Chương 28

Lysia tìm lại những tháng năm phải sống chắt bóp của mình bằng cách sục sạo các cửa hàng. Mặc dù chồng bà khuyên bà nên tiết kiệm: cuộc sống của họ đã được cải thiện, nhưng nguồn cung cấp vẫn còn hạn chế.
Trong gương, mắt nhìn không được rõ, bà khắc phục bằng cách đeo cặp kính, trả lại cho bà một hình ảnh hơi mờ và nịnh người. Thấy mình đúng như mình mong muốn, bà khó mà cưỡng lại việc mua sắm các trang phục mùa xuân,và thường trở về nhà với đầy các hộp đồ.
Vốn rộng rãi, bà cũng mua nhiều quà cho người giúp việc. Với người chị em họ Elise, bà tìm cách cảm ơn vì những bữa ăn ở biệt thự và để gây ấn tượng cho cô  ta về hoàn cảnh mới của mình, bà mang về một chiếc túi xách bằng da cá xấu.
Bốn năm sau, chiếc túi xách này được tìm thấy trong đống đổ nát của tòa biệt thự bị tàn phá. Người ta không mở nó ra, trong đó có một chiếc nhẫn và một tập vé.
Vào khoảng giữa kỳ nghỉ, Lysia chẳng còn quần áo gì để mua cho Annette nữa. Cô này cảm thấy nhẹ cả người. Bà già đã quyết định tặng cho cô, tùy theo tâm trạng, một trong số những bộ quần áo mà cô cảm thấy mặc không thoải mái chút nào: một chiếc váy ngắn và một chiếc áo lót có diềm hoặc là một bộ trang phục nửa tu sĩ.
Cuối buổi chiều, khi ánh nắng trở nên bớt chói gắt hơn và cái nóng dịu bớt, Lysia cùng một người bạn gái ngồi ở ghế sau của xe.
- Cho chúng tôi đi dạo một chuyến nào, Omar.
Bà để cho người lái xe tự chọn lộ trình, Annette chiếm một chỗ ngay bên cạnh.
ở đằng sau, hai phụ nữ nói chuyện phiếm với nhau, không để ý đến những gì diễn ra bên ngoài cửa kính.
Omar chỉ nói chuyện với Annette. Anh chỉ cho cô khu nghĩa trang, khu Ai Cập cổ, đi về hướng kim tự tháp, Barage, Matariet:
- Trong khi chạy trốn đến Ai Cập, Marie, Joseph và Jesus đã tìm thấy chỗ trú ẩn ở đây, dưới một gốc cây. Chúng tôi, những người hồi giáo cũng vậy, chúng tôi đã ở nơi đây.
Anh thường rẽ về phía những con đường thôn dã, chúng gợi cho anh nhớ đến làng quê của anh và không rõ vì sao làm cho anh cảm thấy yêu mến nó, muốn chạm vào mảnh đất riêng của anh.
Dùng rất ít lời, anh nhắc lại:
- Hãy nhìn kia kìa. Nhìn sang bên trái của cô ấy. Cái làng này, con kênh này, những cánh đồng này... Xa hơn, là sa mạc... Tất cả đều thật đẹp! Chúng có giống ở chỗ cô không?
Cô lắc đầu trả lời rằng không. Cô không thấy có một chút giống nhau nào giữa những ngọn đồi của cô, những dãy núi hùng vĩ, mặt biển xanh ngắt hầu như có thể nhìn thấy từ mọi nơi, với con sông rộng lớn và chảy chậm chạp này, với mảnh đất có một màu xanh tươi đến thế bị khép chặt trong những dải cát dài vô tận này.
Cô không thấy có một mối quan hệ nào giữa con sông Nil màu mỡ với những nguồn cung cấp giàu có hoặc những thác nước trong các dãy núi của cô. Những cây đa hàng nghìn tuổi phủ những cái rễ dài không hề liên quan với các cây thông xanh sẫm được tô điểm bởi các cành to lớn. Và những chiếc thuyền buồm nhẹ không thể so sánh được với những con thuyền của dân chài.
Anh nhắc lại câu hỏi:
- Thế có giống với ở chỗ cô không?
- Vẻ đẹp hội tụ chúng lại với nhau, đột nhiên cô trả lời.
- Đúng vậy, vẻ đẹp, cậu nhắc lại, vẻ đẹp...
Dưới cái ghế anh chỉ cho cô thấy một chiếc hộp các tông đựng một vài cuốn sách.
- Tôi tự học. Có rất nhiều vấn đề ở đây và trên thế giới. Tôi muốn học, muốn biết. Tôi sẽ đưa em đọc nếu như em cũng thích.
- Chúng ta sắp lên đường rồi, cô trả lời một cách buồn bã.
Những lần khác, anh chỉ tay cho cô thấy những ngôi nhà làm từ bùn; những phụ nữ giặt vải bên bờ các con kênh, những đứa trẻ trần truồng và tươi cười trên lưng trâu. Những người nông dân, chân sục trong bùn đang cày xới đất. Trong một thoáng Annette nghĩ đến cha Joseph của cô, ông cũng có một mảnh đất của riêng mình.
Cô hình dung ra: một ông già sôi nổi, hay chuyện, luôn chân luôn tay, và chàng trai trẻ đầy đất sét và trầm lặng này. Thật là khác biệt biết bao nhiêu, cô nghĩ. Tuy nhiên, một điều gì đó mà cô không xác định được, đã khiến họ xích lại gần nhau.
Ngày khởi hành, người lái xe lên phòng để mang hành lý xuống.
Lysia đang gọi điện, Annette đứng chống khuỷu tay lên thành cửa sổ.
- Tôi sẽ nhớ mảnh đất này lắm, cô nói mà không quay người lại.
- Cô sẽ nhớ nó, Omar nhắc lại khi đứng cách cô vài bước.
Không biết điều gì đang diễn ra giữa hai người, Lysia, đầy phấn hứng - luật sư của bà vừa thông báo cho biết rằng tiền cho thuê nhà của bà vừa được tăng gấp đôi - vội vã đi về phía Omar:
- Tôi cần một tài xế làm việc cả ngày, cậu tới chỗ chúng tôi được không? Chúng tôi sẽ ký hợp đồng một năm với cậu, chúng tôi sẽ lo về vấn đề giấy tờ của cậu. Cậu đồng ý chứ?
Thở dài, Annette đi ra khỏi phòng để khỏi phải nghe thấy câu trả lời.
Vài ngày sau, khi Annette và Omar thông báo cho Lysia ý định kết hôn của họ, bà ta sững sờ, há miệng, trước khi trở nên bừng bừng giận dữ. Cảm thấy có lỗi vì là nguyên nhân gây nên việc họ đến với nhau, bà dọa:
- Cậu đi ngay đi! Đi ngay trong tuần sau, Omar. Thế mà tôi đã tin tưởng cậu như thế!
Liệu họ có đếm xỉa đến những khó khăn mà việc kết hôn này sẽ đem tới không, và cái tình trạng không có lối thoát này nữa?
- Tôi đã không nghĩ như vậy về cô đấy, Annette! Ông bố tội nghiệp của cô sẽ nói gì về việc này? Cô muốn giết chết ông ấy à?
Không do dự, ông già Joseph yêu cầu được gặp trực tiếp Omar.
Omar dừng xe ở đầu làng và tiếp tục đi bộ vào. Những người tò mò đã ngồi trên cửa sổ. Anh vòng qua nhà thờ, đi vào một khu vườn, kéo cửa và gây ra một tiếng động nhỏ.
Ông già không nghe thấy.
Vài phút sau, tiếng cười của Omar và ông già Joseph đã vang lên. Sau đó họ đi một vòng quanh đồng cỏ, chia sẻ với nhau bữa ăn. Tình yêu của Annette đã hoàn tất phần còn lại.
Được thuyết phục rằng trái tim của Đức chúa trời đủ chỗ cho tất cả các con tin trên đời, cả trong quá khứ, hiện tại và tương lai, ngay cả những người thuộc tầng lớp như mình, Joseph có nhiệm vụ chiến thắng những người xung quanh, rồi cả cộng đồng.
Là khách mời ít lâu sau đám cưới, Lysia tự khen ngợi vì đã là “kẻ xúi giục” cho một “sự việc hạnh phúc”.
- Một ví dụ đẹp đẽ về việc chung sống cùng nhau!
Đó là vào năm 1973, hôm trước xảy ra vụ nổ.
Omar-Jo được sinh ra ba năm sau, trên một mảnh đất đã bị chia cắt, tàn phá.
Dường như đối với tất cả dân chúng tình trạng chiến tranh và căng thẳng này không thể kéo dài.