Phần 1: Sir Oliver Tressilian
P1 - Chương 3
Lò rèn

Sự sáng suốt của Sir Oliver khi làm người đầu tiên cho Rosamund biết tất cả những gì xảy ra ngày hôm đó chẳng bao lâu sau đã được chứng minh khi quý ngài Godolphin quay về nhà. Quý ngài lao thẳng đi tìm em gái với tâm trạng khá xáo động vì sợ hãi và lo buồn cho Sir John, vì cảm giác mất mặt dưới tay Sir Oliver, và cơn giận do tất cả những tâm trạng này gây ra đã khiến quý ngài khá cục cằn trong lời nói.
"Thưa quý cô," quý ngài tuyên bố đột ngột," rất có thể Sir John sẽ chết."
Câu trả lời ngang ngược cô em gái đáp lại ngài - nghĩa là ngang ngược theo quan điểm của quý ngài - chẳng hề có ý giúp làm dịu lại cơn nóng đầu của ông anh trai.
"Em biết," nàng trả lời. "Và em tin là ông ta đáng bị như thế. Những người thích lăng mạ người khác cần phải chuẩn bị trả giá."
Quý ngài lặng người đi tức giận trợn mắt nhìn em gái chằm chằm, rồi sau đó bùng nổ trong những tràng nguyền rủa, và cuối cùng nặng lời trách cứ thái độ bất bình thường của nàng, tuyên bố rằng nàng đã bị con chó bẩn thỉu Tressilian đó bỏ bùa bắt mất hồn.
"Thật may mắn cho em," nàng bình tĩnh trả lời anh trai, "anh ấy đã tới đây trước khi anh về và cho em biết hết sự thật." Rồi thái độ bình thản bướng bỉnh mà nàng cố gắng gượng tạo ra cho mình đột ngột rời bỏ nàng. "Ôi, Peter, Peter," nàng khổ sở kêu lên. " Em hy vọng Sir John sẽ bình phục. Em thật đau khổ trước chuyện vừa xảy ra. Nhưng em xin anh hãy công bằng. Sir Oliver đã kể cho em biết anh ấy đã bị bức bách như thế nào."
"Hắn ta sẽ còn bị bức bách dữ hơn, thề có Chúa! Nếu cô nghĩ rằng tội ác này sẽ không bị trừng phạt..."
Cô thiếu nữ lao tới ôm chầm lấy anh trai, tựa đầu vào anh cô van xin quý ngài đừng tiếp tục theo đuổi sự bất hoà nữa. Nàng nói với anh trai về tình yêu của nàng dành cho Sir Oliver và cương quyết khẳng định sẽ cưới chàng bất chấp mọi sự phản đối, và đó chẳng phải là những lời thích hợp để làm dịu lại người anh đang tức giận. Thế nhưng vì tình yêu khăng khít đã luôn gắn bó hai anh em, quý ngài cuối cùng cũng nguôi đi phần nào và nói rằng nếu Sir John bình phục ngài sẽ không truy cứu thêm chuyện này nữa. Nhưng nếu Sir John qua đời - điều có vẻ rất có khả năng xảy ra - thì danh dự sẽ buộc ngài phải tìm cách trả thù một tội ác mà quý ngài cũng có phần trách nhiệm.
"Anh đã nhìn thấu tim đen của hắn," chàng thanh niên tuyên bố với sự hùng hổ hiếu thắng của tuổi trẻ." Hắn có sự ma mãnh của Satan, nhưng hắn không qua nổi mắt anh. Qua Killigrew hắn muốn làm nhục anh. Vì hắn khao khát chiếm đoạt em, Rosamund, hắn không thể - như hắn đã trâng tráo thừa nhận với anh - ra tay với anh cho dù anh có khiêu khích hắn thế nào đi nữa, kể cả khi anh nện hắn. Hắn muốn giết anh lắm, nhưng hắn biết làm thế hắn sẽ không thể có được em. Ôi, đó là một kẻ đầy toan tính như một con quỷ dưới địa ngục vậy. Và thế là, để trả thù sự mất mặt hắn phải chịu từ anh, hắn chuyển sự thù địch sang Killigrew, lao đi giết ông ấy, vì hắn nghĩ làm thế có thể cảnh cáo được anh. Nhưng nếu Killigrew không qua khỏi..." Và cứ thế quý ngài tiếp tục hậm hực gầm gào, làm trái tim tội nghiệp của cô thiếu nữ thắt lại vì đau khổ khi thấy thù hận ngày càng sâu thêm giữa hai người đàn ông nàng yêu quý nhất trên đời. Nếu cuối cùng có một người phải chết dưới tay người kia, nàng biết nàng sẽ không thể nào nhìn mặt kẻ còn lại trong suốt cuộc đời.
Trái tim nàng cuối cùng cũng dịu lại khi nhớ tới lời thề của Sir Oliver hứa rằng tính mạng của anh nàng là bất khả xâm phạm với chàng, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Nàng tin chàng; nàng đặt hy vọng vào lời hứa của chàng, vào sức mạnh hiếm có khiến chàng có thể làm những điều không người đàn ông nào khác dám làm. Ý nghĩ này khiến sự tự hào của nàng dành cho chàng càng tăng lên, và nàng tạ ơn Chúa đã cho nàng một người yêu mà trong mọi phương diện đều là một người khổng lồ so với những người đàn ông khác.
Thế nhưng Sir John Killigrew không chết. Quý ông nằm lơ lửng giữa thế giới này và một thế giới tốt đẹp hơn trong khoảng một tuần, sau đó ngài bắt đầu hồi phục. Đến tháng Mười quý ông đã bắt đầu có thể đi ra ngoài, gầy rộc đi và xanh xao, chỉ còn lại một nửa của người đàn ông vạm vỡ trước đó, một cái bóng nhiều hơn là một con người.
Một trong những chuyến đi ra ngoài đầu tiên khi bình phục của ông là tới Godolphin Court. Ông đến để thuyết phục Rosamund về dự tính hôn nhân của nàng, và làm vậy theo lời yêu cầu của người anh cô gái. Nhưng sự phản đối của ông thiếu hẳn sự dữ dội mà nàng đã chờ đợi.
Có một sự thật lạ lùng là trong lúc ở bên cái chết, những lợi ích toan tính đời thường không còn nhiều ý nghía nữa, Sir John đã nhìn lại mọi chuyện một cách thẳng thắn, và đi đến kết luận rằng những gì ông phải nhận chẳng tệ hơn những gì ông xứng đáng- một kết luận ông hoàn toàn không thể có được ở trạng thái sức khoẻ bình thường. Quý ông nhận ra ông đã hành động một cách thấp hèn, cho dù có thể lúc đó ông đã không nhận ra được sự thấp hèn của những hành động mình làm; rằng vũ khí ông đã dùng để tấn công Sir Oliver không phải là thứ vũ khí xứng đáng với một nhà quý tộc chân chính và cho dù có thắng cuộc thì cũng chẳng vẻ vang gì. Ông nhận ra rằng định kiến cũ với gia đình Tressilian, được thổi phồng lên thêm bởi cảm giác bị xúc phạm trong vụ lôi thôi liên quan đến giấy phép xây dựng tại Smithick, đã gây ảnh hưởng tới đánh giá của ông và thuyết phục ông rằng Sir Oliver có đủ tất cả tính xấu mà ông đã vu cho chàng. Ông cũng nhận ra rằng cả sự ghen tỵ cũng góp một tay làm tất cả thêm tồi tệ. Những thành công trên biển của Sir Oliver đã khiến chàng trở nên giàu có, và với sự khá giả của mình chàng làm cho vị thế của gia đình Tressilian, đã bị Ralph Tressilian làm cho tán gia bại sản, một lần nữa lại lên cao, đe doạ địa vị quan trọng của gia đình Killigrew ở Arwenack.
Dù sao đi nữa, trong lúc xem lại mình, ông cũng không đi xa đến mức coi Sir Oliver Tressilian là một người chồng thích hợp cho Rosamund Godolphin. Cô thiếu nữ và anh trai nàng đã được phó thác cho ông bởi người cha quá cố của họ, và ông đã tận tuỵ làm tròn bổn phận một người bảo trợ cho đến khi Peter đến tuổi trưởng thành. Tình cảm của ông dành cho Rosamund cũng đằm thắm như của một người tình, nhưng được làm dịu lại bằng sự quan tâm của một người cha. Ông đã gần như đi đến chỗ tôn thờ nàng, và nói cho cùng, sau khi đã giũ bỏ tất cả những định kiến cá nhân thiếu trung thực, ông vẫn thấy còn quá nhiều điểm khó ưa ở Oliver, và ý nghĩ chàng sẽ trở thành chồng Rosamund đối với ông thật không thể chấp nhận được.
Trước hết vẫn còn đó dòng máu Tressilian tai tiếng - đến mức đã thành giai thoại, và chưa bao giờ lại thể hiện rõ hơn như ở Ralph Tressilian quá cố. Không thể nào Oliver lại thoát khỏi nhiễm phải nhược điểm của gia đình; và Sir John cũng không nhận ra dấu hiệu nào cho thấy chàng cố làm như vậy. Anh chàng đã cho thiên hạ thấy nhiều lần tính cách bất trị của một Tressilian. Anh ta có tiếng nóng tính và hung bạo, và nghề cướp biển mà anh ta đang theo đuổi đúng là ngành nghề thích hợp nhất trong mọi thứ nghề nếu tính đến những gì thiên nhiên đã trang bị cho anh ta. Một kẻ cục cằn, ngang tàng, sẵn sàng trả thù và quen thói chà đạp lên quan điểm của người khác. Liệu một kẻ như vậy, ông tự hỏi mình một cách chân thành, có thể thích hợp với Rosamund? Liệu ông có thể phó thác hạnh phúc của nàng vào tay một người như vậy? Hiển nhiên là không.
Và thế là, vừa bình phục, ông đã tới để thuyết phục nàng vì ông tự coi đó là nghĩa vụ của mình và vì quý ngài Peter đã nhờ ông. Thế nhưng biết rõ sai lầm của mình trước đây ông đã thận trọng giảm nhẹ hơn là nhấn mạnh lý lẽ của mình.
"Nhưng, Sir John," nàng phản đối," nếu người đàn ông nào cũng bị kết tội vì những sai lầm của cha mẹ họ, thì hiếm ai có thể thoát khỏi bị kết án, và ngài biết tìm đâu cho cháu một người chồng xứng đáng được ngài tán đồng?"
"Cha ông ta..." Sir John bắt đầu.
"Đừng nói với cháu về cha anh ấy, mà về chính anh ấy," cô gái ngắt lời ông.
Nhà quý tộc sốt ruột cau mày - lúc này họ đang ngồi trong căn phòng nhìn xuống dòng sông của cô thiếu nữ.
"Ta đang định nói đến điều đó,"ông đáp, không mấy hài lòng vì những lời chen ngang của cô gái buộc ông phải cắt ngắn đoạn vào đề đã làm Sir John mất đi những lý lẽ tâm đắc nhất của ông. "Tuy nhiên, chỉ cần thấy ông ta đã thừa hưởng không ít những tính cách không hay của người cha đã là quá đủ, như chúng ta đều đã tận mắt chứng kiến qua lối sống và cung cách xử thế của ông ta; liệu ông ta có thừa hưởng nốt những tính xấu còn lại từ cha mình hay không thì chỉ có tương lai mới cho chúng ta câu trả lời chắc chắn."
"Nói cách khác," cô thiếu nữ trêu ông, tuy vậy vẫn rất nghiêm chỉnh, "cháu sẽ phải đợi đến lúc anh ấy chết già để chắc chắn rằng anh ấy không có những thói xấu khiến anh ấy trở thành một ông chồng không thích hợp?"
"Không, không," ông kêu lên,"Có Chúa chứng dám! Cháu thật là không công bằng!"
"Sự không công bằng là từ ngài đấy chứ, SirJohn; Cháu chỉ là tấm gương phản chiếu lại nó thôi."
Quý ông bứt rứt cựa mình trên ghế hầm hừ. "Thế cũng được," ông thở hắt ra. "Chúng ta sẽ bàn đến những thói xấu mà ông ta đã thể hiện rành rành ra rồi." Và Sir John bắt đầu liệt kê.
"Nhưng đó chỉ là phán xét của ngài về anh ấy - chỉ là những gì ngài nghĩ về anh ấy."
"Đó là những gì cả thiên hạ nghĩ về ông ta."
"Nhưng cháu sẽ không cưới một người đàn ông vì những gì người khác nghĩ về anh ta, mà vì những gì bản thân chàu nghĩ về người ấy. Và theo như cháu thấy ngài đã đánh giá sai anh ấy một cách tệ hại. Cháu chẳng tìm thấy tính cách nào như vậy ở Sir Oliver cả."
"Để tránh cho cháu nỗi bất hạnh do một phát hiện như thế gây ra mà ta khuyên cháu không nên cưới ông ta."
"Thế nhưng trừ khi trở thành vợ anh ấy, cháu sẽ chẳng bao giờ có cơ hội cho một phát hiện như thế; và cho đến khi tự phát hiện ra những gì ngài đã nói về anh ấy, cháu sẽ luôn yêu anh ấy và muốn trở thành vợ anh ấy. Chẳng lẽ cả cuộc đời của cháu sẽ phải trôi qua như vậy sao?" Nàng bật cười, rồi sà đến ngồi xuống cạnh quý ông. Nàng ôm lấy cổ quý ông nũng nịu như với một người cha, giống như nàng đã quen làm hàng ngày trong suốt mười năm qua - và làm ông tự cảm thấy mình như đã bắt đầu già đi. Cô gái đưa tay lên cọ vào lông mày ông.
"Ôi, lại là những nếp nhăn cáu kỉnh không hài lòng," nàng kêu lên. "Ngài đã thua cuộc hoàn toàn, bị trí tuệ của một cô bé con khuất phục, và ngài không thích thế chút nào."
"Ta bị thua cuộc trước sự ngang ngạnh của phụ nữ, trước sự cứng đầu của một cô bé con nhất quyết không chịu mở mắt ra nhìn sự thật."
"Nhưng ngài chẳng cho cháu thấy được điều gì cả, Sir John."
"Không gì cả? Chẳng lẽ tất cả những gì ta nói không là gì hết?"
"Lời nói không phải là sự kiện; sự đánh giá không phải là thực tế. Ngài nói anh ấy thế này, thế kia. Nhưng khi cháu hỏi ngài đã dựa trên chứng cớ nào để phán xét anh ấy, thì câu trả lời duy nhất của ngài là ngài nghĩ rằng anh ấy đúng là những gì ngài nghĩ về anh ấy. Những ý nghĩ của ngài có thể là thành thật, Sir John, nhưng cách suy luận của ngài chẳng thuyết phục chút nào." Và nàng lại bật cười khi thấy quý ông khổ sở nhăn mặt. "Bây giờ, ngài hãy hành động như một thẩm phán công minh, và nói cho cháu biết một hành động của anh ấy - một việc anh ấy đã từng làm mà ngài hoàn toàn biết chắc - có thể chứng thực cho những gì ngài đã nói về anh ấy. Nào, Sir John!"
Quý ông ngao ngán nhìn nàng. Rồi ông mỉm cười.
"Đồ quỷ con!" ông kêu lên - và rất lâu sau này sẽ có một ngày ông phải nhớ lại những lời đã nói lúc đó. "Nếu có lúc nào đó ông ta bị lôi ra toà ta không thể hy vọng kiếm được cho ông ta luật sư nào tốt hơn cháu."
Tận dụng ngay lập tức lợi thế của mình, cô thiếu nữ ôm chầm lấy ông mà hôn. " Cũng như cháu không thể hy vọng anh ấy có được thẩm phán nào công bằng hơn ngài."
Nhà quý tộc tội nghiệp còn biết làm gì? Làm điều ông đã làm. Chấp nhận quyết định của cô gái trẻ, và đi gặp Sir Oliver để đặt dấu chấm hết cho hiềm khích giữa hai người.
Quý ông đã chân thành thừa nhận lỗi lầm của ngài, và Sir Oliver đón nhân nó một cách trân trọng không kém. Nhưng khi Sir John chuyển đề tài sang tiểu thư Rosamund, ông tỏ ra ít rộng lượng hơn, từ ý thức về trách nhiệm của ông đối với cô. Ông tuyên bố vì ông không thể thuyết phục được mình thừa nhận Sir Oliver như một người chồng xứng đáng cho cô gái, Sir Oliver không nên hiểu nhầm qua sự thay đổi thái độ của ông về những vấn đề khác rằng ông chấp nhận một cuộc hôn nhân giữa hai người.
"Thế nhưng," ông nói thêm, " điều đó cũng không có nghĩa tôi sẽ chống lại nó. Tôi không tán thành, nhưng tôi đứng ngoài cuộc. Cho đến khi cô bé đến tuổi trưởng thành, anh trai nó sẽ từ chối chấp nhận lời cầu hôn. Còn sau đó, cả cậu ta lẫn tôi đều không còn quyền quyết định nữa."
"Tôi nghĩ," Sir Oliver nói, " cậu ấy cũng sẽ có cái nhìn đúng đắn như ngài. Nhưng cậu ta nghĩ gì đi nữa cũng không quan trọng. Còn về tất cả những chuyện khác, SirJohn, tôi cảm ơn ngài vì sự thẳng thắn của ngài, và tôi thực sự vui mừng biết rằng nếu tôi chưa thể coi ngài là bạn, thì ít nhất tôi không còn phải coi ngài là kẻ thù."
Thế nhưng nếu Sir John đã quyết định rút lui về vị trí trung lập, thì sự thù địch của quý ngài Peter vẫn chẳng hề giảm xuống; thậm chí nó còn tăng lên từng ngày, và gần đây lại có thêm một nguyên do nữa đổ thêm dầu vào lửa, một nguyên do Sir Oliver chẳng thể nào ngờ tới.
Chàng biết Lionel, em trai chàng, gần như ngày nào cũng cưỡi ngựa đi tới Malpas, và cũng biết rõ mục đích của những chuyến đi này. Chàng biết có một quý bà tụ tập một triều đình nho nhỏ cho đám trai trẻ choai choai của Truno, Penryn, và Helston, và chàng còn biết cả tiếng tăm không lấy gì tốt đẹp dính liền với bà ta trong thành phố - một tiếng tăm ít đáng tự hào đến mức nó đã khiến người đàn bà này phải rời khỏi thành phố về vùng đồng quê. Chàng đã nói thẳng cho em trai biết một số sự thật tệ hại có liên quan đến quý bà nọ như là một cách cảnh báo cho người em trai, và vì chuyện này, lần đầu tiên suýt nữa hai anh em đi đến chỗ cãi nhau.
Sau đó chàng không đả động đến người đàn bà nọ thêm một lần nào nữa. Chàng biết Lionel cũng có thể trở nên cứng đầu theo cách biếng nhác của cậu ta, và chàng cũng đã hiểu về bản chất con người quá đủ để được thuyết phục rằng mọi sự can thiệp ở đây chỉ làm mở ra vực sâu ngăn cách giữa hai anh em mà không đạt được mục đích mong muốn. Vậy là Sir Oliver nhún vai chịu thua để giữ hoà khí giữa hai anh em.
Và chàng cũng quên bẵng câu chuyện, chẳng bao giờ nhắc lại Malpas và người đàn bà quyến rũ đang ngự trị như bà hoàng ở đó. Trong cùng thời gian mùa thu đã trôi qua, mùa đông tới, và cùng với việc thời tiết vào mùa dông bão, Sir Oliver và Rosamund cũng có ít cơ hội gặp nhau hơn. Chàng không tới Godolphin Court vì nàng không muốn vậy; và bản thân chàng cũng thấy tốt nhất là giữ khoảng cách vì nếu không chàng rất dễ có nguy cơ chạm trán ông chủ nhà vốn đã chính thức cấm cửa chàng. Trong thời gian đó chàng rất ít khi nhìn thấy Peter Godolphin, và trong vài dịp hiếm hoi khi chạm trán nhau trên đường, cả hai đều tiếp tục hành trình của mình sau khi đã cúi chào lạnh lùng.
Sir Oliver cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc, và mọi người cũng bắt đầu để ý thấy chàng nói năng từ tốn hơn, khuôn mặt trở nên cởi mở dễ gần hơn, khác xa một người mà họ vốn đều biết có tiếng là ngạo mạn và khó chịu. Chàng chờ đợi hạnh phúc sắp đến với cùng sự tự tin của một người bất tử chờ đợi tương lai. Kiên nhẫn là tất cả những gì Số Phận yêu cầu ở chàng lúc này, và chàng đã đáp ứng yêu cầu đó hoàn toàn tình nguyện, trông đợi vào phần thưởng mà chẳng bao lâu nữa sẽ là của chàng. Quả thực, năm cũ đã gần hết; và trước khi một năm nữa trôi qua, Penarrow sẽ có bà chủ của nó. Điều đó đối với chàng cũng đương nhiên như việc các mùa lần lượt tới khi đến phiên mình. Nhưng bất chấp sự tin tưởng hoàn toàn của chàng, bất chấp sự kiên nhẫn và cảm giác hạnh phúc mà niềm tin đem đến cho chàng, vẫn có những lúc chàng như bị ám ảnh bởi những linh cảm chẳng lành về một bóng đen đe doạ, từ trong tiềm thức chàng vẫn cảm thấy một tai hoạ đang chờ đón chàng trong tay Định Mệnh. Chàng đã cố dứt bỏ cảm giác ám ảnh đó, đã cố thử lý giải nguyên nhân của nó, nhưng trí tuệ cũng không giúp chàng có câu trả lời - và cuối cùng bao giờ chàng cũng đi đến kết luận rằng chính hạnh phúc quá lớn đã đè nặng lên chàng, thỉnh thoảng lại khiến chàng cảm thấy như có một lời cảnh báo chẹn lấy tim chàng, như thể để kìm hãm bớt cơn vui sướng bồng bột của nó.
Một ngày nọ, trước lễ Giáng sinh khoảng một tuần, chàng tình cờ phải cưỡi ngựa đi tới Helston để giải quyết vài công chuyện nhỏ. Suốt ba ngày trước đó một cơn bão tuyết đã hoành hành khắp vùng bờ biển, và chàng đã bị buộc phải ngồi lỳ trong nhà khi mà hết đợt này đến đợt khác tuyết rơi dày khắp vùng đồng quê gần đó. Đến ngày thứ tư, cơn bão tan, mặt trời lại ló ra, bầu trời trong vắt không một gợn mây còn mặt đất nằm ngập sâu dưới một tấm thảm tuyết trắng xoá long lanh chói mắt dưới ánh mặt trời. Sir Oliver sai người nhà chuẩn bị ngựa và một mình cưỡi ngựa ra ngoài. Chàng quay trở về rất sớm vào đầu buổi chiều, nhưng khi đã đi khỏi Helston chừng hai dặm chàng phát hiện ra con ngựa chàng cưỡi đã bị mất một móng. Chàng liền xuống ngựa, cầm cương tiếp tục dắt ngựa đi bộ qua cả thung lũng ngập nắng nằm giữa hai quả đồi của Pendennis và Arwenack, vừa đi vừa hát. Cứ như thế, chàng tới được Smithick và dừng lại trước cửa một lò rèn. Bên ngoài lò rèn đang có một đám dân chài và nông phu đứng tụ tập,vì lò rèn đã trở thành nơi hội họp của mọi người do không có quán rượu nào ở gần đó. Bên cạnh đám người quê mùa nọ và một tay lái buôn, ở đó còn có mặt Sir Andrew Flack, mục sư từ Penryn tới, và quý ngài Gregory Baine, một trong những thẩm phán của vùng lân cận Truno. Cả hai đều quen biết Sir Oliver, và chàng vui vẻ đứng tán gẫu với họ trong khi chờ con ngựa được đóng móng.
Tất cả sự tình cờ này thật không may, từ việc hỏng móng ngựa cho đến việc gặp gỡ hai quý ngài nọ; vì trong lúc Sir Oliver còn đang đứng nói chuyện, quý ngài Peter Godolphin thong thả dong ngựa tới theo con dốc thoai thoải từ Arwenack đổ xuống.
Sau này Sir Andrew và thẩm phán Baine có thuật lại rằng lúc đó quý ngài Peter có vẻ đã quá chén, vì khuôn mặt quý ngài đã đỏ lựng, mắt long lanh rất không tự nhiên, còn giọng nói và lời lẽ thì ngớ ngẩn và điên khùng. Về việc này thì chẳng khó giải thích. Quý ngài vốn nghiện Canary, một sở thích hoàn toàn tương đắc với Sir John Killigrew, và lúc đó quý ngài lại vừa mới dùng bữa trưa với Sir John. Quý ngài thuộc về loại người hễ rượu vào là trở nên ưa sinh sự - chẳng qua chỉ là một cách khác để nói rằng một khi rượu vang đã hoàn toàn thế chỗ cho sự kiềm chế, bản tính tự nhiên của quý ngài sẽ biểu hiện tự do hơn lúc nào hết. Cảnh Sir Oliver đang đứng lù lù phía trước đã cho chàng thanh niên đúng thứ cậu ta cần để đánh thức tính xấu vừa nói ở trên dậy, và sự có mặt của hai nhà quý tộc khác càng thúc đẩy anh chàng thêm quyết tâm thực hiện ngay lập tức ý định của mình. Trong trạng thái lơ mơ nửa say nửa tỉnh, quý ngài mang máng nhớ ra đã từng đánh Sir Oliver một lần và lúc đó, Sir Oliver đã cười vào mũi quý ngài mà nói rằng nếu ngài rêu rao chuyện đó ra sẽ chẳng ai tin.
Chàng thanh niên đột ngột ghì cương khi vừa đến trước mặt ba người, bất ngờ đến mức làm con ngựa đang cưỡi suýt nữa ngồi sụp xuống như một con mèo, thế nhưng chàng trai vẫn ngồi vững trên yên. Rồi quý ngài thúc ngựa đi qua đám tuyết bắt đầu tan phía trước lò rèn, và nheo mắt nhìn Sir Oliver đầy khiêu khích.
"Tôi vừa từ Arwenack về," chàng thanh niên lên tiếng thông báo điều hoàn toàn thừa. "Chúng tôi đã nói chuyện về ngài."
"Các vị hẳn là không có chủ đề nào hay hơn để tán gẫu," Sir Oliver mỉm cười đáp, cho dù đôi mắt của chàng đanh lại lạnh lùng và có phần lo lắng - cho dù mối lo chàng cảm thấy không liên quan gì đến bản thân chàng.
"Ngài đoán đúng rồi đấy; các ngài đúng là một chủ đề tốt để giết thời gian - ngài và lão bố truỵ lạc của ngài."
"Thưa ngài," Sir Oliver đáp trả, "trước đây đã có lần tôi phải ái ngại cho sự thiếu tế nhị của mẹ ngài."
Những lời nói này đã bất giác bật ra từ miệng chàng một cách vô thức để phản kháng lại lời sỉ nhục thô bạo chàng vừa phải nhận, đã được nói ra trong khoảnh khắc giận dữ mù quáng gây ra bởi khuôn mặt hợm hĩnh đỏ gay đang ở trước mặt chàng. Chưa dứt lời chàng đã thầm nguyền rủa chúng, chàng càng ân hận cay đắng hơn khi câu diễu cợt đó của chàng lại nhận được một tràng cười ròn rã hưởng ứng từ đám dân quê. Trong lúc đó, hẳn chàng sẵn sàng đánh đổi một nửa gia tài của mình để có thể rút lại câu nói đó.
Vẻ mặt của quý ngài Godolphin đột ngột thay đổi hoàn toàn, như thể chiếc mặt nạ che mặt chàng trai vừa rơi xuống. Từ chỗ đỏ bừng, lúc này khuôn mặt chàng thanh niên tái nhợt đi, mắt long lên, mồm mím chặt. Cứ như thế quý ngài nhìn chằm chằm vào kẻ thù trong khoảnh khắc. Rồi đứng nhổm lên trên bàn đạp, cậu thanh niên vung cao chiếc roi ngựa lên.
"Đồ chó!" quý ngài hét lên đến lạc giọng. "Đồ chó!" Và cây roi ngựa lao vút xuống để lại một lằn đỏ bầm dọc khuôn mặt rám nắng của Sir Oliver.
Bật kêu lên giận dữ và lo âu, ông mục sư, ngài thẩm phán và cả đám dân quê cùng ùa tới can hai người ra, vì Sir Oliver lúc đó trông thật dữ tợn, và mọi người đều biết chàng là một người đáng e ngại.
"Ngài Godolphin, tôi thật xấu hổ thay cho ngài," ông mục sư bất bình. " Nếu có chuyện không hay xảy ra tôi sẽ làm chứng về sự gây hấn thô bạo của ngài. Mời ngài đi ngay cho!"
"Có ngài xéo đi gặp quỷ đi thì có," quý ngài Godolphin lè nhè đáp. "Liệu tên mẹ tôi có phải để cho thằng con hoang kia tự tiện nói lung tung không? Thề có Chúa, cam đoan với các ngài là mọi sự sẽ không dừng lại ở đây đâu. Hắn sẽ phải gửi người đến thương lượng quyết đấu với tôi, nếu không mỗi lần gặp tôi sẽ quật roi ngựa vào mặt hắn. Ngươi nghe rồi chứ, Sir Oliver?"
Sir Oliver không trả lời.
"Ngươi nghe rõ chứ?" anh chàng thanh niên gào lên. "Lần này sẽ không có Sir Killigrew nào cho ngươi kiếm cớ trút giận nữa đâu. Hãy tới gặp ta và nhận lấy sự trừng phạt mà so với nó vết roi vừa rồi chỉ là một món quà thôi." Rồi phá lên cười sằng sặc, chàng trai thúc ngựa lao vụt đi, bất ngờ đến mức lục sư và những người khác phải vội nhảy dạt ra tránh.
"Hãy ở lại đây đợi ta một chút xem," Sir Oliver gầm lên. "Mi sẽ không cần phi ngựa đi đâu nữa, đồ khùng nát rượu kia."
Trong cơn giận dữ, chàng quát lớn đòi mang con ngựa của chàng tới, rồi gạt phắt sang bên ông mục sư và ngài Baine, hai người lúc đó đang cố can và tìm cách giữ chân chàng lại. Chàng nhảy phắt lên yên khi con ngựa vừa được đưa tới, rồi lao vụt đi trong cuộc truy đuổi điên cuồng.
Ông mục sư quay sang nhìn ngài thẩm phán, và ngài thẩm phán ngao ngán nhún vai, đôi môi mím chặt.
"Gã trống choai điên đó đã say khướt rồi," Sir Andrew nói, vừa nói vừa buồn bã lắc đầu. "Cậu ta đã chẳng biết chọn lúc để đi gặp đấng Tạo hoá."
"Thế nhưng cậu ta có vẻ hăng lắm," ngài thẩm phán Baine đáp. "Tôi e là tôi sẽ còn phải nghe nói nhiều đến chuyện lôi thôi này." Ngài quay lại nhìn về phía lò rèn, nơi những ống bễ đã ngừng tiếng, còn người thợ rèn vẫn mặc chiếc tạp dề da thì đang đứng ngoài cửa nghe dân tình kể lại vụ rắc rối. Ngài Baine tình cờ cũng là người hay so sánh triết lý. "Quả thật," ngài nói, "địa điểm đúng là hoàn hảo. Hôm nay họ đã rèn ở đây một thanh kiếm cần có máu để làm nguội."