Chương 35

Giờ là mùa thu. Việc dựng lều xiếc chỉ còn là vấn đề ngày một ngày hai.
Maxime định mặc một bộ đồ màu xanh tối và đội một cái mũ bằng da. Anh sẽ là người thông báo cho sự xuất hiện của loại kịch mới. Cheranne và Omar-Jo đã chuẩn bị cho anh bài phát biểu.
Lúc đó cậu bé trong trang phục của ánh sáng được tô điểm bằng lông chim và tràng hoa, nhảy quanh sàn diễn.
Đột nhiên cậu dừng lại, như bị đấm đột ngột từ sau lưng. Cậu quay vòng, lảo đảo. Các cơ bắp của cậu rã rời. Cậu cần một chỗ tựa và dựa lưng vào cỗ xe ngựa.
Cheranne dõi theo cậu và gọi ông chủ:
- Maxime, lại đây nhanh lên... Omar-Jo không được khỏe.
Quen với những đoạn dừng đột ngột của cậu bé, Maxime nhún vai:
- Không có gì phải lo đâu, điều đó nằm trong kịch bản của cậu ta đấy!
- Lần này không phải vậy đâu, Maxime! Lại đây nhìn cậu bé này.
Khuôn mặt cậu bé xám lại, thân thể run lên. Không một âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng. Ngay cả công chúng đang vỗ tay cũng thấy có điều gì đó bất ổn.
- Có gì đó không bình thường rồi, tôi chắc chắn thế, Cheranne nhấn mạnh. Đến xem đi, Maxime!
Ông chủ lại gần, trong khi đó âm nhạc ngừng lại, sàn diễn ngừng quay.
Mất phương hướng, bọn trẻ con không biết phải tiếp tục ở vị trí hay chạy đến chỗ bố mẹ.
Hai tay đặt trước miệng, Maxime huýt sáo hướng về phía cậu bé:
- Cậu khỏe hơn một chút rồi chứ, Omar-Jo? Lần này cậu làm mọi người lo lắng với trò đùa của cậu đó.
Cố gắng quay về phía ông chủ cửa hàng, cậu bé đưa về ông một cái nhìn khẩn khoản:
- Hãy đến tìm cháu, chú Maxi... Cháu không đóng được nữa đâu. Cháu không động đậy được nữa rồi, cháu thề với chú đấy.
Maxime nhảy một bước lên sàn diễn.
Khuôn mặt của đứa trẻ vẫn còn xanh xao, nó vẫn còn run rẩy.
Người chủ cửa hàng nâng cậu dậy, ôm cậu trong tay, chần chừ một lúc trong khi tim đập loạn nhịp. Sau đó ông đi về phía cabine, đợi Cheranne trở về, chị đi tìm người trợ giúp.
Ngày hôm sau Maxime nhận được điện thông báo ông già Joseph mất. Ông chết ngày hôm trước, tầm buổi chiều.
Maxime cảm thấy không cần thiết phải thông báo cho cậu bé, ông cho rằng cậu đã biết.