Nói qua Triệu Cái và Công Tôn Thắng đi đến Thạch Yết thôn thì có ba anh em họ Nguyễn ra tiếp rước vào nhà thương nghị cùng nhau, đặng có tính đến Lương Sơn Bạc mà nhập lỏa. Ngô Dụng nói:- Hễ muốn nhập lỏa thì phải đến quán Châu Quí thông tin trước với va, đặng va chuyển báo cho chủ trại hay. Nói vừa dứt lời thì có mấy tên gia đinh vào cáo báo rằng: - Có quan binh đến bắt chúng ta kia kìa!Triệu Cái nghe báo liền đứng dậy mà rằng: - Nếu phen nầy nó đến thì ta đừng chạy, phải ráng cự một trận rồi sẽ lên Lương Sơn Bạc . Mấy người đều khen phải, Triệu Cái mới kêu Lưu Ðường rằng: - Lưu hiền đệ đi với gia đinh chở hết gia lư và gia quyến của Nguyễn hiền đệ đem đến Lý đạo khẩu mà chờ chúng ta.Lưu Ðường vâng lịnh làm y theo lời ấy.Nói về Hà Ðào đem binh đến Thạch Yết thôn, thì thấy có một người chèo thuyền câu, đầu kia chèo tới mà hát rằng: Nghêu ngao một mãnh thuyền câuChẳng nên cấy lúa trồng dâu làm gì Khi Hà Ðào nghe câu hát ấy, thì định chắc là một người trong ba anh em họ Nguyễn. Bèn khiến quân chèo thuyền lại bắt. Người ấy cười rằng: - Chúng bây muốn đến đây nạp mình hay sao?Nói rồi liền nhảy xuống sông lặn mất.(Nguyên người ấy là nguyễn Tiểu Ngũ).Kế lấy một người khác chèo thuyền câu đến hát rằng: Như vầy mới gọi chí caoPhen nầy giết đặng Hà Ðào mới nghe Hà Ðào nổi giận khiến quân chèo thuyền tới bắt người ấy. Người ấy cười rằng: - Hà Ðào không biết sợ chết sao? Dám đến đây vuốt râu cọp như vậy!Hà Ðào nổi giận hối quân chèo tới đặng bắt người ấy.Người ấy chèo thuyền thẳng vào trong rạch nhỏ. (Nguyên người ấy là Nguyễn Tiểu Thất ). Hà Ðào rượt theo một đổi xa xa thì thấy bốn phía toàn những lau lách, không có nhà cửa chi hết, hỏi các tên quân trong thuyền đều nói không biết. Hà Ðào sanh nghi bèn khiến dừng thuyền lại, rồi sai năm tên quân vào trong ấy thám thính. Năm tên quân vâng lịnh ra đi, hơn một giờ không thấy trở lại, Hà Ðào nóng nảy khiến năm tên quân khác đi nữa, song cũng bặt tăm, không thấy trở lại. Lúc ấy trời đã xế qua, Hà Ðào trông đợi không đặng , túng phải khiến quân chèo vào chổ ấy.Ði đặng một đổi xa xa thấy một người vác búa đi trên bờ, bèn kêu người ấy mà hỏi rằng: - Rạch nầy tên là rạch chi, có ngã thông nữa hay không?Người ấy đáp:- Rạch nầy là rạch cùng, tên là Rạch rụng đầu.Hà Ðào nói: - Ngươi có gặp hai chiếc thuyền chèo vào trong ấy chăng?Người ấy nói:- Thế khi ông nầy muốn hỏi hai chiếc thuyền rượt theo Nguyễn Tiểu Thất đây chăng?Hà Ðào nói: - Sao nhà ngươi biết đặng chuyện ấy? Người ấy nói:- Vì chúng nó đương đánh với nhau trong rừng, tôi xem đã lâu rồi mới ra đây. Hà Ðào nói: - Từ đây đến đó còn bao xa?Người ấy nói: - Gần lắm. Hà Ðào hối quân chèo thuyền đến cho mau đặng tiếp ứng, lại sai hai tên quân nhãy lên bờ đi đường bộ cho mau đặng đến đó xem thử thắng bại thể nào.Khi ấy hai người mới bước lên bờ, bị người vác búa đánh một cái búa bể óc chết cả hai. (Nguyên người vác búa đó là Nguyễn Tiểu Nhị).Hà Ðào thấy vậy cả kinh, vừa muốn nhảy lên bờ bắt người ấy, té ra bị Nguyễn Tiểu Ngũ ở dưới nước trồi lên nắm chơn Hà Ðào kéo xuống sông trấn nước một hồi rồi đem lên bờ trói lại. Còn quân sĩ dưới thuyền đều bị Nguyễn Tiểu Nhị nhãy xuống giết hết.Lúc ấy quân sĩ bên chiếc thuyền lớn, trông Hà Ðào hoài mà không thấy về, thì chèo thuyền vào đó đặng có tiếp ứng. Thuyền chưa đến nơi, xãy có một trận gió rất lớn, làm cho quân sĩ không dám ngước mặt lên. Giây lâu có ba bốn chiếc thuyền câu chở đồ dẫn hỏa ở trên gió thả xuống đốt thuyền ấy cháy rụi, quân sĩ kẻ thì bị chết cháy, người thì nhãy xuống sông cũng bị mấy người ấy giết hết.(Nguyên trận gió ấy là gió của Công Tôn Thắng tế phong.)Khi giết hết quân sĩ rồi thì Triệu Cái khiến Nguyễn Tiểu Nhị dẫn Hà Ðào lại mà rằng: - Lẻ thì ta giết mi luôn thể, song ta cũng rộng lòng tha mi về đặng mi báo cùng Phủ doãn hay. Bèn khiến lắt mũi lắt tai thả cho Hà Ðào đi.Hà Ðào khỏi thác lần hồi kiếm đường trở về Tế châu.Rồi đó mấy anh em hiệp lại một đoàn thẳng đến quán rượu của Châu Quí.Châu Quí mừng rở tiếp rước mấy anh em và hỏi thăm tự sự.Ngô Dụng mới thuật hết các việc cho Châu Quí nghe.Châu Quí cả mừng, dắt mấy người ấy qua Lương Sơn Bạc ra mắt chủ trại là Vương Luân.Vương Luân cũng mừng rỡ rước vào thết đải rất hậu.Ngô Dụng tõ bày ý mình muốn đến nhập lõa, thì Vương Luân và mấy người ấy đều có lòng mừng. Ðến chừng Triệu Cái thuật hết các chuyện giết quan binh và bắt Hà Ðào cho Vương Luân nghe thì Vương Luân ngồi làm thinh ngẫm nghĩ hoài.Mãn tiệc rồi, Vương Luân đưa mấy anh em Triệu Cái ra nhà kháh quán an nghĩ. Khi ấy Ngô Dụng hỏi Triệu Cái rằng: - Vậy chớ đại ca đã biết ý Vương Luân hay chưa?Triệu Cái nói: - Biết rồi, va cũng là một người có lòng tốt, kính mến chúng ta lắm . Ngô Dụng cười rằng:- Ðại ca có tánh thiệt thà lắm, chớ tôi coi ý Vương Luân, bề ngoài thì vui cười, nhưng trong lòng thì không muốn nạp dung chúng ta.Triệu Cái hỏi rằng: - Sao tiên sanh lại biết đến điều ấy?Ngô Dụng nói:- Khi đại ca nói đến chuyện bắt Hà Ðào thì Vương Luân ngồi làm thinh suy nghĩ hoài. Vì vậy biết va có lòng sợ anh em mình là người hào kiệt, thì có ý muốn kiếm lời thối thác, song chưa chịu nói ra.Nói vừa dứt lời thì có Lâm Xung đến nói với Triệu Cái và Ngô Dụng rằng:- Khi trong tiệc ruợu thì tôi không bằng lòng song không có quyền chi nói đặng, bây giờ phải ra đây tạ tội, xin liệt vị miễn chấp.Triệu Cái hỏi Lâm Xung rằng: - Vậy chớ Lâm Giáo đầu ở đây lâu có biết ý Vương Luân ăn ở với anh em ra thể nào chăng?Lâm Xung nói:- Ôi thôi, tánh người ấy hay đố hiền tật năng lắm! Bèn thuật các việc khi mình mới đến cho Triệu Cái và Ngô Dụng nghe.Rồi lại nói với Triệu Cái và Ngô Dụng rằng:- Tuy va có ý như vậy, song tôi cũng tính làm sao cho anh em mình được đoàn tụ cùng nhau thì tôi mới nghe cho. Ngô Dụng nói: - Vương Luân rộng lòng để cho chúng tôi ở cũng lốt, không thì chúng tôi đi chổ khác. Lâm Xung nói: - Việc nầy để tôi tính cho, liệt vị chẳng cần gì phải đi, vậy để đó mặc tôi. Nói rồi liền từ giả bước ra.Rạng ngày có người đến mời Triệu Cái tới thủy trại mà hội yến.Triệu Cái thấy mời thì hỏi Ngô Dụng rằng: - Mời hội yến đây có ý gì chăng?Ngô Dụng nói: - Huynh trưởng chớ lo, hội này chắc là huynh trưởng đặng làm chủ trại chớ chẳng không, vậy phải giắt đoản đao theo hộ thân, coi chừng tôi vuốt râu thì huynh trưởng phải hịệp lực với mấy người ấy mà khởi sự.Triệu Cái nghe theo. Giây lâu lại có người đến mời nữa, các người đều mầng, bèn dự bị binh khí trong mình, rồi đến thủy trại mà hội yến.Khi ăn uống hễ Triệu Cái giở việc nhập lỏa mà nói, thì Vương Luân kiếm chuyện khác mà nói lảng.Ngô Dụng nháy Lâm Xung thì Lâm Xung lại ngó chừng Vương Luân.Rượu vừa xoàng xoàng thì có lâu la bưng ra một mâm bạc mà để trước tiệc.Vương Luân đứng dậy nói với Triệu Cái: - Nay liệt vị đến đây có ý muốn nhập lõa với anh em chúng tôi, thì cũng là sự tốt. Song tôi nghĩ lại sơn trại tôi hẹp hòi lắm, không dám chứa liệt vị là anh hùng hào kiệt, cho nên tạm dùng lễ bạc. Xin liệt vị thọ lảnh của này, rồi kiếm chổ khác mà ẩn thân. Triệu Cái nói: - Tôi nghe chủ trại hay chiêu hiền nạp sĩ cho nên muốn đến đây nhập lõa, nay chủ trại không bằng lòng thì anh em tôi đi, lựa là phải cho tiền bạc làm chi. Không phải là tôi khoe giàu, song cũng có đủ mà đi đường, chớ của ấy thiệt tôi không dám lảnh .Vương Luân nói: - Xin Bảo Chánh chớ phiền, chẳng phải tôi có lòng xấu mà không muốn nạp dụng liệt vị. Ngặt vì sơn trại tôi đây nhà cửa chật hẹp, lương thảo ít oi, cho nên không dám cầm liệt vị ở lại. Nói vừa dứt lời thì Lâm Xung trợn mắt mà nói lớn rằng: - Khi trước tôi đến đây thì cũng nói nhà cửa chật hẹp lương thảo ít oi, nay thấy mấy anh em Triệu huynh thì cũng nói như vậy nữa, quả ngươi là người ganh hiền ghét ngỏ, không biết trọng dụng nhơn tài. Ngô Dụng nói:- Thôi, Lâm huynh đừng nói làm chi mà sanh mích lòng, Vương chủ trại không muốn cho anh êm tôi ở thì thôi, để anh em tôi đi. Lâm Xung nói:- Liệt vị hảy cứ ở đây, Vương Luân là đứa miệng mật lòng đao, tánh tình rất xấu, nói chi thì nói, liệt vị chẳng nên kể nó. Vương Luân nổi giận nạt lớn rằng: - Loài súc sinh, mi chưa phải là say gì lắm, sao mi dám buông lời xúc phạm đến ta như vậy? Lâm Xung nói:- Mi là thằng trói gà không chặc, lại chẳng có mưu mô chi hết, mà mi làm đến Chủ trại, cho nên ta không bằng lòng. Ngô Dụng nói với Triệu Cái rằng: - Vì chúng ta đến đây làm cho Chủ trại với Lâm Xung huynh mích lòng nhau, thôi chúng ta từ giả mà lui ra. Nói rồi bảy người đều đứng dậy. Vương Luân nói: - Xin nán lại cho mản tiệc rồi sẽ đi.Nói vừa dứt lời thì Lâm Xung đứng dậy đạp ghế ngã xuống rồi rút gươm ra.Ngô Dụng thấy vậy vuốt râu làm hiệu lịnh cho mấy người ấy. Triệu Cái, Lưu Ðường hiểu ý rồi, bèn giả chước lại cản trở Vương Luân mà nói rằng: - Xin chũ trại dằn lòng kẻo sanh điều bất mục. Còn Ngô Dụng thì cũng giả chước nói với Lâm Xung rằng:- Xin Lâm Xung huynh chớ nóng, việc chi cũng phải suy nghĩ đã rồi sẽ làm.Còn Công Tôn Thắng, Nguyễn Tiểu Nhị thì đứng dậy cản trở Ðỗ Thiên.Nguyễn Tiểu Ngũ thì cản trở Tống Vạn và Nguyễn Tiểu Thất thì cản trở Châu Quí. Lâm Xung điểm mặt Vương Luân mà mắng rằng: - Mi là đứa ganh hiền ghét ngỏ, chẳng biết thương hào kiệt anh hùng, tội mi đã đáng lắm. Ðổ Thiên, Tống Vạn và Châu Quí thấy Lâm Xung làm dữ thì muốn bước lên cứu Vương Luân, song bị mấy người ấy cứ trở không cho.Vương Luân thấy Lâm Xung làm như vậy thì nhịn thua kiếm đuờng mà chạy, song bị Triệu Cái và Lưu Ðường cản trở không cho đi. Vương Luân biết điều không xong, thì kêu lớn rằng:- Quân tâm phúc của ta đâu, nở điềm nhiên tọa thị sao? Lúc ấy lâu la cũng muốn cứu Vương Luân lắm, song biết Lâm Xung là người võ nghệ cao cường, lại có mấy người ấy cản trỡ, cho nên không dám rục rịch. Lâm Xung chém xuống một đao thì đầu Vương Luân đã rơi xuống đất. Ðổ Thiên, Tống Vạn, Châu Quí thấy vậy đều kinh tâm táng đởm, liền quì xuống xin tha tánh mạng cho mình.Triệu Cái lật đật đở ba người ấy dậy mà rằng: - Tam vị chớ sợ, không hề gì đâu. Ngô Dụng nói lớn rằng: - Vương Luân lòng ở hẹp hòi không đáng làm Chủ trại, nay chúng ta đồng lòng tôn Lâm giáo đầu lên làm chức ấy, nếu ai không nghe thì phải thác theo Vương Luân .Lâm Xung nói lớn rằng: - Nói như tiên sanh chẳng là sai lắm. Vả tôi làm như vày, là vì nghĩa khí, trừ đứa bất nhơn, chớ không phải là muốn tranh quyền Chủ trại đâu.Tôi có một lời xin liệt vi bằng lòng nghe theo. Các người đều nói: - Chúng tôi xin nghe.