Hồi 9
Lâm Xung đụt tuyết Sơn Thần miểu
Lục khiêm đốt rụi Thảo Liệu đường

Tháng ngày thấm thoát, Lâm Xung ở đó đặng bốn năm mươi ngày mà Quản dinh và Sai phát vì đã ăn của hối lộ rồi nên càng lâu càng quen thuộc, lại càng thả lỏng cho Lâm Xung làm chi thì làm, không còn câu thúc đến nữa. Lại có Sài quan nhơn sai người đem y phục đến cho Lâm Xung, vì vậy trong bọn tù nhơn cũng có nhiều người cậy Lâm Xung giúp đở .
Ngày kia nhằm lúc mùa đông, đương khi đứng bóng, Lâm Xung đi dạo chơi. Khi đương đi xảy nghe sau lưng có người kêu rằng:
- Lâm giáo đầu, sao lại lạc loài đến đây?
Lâm Xung nghe sau lưng có người kêu, bèn dây lại xem thì nhìn đặng người ấy là người ở tiệm rượu bên Ðông Kinh, tên là Lý Tiểu Nhị. Lúc ở Ðông Kinh thì cũng có nhờ Lâm Xung chiếu cố. Sau lại ăn cắp bạc của chủ tiệm, bị chủ bắt đặng vừa muốn giải đến quan, nhờ có Lâm Xung năn nỉ hết lời, chủ tiệm mới tha, thì bạc ấy đã xài hết rồi, Lâm Xung phải cho thêm đặng thường đũ số cho chủ tiệm. Từ ấy Tiểu Nhị ở đó không đặng, tính bề phải đi tới xứ khác mà ở.
Lâm Xung lại cho tiền hành lý nữa
Vì vậy cho nên bấy lâu Lý Tiểu Nhị nhớ ơn Lâm Xung hoài mà không về đặng, nay lại gặp đặng mặt thì mừng lắm.
Lâm Xung thấy Tiểu Nhị thì cả mừng hỏi rằng:
- Tiểu Nhị sao lại ở đây?
Tiểu Nhị lật đật quì lạy trả lời rằng:
- Từ ngày tôi nhờ ơn ân nhân cứu giúp, lại cho tôi tiền hành lý nữa, cho nên tôi mới đi đến Thương Châu mà ở với tiệm rượu kia, chủ tiệm là họ Vương. Ðến sau chủ tiệm thấy tôi siêng năng thì đem lòng thương gã con cho tôi ; đến nay nhạc phụ, nhạc mẫu tôi đã qua đời rồi, còn có hai vợ chồng tôi. Vậy chớ vì cớ chi ân nhân lưu lạc đến xứ nầy?
Lâm Xung chỉ chỗ thích tự trên mặt mình mà rằng:
- Vì Cao Thái úy kiếm điều hãm hại, cho nên qua mới bị thích tự và đày đến xứ nầy, bây giờ qua ở tại Thiên Vương đường thì cũng không lấy chi làm cực, song không biết ngày sau ra thế nào. Nay may gặp em đây thiệt là tha hương ngộ cố tri. Bèn thuật hết sự tích khi ở Ðông Kinh cho Tiểu Nhị nghe.
Lý Tiểu Nhị mời Lâm Xung về nhà, kêu vợ ra mắt Lâm Xung ; vợ chồng đều mừng rỡ mà rằng:
- Vợ chồng tôi ở xứ nầy thì cữ mục vô thân, nay đặng ân nhân đến đây thì mừng rỡ không biết là chừng nào!
Lâm Xung nói:
- Tuy vợ chồng em có lòng tốt như vậy song phận qua là tù tội, e tới lui thì xấu mặt cho em chăng?
Lý Tiểu Nhị nói:
- Xứ nào lại không biết danh tiếng của ân nhân, xin đừng ngại đến việc ấy. Từ nay hễ có áo quần rách rưới xin đem đến đây đặng vợ tôi giặt và vá lại cho. Bèn dọn rượu thịt thết đãi Lâm Xung. Ăn uống cho đến tối rồi đưa Lâm Xung về Thiên Vương đường.
Ngày thứ lại đến mời Lâm Xung nữa. Từ ấy Lâm Xung tới lui với Lý Tiểu Nhị thường thường, có khi Lý Tiểu Nhị đem đồ đến cho Lâm Xung nữa.
Lâm Xung mới lấy bạc cho Lý Tiểu Nhị mượn đặng làm vốn.
Ngày kia Lý Tiểu Nhị đương ngồi ăn cơm, thấy có một người bước vào tiệm, mới vừa ngồi xuống liền có một người nữa bước vào.
Lý Tiểu Nhị xem thấy một người vào trước thì ăn mặc theo quan quân, một người vào sau ăn mặc theo lối lính hầu.
Lý Tiểu Nhị bước lại hỏi rằng:
- Khách quan muốn uống rượu sao?
Hai người ấy lấy ra một lượng bạc, trao ra cho Lý Tiểu Nhị mà rằng:
- Bạc đây nầy, hãy thâu bỏ vào tủ đi, rồi đem ra đây ba bốn ve rượu, một lát nữa có khách đến đây thì cứ việc dọn rượu thịt bánh trái ra đặng cho ta đãi khách.
Lý Tiểu Nhị nói:
- Vậy chớ quan nhơn muốn mời khách nào ở đâu?
Người ấy nói:
- Xin ngươi chịu phiền vào Lao thành mời Quản dinh và Sai phát ra đây. Như hai người ấy hỏi ai mời, thì ngươi nói có một vị quan nhơn mới đến, muốn thương nghi một việc kín và phải dẫn hai người ấy đi cho mau kẻo ta trông lắm.
Lý Tiểu Nhị vâng lời vào Lao thành mời Quản dinh và Sai phái đến.
Ðến nơi thì thấy hai vị quan nhơn bước ra thi lễ cùng Quản dinh và Sai phát.
Quản dinh nói:
- Vẩn tôi chưa biết mặt ngài, xin ngài tõ bày danh tánh cho tôi rõ.
Hai người ấy nói:
- Có thơ đây một chút nữa sẻ biết.
Bèn khiến Tiểu Nhị đem rượu lại.
Tiểu Nhị lật đật dọn rượu thịt ra, mấy người ấy ngồi lại ăn uống. Uống đặng vài tuần rượu thì người ấy nói với Tiểu Nhị rằng:
- Ðể đó cho chúng ta ăn uống, còn mi đi làm gì thì làm không cần phải đứng đây làm chi.
Tiểu Nhị vâng lời bước ra đến cửa, kêu vợ mà rằng:
- Hiền thê, hai người ấy tính mưu thần bước quĩ chi đó, chớ chẳng không.
Vợ Tiểu Nhị nói:
- Sao phu quân lại biết?
Tiểu Nhị nói:
- Hai người ấy tiếng nói thiệt là người Ðông Kinh, khi ban đầu thì chúng nó không biết mặt Quản dinh, đến chừng ta vào lấy rượu thì nghe chúng nó nói câu gì mà có Cao Thái úy. Việc nầy thế thì cũng có can ngại đến Lâm Giáo đầu chớ chẳng không. Thôi, em hãy vào trong phòng, rình nghe coi thế chúng nó nói làm sao?
Vợ Tiểu Nhị nói:
- Vậy thì phu quân hãy đi kêu Giáo đầu lại đây coi thử có biết mặt chúng nó chăng?
Lý Tiểu Nhị nói:
- Em chưa biết, vả chăng Lâm giáo đầu là người tình nóng lắm, nếu gặp mặt hai người này như phải là Lục Khiêm thì chắc là gây dữ ra mà liên lụy đến mình. Thôi, em hãy đi rình nghe cho rõ sự tích rồi sẽ hay.
Vợ Tiểu Nhị nghe theo bèn vào rình nghe. Giây lâu bước ra nói rằng:
- Mấy người ấy nói nhỏ với nhau, nghe không đặng rõ song tôi dòm nơi chổ hở thì thấy một người ăn mặc theo quan quân, lấy ra một gói gì không biết, trao cho Quản dinh và Sai phát, gói ấy chắc là vàng bạc chi đó, lại nghe Sai phát nói: Ðể đó cho tôi, tôi hại tánh mạng nó như chơi. Nói vừa dứt lời thì nghe mấy người ấy kêu chế nước.
Lý Tiểu Nhị lật đật chạy lại chế nước, thì thấy trong tay Quản dinh còn cầm một phong thơ. Mấy người ấy uống nước rồi thì Quản dinh và Sai phát ra đi trước ; còn hai người kia đi sau.
Khi mấy người ấy ra rồi, giây lâu có Lâm Xung bước vào.
Tiểu Nhị lật đật tiếp rước mà rằng:
- Ân nhân hãy ngồi lại đây đặng tôi nói chuyện quan hệ cho ân nhân nghe.
Lâm Xung hỏi rằng:
- Chuyện chi mà quan hệ?
Tiểu Nhị mới thuật hết các việc cho Lâm Xung nghe.
Lâm Xung cả kinh mà rằng:
- Người ấy chắc là Lục Khiêm đến đây đặng hại ta, chớ chi ta gặp đặng nó thì ta giết nó đi cho rồi. Lý Tiểu Nhị nói:
- Thôi, cũng không nên gây thù gây oán ra làm chi, cứ việc gì mình thì hay hơn.
Lâm Xung nổi giận từ giả Tiểu Nhị, đi lại chợ mua một cây đao nhọn mà đi tìm kiếm Lục Khiêm, song kiếm không đặng.
Ngày thứ Lâm Xung giắt đao vào lưng đi tìm kiếm khắp các nơi, cũng không thấy tăm dạng chi hết. bèn đến nói cho Tiểu Nhị hay.
Tiểu Nhị nói:
- Nếu ân nhân muốn làm như vậy thì phải cẩn thận cho lắm mới đặng.
Từ ấy Lâm Xung kiếm luôn cho tới năm ngày mà không thấy chi hết, thì cũng đã ngã lòng không đi kiếm nữa.
Qua đến ngày thứ sáu, Quản dinh đến kêu Lâm Xung mà nói rằng:
- Ngươi đến đây bấy lâu thì ta cũng có lòng thương, muốn kiếm chổ cỏ phương lợi cho ngươi nhờ ; song chưa gặp dịp. Nay ta đã kiếm cớ đặng sai ngươi đến một sở kêu là Thảo Liệu trường (kho chứa cỏ cho ngựa ăn) coi sóc cho người ta nạp cỏ, mà lệ thường thuở nay hễ nạp cỏ phải đóng tiền thì mới chịu thâu, bấy lâu có một tên quân già coi sở ấy thì cũng đã nhờ đặng nhiều lắm. Nay ta kiếm cớ đổi ngươi đến đó cho ngươi nhờ. Vay ngươi hãy sắm sửa đặng mai đi với Sai phát qua đó mà lãnh việc.
Lâm Xung vâng lời, bèn chạy đến nói cho vợ chồng Tiểu Nhị hay.
Tiểu Nhị nói:
- Thảo Liệu trường lại sướng hơn Thiên Vương Ðường nữa, vì mỗi khi có ai đến nạp cỏ thì phải chịu tiền nhiều ít, nếu không thì chẳng chịu thâu.
Lâm Xung nói:
- Việc nầy cũng chẳng biết ý gì nó không hại ta, lại sai ta đến chỗ sướng như vậy?
Lý Tiểu Nhị nói:
- Ân nhân đừng nghi ngại chi hết, cứ việc đi đi, miễn là vô sự thì thôi, song từ rày đã xa nhà tôi rồi không đặng tới lui thường như khi trước nữa. Xin âa nhân ngồi nán lại đặng tôi dọq một tiệc rượu ăn uống chơi rồi sẽ đi.
Ăn uống rồi Lâm Xung từ giả vợ chồng Lý Tiểu Nhị trở về Thiên Vương đường mang gói đi với Sai phát mà qua Thảo Liệu trường.
Ðến nơi, thấy nhà ấy chừng bảy tám căn, ở trong chứa đầy những cỏ ngựa, ở giữa có một cái nhà khách,.trong nhà ấy có một tên quân già đương ngồi gần bếp lữa mà hơ.
Sai phát vào nói với tên quân già ấy rằng:
- Nay Quản dinh sai Lâm Xung đến đổi cho ngươi lại Thiên Vương đường coi sóc. Vậy ngươi hãy giao hết cái việc đặng mà đi.
Tên quân già vâng lời giao chia khóa và chỉ bảo các nơi cho Lâm Xung, rồi quảy gói ra đi với Sai phát.
Khi ấy Lâm Xung lảnh việc xong rồi, thì đốt lửa hơ. Hơ rồi ra xem bốn phía thì thấy vách đất lở hết trống trải lắm, gió lọt vào lạnh lùng chịu không nổi.
Lâm Xung mới lấy tiền đi lại chợ đặng có mua rượu mà uống cho ấm. Ði đặng nữa dặm thì thấy có một cái miễu cũ, liền bước vào làm lễ và vái rằng:
- Xin thần linh phò hộ cho tôi đặng mạnh giỏi, thì ngày sau tôi sẽ trả lễ cho. Vái rồi liền ra đi, đi một đổi đường nữa thì đến một dãy nhà ; Lâm Xung kiếm tiệm rượu mà vào.
Người trong tiệm thấy Lâm Xung thì hỏi rằng:
- Chú là người ở đâu đi mua rượu đây?
Lâm Xung nói:
- Chú nhìn biết cái bầu rượu này chăng?
Người trong tiệm xem bầu rượu ấy rồi thì hỏi rằng:
- Bầu rượu này có phải là của tên quân già ở đằng Thảo Liệu trường chăng?
Lâm Xung nói:
- Phải, bây giờ tôi thế chổ người ấy.
Người trong tiệm nói:
- Nếu vậy chú làm người giử Thảo Liệu trường hay sao? Ðầu lạ sau quen, vậy chú hãy ngồi lại uống ít chun rượu cho ấm.
Nói rồi bèn dọn rượu thịt mà mời Lâm Xung.
Lâm Xung ăn uống rồi lại mua một bầu rượu và hai khúc thịt bò luộc, rồi từ giả ra về.
Lúc ấy tuyết sa nhiều lắm, phần thì gió bấc lạnh lẻo.
Lâm Xung về đến nơi, thấy tuyết sa đè nhà khách xập rồi, bèn chun vào lấy mền, quần áo, cây giáo và ngọn đao mà đem ra.
Khi Lâm Xung bước ra thì trời đã tối, phần thì không biết chổ nào mà nhúm lửa, mới trở lại miễu cũ mà mình đã ghé khi nảy đó đặng đụt đở, chờ rạng ngày sẽ hay.
Khi Lâm Xung vào miễu rồi, thì khép cửa lại và ôm một cục đá mà tấn cữa. Rồi đó, Lâm Xung mới thay quần áo và lấy mền trùm lại, ngồi ăn thịt uống rượu.
Khi đương ăn uống xảy nghe lửa cháy rần rần.
Lâm Xung dòm ra cửa sổ mà xem, thì thấy Thảo Liệu trường bị lửa cháy hết, vừa muốn mở cửa ra đặng có đi chửa lữa, xảy nghe ngoài cửa có tiếng người nói chuyện rầm rì.
Lâm Xung mới bước lại rình nghe thì có tiếng chơn ba người đi thẳng vào miễu mà xô cữa, song xô không nổi vì Lâm Xung có tấn cục đá lớn.
Ba người mới đứng lại ngoài thềm mà xem lữa cháy Trong ấy có một người nói rằng:
- Kế ấy hay dữ lắm!
Lại có một người nói rằng:
- Ấy cũng nhờ Quản dinh và Sai phát dụng tâm lắm mới hại nó đặng, để tôi về đến Ðông Kith thưa lại tự sự cho Thái úy hay đặng người bảo tấu cho nhị vị thăng chức.
Bây giờ Lâm Xung đã chết rồi, thì Trương Giáo đầu không có cớ gì thối thác đặng nữa.
Lại có một người khác nói:
- Lâm Xung thác rồi, thì chắc là bịnh của Cao Nha Nội phải mạnh.
Lại có một người nói rằng:
- Tôi đã ba bốn phen tới nói gạt Trương Giáo đầu rằng:
- Rễ va đã chết rồi, mà va cũng không chịu tin, làm cho bịnh Nha Nội càng thêm ; cho nên Thái úy mới sai chúng tôi đến đây cậy nhị vị làm kế nầy ; nay kế đã xong đặng, thiệt là may lắm.
Lại nghe một người nói rằng:
- Tuy vậy mà cũng chưa chắc vì khi chưa đốt thì tôi có lcó lên vách rọi đuốc chín mười lần, cũng không thấy Lâm Xung, hay là nó đã đi đâu rồi chăng ?
Lại nghe một người nói rằng:
- Dầu nó khỏi bị thiêu đi nữa thì cháy Thảo Liệu trường nó cũng không khỏi tội chết. Thôi, chúng ta hãy trở về thành an nghĩ.
Lại nghe một người nói:
- Khoan đã, để chờ cho tàn lửa, đặng lượm một vài cái xương về Ðông Kinh cho Thái úy và Nha Nội xem thì hay hơn.
Lâm Xung nghe rồi thì biết ba người ấy. Một người là Sai phát, một người là Lục Khiêm, một người nữa là Phú An, bèn nghĩ thầm rằng:
- Thiệt là trời cứu ta, cho nên khiến nhà khách bị tuyết đè sập. Nếu không thời ta đã bị cháy thiêu rồi. Bèn sẻ lén bưng cục đá dời đi chỗ khác, rồi lấy cây giáo mở cửa ra mà nạt lớn lên một tiếng rằng:
- Quân gian tặc, đừng có chạy. Ba người đều cả kinh, run rẩy lập cập, lật đật muốn chạy mà chạy không đặng nữa.
Lâm Xung đâm Sai Phát một giáo liền nhào xuống nằm đó.
Lục Khiêm la lớn rằng:
- Xin dung tánh mạng tôi.
Vừa nói vừa chạy mà chạy cũng không đặng. Còn Phú An chạy đặng mười bước thì cũng bị Lâm Xung rượt theo đâm một giáo chết tốt, khi Lâm Xung đâm Phú An rồi thì quay lại rượt Lục Khiêm.
Lục Khiêm mới vừa đứng dậy chạy đặng năm bảy bước, Lâm Xung nạt lên rằng:
- Gian tặc, mi chạy đi đâu cho khỏi!
Liền thộp ngực Lục Khiêm rồi cầm cây giáo ấy cặm xuống đất, rút đao trong lòng ra, điểm vào mặt Lục Khiêm mắng rằng:
- Ta với mi không thù không oán chi, sao mi lại đành lòng hại ta, mi ăn ở như vậy, tội mi đã đáng chưa?
Lục Khiêm khóc rằng:
- Tôi không muốn làm chi điều ấy, ngặt vì Thái úy sai khiến, bất đắc dĩ tôi phải vâng lời.
Lâm Xung mắng rằng:
- Gian tặc, ta với mi làm bạn với nhau từ nhỏ đến lớn, nay mi đành lòng hại ta, con nói gì nữa?
Nói rồi bèn để Lục Khiêm xuống vén áo ra, mỗ bụng lấy trái tim và lá gan mà cầm trên tay, xảy thấy Sai phát lom khom ngồi dậy, vừa muốn chạy.
Lâm Xung chạy lại đè xuống mà rằng:
- Thằng nầy muốn chạy hay sao! Bèn chém đầu và xóc vào ngọn giáo, rồi day lại cắt luôn đầu của Phú An và Lục Khiêm, xổ tóc ra buộc ba cái đầu lại làm một chùm, đem vào để trước bàn thần, rồi lấy rượu mà uống.
Uống hết rượu rồi vác giáo ra cửa miễu mà qua phía Ðông.
Ði đặng một đổi đường, thì thấy dân làng vác gầu và thùng bước đến chửa lửa.
Lâm Xung nói:
- Các chú chạy lại đó chửa lửa đặng tôi đi báo quan.
Nói rồi cứ việc chạy thẳng qua phía Ðông.