Lúc nàng trở về thì Thiện Văn đã ngủ rồi. Chàng nằm nép sang một bên, ở giữa để một cái gối, cái gối dài như muốn phân chia ranh giới vậy. Trường Giang ngạc nhiên nhưng không dám lên tiếng sợ Thiện Văn thức giấc. Nàng đứng như thế thật lâu rồi khẽ khàng nằm xuống giường. Giọng Thiện Văn đột ngột vang lên làm nàng giật mình: - Cô không cần phải lo sợ. - Anh... - Nàng lắp bắp - Anh chưa ngủ sao? Thiện Văn bỗng ngồi dậy, chàng nhìn Trường Giang một lúc rồi nói: - Tôi chờ em để nói chuyện, một câu chuyện chắc chắn sẽ làm em hài lòng. - Anh nói đi, đừng có úp mở nữa. - Tôi nhớ có lần em hỏi vì sao tôi lại cưới em. Trường Giang nép vào góc giường, vòng tay quanh ngực như muốn che chắn trước cặp mắt sáng rực của Thiện Văn. - Bây giờ tôi trả lời cho em đây. Thứ nhất vì tôi biết em không có yêu tôi. Thiện Văn đứng lên đi lại trong phòng: - Em ngạc nhiên lắm phải không? - Rồi chàng nói luôn - Trong lòng tôi vĩnh viễn không ai có thể thay thế được Bích Khuê - Nhưng tôi không thể suốt đời không cưới vợ được, thứ nhất là con tôi cần có một người mẹ, mà điều ấy thì tôi tin ở em, em nhất định sẽ là một bà mẹ tốt. Thứ hai vì tôi làm theo ý muốn của mẹ. Thứ ba, tôi là một người đàn ông có địa vị, tôi không thể nào sống độc thân suốt đời. Thiện Văn dừng lại nhìn nàng một lúc, rồi nói tiếp: - Tôi biết em không yêu tôi, em vì mẹ mà chấp nhận cuộc hôn nhân này và em từng có bà dì ghẻ ác độc, ngần ấy lý do đã khiến tôi chọn em. Trường Giang, em có đồng ý đóng vai vợ chồng với tôi không? - Anh... nãy giờ những điều anh nói hoàn toàn là sự thật? - Phải. Em không phản đối chứ? - Dĩ nhiên rồi. Nhưng mà anh có thay đổi quyết định không? Thiện Văn mỉm cười, vẫn là nụ cười rất khẽ quen thuộc của chàng: - Tôi yêu vợ tôi, dù nàng đã xa tôi những ba năm. Nhưng cũng có một điều kiện, chừng nào Bích Khuê trở về, em mới có quyền lìa xa tôi. - Nhưng nếu như... Thiện Văn bỗng trở nên dữ dội: - Không có chữ nhưng ở đây, nàng nhất định sẽ trở về với tôi. - Không có chuyện gì là không thể xảy ra, tôi vẫn muốn biết trường hợp bà ấy không trở về nữa thì sao. Thiện Văn nhượng bộ: - Vậy thì cho đến khi con gái tôi mười lăm tuổi, em có thể ra đi. Trong lúc này Trường Giang không còn mong mỏi gì hơn nữa, miễn vẫn giữ được cuộc đời con gái là nàng vui lắm rồi. Nàng vui vẻ đồng ý: - Được, tôi chấp nhận. - Trong thời gian này em cần phảI giữ gìn ý tứ một chút, không được để cho bất cứ một ai biết được bí mật của chúng ta. - Chuyện này thì tôi có thể làm được. - Bây giờ em đi ngủ đi. Bỗng dưng Trường Giang không còn cảm thấy oán ghét Thiện Văn nữa, nàng hỏi: - Thế còn anh? - Em không cần phải sợ, tôi không bao giờ vi phạm qui ước đâu. Bây giờ thì em đi ngủ trước đi. Đêm đó cho mãi đến hai giờ sáng, lúc nhìn thấy Thiện Văn đứng lặng thinh bên cửa sổ. Bỗng dưng nàng thấy thương cái dáng đơn côi của người đàn ông ấy. Ở nhà họ Lương, nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, Trường Giang nổi tính trẻ con nên bắt đầu chơi trong vườn. Người đầu tiên nàng gặp phải là bé Khả Kỳ, con bé đang ngồi một mình giữa khu vườn rộng mênh mông, có vẻ cô đơn và rất buồn. Trường Giang ngồi xuống cạnh con bé hỏi: - Khả Kỳ, tại sao con lại ngồi một mình ở đây? con bé bỗng dưng mếu máo khóc: - Không có ai chơi với con hết, cha suốt ngày đi làm, bà nội thì bận đánh bài còn mấy người làm, họ không có dám chơi với con. Trường Giang vuốt ve con bé: - Được rồi, từ nay dì sẽ chơi với con, có chịu không? Khả Kỳ nghi ngờ hỏi: - Dì nói thiệt hả, dì tốt với con thiệt phải không? - Con cũng biết là dì có một bà dì ghẻ đáng ghét lắm mà. Dì không muốn trong mắt con, dì cũng là một bà dì ghẻ độc ác, con có hiểu không? Thế là suốt buổi sáng hôm đó, nàng và bé Khả Kỳ rong chơi khắp nơi trong vườn. Họ bẻ hoa, bắt bướm, đuổi nhau trên thảm cỏ mượt mà và cuối cùng nằm dài trên ấy tận hưởng những phút giây vui vẻ, hạnh phúc hiếm hoi trong đời. Con bé rúc vào lòng nàng thủ thỉ: - Dì ơi, dì tha lỗi cho con nha dì. - Nào con có lỗi gì đâu hở Khả Kỳ? - Lúc trước con đã không tốt với dì, con đã... - Thôi bỏ qua đi bé con ạ. Dì không có để ý đâu. - Dì thật là tốt với con quá. - Thế dì có tốt bằng mẹ Bích Khuê của con không? Con bé buồn buồn: - Ít ra dì cũng không bỏ con mà đi như mẹ. Dì ơi, dì đừng bao giờ bỏ con nha dì. Trường Giang trả lời rất thật: - Dì sẽ không bỏ con chừng nào mẹ Bích Khuê còn chưa trở về. Họ mãi vui chơi mà quên cả cơm trưa, đến chừng nhớ ra, Trường Giang hốt hoảng: - Chết rồi, chúng ta về nhà ngay kẻo cha và bà nội chờ cơm. Vừa bước chân vào nhà, họ đã nghe giọng lạnh lùng của bà Quỳnh: - Cô đi đâu cho mãi đến bây giờ mới trở về vậy? - Con... con... Bà Quỳnh kêu lên khi nhìn thấy cháu: - Trời ơi! Khả Kỳ, con làm gì mà mình mẩy lem luốc thế kia vậy? Con bé nhìn bà nội lấm lét: - Dạ... con và dì đi chơi ạ! Bà Quỳnh quắt mắt nhìn Giang: - Cô dẫn cháu tôi chen vào cái ổ nào vậy? - Chúng con vui đùa với nhau trên thảm cỏ, thưa mẹ. - Hừ, vui đùa! Cô hãy nhìn lại mình xem, quần áo, đầu tóc như một con ăn mày vậy. Cô không cần giữ cho mình thì cũng phải giữ sĩ diện cho chúng tôi chứ. Nhớ hôm nay mà khách người ta nhìn thấy con dâu nhà họ Lượng nhếch nhác như thế này thì sẽ ra sao? - Xin lỗi mẹ, lần sau con sẽ không dám nữa ạ! Bà Quỳnh giáng thêm một câu: - Hừ! Bích Khuê ngày xưa đâu có mà lôi thôi như cô vậy? Trường Giang tức muốn bể bụng luôn. Trong nhà này hở cái là họ đem Bích Khuê ra so sánh với nàng, phải cố gắng lắm nàng mới nhẫn nhịn được. Lúc này Thiện Văn mới lên tiếng: - Thôi, hai người vào thay đồ rồi ra ăn cơm. Khả Kỳ, cha thấy là con phải tắm mới được đó. Bà Quỳnh bực dọc: - Thôi, ăn cơm trước đi, không hơi sức đâu mà chờ đợi nữa. Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Thiện Văn nhìn nàng mỉm cười rồi nói: - Em đã làm cho Khả Kỳ nó vui vẻ, cám ơn em. - Nhưng đổi lại phải nghe mẹ của anh mắng một trận. - Em đừng để ý, cũng đừng bao giờ tranh cãi với me, mẹ tuy rằng nghiêm khắc nhưng mẹ rất thương con cháu. - Trong ấy không có phần của tôi đâu. - Thôi mà, em đâu phải loại người ích kỷ như vậy, có phải không? Trường Giang hừ trong cổ không nói. Thiện Văn bỗng nắm tay nàng dẫn di về phía bàn viết. Đây là lần đầu tiên họ đụng chạm nhau kể từ sau ngày cưới: - Lại đây, tôi có cái này tặng cho em nè. Đó là một xâu chuỗi bằng ngọc trai tuyệt đẹp. Nhưng Trường Giang từ chối: - Không, tôi không nhận đâu. Thiện Văn đọc vanh vách ý nghĩ trong đầu nàng lúc đó: - Không phải là tôi tìm cách lấy lòng em đâu. Đây là vì bé Khả Kỳ, hy vọng em sẽ hết lòng lo lắng cho con bé. - Không cần anh tặng quà tôi vẫn lo cho nó, là bởi vì tôi thương nó thật sự. Anh hãy cất quà của mình đi. Thiện Văn nhìn nàng không chớp: - Bích Khuê tuy lạnh lùng nhưng có cao ngạo và cứng cỏi như em đâu, Trường Giang ạ! Nàng bực dọc nói: - Tôi không thích mỗi lúc người ta mỗi đem tôi ra để mà so sánh với người khác. - Em chỉ có thể nói như thế với tôi mà thôi, còn mẹ thì lại khác. Trước khi đi ngủ, Trường Giang còn nói: - Tôi muốn về thăm mẹ. - Xin lỗi, em hãy đi một mình, tôi bận công việc. Sáng hôm sau Thiện Văn đi làm sớm, Trường Giang thay y phục sẵn sàng rồi mới đi xuống phòng khách. Gặp bà Bích Quỳnh nàng xin phép: - Thưa mẹ con xin phép về thăm nhà. - Thế còn Thiện Văn đâu? - Dạ, anh ấy nói là bận việc, không có đi được. - Vậy thì cô cũng không có được đi. Trường Giang bất ngờ đến sững sờ. Mãi một lúc sau nàng mới mở lời được, giọng đầy uất ức: - Con muốn biết tại sao vậy, thưa mẹ? - Hai người mới cưới nhau, về thăm nhà thì phải về cả hai, nếu không người ta sẽ dị nghị, còn gì là uy tín, danh dự của nhà họ Lương chúng ta. - Có nghĩa là con phải chờ đến khi nào có anh Thiện Văn mới được về thăm cha mẹ? - Sao, cô không đồng ý à? - Không, con chỉ cảm thấy không được vui vẻ một chút mà thôi. Nàng quay lưng đi nhanh về phòng riêng nhưng còn kịp nghe giọng nói của mẹ chồng: - Đúng là cái thứ cứng đầu cứng cổ, ngày xưa Bích Khuê nó đâu có như vậy. Về tới phòng riêng, Trường Giang bực tức buông người xuống ghế. Trong ngôi nhà này, nàng cảm thấy gò bó quá đồi vì sự khuôn phép và khó chịu đến vô cùng của bà Bích Qùynh và cả Thiện Văn nữa. Hai mẹ con họ lúc nào cũng coi trọng uy tín, danh dự hơn cả tình cảm con người. - Cha mẹ bên nhà có khỏe không, Trường Giang? Thiện Văn hỏi lúc họ chuẩn bị đi ngủ. Sẵn đang bực, Trường Giang nói không cần dè dặt: - Tôi không biết ngày xưa chị Bích Khuê vì sao mà ra đi, nhưng theo tôi thì khó ai có thể sống lâu dài dưới mái nhà này, bên cạnh anh và mẹ anh. Thiện Văn gằn giọng: - Vậy thì theo cô, Bích Khuê vì sao mà ra đi. - Vì sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của mẹ anh, vì cái khuôn phép lễ giáo gò bó của gia đình anh và có lẽ vì một người chồng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến công việc làm ăn như anh. Thiện ăn nhìn sững nàng một lúc. Trường Giang cứ ngỡ là anh ta sẽ giận dữ, nhưng cuối cùng Văn chỉ nói: - Tôi không bao giờ muốn nghe cái tên Bích Khuê được nói ra từ miệng cô một lần nữa. Trường Giang cũng dịu giọng: - Tôi không muốn gây gổ với anh làm gì, chỉ vì mẹ anh gò bó tôi quá đáng mà thôi. - Mẹ tôi làm sao? - Mẹ anh không cho tôi về thăm nhà, trừ phi phải có anh cùng đi. - Ngày mai tôi phải đi Hồng Kông. - Còn tôi thì không có chờ đợi được nữa. Trường Giang nói bằng giọng quyết liệt. Thiện Văn biết là cô bé này đã nói thì sẽ làm được. Chàng thở dài: - Lúc cưới, tôi không nghĩ cô lại cứng đầu thế này. Thôi được, tôi sẽ nói cho cô về thăm nhà một mình. Trường Giang cảm thấy nguôi ngoai. Bây giờ nàng tội nghiệp cho Thiện Văn hơn là oán ghét. Người vợ trước đã để lại trong lòng chàng một vết tích khó mà phai nhạt. Nàng không hề muốn thế vào chỗ của Bích Khuê trong lòng Thiện Văn, nhưng nàng cũng nói: - Có một điều tôi muốn nói với anh là hãy bớt lo công chuyện làm ăn lại, dành một ít thời gian để gần gũi bé Khả Kỳ, kẻo con bé cảm thấy mình mất cả cha và mẹ. Thiện Văn lại chăm chú nhìn nàng, mỗi lúc chàng càng thấy ở Trường Giang có nhiều nét đáng yêu hơn. Lúc nàng thức dậy thì Thiện Văn đã đi từ lúc nào rồi. Vừa ngồi vào bàn ăn, nàng đã nghe bà Quỳnh đay nghiến: - Cô nỉ non thế nào với Thiện Văn để cho sáng nay nó cãi vã với tôi thế, hử? Thì ra, Thiện Văn vì nàng mà cãi với mẹ. Trường Giang thoáng một chút xúc động, nhưng trước mặt nàng, bà mẹ chồng tiếp tục khó dễ: - Ngày xưa Bích Khuê nó không hề làm cái chuyện chia rẽ mẹ con tôi như cô bây giờ. Trường Giang không còn chịu đựng được nữa, nàng buông nhanh ly sữa trên tay xuống bàn rồi nói: - Con không hiểu vì sao mẹ cưới vợ về cho anh Văn chỉ với mục đích là để đay nghiến, bắt bẻ. Phải, có lẽ con không bằng chị Bích Khuê ngày xưa, nhưng không phải vì vậy mà mỗi lúc mẹ mỗi đem con ra so sánh để rôi hạ nhục con. Bà Quỳnh tức giận: - Chả lẽ tôi dạy cô không được hay sao? - Cám ơn me, nhưng mà con không chịu nổi cách giáo dục theo kiểu sỉ nhục con của mẹ. - Nàng đứng lên, cương quyết và dứt khoát - Xin lỗi mẹ, bây giờ con phải về thăm mẹ của con. Còn với Thiện Văn, con không nói gì cả, con chỉ nói là muốn về thăm nhà mà thôi. Nàng bước đi, bé Kỳ bỗng gọi với theo. - Dì ơi, cho con đi với. - Không được đi! Bà Quỳnh thét làm con bé đứng sững lại, nó mếu máo khóc: - Nội cho con đi đi nội. Ở nhà không có ai chơi với con buồn lắm. Bà Quỳnh bỏ mặc bé Kỳ, bà đứng lên đi vài bước về phía Trường Giang, giọng lạnh lùng: - Tôi không có ý muốn so sánh cô với Bích Khuê, nhưng rõ ràng cô không giống đứa con dâu trước của tôi chút nào cả. Trường Giang ngẩng cao đầu nói với vẻ tự hào: - Con không muốn mình giống bất cứ một ai cả. Vừa lúc đó, chị Thúy từ ngoài hớt hải chạy vào, theo sau chị một người làm việc đồng phục của họ Lương. Vừa thấy Trường Giang, chị Thúy đã nghẹn ngào: - Cô Hai ơi! Cô về mau đi, bà chủ... Bà chủ qua đời rồi. - Mẹ tôi? Trường Giang chỉ hỏi được có bấy nhiêu rồi nghẹn lời. Nàng nghe tim mình nhói đau, biết rằng người nàng thương yêu nhất trên đời không còn nữa...! Lúc Trường Giang về tới nhà, chỉ thấy có mỗi mình cha gục bên mẹ mà nhỏ lệ. Nàng xông vào, ôm lấy thi hài mẹ khóc thét lên: - Mẹ Ơi... mẹ Ơi! Giang nghe bên tai nàng có tiếng thủ thỉ của cha: - Mẹ đã bỏ cha con mình mà đi rồi. Trường Giang ơi! - Không đâu, mẹ thương con lắm, mẹ không có bỏ con đâu, cha ơi! - Mẹ con kêu mệt từ chiều hôm qua, cha muốn cho người đi gọi nhưng mẹ bảo là con mới về nhà chồng, đừng có quấy rầy con. - Trời ơi! Mẹ... mẹ của con... Mẹ ra đi mà không được nhìn mặt đứa con thương yêu của mẹ lần cuối. Trường Giang càng nghĩ càng cả thấy căm giận bà Bích Quỳnh. Chính sự hà khắc của bà đã chia rẻ mẹ con nàng trong giờ phút cuối cùng. Không biết ai cho hay mà cả lớp 12A2 đều có mặt sau đó nửa giờ. Bạn bè mỗi đứa một câu an ủi Trường Giang trong giờ phút thống khổ nhất. Tuấn Kiệt cũng có mặt, chàng bước đến bên cạnh cô học trò nhỏ bé của mình, vẫn với giọng nói ngọt ngào ngày nào: - Thầy nhìn thấy em khóc đã hơn một giờ đồng hồ rồi đó Trường Giang ạ! Trong giờ phút đau khổ này, Giang ngã vào vai thầy một cách tư nhiên, nàng nghẹn ngào: - Thầy ơi! Mẹ đã bỏ em đi thật rồi, thầy ơi. - Em đã làm tất cả những gì có thể làm được cho mẹ rồi - Kiệt nói mà nghe lòng đau nhói lạ lùng - Mẹ em chắc chắn là người vui lòng lắm Thấy nàng có vẻ nguôi ngoai một chút, chàng tiếp: - Xem kìa, nước mắt làm ướt cả mặt em rồi. Chiếc khăn của thầy cho, em có còn giữ không? Giọng Trường Giang làm cho Kiệt xúc động: - Em lúc nào cũng mang theo bên mình. Lúc đó bỗng có tiếng Thiện Văn gọi: - Trường Giang.. Nàng ngẩng lên, cảm thấy giận ghê gớm con người đứng trước mặt mình. Bây giờ bất cứ người nào của họ Lương cũng làm cho nàng oán giận. Giang lạnh lùng quay đi nên không nhìn thấy gương mặt không nhìn thấy gương mặt khó chịu đang cố dằn nén của Thiện Văn. Nàng chỉ nghe anh ta lạnh lùng nói với Tuấn Kiệt: - Cám ơn anh đã an ủi vợ tôi. Tuấn Kiệt hiểu là mình không còn tư cách gì để mà đứng dậy lại đây nữa, chàng lặng lẽ bắt tay Thiện Văn rồi rút lui ra ngoài. Còn lại hai người, Trường Giang nặng giọng: - Anh sao lại có mặt ở đây? - Cũng may là tôi bỏ dở chuyến đi, quay về đây để chứng kiến vợ mình khóc trên vai người ta. - Vợ ư? - Trên danh nghĩa, em là vợ tôi. - Em không tranh cãi với anh nữa và cũng không muốn thấy mặt anh trong lúc này. Thiện Văn nhìn đăm đăm vào gương mặt đầy vẻ đau khổ nhưng rất cứng cỏi của nàng. Chàng biết tốt nhất không nên làm nàng giận trong lúc này. Ba hôm sau, người ta đưa mẹ nàng đến nghĩa trang, từ đó mẹ vĩnh viễn nằm lại đây. Cha và Trường Giang ôm nhau khóc giữa tiết trời đông giá lạnh. Thiện Văn đứng bên cạnh họ và xa xa, Tuấn Kiệt lặng lẽ như một chiếc bóng đơn côi. Xe dừng lại, Trường Giang bước xuống lạnh lùng đi trước vào nhà. Qua mất đêm không ngủ, nàng giờ đây trông rất mong manh và yếu đuối. Thiện văn vội vàng đuổi theo sau bước chân khập khiễng khiến chàng không thể nào đuối kịp Trường Giang Đứng trước mặt mẹ chồng, Trường Giang nói trong tư thế hiên ngang, đầu ngẩng cao đầy vẻ ương bướng: - Con không biết mẹ nghĩ sao về cái chết của mẹ con khi mà chính sự hà khắc cùa mẹ đã làm cho mẹ con của con không được nhìn mặt nhau lần sau cuối. Lần đầu tiên bà Quỳnh mới nhìn thấy bản lĩnh cứng cỏi của Trường Giang. Tưởng là bà sẽ giận dữ lắm, nhưng không, bà nhẹ giọng: - Đó là lỗi của tôi. Trường Giang nghẹn ngào: - Lỗi của mẹ... Liệu câu nói ấy có thể cho mẹ về lại với con không? Thiện Văn xen vào khi chàng khập khiễng đi vào nhà: - Nhưng không có nghĩa là mẹ tôi đã hại mẹ em chết. - Đến như vậy anh và mẹ anh mới hài lòng hay sao chứ? Thiện Văn gằn giọng: - Em đừng có hỗn. Chính mẹ đã gọi điện thoại bảo tôi hủy bỏ chuyến bay để mà trở về đây. Em đừng có lúc nào cũng mang nặng ác ý với chúng tôi. Câu nói của Thiện Văn có làm cho Trường Giang cảm thấy hối hận, cộng thêm thái độ im lặng nhận lỗi của bà Quỳnh làm cho nàng nguôi ngoai niềm đau đớn trong lòng. Lúc Trường Giang đi rồi, Thiện Văn lên tiếng: - Xin lỗi mẹ, vợ con... Bà Quỳnh khoát tay: - Là do mẹ không đúng. Mẹ đang tự hỏi mình đúng hay sai khi mà cứ mãi đem hình bóng của Bích Khuê ra so sánh với vợ con. Thiện Văn cũng vậy, chính chàng cũng đang tự hỏi lại lòng mình, phải chăng tình cảm đã bắt đầu nhen nhóm trong lòng Thiện Văn? Trường Giang đang khóc rấm rức thì có tiếng Khả Kỳ gọi: - Dì ơi dì! Nàng quay lại, ôm chặt con bé vào lòng đau buồn nói: - Khả Kỳ, mẹ của dì vĩnh viễn ra đi rồi, Khả Kỳ ơi! - Tại sao ông trời không bắt bà dì ghẻ ác độc ấy chết thay cho người tốt như bà hở dì? - Bởi vì ông trời thường tạo nên sự bất công, con à. Những người tốt đẹp họ không có sống lâu với chúng ta. Con bé nói, nó vẫn nằm gọn trong lòng Trường Giang: - Dì ơi, dì đừng có đau buồn, đừng có khóc nữa nha dì. Dì nhất định phải vui vẻ lên để chúng ta làm một đôi mẹ ghẻ con chồng tốt duy nhất với nhau nha dì. - Khả Kỳ, con thật là ngoan. Nhưng mà ai dạy cho con nói như thế vậy? - Chính dì đã nói với con lần trước mà, dì quên rồi sao? Bên ngoài Thiện văn chứng kiến và nghe tất cả. Hình ảnh hai người ôm nhau, quấn quýt bên nhau bỗng là chàng thèm khát được làm người thứ ba, được ôm cả hai mẹ con họ vào lòng để mà tận hưởng những giờ phút hạnh phúc của một gia đình, có vợ, có chồng, có con đầm ấm. "Bích Khuê, phải chi em là Bích Khuê thì hay biết mấy". Văn nhẹ nhàng bước vào, lần đầu tiên Trường Giang nghe giọng chàng đầm ấm: - Khả Kỳ, con hư lắm, làm cho dì khóc ướt cả mặt mày kia kìa. - Cha... - Đêm nay cha con mình ngủ chung với nhau, để dì con yên tĩnh một mình. Con bé quay sang Trường Giang ngây thơ hỏi: - Dì ơi, dì có muốn như vậy không? Hay dì muốn cha ở đây với dì? - Cha con nói đúng lắm, ai mà ở chung với dì đêm nay, sẽ khó lòng mà ngủ được. Thiện Văn cười buồn, chàng biết là trong lòng Trường Giang, không hề có chỗ cho một Thiện Văn tốt đẹp. Lúc hai cho con sắp ra khỏi phòng, nhìn thấy nàng lau lệ bằng chiếc khăn mà giờ đây Văn biết là của Tuấn Kiệt, chàng bỗng nói: - Em có thể nào đừng dùng chiếc khăn ấy nữa, có được không? - Đây có phải là mệnh lệnh không? Trường Giang lạnh lùng hỏi lại, giọng Thiện Văn yếu ớt: - Em cũng biết mà, tôi làm gì có cái quyền ấy, giữa chúng ta đang công bằng thực hiện một hợp đồng mà thôi. - Vậy thì xin lỗi anh, tôi không thể bỏ chiếc khăn này được. Thiện Văn thở dài, chàng ngạc nhiên khi thấy dường như có một chút ghen tuông trỗi dậy trong lòng. Ôm con gái trong lòng, Thiện văn nhẹ nhàng hỏi: - Con yêu dì lắm phải không Khả Kỳ? - Dì tốt với con lắm, dì hứa sẽ làm dì ghẻ tốt nhất trên thế gian nay - Thế còn mẹ Bích Khuê, con có còn yêu mẹ không? - Con không biết. Con chỉ không hiểu tại sao mẹ lại bỏ cha con mình mà ra đi? Đó chính là câu hỏi làm lòng Thiện Văn nhức nhối suốt mấy năm qua. Chàng nói với con như với chính mình. - Có thể mẹ bị một tai nạn gì đó không trở về với cha con mình được. Nhưng thế nào rồi mẹ cũng trở về. - Đã ba năm rồi, có thật là mẹ sẽ trở về không hở ba? Thiện Văn không tài nào trả lời đươc cho con, chàng đáp vu vơ: - Ngủ đi con, không chừng mẹ sẽ ở bên cạnh chúng ta vào sáng mai đấy. Con đã ngủ rồi nhưng Thiện Văn không tài nào chợp mắt được. Giữa chàng là hình ảnh Bích Khuê và Trường Giang lẫn lộn. Cuối cùng chàng vùng dậy, khoác áo vào người rồi đi dạo quanh vườn. Đến khi chàng trở vào nhà, đi qua phòng Trường Giang chàng thử đẩy cửa, cánh cửa dễ dàng mở ra. Trong ánh sáng nhạt nhòa của đèn ngủ, lần đầu tiên Thiện Văn thật chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Trường Giang. Trong giấc ngủ hồn nhiên, nàng vừa mang vẻ đẹp dịu dàng, thanh thoát, lại đệm thêm một chút buồn u uất bở vào giọt lệ còn đọng trên mi. Thiện Văn bỗng nghe lòng mình xao xuyến, cảm giác mà năm xưa, lần đầu tiên gặp Bích Khuê đã từng đến với chàng. Cảm giác ấy đến bây giờ Văn vẫn còn nhớ từng chút một. Thiện Văn chắc chắn sẽ không kiềm chế được lòng mình, nếu như chàng không nhìn thấy bức ảnh của Bích Khuê còn treo trên tường. Ông cẩn thận sờ lên từng đồ vật trong phòng ngủ của vợ. Đây là tấm gương, cây lược mà nàng dùng chải tóc, mái tóc dài óng ả cho đến tận bây giờ vẫn còn in đậm trong lòng ông, mái tóc mang hương thơm ngọt ngào như vẫn còn phảng phất đâu đây. Chiếc giường ngủ đã có ngay từ những ngày đầu họ mới cưới nhau, rồi cặp gối giờ đây đã sờn cũ, rất cũ nhưng nàng vẫn còn giữ lại. Trong tận đáy lòng ông, vang lên tiếng gọi thống thiết: - Kiều Anh ơi! Anh đã mất em, vĩnh viễn mất em rồi... Hai giọt lệ âm thầm rơi trên má người đàn ông. Bây giờ ngồi đây,nhớ lại chuỗi ngày đã qua, ông thấy mình thất bại cả cuộc đời. Hình ảnh mà ông mãi mãi không bao giờ quên được là lúc Kiều Anh hấp hối. Giọng nàng yếu ớt và lúc ấy một bàn tay nàng vươn lên nắm lấy tay ông: - Anh Định, em có chuyện này muốn nói với anh. - Hãy để anh gọi bác sĩ, có chuyện gì đợi em khỏe rồi hẳng nói. - Không - Ông nhìn thấy nụ cười héo hắt trên môi nàng - Chuyện này đáng lẽ em phải nói từ lâu lắm rồi, nếu không nói ra bây giờ, e rằng không còn kịp. Ông nắm tay vợ nghẹn ngào: - Vậy thì em hãy nói đi, anh chờ em nghe đây. - Vâng, em nói đây - Thế là bà nói ra tất cả nỗI lòng ấp ủ của mình từ bấy lâu nay - Anh có còn nhớ không, đầu tiên chúng ta gồm có ba người. Em không chối là em đã đem lòng yêu Nhật Hoàng. Nhưng cuối cùng em là vợ của anh. Thật lòng mà nói, những ngày tháng chung sống đầu tiên, lòng em vẫn còn thương Nhật Hoàng. Nhưng sau này thì không còn nữa, dần dần tình yêu của anh đã chinh phục được em, làm hình bóng Nhật Hoàng phai dần, phai dần trong lòng em. - Anh còn nhớ đó là những năm tháng hạnh phúc nhất đời anh. Đôi mắt thiếu phụ chợt ngời sáng: - Phải, đó cũng chính là những năm tháng em cảm thấy hạnh phúc nhất. Rồi cho đến khi Nhật Hoàng ngã bệnh. Anh cũng biết là anh ấy sống độc thân, có phải không? Ngày xưa em yêu Nhật Hoàng cũng chính vì sự cô độc đáng thương của anh ấy. Lúc mà Nhật Hoàng ngã bệnh, bên cạnh anh ấy không có lấy một người thân để mà săn sóc. Và em, em đã lén anh đến lo lắng cho anh ấy. Cũng may là lúc ấy bé Trường Giang đã ra đời. Em mang bệnh từ khi ấy nên con chúng ta không bị ảnh hưởng. Ông bàng hoàng nói: - Có nghĩa là em chỉ vì săn sóc cho Nhật Hoàng mà lây bệnh thôi sao? - Phải, lúc ấy tình yêu của em đã dành trọn cho anh rồi. Đối với Nhật Hoàng, em chỉ cảm thấy thương tội, cho anh ấy mà thôi. Ông lồng lên như một gã điên: - Thế sao em nói với anh rằng em và Nhật Hoàng hai người... hai người... - Là bởi vì em cảm thấy tự ái khi mà anh đã không tin tưởng em. Anh Định, đó là do lỗi của em, em đã lừa dối. Ông ôm mặt kêu lên, giọng đầy uất nghẹn: - Kiều Anh, có phải là chúng ta đã tự giết chết cuộc đời nhau rồi không? - Là lỗi do em, sau đó em định xin lỗi anh, định nói ra sư thật nhưng mà đột ngột em phát hiện anh có vợ Ỏ bên ngoài, đó là Tuyết Mai. - Là bởi vì anh muốn trả thù. - Em biết, nhưng vì tự ái, cuối cùng em đà không nói ta. Để cho suốt mười mấy năm dài vợ chồng chúng ta hiềm khích lẫn nhau vì một chuyện không có thật. Anh Định, trong giờ phút cuối cùng này, em xin được nói thật tất cả, rằng cuộc đời em chỉ có duy nhất mỗi mình anh mà thôi. Em yêu anh, trước đây và bây giờ vẫn vậy. Dù cho đã có lúc chúng ta hờn giận nhau, dù cho ngoài em anh còn có một người đàn bà khác. Xin anh hãy thứ lỗi cho em. Nước mắt rơi đầm đìa trên má ông, lần đầu tiên trong đời ông mới khóc nhiều thế này. - Kiều Anh ơi, em không có lỗi, là lỗi do anh. Anh đã ghen tuông mù quáng làm xúc phạm đến lòng tự trọng của em. Hãy tha lỗi cho anh... - Là lỗi của hai chúng ta - Nàng nói bàn tay siết chặt ông lần cuối - Chúng ta yêu nhau nhưng không biết rộng lượng mà tha thứ cho nhau. Em thì nhỏ mọn, tự ái còn anh thì trả thù độc ác. Bây giờ nhận ra thì đã muộn mất rồi. - Kiều Anh... Ông bỗng gọi tên nàng thật nồng nàn tha thiết, rồi bằng tất cả sự dịu dàng, ông đặt lên má nàng một nụ hôn ngọt ngào say đắm. Họ như sống lại những năm tháng yêu thương đầm ấm, nghe tình yêu trỗi dậy trong lòng huyết mạch. Sau đó ông dịu dàng đứng lên, tay trong tay, vai kề vai họ cùng đi dạo lần sau cuối cùng những nơi mà họ đã từng đi qua trong hạnh phúc. Cuối cùng nàng đã ngất lịm trong trên tay ông, trên môi nàng nở nụ cười mãn nguyện. Giọng nàng lúc đó vẫn còn vang vọng mãi cho đến bây giờ. - Được chết trong vòng tay anh, được đi bên cạnh anh lần sau này, em thật sự đã cảm thấy sung sướng và mãn nguyện lắm rồi. Tất cả những gì vì nàng mà có thể nhớ được, ông đều nhớ hết rồi, giờ đây trở về với thực tại, ông bỗng nghe môi mình mặn đắng, cảm giác cô đơn tràn ngập trong lòng mặc dù bây giờ bên cạnh ông vẫn còn có vợ có con.