Chương 19

Ông già Joseph đã làm mọi việc có thể để đứa cháu rời khỏi đất nước này.
- Vào tuổi cháu, cần phải đi chu du thiên hạ.
Đầu tiên, Omar-Jo không muốn nhắc đến chuyến đi ấy. Nó đã gắn bó với tổ tiên, với những người dân của cái làng hiếu khách và ấm cúng này rồi. Nó rất sợ phải thay đổi nơi ở, sợ phải xóa đi trong ký ức của nó những kỷ niệm về cha mẹ.
- Hình ảnh của Omar và Annette sẽ không bao giờ bị xóa nhòa. Họ sẽ luôn sống trong tâm trí cháu. Đừng có ru rú ở đây, Omar-Jo của ông. Cháu sinh ra trong chiến tranh, nhưng cháu không phải sống suốt đời với nó. Cháu cần phải biết thế giới này, phải biết thế nào là hòa bình, phải biết vươn mình ra ngoài không gian rộng lớn kia, cháu biết không. Không gì có thể bóp nghẹt cháu, giam giữ cháu ở nơi này được
- Nhưng ông cũng chưa bao giờ đi đâu cơ mà?
- Ông không thể đi, vì do hoàn cảnh... Nhưng trí óc ông thì đã đi du lịch nhiều rồi.
- Trí óc cháu cũng thế.
- Như thế đối với cháu thì chưa đủ đâu, bé con ạ. Cháu vẫn còn phải được nhìn thấy những chân trời mới kia.
- Xa ông, cháu sẽ cô đơn.
- Không đâu cháu ạ. Cho dù cháu ở đâu, chúng ta ở đâu, cháu và ông, ông cháu ta sẽ không bao giờ cô đơn cả. Nhưng cháu sẽ luôn giữ trong sâu thẳm của con tim một chút cô đơn vì cháu thích như vậy, và bởi vì cháu cần điều đó để trở về. Cháu vẫn thường nói với cha mẹ cháu: “Hãy làm như thể con không có ở đây”, cháu còn nhớ không.
- Nhưng ở đó cháu biết làm gì sau khi ở trường về?
- Ông luôn tin tưởng ở cháu, Omar-Jo ạ, cháu sẽ tìm thấy việc cần làm.
Ông tự nhủ sẽ không thể để cho cháu ông phải gắn bó cuộc đời của nó với một ông già tám mươi tuổi được. Ông biết mình đã quá già: cơ thể ông không còn đủ sức để theo đuổi lòng nhiệt huyết của tâm hồn nữa. Mọi hoạt động của ông ngày càng trở nên khó bảo, không chịu sự điều khiến của con tim, còn những suy nghĩ thì cũng đã uể oải. Ông muốn Omar-Jo của ông phải được lớn lên trong môi trường khác, được nuôi dạy theo cách khác và nó sẽ biến những hình ảnh bị tàn phá này thành những hình ảnh trong tương lai.
Khăng khăng từ chối, thằng bé cứ bám riết lấy ông nó hàng giờ trong căn nhà nhỏ, sau đó là ngoài vườn hay những nhà xung quanh. Cuối cùng thì nó cũng bị thuyết phục. Ông Joseph không biết chữ, nên nó phải viết bức thư đầu tiên cho chú Antoine và Rosie. Rồi cả hai ông cháu cùng chờ đợi hồi âm.
Trước khi ra đi vài ngày, nó thường thả bộ xung quanh ruộng nho, đứng hàng giờ quan sát một tổ kiến. Khi hoàng hôn buông xuống, nó trèo lên trên cây táo. Từ đó nó lặng ngắm thành phố. Thành phố của nó được bao bọc xung quanh là biển, và những dãy đồi tươi đẹp. Từ xa, ở trên cao trông nó mới thật vui mắt, thật vô tư làm sao. Nhưng nó cũng chính là thành phố chết chóc.
Ông Joseph muốn đưa cho nó thanh bảo kiếm quý giá nhất của ông. Nhưng nó đã mang quá nhiều thứ cồng kềnh, nên ông lại thôi. Ngày hôm trước, ông tặng nó một chiếc túi nhỏ có đựng nắm đất của quả đồi nơi nó đã từng sống.
Ra đến cảng, trước khi con tàu rời bến vài phút, ông đeo vào tay nó chiếc nhẫn của Omar có hình con bọ hung.
- Cháu đi đây, thằng bé nói trong nước mắt.
- Hãy luôn nghĩ tới ông nhé.

*