heo lời của người Miêu, Cao Phong lần ra con đường mà thổ dân hay đi lên núi. Con đường được cây lá che phủ rất kín đáo, nếu không có sự chỉ dẫn thật khó lòng tìm ra được. Cây cối hai bên bao phủ, tạo thành một mái che khiến con đường trông như một hang sâu. Người đi phía dưới thỉnh thoảng mới thấy ánh sáng lọt vào. Đi loanh quanh khoảng mấy canh giờ hắn mới đến được triền núi. Ở lưng chừng núi có một ngôi miếu thờ sơn thần. Cao Phong mừng rỡ bước nhanh hơn. Đang đi hắn bỗng ngã xuống. Cánh tay trái của hắn như bị ai dùng đao cứa vào. Từ trong xương tủy như có hàng vạn con vật thi nhau cắn xé, đau đớn không sao chịu được. Hắn cố vận công để khống chế chất độc đang hoành hành nhưng không có kết quả. Chất độc không lan vào kinh mạch nhưng nó ngự trị trên cánh tay như một phần của sự sống. Tạm thời nó không cướp đi sinh mạng, nhưng thỉnh thoảng lại nổi lên hành hạ hắn đau khổ vô cùng.Bây giờ Cao Phong mới hiểu vì sao những người trúng phải chất độc của Tam Độc Quỷ Vương luôn muốn tìm đến cái chết. Chất độc của lão như ngàn vạn con thứ trùng đói ăn, lâu lâu lại nổi cơn tam bành thi nhau cắn xé.Chất độc hành hạ Cao Phong, làm trán hắn vồng lên những mạch huyết căng cứng. Mồ hôi chảy dài trên gương mặt đau khổ, khiến mắt hắn nhòe đi trong cái nhớp nháp của bụi đường. Bây giờ hắn không thể đi mà chỉ cố lê lết vào ngôi miếu cổ. Bộ dạng hắn trông thật thảm thương. Nó chẳng giống như lúc hắn múa lân côn, xông pha giữa cường địch một cách uy dũng.Vào được ngôi miếu, Cao Phong mệt nhọc lăn ra đất. Hắn lả cả người và thiếp đi lúc nào cũng không hay. Nửa đêm hắn chợt tỉnh dậy vì có tiếng chân người. Nếu như lúc bình thường, bước chân của người lạ sẽ bị hắn phát hiện ở khoảng cách xa hơn... Trước cửa miếu lờ mờ xuất hiện một gương mặt của nữ nhân. Người này vận y phục trắng như tuyết. Trong bóng tối, cái sắc trắng làm nổi bật lên một hình vóc yểu điệu, trông thật quyến rũ. Cao Phong vẫn nằm bất động. Hắn không trông rõ gương mặt của cô gái, nhưng thông qua trang phục và mùi hương thoảng đưa, cũng đoán ra được là một mỹ nhân tuyệt sắc.Cô gái đi tìm lá khô rồi đánh lửa đốt lên. Trong ánh sáng chập choạng của ngọn lửa vừa mới nhóm, nàng ta phát hiện ra Cao Phong. Cái thân thể cáu bẩn của hắn làm cô gái vừa nhìn thấy đã kinh hãi la lên:- Ai... ?- Là ta.Cao Phong muốn cười lên vì câu nói của mình. Hắn tự hỏi đó có phải là một cách trả lời hay không. Nhưng hắn kinh ngạc khi thấy sắc diện của cô gái. Nàng ta giật mình nhưng không hoảng hốt. Thần sắc được trấn tỉnh rất nhanh không như những nữ nhân khác.Giọng cô gái đã bình tĩnh lại:- Tại sao ngươi lại ở đây?Cao Phong cố gượng cười:- Thế tại sao ngươi cũng ở đây?Cô gái vụt cười, nụ cười của nàng thật quyến rũ:- Ta lỡ đường nên tìm chỗ nghỉ... - Còn ta không đi được nên nằm tại đây... nghỉCâu nói của Cao Phong làm cô gái cười thành tiếng. Tiếng cười của nàng làm Cao Phong ngẩn ngơ trong lòng. Hắn tự hỏi, tại sao trong thiên hạ lại có thứ âm thanh êm ái như vậy.- Ngươi bị thương hay không có chân?- Ta có chân cũng không bị thương.Cô gái kinh ngạc nhìn hắn:- Nằm ở một nơi như thế này ngươi cảm thấy hứng thú ư?Cao Phong thở dài nhìn lên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái. Hắn nhất thời không biết nói sao cho nàng hiểu.- Không hứng thú cũng chịu. Vì ta không có lựa chọn nào khác.Cô gái chăm chú quan sát hồi lâu như không tin những gì đang xảy ra với hắn. Giọng nói dịu dàng của nàng lại cất lên:- Ta thấy ngươi rất khoẻ mạnh, cũng không có bệnh hoạn gì. Sao cứ thích nằm như những người khiếm khuyết. Hay ngươi là một kẻ lười nhác, chọn cách này nhằm gây sự thương hại của thế nhân... Cao Phong nghe nàng ta nói mà dở khóc dở cười. Sự thật hắn cũng khó lòng biện bạch với cô gái. Chất độc hắn trúng phải rất kỳ lạ, lúc nó bộc phát thì đau đớn không sao đứng dậy được. Nhưng khi dùng công lực của bản thân khống chế lại, cơn đau lập tức biến mất như chưa từng xảy ra. Bất cứ ai nhìn vào cũng không tin hắn đang trúng độc, hoặc bị một chứng bệnh nào đó giữa nơi lam sơn chướng khí.Thấy cơn đau đã dịu bớt, Cao Phong gượng ngồi dậy nhìn cô gái. Lúc này ánh lửa đã to ngọn nên Cao Phong trông nàng ta rõ ràng hơn. Những gì đập vào mắt khiến hắn cảm thấy kỳ lạ. Cô gái tuổi độ đôi mươi, mặt mũi rất thanh tú. Nàng ta vận xiêm y trắng tinh như những tiểu thư con nhà quyền quý, suốt ngày chỉ ở trong thư phòng làm quen với chữ. Nhưng nếu là như vậy thì càng bất ngờ hơn khi cô ta có mặt đây. Một nơi mà không ai dám nghĩ... Cao Phong nhìn nàng không chớp mắt. Còn cô gái như quen với những tình huống tương tự nên chẳng ngạc nhiên hay xấu hổ. Điều đó tất nhiên sẽ xảy ra với những cô gái khác khi bị một nam nhân chăm chú ngó vào mặt mình.Cao Phong gượng cười nói:- Trông ta giống như một tên lười nhác lắm sao? - không đợi câu trả lời hắn nói luôn - Nếu như không có sự xuất hiện của ngươi... có khi ta nằm luôn cho đến sáng... Đôi mắt tuyệt đẹp của cô gái hướng vào hắn. Tiếng cười của nàng vỡ ra thánh thoát:- Ta đâu có cản trở ngươi. Đó là tự ý ngươi ngồi dậy mà... Cao Phong cảm thấy hụt hẫng trước câu nói của cô gái. Nhưng hắn vẫn cố cười:- Không lẽ có một người đẹp ở đây mà ta nằm mãi thì còn đâu là phong độ của nam tử.- Phong độ của nam tử? - Cô gái ngó hắn thật lâu - Ta không tin vào tư cách của nam nhân. Họ chỉ nói bằng miệng nhằm biện minh cho những hành động sai trái ẩn khuất phía sau. Nếu có cơ hội họ sẵn sàng vồ lấy các cô gái, đè họ ra và xé nát hết y phục. Nam nhân ư?... Khi dục tính nổi dậy thì nơi nào cũng... Cao Phong ngạc nhiên trước lý lẽ của cô gái. Nàng có vẻ ác cảm với đàn ông mà không rõ lý do.- Ngươi ác cảm với nam nhân như vậy, sao còn ở đây trò chuyện với ta. Chẳng phải ta cũng là nam nhân hay sao?Ánh mắt cô gái rực sáng. Cái tia sáng của sự giận dữ không sao kềm chế được.- Lúc đầu ta cứ tưởng ngươi là một phế nhân. Đã như vậy thì dù là nam nhân cũng không nguy hại đến các cô gái. Và... ta cũng có chút trắc ẩn... Cao Phong nhìn ra ngoài cửa miếu nói:- Có một câu mà ta muốn hỏi ngươi.- Ngươi nói đi.Cao Phong nhìn nàng ta như để phỏng đoán những suy nghĩ bên trong:- Tại sao ngươi lại đến đây?Giọng cô gái rất bình thản:- Ta đến đây với một nô bộc thân tín. Nhưng hắn đã đi rồi... Ta muốn đến quan ngoại vân du thưởng ngoạn một chuyến. Vì vậy mới ghé qua đây để rồi... gặp ngươi.Cao Phong nghe cô gái nói mà lạnh cả người. Hắn đang nhớ lại chuyện đã xảy ra... Khu rừng của Tam Độc Quỷ Vương và chất độc chết tiệt của lão... - Ngươi thật may mắn... Cô gái ngạc nhiên nhìn hắn:- Sao ta lại may mắn?- Ngươi tốt số vì không gặp phải Tam Độc Quỷ Vương. Con người đã đem sự chết chóc đến khu rừng này - Cao Phong chợt cười lớn - Có lẽ lão là một nam nhân giống như ngươi đã nói... - Sao ta lại sợ lão. Từ lâu ta đã có cách tự bảo vệ mình trước nam nhân. Bây giờ ta không sợ gì cả... ngay cả ngươi cũng vậy.- Bộ trông ta đáng sợ vậy sao?- Vì ngươi là nam nhân. Đã là nam nhân thì đều giống nhau. Cô gái chợt cười khúc khích khi thấy gương mặt ngớ ra của Cao Phong.Hai người ngồi yên lặng, cùng nhìn vào ngọn lửa. Ánh sáng của lửa thật quyến rũ. Nó không phải là sinh vật, cũng chẳng là động vật, nhưng như có hơi thở. Nó leo lét, lập loè, rồi đôi lúc lại bùng lên. Có khi nó thu mình lại, lúc lại hung hãn tung hoành khắp chốn. Cao Phong lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang ngồi yên như tượng thần vệ nữ. Mái tóc đen nhánh của nàng in hình những bông lửa lung linh trông thật tuyệt đẹp. Trong lòng hắn bỗng nhiên bùng lên một ước muốn... Ước muốn của một... nam nhân... mà cô gái vốn căm hận... Vừa nghĩ đến đây Cao Phong lại thấy cánh tay đau buốt. Mặt hắn nhăn lại trong sự đau khổ đến cùng cực. Cô gái rất tinh ý nên lập tức phát hiện ra ngay. Nàng tuy nói rất hận nam nhân nhưng trước tình cảnh của hắn cũng không thể giả lơ được.Lấy trong người ra một cái khăn trắng, rồi rưới một ít nước từ chiếc bình mang theo bên mình, cô gái lau chiếc khăn lên khuôn mặt bê bết bụi đường của Cao Phong. Động tác của cô ta rất nhẹ nhàng như sợ người được chăm sóc sẽ đau.Khi bắt đầu lau đến cánh tay của hắn, nàng đột nhiên la lên:- Thì ra ngươi đã trúng độc thủ của người. Là ai nào hạ thủ vậy?Trong lòng Cao Phong bỗng dâng lên một sự cảm kích trước nỗi quan hoài của cô gái.- Tam Độc Quỷ Vương... Hắn nhăn mặt rồi bỏ lửng câu nói của mình.Cô gái nhìn hắn rất lâu, như cố đọc những diễn biến từ tâm tư hắn.- Ta nghe giang hồ nói, người trúng phải độc của Quỷ Vương chỉ có một con đường chết... Cao Phong thở dài:- Đúng vậy!- Ngươi có sợ không?Cao Phong lắc đầu:- Ta không biết!Đôi mắt đen mở to ra nhìn hắn:- Sao lại không biết?- Bởi vì khi chất độc phát tác, ta thấy chết đi lại sung sướng hơn... Người hắn lả đi sau câu nói và mồ hôi lại tuôn ra trên vầng trán.Cô gái lấy bầu nước kê vào miệng cho Cao Phong uống. Hắn hớp được mấy ngụm thì bắt đầu ho sặc sụa.- Ngươi bảo ghét nam nhân, sao lại chăm sóc đến ta?Cô gái cười khì:- Ta cũng không biết. Từ trước đến nay ta chưa nói chuyện với nam nhân nào như ngươi. Và cũng chưa lắng nghe nam nhân nói chuyện bao giờ... Có thể đây là lần đầu... Cô gái ngập ngừng rồi nhìn ra ngoài ngôi miếu. Trông cô ta như tiếc nuối một việc gì... Cao Phong gắng gượng đau đớn, cố cười với cô gái. Nụ cười méo mó của hắn đối với người ngoài chắc chẳng thú vị gì. Nhưng cô gái biết hắn rất đau đớn mà vẫn cố cười cho câu chuyện bớt nhạt nhẽo trong đêm dài.- Ngươi không nói chuyện với nam nhân thì khi gặp họ chẳng lẽ giả câm. Nếu là ta trong hoàn cảnh đó cũng thấy thất vọng vô cùng. Vì ngươi vốn dĩ rất... Hắn bỏ lửng, không nói tiếp vì sợ nàng ta giận.- Ta không nói chuyện, nhưng nam nhân vốn rất đa sự. Họ thấy ta là cứ đeo đẳng mãi với những lời lẽ càng lúc càng không ra gì. Và sau đó là động tay động chân... Cao Phong chợt thở dài. Lúc này hắn đã lờ mờ hiểu được tâm sự của cô gái. Đàn ông thường ha!!!15379_2.htm!!!
Đã xem 44523 lần.
http://eTruyen.com