hồi 5
Trí Thâm đốt rụi Ngỏa Quan tự
Sữ Tấn chận nẻo Xích Tòng Lâm

Lúc ấy Trí Thâm nghĩ rằng:
- Nếu mình đi ngã trước e khi chúng nó, thôi ta đi ngã sau thì hay hơn.
Bèn quảy gói ra ngả sau. Ðến nơi, đứng trên ngó xuống thì không có đường đi, vì cỏ mọc rậm rì, không đường nào mà xuống, bèn quăng gói và thiền trượng xuống trước, rồi nằm trên cỏ mà lăn xuống tới chơn núi. Tới nơi cũng không bị thương tích chi cả, bèn ngồi dậy quẫy gói lên đường.
Còn Lý Trung và Châu Thông khi xuống tới chơn núi thấy mười hai người đều cầm binh khí mà giữ hai cỗ xe.
Lý Trung, Châu Thông nạt lớn rằng:
- Ai đi đó? Phải nạp tiền mải lộ.
Mười hai người ấy đều cầm binh khí áp lại đánh. Ðánh đặng mười hiệp trong mười hai người ấy bị chết hết bảy tám người ; còn lại mấy người đều chạy hết. Lâu la áp lại giựt xe kéo lên núi.
Lý Trung, Châu Thông lên đến núi, vào trại thì thấy hai tên lâu la còn bị trói nơi gốc cột mà Trí Thâm và chén vàng ve bạc đều mất hết.
Châu Thông bước lại mở trói cho hai tên lâu la ấy rồi hỏi hết nguồn cơn.
Lâu la mới thuật hết đầu đuôi.
Châu Thông nói:
- Thằng sãi nầy thiệt là người rất xấu!
Bèn rủ nhau đi kiếm phía sau núi, thấy có dấu lăn trên cỏ, thì biết là Trí Thâm đã lăn xuống núi.
Lý Trung nói:
- Chúng ta bắt ngựa rượt theo mắng nó một hồi chơi, cho bõ ghét.
Châu Thông nói:
- Thôi không xong đâu, dẫu theo nó kịp đi nữa, chúng ta cự cũng không lại nó, chi bằng làm ngơ đi cho khỏi sanh thù oán.
Bèn trở vào khiến lâu la giở xe ra lấy vàng bạc chia làm ba phần. Châu Thông lấy một phần, để cho Lý Trung một phần, còn một phần thì chia ra cho lâu la.
Lý Trung nói:
- Ấy củng vì qua nên mới mất hết bấy nhiêu đồ đó. Thôi, trừ phần của qua ra, để nhường lại cho em.
Châu Thông nói:
- Ðại ca nói như vậy sao phải, anh em mình thề nguyền đồng sống đồng thác với nhau, lẽ đâu tôi lại nở làm như vậy.
Lý Trung thấy nói như vậy thì cũng phải lảnh phần.
Còn Trí Thâm xuống khỏi vào Ðào Huê sơn, đi đến năm sáu mươi dặm thì bụng đã đói rồi, song không thấy nhà cửa ai hết. Bèn đứng lại ngó mong một hồi, xảy nghe vẳng vẳng có tiếng chuông trống, thì nghĩ rằng:
- Phía nầy ắt có chùa miễu chi đây chớ chẳng không, vậy ta đến đó kiếm một bửa cơm đở lòng rồi sẽ đi.
Nghĩ như vậy bèn quảy gói đi qua hướng ấy.
Lỗ Trí Thâm đi chừng nữa dặm thì thấy một tòa chùa hư không còn vách phên chi cả, cho nên bị gió đưa khua chuông khua trống.
Trí Thâm thấy vậy bước vào chùa, đứng kêu một hồi không thấy ai hết, thấy dưới đất đầy những cứt chim, thì nghĩ rằng:
- Chùa lớn như vầy, sao lại hư nát mà không ai ỡ hết? Bèn đi thẳng xuống nhà bếp xem, thì thấy nhện giăng đầy, lò nồi đều bể.
Trí Thâm mới để gói xuống rồi ra phía sau xem, lại thấy có ít ông sãi già, đều ốm nhom, nước da vàng khè.
Trí Thâm nói lớn tiếng rằng:
- Mấy ông nầy ở đây sao tôi kêu rát họng không thấy lên tiếng?
Mấy sãi già ấy lấy tay khoát khoát rằng:
- Ðừng nói lớn tiếng!
Trí Thâm bỏ giọng nhỏ rằng:
- Tôi là sãi phương xa, đi lỡ đường đến đây, cho tôi xin ba hột cơm ăn kẻo đói bụng lắm!
Mấy sãi già ấy nói:
- Trời đất ôi! Cơm đâu có mà cho, chúng tôi ba ngày rày không có một hột cơm vào bụng!
Trí Thâm nói:
- Không thì cho tôi nửa chén cháo đặng ăn đở lòng kẽo đói lắm!
Mấy sãi già ấy nói:
- Vã chúng tôi với ông cũng là người đồng đạo với nhau, lẽ thì chúng tôi phải mau mau lo cơm nước thết đải. Ngặt vì trong chùa nầy tăng chúng đi hết, cho nên không còn một hột gạo, chúng tôi nhịn đói đã ba ngày rày.
Trí Thâm nói:
- Ðừng nói láo, chùa lớn như vậy lẻ đâu lại không có một bửa cơm?
Mấy sải già nói:
- Chùa nầy tuy là lớn ; song ngày trước kia chớ từ khi bị một thầy sãi và một lão đạo nhơn tới choáng cho đến nay thì bổn đạo không thèm bố thí nữa. Cho nên chùa một ngày một hư thêm, không ai tu bổ. Còn hai lão ấy là người hung dữ lắm, giết người không biết gớm tay, làm nhiều điều ngang ngược, đuổi các sãi đi hết. Mấy đứa tôi già nên đi không nổi, cho nên mới còn ở lại đây ; song không cơm ăn, thiệt rất nên thảm thiết!
Trí Thâm nói:
- Hai thằng ấy tên chi, bây giờ nó ở đâu?
Các sãi già nói:
- Ðạo nhơn ấy tên là Thôi Ðạo Thành, Hòa thượng tên là Khưu Tiễu Ất, bây giờ đương ở sau phương trượng.
Trí Thâm nghe nói xách thuyền trượng đến đó xem. Ði ngang qua một cái bếp nhỏ, thấy có một cái nồi đương sôi sục sục ; bước lại giở ra xem thì thấy một nồi cháo.
Trí Thâm nói:
- Mấy lão sãi nầy láo ăn thiệt! Cháo đương nấu đây mà nói ba ngày rày không có cơm nước chi hết.
Bèn nhắc nồi cháo xuống và kiếm chén ăn.Các sãi ấy thấy Trí Thâm nhắc nồi xuống thì sợ Trí Thâm ăn hết, lật đật chạy
lấy chén giấu đi. Lúc ấy Trí Thâm đói quá, thấy cối đâm tiêu để gần bên bếp trong lòng cối đầy những bụi.
Trí Thâm lấy áo chùi bụi, rồi đổ cháo ra cho nguội mà ăn. Các sãi ấy thấy vậy lật đặt chạy lại giựt, bị Trí Thâm đá một người một đá đến nhào lăn chiêng hết.
Trí Thâm ngồi lui cui vừa thổi vừa húp. Mới húp đặng ít miếng, mấy sãi ấy lạy mà năn nỉ rằng:
- Chúng tôi không ăn cơm đã ba ngày, mới xin đặng một nồi gạo nấu cháo đó chưa kịp ăn, nếu ông ăn hết thì chúng tôi phải thác.
Trí Thâm đương ăn, thấy các sãi nói như vậy thì bỏ đó mà đi. Ði gần đến phương trượng thì nghe có tiếng hát.
Trí Thâm bước lại dòm kẹt vách thì thấy một người đạo nhơn, tay bưng rỗ cá, tay xách gói thịt với một chai rượu, vừa đi vừa hát rằng:
- Ðây ở Tây, đó ở Ðông, thân đây không vợ đó không chồng . Ðây dầu không vợ chưa rằng khổ, thương đó phòng không rất lạnh lùng.
Trí Thâm đương dòm, mấy sãi ấy bước lại nói nhỏ với Trí Thâm rằng:
- Ðạo nhơn ấy là Thôi Ðạo Thành đó.
Trí Thâm nghe nói xách gậy rượt theo, mà đạo nhân ấy không hay, cứ xâm xâm đi vào phương trượng.
Trí Thâm rượt đến nơi, thấy dưới cội hòe có dọn một mâm rượu thịt ê hề, một ông thầy sãi ngồi giữa với một người đàn bà còn trẻ ; còn đạo nhơn ấy vào cũng ngồi lại ăn với thầy sãi đó.
Trí Thâm bước đến thình lình, thầy sải ấy lật đật đứng dậy nói rằng:
- Sư huynh ở đâu mới đến? Sẵn đây ngồi lại uống rượu với tôi chơi.
Trí Thâm hỏi:
- Vì ý gì hai ông lại làm cho hư chùa này đi?
Thầy sãi ấy nói:
- Xin sư huynh bớt giận, đặng tôi nói cho sư huynh nghe.
Trí Thâm nói:
- Nói chi thì nói đi.
Thầy sãi ấy nói:
- Chùa này hồi trước nguy nga lắm, ruộng đất đã nhiều, tăng chúng lại đông. Ðến sau bị mấy lão sãi già ở phía chái trên đó, đắm mê tữu sắc, phá hết sự sản trong chùa nầy, làm cho bổn đạo ngã lòng không ai bố thí nữa.
Huề thượng trong chùa này cấm chúng nó không nổi, nên giận bõ chùa đi biệt, chúng tăng cũng đi tứ tán hết, ruộng đất thì bõ hoang vu. Còn tôi với ông đạo nhơn nầy mới đến đây tu hành, cũng có ý muốn sửa sang lại, song làm chưa nổi .
Trí Thâm hỏi:
- Còn người đàn bà nầy ở đâu, sao đến đây uống rượu?
Thầy sãi ấy nói:
- Nó là con gái của Vương Hầu Kim ở lối xóm đây, khi trước cha nó cũng là người bổn đạo trong chùa nầy, đến nay cha nó lìa trần rồi, gia đạo nghèo khổ lắm, chồng nó lại đau bịnh ho lao nữa, cho nên chẳng có chi mà độ nhựt mới đến đây mượn gạo. Tôi thấy vậy cũng nghỉ tình bổn đạo, cầm nó lại cho ăn một bửa, chớ có ý gì đâu. Xin sư huynh đừng có tin mấy lão sãi ấy.
Trí Thâm nghe thầy sãi ấy nói cách khiêm nhượng và dễ tin thì nói rằng:
- Té ra mấy lão sãi già nầy nói dối lắm.
Liền xách gậy trở lại nhà bếp, thì thấy mấy sãi già ấy đương ngồi ăn cháo.
Trí Thâm điểm mặt mấy sãi già ấy mà rằng:
- Chúng bây làm cho bại hoại kiển chùa nầy, còn láo xược đổ thừa cho người khác.
Mấy sãi ấy liền đứng dậy thưa rằng:
- Sư huynh ôi! Vì chúng nó thấy sư huynh cầm thiền trượng và giới đao, còn chúng nó tay không thì sợ cự không lại, nên phải nói đở như vậy. Xin sư huynh hãy nghĩ lại đó mà coi, nó ăn thịt uống rượu, lại có nuôi đàn bà. Còn chúng tôi mấy ngày rày mới có một bữa cháo đây, suy một sự ấy cũng đũ hiễu.
Trí Thâm nói:
- Phải!
Bèn sách gậy trở lại chổ phương trượng ấy. Ði đến cửa ngăn, thấy cửa đóng rồi, thì nổi nóng đạp một đạp hư cửa.
Trí Thâm bước vào thấy Thôi Ðạo Thành cầm đại đao xốc ra chém Trí Thâm.
Trí Thâm cả giận hét lên một tiếng lớn. Hươi thiền trượng mà cự. Ðánh đặng bốn năm chục hiệp.
Thôi Ðạo Thành đánh không lại, vừa muốn đở gậy mà chạy.
Xảy thấy Khưu Tiễu Ất xốc lại đánh Trí Thâm.
Trí Thâm thấy vậy ráng sức đánh với hai người ấy. Ðánh đặng vài chục hiệp ; Trí Thâm phần thì bụng đói, phần thì đi mệt, phần thì một mình đánh với hai người, nên cự không lại, phải đi thế phá đình, đở đao mà chạy.
Hai người ấy rượt theo. Trí Thâm vừa đánh vừa chạy. Hai người ấy theo vừa khỏi chùa, đến cầu Thạch kiều, thì không theo nữa ngồi trên lan can cầu mà nghĩ.
Trí Thâm chạy một đổi xa xa, không thấy hai người ấy theo nữa, thì dừng chơn lại ngẩm nghĩ rằng:
- Minh đã bỏ quên gói đồ lại, bây giờ nếu đi luôn thì không có tiền bạc chi dùng, còn trở lại e cự không nổi với chúng nó. Vừa đi và nghĩ như vậy vừa tới một cụm rừng toàn những cây tòng đỏ.
Trí Thâm đứng lại xem, thì thấy có một người ở trong rùng ấy ló cổ ra xem chừng, thấy Trí Thâm thì phun nước miếng rồi thụt vào.
Trí Thâm thấy vậy nghĩ rằng:
- Thằng nầy chắc là cường đạo ra đón đường giựt gói, thấy ta là thầy chùa thì biết là không có gì, nên phun nước miếng trở vào. Ðương lúc túng ngặt nầy, ta nên bắt nó đè xuống lột quần áo đem đến chợ cầm đi mà uống rượu có khi xong hơn. Nghĩ như vậy liền chạy đến chỗ ấy kêu lớn tiếng rằng:
- Bớ thằng nào dòm hồi nảy ra đây cự với ta.
Người ấy nghe kêu thì cười rằng:
- Mình đã không nói đến nó, nó lại muốn ghẹo mình. Nói rồi liền hươi đao xốc ra nạt lớn rằng:
- Ấy là tại mi muốn chết, chớ không phải tại ta.
Trí Thâm nói:
- Ta cũng muốn làm cho mi biết sức.
Bèn huơi gậy xốc lại đánh.
Người ấy nghe Trí Thâm nói thì nhớ mại mại dường như có quen, bèn đở gậy và nói:
- Sãi kia. Ngươi tên họ chi, sao giọng nói giống như là có quen với ta vậy?
Trí Thâm nói:
- Mi đánh với ta đặng ba trăm hiệp, rồi ta sẽ xưng tên.
Người ấy giận, hươi đao xốc lại đánh. Ðánh đặng vài chục hiệp thì người ấy dang ra hõi rằng:
- Tiếng ngươi nói giống như là ngươi bạn hữu của ta, xin nói cho ta biết tên họ rồi sẽ đánh.
Trí Thâm thấy hỏi lắm thì tỏ bày tên họ cho người ấy nghe.
Người ấy cả mừng nói:
- Vậy chớ Lỗ đại ca có nhớ Cửu Văn Long Sữ Tấn chăng?
Trí Thâm nói:
- Té ra Sử đại lang đây hay sao?
Sữ Tấn nói:
- Phải.
Bèn dắt Trí Thâm vào trong rừng ngồi.
Trí Thâm hõi rằng:
- Từ lúc gặp nhau nơi Vị Châu rồi đại ca đi đâu?
Sữ Tấn nói:
- Lúc ở tửu lầu từ giả nhau về chổ ngụ, qua ngày sau nghe người ta đồn rằng: Ðại ca giết Trịnh Ðồ và trốn mất rồi. Nghe tin ấy thì tôi lấy làm buồn lắm, mới qua Diên An phủ kiếm thầy tôi, té ra kiếm không đặng, phải trở về Bắc Kinh thì tiền bạc đã hết, cho nên phải ỡ đây đón thương khách kiếm chát ít nhiều đặng có đi đường, không dè gặp nhau đây, lòng tôi mừng lắm. Vậy chớ bấy lâu đại ca ở xứ nào, sao lại làm thân sãi như vậy?
Trí Thâm mới thuật hết đầu đuôi cho Sữ Tấn nghe.
Sữ Tấn nói:
- Nếu đại ca đói bụng, thì ăn bánh với thịt khô của tôi đây đỡ lòng.
Nói rồi bèn giở gói ra lấy bánh và thịt cho Trí Thâm ăn.
Ăn rồi, Sữ Tấn nói với Trí Thâm rằng:
- Nếu gói của đại ca ở trong chùa, thì anh em ta lại đó đòi. Như nó không trả thì giết nó đi cho rảnh.
Trí Thâm ăn no vững bụng rồi, bèn xách gậy đi với Sữ Tấn trở lại chùa Ngỏa Quan.
Ði đến Thạch kiều thì thấy Thôi Ðạo Thành, Khưu Tiễu Ất còn ngồi trên cầu thì nạt lớn tiếng rằng:
- Phen nầy ta quyết tử chiến với mi.
Thôi Ðạo Thành cười rằng:
- Chạy đà gần chết, sao còn trở lại đây?
Trí Thâm cả giận xách gậy xốc lại đánh.
Sữ Tấn công huơi đao đến tiếp. Ðánh đặng vài chục hiệp, Trí Thâm lúc nầy bụng đã vững rồi,lại có Sữ Tấn giúp nữa, cho nên sức mạnh càng thêm, bèn nạt một tiếng lớn đánh Thôi Ðạo Thành té nhào xuống cầu, Khưu Tiểu Ất thấy vậy cả kinh đỡ đao của Sữ Tấn ra mà chạy. Sữ Tấn rượt theo chém một đao chết tốt.
Thôi Ðạo Thành té xuống cầu, leo lên vừa tới bờ, liền bị Trí Thâm đánh một gậy chết tươi.
Trí Thâm buộc hai cái thây ấy ngay giữa cầu, rồi đi với Sữ Tấn vào chùa, thẳng ra sau nhà bếp đặng có kiếm lấy gói đồ ấy. Ðến nơi thì thấy gói đồ còn đó ; mấy sãi già ấy đều tự ải chết hết.
Lại dắt Sữ Tấn vào phương trượng xem, thấy người đàn bà đã nhãy xuống giếng liều mình.
Trí Thâm đi thẳng vào trong phòng thấy có một gói áo quần để trên giường. Trí Thâm mới giở ra xem thì có vàng bạc trong gói bèn chia cho Sữ Tấn nữa phần rồi lại đi thẳng vào bếp nấu cơm, ăn uống no nê rồi, qua ngày sau hai anh em quảy gói lên đường. Khi ra đi lại chất lửa đốt hết cả tòa chùa ấy rồi mới đi.
Ði đặng vài mươi dặm, đến một chợ kia có quán rượu, hai người rủ nhau vào quán uống rượu, uống rồi Trí Thăm hỏi Sữ Tấn rằng:
- Bây giờ đại ca tính đi đâu?
Sú Tấn nói:
- Tôi tính về Thiếu Huê sơn nương náu với mấy anh em Châu Vỏ ít ngày rồi sau sẽ hay.
Trí Thâm nghe rồi, liền mỡ gói ra lấy cho vào ác cho chủ quán, rồi hai người đều quảy gói ra đi. Ði đến ngả ba, Trí Thâm nói với Sữ Tấn rằng:
- Thôi, đại ca hãy về Thiếu Huê sơn đi, đặng tôi qua Ðông kinh. Hai người từ giả nhau đi tách ra một người đi một ngã.
Nói về Trí Thâm đi tám chín ngày mới tới Ðông Kinh, bèn vào thành hỏi thăm những người ở trong phường phố rằng:
- Xin làm ơn chỉ giùm chùa Tướng Quốc cho tôi.
Người trong phường phố đáp rằng:
- Phía trước cầu kia kìa.
Trí Thâm nghe nói bên xách gậy đi qua phía ấy. Ði đến chùa rồi, bước ngay vào liêu Tri khách, tiểu tăng thấy Trí Thâm bước vào thì lật đật báo cho Tri khách hay.
Tri khách bước ra thấy mặt mày Trí Thâm dữ tợn như vậy, lại tay xách thiền trượng, lưng giắt giới đao, vai mang một gói rất lớn, thì đã có ý sợ rồi, bèn hõi rằng:
- Vậy chớ sư huynh ở đâu đến đây?
Trí Thâm nghe hỏi lật đật để gói và thiền trượng xuống thi lễ rồi trả lời rằng:
-Tôi ở Ngủ đài sơn, thầy tôi là Trí Chơn Trưởng lão có thơ gởi đến cho Ðại sư trưởng lão xin cho tôi làm chút đĩnh chút việc chi trong chùa nầy.
Tri khách nói:
- Nếu có thơ của Trí Chơn trưỡng lão gởi đến, thì sư huynh hãy vào phương trượng với tôi.
Nói rồi bèn dắt Trí Thâm thẳng đến phương trượng.
Ðến nơi Trí Thâm mỡ gói lấy phong thơ cầm trên tay.
Tri khách nói với Trí Thâm rằng:
- Sư huynh ôi! Sư huynh là người tu hành, sao không biết thể diện chi hết vậy! Một chút nửa đây thì có Trưỡng lão ra, sao sư huynh chưa chịu mở giới đao ra và đốt bảy cây hương làm lễ người?
Trí Thâm nói:
- Vậy sao! Sao nảy giờ không nói cho sớm!
Nói rồi bên mở giới đao ra và mỡ gói lấy ra bảy cây hương rồi đứng một hồi lâu không làm chi hết.
Tri khách thấy vậy mặc áo cà sa cho Trí Thâm và khiến Trí Thâm ngồi xuống chờ ; giây lâu Trí Thanh thiền sư bước ra.
Tri khách bước lại bạch rằng:
- Tăng nhơn nầy là người ở Ngủ Ðài sơn mới đến, có thơ của Trí Chơn trưởng lão gởi đây.
Trí Thanh thiền sư nói:
- Sư huynh ta không gởi thơ cho ta cũng đã lâu lắm.
Tri khách kêu Trí Thâm rằng:
- Sư huynh mau mau lại đây ra mắt Trưởng lão.
Trí Thâm nghe nói thì cũng lật đật muốn lạy Trưởng lão ; song không biết cắm bảy cây hương ấy vào đâu.
Tri khách thấy vậy tức cười, bèn lấy bảy cây hương cắm vào lư.
Trí Thâm lạy đủ ba lạy thì Tri khách bảo thôi. Rồi lấy thơ dâng cho Trí Thanh trưởng lão.
Trưởng lão giở thơ ra xem thì thấy trong thơ tỏ hết các sự tích của Trí Thâm xuất gia đầu Phật và xin gửi gắm Trí Thâm nơi chùa Tướng quốc nầy, sau nữa có dặn đừng có thối thác mà bõ Trí Thâm vì Trí Thâm ngày sau chắc thành chánh quả chớ chẳng không.
Trưởng lảo xem thơ rồi thì nói với Trí Thâm rằng:
- Trí Thâm. vậy ngươi hãy lui ra tăng đường mà nghỉ ngơi, rồi sẽ ăn cơm.
Trí Thâm vâng lời mang gói, xách thiền trượng và giới đao theo tiểu tăng mà lui ra.
Khi Trí Thâm lui ra rồi thì Trưởng lão kêu hết tăng nhơn lại thương nghị rằng:
- Các ngươi hay nghĩ đó mà coi, có phải là sư huynh ta không biết gì hết chăng? Vã Trí Thâm đây là người thủ hạ của quan Kinh Lược, vì bị án sát nhơn, cho nên phải xuất gia đầu Phật, nó lại phá tán trong chùa của sư huynh ta đã hai phen rồi, sư huynh ta chịu đã không nỗi cho nên phải khiến nó đến ở với ta. Trong thơ của sư huynh ta lại căn dặn đến điều, bảo ta chớ kiếm lời thối thác mà đuổi nó đi, nếu ta không chứa thì cũng ngặt, mà chứa nó thì lại e nó làm rối trong chùa, như vậy thiệt là khó liệu lắm..
Tri khách bạch rằng:
- Tôi xem diện mạo Trí Thâm không phải là người tu hành, Trưởng lão chứa nó sao đặng.
Trưỡng lão hỏi Ðô tự rằng:
- Ngươi liệu có công việc chi dùng nó đặng chăng ?
Ðô tự bạch rằng:
- Tôi nghĩ đi nghĩ lại duy có một sỡ rẩy nơi cửa Toan Táo, thường hay bị quân lính trong dinh và mấy đứa du côn hay tới hái trộm và thả dê thả ngựa phá tán hoài. Bấy lâu có một ông lão tăng ở để giữ gìn. song giữ không lại chúng nó ; xin Trưỡng lão sai Trí Thâm đến đó giử đám rẫy ấy thì họa may có trị lại quân hung dữ ấy chăng?
Trưởng lão nghe nói thì khen phải, bèn sai tiễu tăng ra nơi tăng đường chờ cho Trí Thâm ăn cơm rồi sẽ kêu vào đặng dạy việc. Tiểu tăng vâng lời ra kêu.
Trí Thâm vào đến phương trượng.
Trưỡng lão nói:
- Nay có sư huynh của ta tiến cử ngươi đến chùa ta mà làm chức việc. Song trong chùa này thì ai ai đều có phận sự nấy rồi. Duy có đám rẩy lớn nơi cửa Toan Táo còn thiếu người gìn giử, vậy ngươi hãy đến đó xem sóc, mỗi ngày khiến người đem nạp lại chùa cho đủ mười gánh rau, còn dư bao nhiêu thì về phần ngươi chi dụng.
Trí Thâm bạch rằng:
- Thầy tôi đã tiến cử tôi đến đây, sao Trưởng lảo không cho tôi làm Ðô tự hay là Giám tự chi mà lại khiến tôi ra giử vườn rau như vậy chẳng ra hèn hạ cho tôi lắm.
Thủ tọa nói:
- Sư huynh còn chưa rõ, để tôi nói lại cho sư huynh nghe. Vì sư huynh là người mới đến, chưa có công lao chi với chùa nầy, sao sư huynh muốn làm đến bực Ðô tự? Vã chức giữ vườn rau ấy không phải là chức nhỏ, xin sư huynh chớ từ.
Trí Thâm nói:
- Ôi thôi! Giết tôi thì giết, tôi cũng không làm chức ấy, tôi muốn làm Ðô tự hay là Giám tự mà thôi.
Tri khách nói:
- Ðể tôi nói cho Sư huynh nghe: Về chức việc trong chùa thì phải có thứ lớp. Như tôi đây làm chức Tri khách thì phải coi việc thết đãi những người quan khách tới lui, như thơ ký thì giữ việc biên chép ; ai ai đều có phần việc nấy, còn chức Giám tự và Thủ tự thì coi hết các việc thâu xuất tiền bạc, chức ấy không phải là dễ làm, sư huynh là ngưòi mới vào sao lại đòi làm tới chức ấy. Vã lại ngưòi quản việc trên điện, thì kêu là Ðiện chủ, ngưòi quản việc trong các, thì kêu Các chũ, người quản việc hóa duyên, thì kêu là Hóa chủ ; ấy là chức việc bực trung đó, lại có người ở giử tháp thì kêu là Tháp đầu, người giử việc nấu cơm kêu là Phạn đầu, còn người giữ vườn rau thì kêu là Thể đầu. Ấy cũng là đầu mối việc hết, chớ có phải là chức hèn ở đâu? Nếu sư huynh làm chức Thể đầu trong một năm, thì lên chức Tháp đầu, làm chức Tháp đầu trong một năm nữa thì lên chức Viện chũ, làm lần lần đến đôi ba năm rồi mới lên chức Giám tự đặng.
Trí Thâm nói:
- Nếu có thăng chức như vậy, thì ngày mai tôi mới chịu đi cho.
Trí Thanh trưởng lảo thấy Trí Thâm chịu đi rồi thì để Trí Thâm ỏ lại phương trượng mà an nghĩ.
Ngày ấy nghị định chức việc xong rồi liền làm một tờ bảng văn, rồi khiến người đền trước nơi vườn rau treo bảng ấy lên, định rằng ngày mai thì giao lãnh công việc.
Rạng ngày Trưởng lão ra giữa pháp tòa ký tờ pháp thiệp giao cho Trí Thâm ra giử vườn rau.
Trí Thâm đến giữa pháp tòa lãnh tờ pháp thiệp ấy, rồi từ giã Trưởng lão, mang gói, giắt giới đao và xách thiền trượng đi theo hai người tiểu tăng đến Toan Táo môn vào nhà Giải võ mà ở đặng có gìn giử vườn rau.
Nguyên vườn rau ấy phía bên tả có hai ba mươi đứa du côn chuyên theo cờ bạc, không biết nghề nghiệp chi hết, thường hái trộm rau đặng bán mà độ nhựt. Lúc ấy cũng đến hái trộm rau thấy có treo một tấm bảng văn như vầy: " Trong chùa Ðại Tướng quốc, nay đã trao vườn rau nầy cho tăng nhơn là Lỗ Trí Thâm đến ở gìn giử, từ rày về sau nghiêm cấm, không cho người ngoài vào vườn phá tán nữa. "
Mấy đứa du côn ấy xem thấy bảng văn thì thương nghị với nhau rằng:
- Nay trong chùa Ðại Tướng Quốc có sai một lão thầy chùa tên là Lỗ Trí Thâm, nội ngày mai thì nó đến đây giử gìn vườn rau. Vậy chúng ta chờ khi nó mới đến thì đánh nó một hồi làm cho nó thất kinh, rồi đó chúng ta muốn làm gì thì làm, nó không dám nói đến ta nữa. Trong đám ấy có một thằng du côn ra nói rằng:
- Vã chăng lão thầy chùa ấy không biết mặt chúng ta, mà chúng ta cũng không biết mặt lão, khi ấy biết nói cớ chi mà đánh lão đặng, chi bằng chờ lão đến đây gạt lão lại gần hầm phân, rồi áp lại khiêng lão bỏ xuống hầm ấy. Ðó là cách khuấy chơi lần đầu.
Các đứa du côn kia đều khen phải.
Thương nghị xong rồi thì chờ Trí Thâm đến mà làm cách ấy.
- Các ông cũng là người trong lâu lý, nếu có còn tưởng lôi như vậy, tôi mời các ông lại nhà Giải võ mà đàm