Chương Linh Linh khẽ ngước đầu lên nhìn hắn, nói:- Vương Hoa, ngươi yêu ta chăng?- Yêu!- Chẳng giận ta đánh ngươi chứ?- Không.- Vương Hoa, còn phụ thân ta đâu?Vương Hoa giật mình nói:- Ta chẳng có cướp phụ thân ngươi đi đâu hết.- A?Điền sư gia nói:- Chương cô nương, quả thật Vương Hoa không đánh cướp phụ thân ngươi.Chương Linh Linh nói:- Thế thì ai đã đánh cướp phụ thân ta?- Không biết.Chương Linh Linh giật mình kinh hãi.Điền sư gia nói:- Sát Nhân đội, Huyết Thần giáo và Vương Hoa không có đánh cướp phụ thân ngươi. Rốt cuộc ai đã cướp mất phụ thân ngươi thì bọn ta cũng chẳng biết rồi.Vương Hoa nói:- Bất cứ giá nào ta quyết phải tìm cho ra để biết khởi nguyên của mọi sự việc.Điền sư gia trầm giọng nói:- Đúng thế, chúng ta ắt phải tìm cho ra phụ thân ngươi, vì phụ thân ngươi biết rất nhiều sự việc, thậm chí có lẽ can hệ tới trận tai kiếp của võ lâm.- Có thể nào người đánh cướp y sẽ giết chết y không?- Không bao giờ, một trăm phần trăm không thể giết y được.- Có thật phụ thân ta có quả Thủy Tinh Cầu thần kỳ ấy chăng?- Chỉ có chính phụ thân ngươi mới giải đáp điều này được.Vương Hoa sực nghĩ ra một việc, hỏi:- Linh Linh, ta có một điều rất quan trọng cần hỏi ngươi...- Điều gì thế?- Ngươi còn ngươi tỷ tỷ nào nữa chăng?- Tỷ tỷ?- Đúng thế, tỷ tỷ hay là muội muội gì đó?- Không có!- Không có ư?- Đúng thế, từ lúc ta có ký ức thì ta đã sống với phụ thân cho đến nay và chưa từng nghe nói ta có người tỷ muội nào hết.- Ngươi có hỏi thăm phụ thân ngươi bao giờ chăng?- Có hỏi thăm, nhưng người nói ta chẳng có tỷ muội nào hết.- Còn mẫu thân ngươi thì sao?- Mẫu thân ta?- Đúng thế, mẫu thân ngươi thì nói thế nào?- Mẫu thân ta chết rồi.- Chết rồi, chết lúc nào thế?- Không biết, có lẽ lúc ta còn bé. Ta chưa từng trông thấy mẫu thân bao giờ hết.Theo phụ thân nói lại, mẫu thân ta mắc bệnh mà chết.- Mắc bệnh? Bệnh gì thế?- Thế thì ta chẳng rõ rồi.Đối với sự kiện này Vương Hoa lấy làm thắc mắc và hoài nghi vô cùng. Sự việc mẫu thân Chương Linh Linh mắc bệnh mà chết, hình như không thể như thế được.Đương nhiên sự việc không đơn giản như thế, mẫu thân y quyết không thể chết vì mắc bệnh được, bên trong ắt phải có bí mật uẩn khúc gì đây.Đồng thời muốn giải đáp sự việc này cũng chỉ có mỗi một mình Chương Vĩnh Kỳ rồi.Chương Linh Linh mắt nhìn Vương Hoa đang ngẩn người mất hồn, lấy làm thắc mắc hỏi:- Vương ca, ngươi hỏi việc này để làm gì thế?- Vì ta phát hiện một sự việc hết sức quái lạ.- Sự việc quái lạ?- Đúng thế.- Sự việc quái lạ thế nào?- Ta trông thấy một thiếu nữ, dung mạo của y giống ngươi chẳng khác chút nào hết.- Thật ư?- Đúng vậy, dung mạo người ấy giống y trang với ngươi, y tên là Thanh Thanh!- Thanh Thanh?- Có nghe phụ thân ngươi đề cập đến cái tên này chăng?- Không có!Điền sư gia hỏi:- Việc này đã xảy ra lúc nào thế?- Hôm nay, trước khi cháu đi vào Thông Thiên quan.- Dung mạo y giống hệt với Chương cô nương?- Vâng, y như một cặp chị em sanh đôi.Điền sư gia cau mày nói:- Quả nhiên đây là một việc rất lạ lùng, dĩ nhiên quá khứ của Chương quan chủ không một ai biết hết, nhưng mong rằng ta sẽ có dịp được gặp ả.Vương Hoa nói:- Lần sau gặp lại ả, ta ắt sẽ hỏi cho ra lẽ mới xong.Điền sư gia khẽ gật đầu, nói:- Sự việc này chưa kết thúc, ta và Chương cô nương ắt phải trở về Thông Thiên quan, một mặt phái người do thám tung tích của Chương quan chủ, đồng thời không thể vì thế mà hủy bỏ Thông Thiên quan được.Y dừng lại giây lát, nói tiếp:- Sự việc Chương Thiếu Đường bị uy hiếp chẳng phải đơn giản, mặt khác nếu người của Huyết Thần giáo biết Chương Thiếu Đường đã chết có lẽ họ sẽ làm nên những việc bất lợi đối với Thông Thiên quan. Chúng ta ắt phải trở về và có một sự bố trí, để đối phó với Huyết Thần giáo. Vương Hoa mong ngươi hãy tự bảo trọng.- Cháu sẽ hết sức thận trọng.- Việc của Tán Hoa Tiên Tử sư phụ cháu, cậu sẽ truy tầm tung tích Cửu Độc Thần Quân. Có việc chi chúng ta hãy liên lạc với nhau tức khắc.- Vâng!- Chương cô nương, từ bây giờ người là nhất quan chi chủ vậy, thôi chúng ta phải lên đường ngay.Chương Linh Linh lẳng lặng gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Hoa nói:- Vương ca...Chương Linh Linh chưa nói gì hết thì nước mắt chảy ròng ròng xuống, hình như y có muôn ngàn lời nói nhưng chẳng biết nói sao đây. Một đôi tình nhân tương ngộ chẳng được bao lâu, bây giờ sắp sửa buồn bã từ biệt, sao chẳng khiến y u oán, đau buồn chứ!Vương Hoa suýt nữa cũng phải bi ai nhỏ lệ.Hắn nghiến răng nói:- Linh Linh, ngươi hãy về quan đi!- Được... nhưng Vương ca có trở lại thăm muội chứ?- Chắc chắn ngu ca sẽ trở lại rồi, ngu ca yêu muội.- Muội sẽ chờ Vương ca cả một đời này...Dứt lời, y quay người chạy thật nhanh.Vương Hoa sực nghĩ ra điều gì, nói:- Thưa cậu, cháu muốn ủy thác người một việc.- Việc gì thế?- Cậu còn nhớ Vương Bán Tiên không?- Nhớ chứ!- Lão vẫn còn bị nhốt trong bí lao, cậu nên cứu lão thoát khỏi nơi đó.- Được, ta nhớ việc này rồi. nhưng Vương Bán Tiên ở lại bí lao ắt phải có nguyên nhân...(thiếu 2 trang) Vương Hoa trố mắt nhìn tới trước, chỉ thấy một lão nhân lùn thấp té phục trên đất, hai tay ôm vào bụng kêu đau inh ỏi, cách chỗ hắn đang đứng độ khoảng một trượng.Vương Hoa cũng nhận thấy rằng mình sơ ý quá thế, nếu chẳng phải vì mình đang suy nghĩ những vấn đề phức tạp vớ vẩn ấy thì làm gì xảy ra chuyện như thế?Hắn vội vàng bước tới nói:- Thưa lão bá... cháu đụng đau...- Ngươi... ôi cha mẹ ơi... đau quá...- Để cháu xem đau ở đâu...Hắn cúi người xuống, lão nhân lùn thấp ấy vẫn co quắp người lại, hai tay ôm vào bụng. Vương Hoa từ từ đỡ lão ngồi dậy...Lão nhân lùn thấp tròn xoe đôi mắt ngắm nhìn Vương Hoa nói:- Tiểu tử... ngươi... mù rồi sao?- Vâng, vãn bối thật quấy.- Mả bà ngươi đang suy nghĩ vớ vẩn gì thế?- Vâng... vâng... lần sau vãn bối sẽ cẩn thận hơn.- Mả bà ngươi chớ có nói lời châm biếm được chứ? Chỉ đụng một lần này đã tiêu cả nửa mạng già này rồi... lần sau đụng thêm cái nữa há chẳng lấy mất mạng già này sao?- Vâng... vâng...- Ngươi... đang đi dự ước hẹn chăng?Vương Hoa giật bắn người lên, nói:- Sao... lão bá biết?- Trông dáng vẻ hấp tấp của ngươi thì biết ngay, chắc đối phương là nữ nhân chứ gì?- Vãn bối chẳng biết...- Ngươi không biết ư... ôi cha... cái bụng ta vẫn còn đau...- Thưa lão tiền bối, người hãy nằm xuống để vãn bối xoa bóp...- Được...Lão nhân lại nằm xuống lần nữa. Vương Hoa nhẹ tay xoa bóp trên bụng lão, giây lát sau, lão nhân lùn thấp ấy mới nói:- Hết đau rồi, hết đau rồi.Vương Hoa áy náy nói:- Quả thật vãn bối đã vô ý, xin lão tiền bối lượng thứ cho.Lão nhân lùn thấp ngồi dậy, đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa một hồi lâu, bỗng kêu lên một tiếng ngạc nhiên nói:- Tiểu tử, chính là ngươi ư!Vương Hoa nghe nói, giật bắn người lên, nói:- Lão tiền bối đã từng gặp vãn bối ư?- Đúng thế!- Sao vãn bối không nhớ ra lão bá?- Tiểu tử, ngươi chưa gặp ta bao giờ, làm thế nào nhớ ra lão chứ?- Ồ... thế thì...- Ta từng gặp ngươi, hình như ở Thông Thiên quan... lúc đó ngươi đeo một cái mặt nạ da người... bày một cái bàn ra xem bói...- Thế lão...- Ta đã lén nhìn thấy ngươi. Ta tưởng rằng tiểu tử ngươi vào trong Thông Thiên quan ắt không thể ra được nữa... võ công ngươi chắc khá lắm thì phải?- Tạm được thôi.Lão nhân lùn thấp giơ tay vỗ vào đùi kêu cái bốp, nói:- Khá lắm, khá lắm!Vương Hoa giật mình lần nữa, nói:- Cái gì mà khá lắm!- Chẳng lẽ ngươi chẳng biết cái gì khá sao?Câu nói này buồn cười thật!Vương Hoa ngẩn người giây lát, nói:- Tiền bối chẳng nói làm sao vãn bối biết được?Lão nhân lùn thấp cười lạnh lùng nói:- Phải, phải! Ta chẳng nói thì ngươi làm sao biết được? nhưng sự việc này quan trọng lắm, nếu như... hí hí...- Nếu như thế nào?- Nếu như ngươi hứa giữ bí mật thì ta sẽ thương lượng với ngươi.- Được, ta sẽ giữ bí mật.