Thiếp sẽ cầu xin Allah đem lại sự sáng suốt cho người, ôi cha của Marzak, » bà khinh khỉnh, « để dạy người biết phân biệt những người thực tâm yêu quý người và những kẻ cơ hội lạm dụng lòng tin của người để tìm cách tiến thân. » « Cái gì! » ông chồng gầm lên. « Mụ vẫn chưa chịu thôi sao? » « Thiếp sẽ không bao giờ thôi cho đến khi thiếp bị hành hạ đến chết vì đã khuyên can chàng vì tình yêu thiếp dành cho chàng, ôi ánh sáng cho đôi mắt tội nghiệp của thiếp. » « Cứ tiếp tục giữ cái giọng điệu này đi, » đức ông đáp, càng lúc càng tức giận, « và mong ước của mụ sẽ sớm tới thôi. » « Thiếp không sợ, miễn là lột được mặt nạ gã chó đẻ Sakh el Bahr. Xin Allah hãy bẻ gãy xương hắn đi! Asad, chàng nói sao về những nô lệ của hắn- hai nô lệ hắn đã mang về từ nước Anh? Thiếp được biết rằng một nô lệ là một người đàn bà cao, với tất cả vẻ đẹp trắng trẻo mà quỷ dữ đã tặng cho những kẻ phương Bắc. Hắn định làm gì với ả - mà hắn lại không muốn mang ả ra chợ nô lệ như luật lệ quy định, mà đến đây năn nỉ chàng vì hắn mà cho qua luật lệ? Thiếp đã chỉ phí công vô ích. Thiếp đã chỉ cho chàng thấy những điều còn nghiêm trọng hơn chứng tỏ sự bất trung bẩn thỉu của hắn, nhưng chàng vẫn vỗ vai hắn trong khi nhe nanh múa vuốt ra với chính con trai chàng. » Đức ông lao đến bà vợ, chộp lấy eo lưng người thiếu phụ nhấc bổng bà ta lên. Khuôn mặt ngài tái xám lại dưới nước da đồng hun. Vẻ mặt của đấng phu quân cuối cùng cũng làm bà vợ kinh hãi và đặt dấu chấm hết cho sự liều lĩnh bất cần của bà ta. Đức ông cao giọng gọi. « Ya anta! Ayoub! » Người thiếu phụ há hốc mồm, khuôn mặt tái nhợt đi kinh hoàng. « Chúa công! Chúa công! » Bà ta thì thầm. « Nguồn sống của đời thiếp, xin đừng giận dữ! Chàng định làm gì vậy? » Ông chồng mỉm cười tàn nhẫn. « Làm gì? » ông gầm gừ. « Làm cái mà đáng lẽ ta phải làm từ mười năm trước hay sớm hơn nữa. Chúng ta sẽ làm cho mụ biết điều. » Và ông ta lại cất giọng gấp gáp hơn - - « Ayoub! » « Chúa công, chúa công! » người thiếu phụ kinh hãi nói không thành tiếng khi cuối cùng ông chồng quyết định thực hiện cái mà bà ta đã lôi ra thách thức ông ta không biết bao nhiêu lần. « Xin rủ lòng thương, hãy rủ lòng thương! » Bà ta quỳ phục xuống ôm lấy đầu gối ông chồng. « Nhân danh đấng độ lượng đấng nhân từ xin hãy khoan thứ cho sự thái quá mà tình yêu dành cho chàng đã thúc đẩy cái lưỡi tội nghiệp của thiếp. Ôi chủ nhân yêu quý của thiếp! Ôi cha của Marzak! » Sự van xin, vẻ đẹp, và có lẽ, trên tất cả, sự khúm núm vâng lời hiếm gặp của bà vợ đã làm đức ông mềm lòng. Vì ngay lúc Ayoub - một gã hoạn quan béo tốt, tổng quản của Fenzileh - xuất hiện trên ngưỡng cửa, cúi chào, gã lại lập tức biến mất, được một cái phẩy tay dửng dưng của Basha cho lui ra. Asad cúi xuống nhìn bà vợ, bĩu môi. « Thái độ này hợp với mụ hơn cả, » ông nói. « Từ giờ về sau cứ tiếp tục như thế. » Đức ông khinh khỉnh hất bà vợ ra, quay đi, nghiêm nghị rảo bước ra ngoài, vẫn đầy giận dữ, để lại sau lưng hai người đang run rẩy, cảm thấy như vừa đối mặt với tử thần. Hai người tiếp tục im lặng hồi lâu. Rồi Fenzileh đứng dậy đến bên chiếc tủ đặt bên cửa sổ. Bà ta mở tủ, lấy ra từ một chiếc giá một chiếc bình đất nung, được đặt trong đó để tận dụng bất cứ làn gió nào dù nhẹ nhất. Bà rót nước từ trong bình vào một chiếc cốc nhỏ và uống cạn. Việc người thiếu phụ tự làm việc nhỏ nhoi này cho mình trong khi chỉ cần một cái vỗ tay ra lệnh là có ngay nô lệ đến phục dịch cho thấy bà đang rất bối rối. Bà đóng sập cửa tủ lại rồi quay về phía Marzak. « Bây giờ thì sao đây? » bà lên tiếng. « Bây giờ? » cậu thiếu niên lặp lại. « Phải, bây giờ thì sao? Chúng ta biết làm gì? Không lẽ chúng ta chịu nằm bẹp dưới cơn giận dữ của cha con cho đến khi chúng ta bị huỷ diệt. Cha con đã bị mê hoặc rồi. Con linh cẩu thối tha đó đã mê hoặc ông ta, khiến ông ta thấy gã làm gì cũng phải. Mong rằng Allah sẽ chỉ đường cho mẹ con ta, Marzak, nếu không con sẽ bị Sakh el Bahr dìm xuống cát bụi. » Marzak cúi gằm xuống ; cậu ta chậm chạp bước tới chiếc divan buông mình nằm xuống đệm ; cậu ta nằm sấp trên đó, tay chống cằm, hai chân chĩa lên không. « Con có thể làm gì? » cậu ta lên tiếng. « Đó là điều mẹ muốn biết hơn hết. Cần phải làm gì đó, và lập tức. Cầu cho xương hắn rã ra. Nếu hắn còn sống con sẽ bị huỷ diệt. » « Phải, » Marzak nói, bất ngờ trở nên mạnh bạo cương quyết. « Nếu hắn sống! » Và cậu ta đứng dậy. « Trong khi chúng ta cố dùng mọi mưu kế, và kết quả chỉ làm cho cha con nổi giận, đáng lẽ chúng ta nên dùng cách khác nhanh hơn. » Người thiếu phụ đang đứng giữa phòng, nheo mắt nhìn đứa con trai. « Mẹ đã nghĩ đến chuyện đó, » bà lên tiếng. « Ta có thể dùng vàng thuê người làm chuyện đó. Nhưng mối nguy hiểm... » « Còn gì nguy hiểm nữa một khi hắn đã chết? » « Hắn có thể khiến chúng ta phải chết chung với hắn, và đến lúc đó liệu cái chết của hắn có lợi lộc gì cho mẹ con ta nữa? Cha con sẽ trả thù cho hắn một cách khủng khiếp. » « Nếu chuyện ấy được thực hiện khéo léo chúng ta sẽ không bị phát hiện. » « Không bị phát hiện? » Người thiếu phụ lặp lại, và bật cười chán nản. « Con mới non nớt và mù quáng làm sao, Marzak! Mẹ con ta sẽ là những người đầu tiên bị nghi ngờ. Mẹ đã chẳng dấu giếm sự căm ghét dành cho hắn, và dân chúng không thích mẹ. Họ sẽ ép buộc cha con thi hành công lý cho dù ông ấy không muốn, tuy mẹ không nghĩ sẽ có chuyện đó. Gã Sakh el Bahr này - cầu Allah róc xương xẻo thịt hắn ra – là một vị thần trong mắt dân chúng. Con hãy nhớ lại xem họ đã chào đón hắn ra sao! Đã từng có Basha nào chiến thắng trở về mà được đón chào nồng nhiệt như thế chưa? Những chiến thắng mà vận may đã giúp hắn đã khiến người ta cho rằng hắn được thượng đế đỡ đầu và che chở. Mẹ cho con hay, Marzak, nếu ngày mai cha con nằm xuống, Sakh el Bahr sẽ được đưa lên làm Basha của Algiers, lúc đó thì khốn nạn cho mẹ con ta. Và Asad ed Din đang già đi. Đúng là cha con không ra trận nữa. Ông ấy vẫn còn khoẻ mạnh và có thể còn sống lâu. Nhưng nếu không, và nếu Sakh el Bahr vẫn còn bước đi được trên mặt đất này khi số mệnh của cha con chấm dứt, mẹ không dám nghĩ đến số phận lúc đó của mẹ và con. » « Cầu cho mộ của hắn bị đào lên! » Marzak gầm gừ. « Mộ của hắn? » bà mẹ nói. « Khó khăn là ở chỗ làm thế nào đào cho hắn một cái huyệt mà không tổn hại gì đến chúng ta. Shaitan bảo vệ con chó này. » « Cầu cho hắn sa xuống hoả ngục! » Marzak nói. « Nguyền rủa hắn sẽ chẳng ích gì. Đứng dậy, Marzak, và hãy cân nhắc xem nên làm gì. » Marzak đứng dậy, nhẹ nhàng dẻo dai như một con chó săn. « Hãy nghe con nói, » cậu ta lên tiếng. « Vì con phải ra khơi cùng hắn trong chuyến đi này, có thể trên biển vào một đêm tối trời nào đó vận may sẽ trợ giúp con. » « Đợi đã! Hãy để mẹ cân nhắc. Allah sẽ giúp mẹ tìm ra cách nào đó! » Bà mẹ vỗ tay và ra lệnh cho nữ nô đến phục mệnh đi gọi tổng quản Ayoub, đồng thời yêu cầu chuẩn bị một chiếc kiệu cho bà. « Chúng ta sẽ đi tới chợ, Marzak của mẹ, và xem xét hai nô lệ của hắn.Ai biết được, có thể ta sẽ làm được gì đó nhờ chúng! Sự khôn ngoan sẽ giúp đỡ chúng ta tốt hơn sức mạnh để chống lại con chó hoang này. » « Cầu trời đánh sập nhà hắn đi! » Marzak nguyền rủa.