Chương 32

Maxime đã tìm được những chỉ dẫn về món quà mà ông định tặng cho Omar-Jo. Ông cùng cậu đã xin gặp một bác sỹ tốt nhất.
Một buổi chiều mưa, họ đi xe buýt đến. Suốt cả chặng đường, Maxime mỉm cười với vẻ sung sướng.
ở chỗ dừng, có một đám đông chen chúc. Một tay đặt trên thanh vịn không giữ nổi thân người, Omar-Jo trượt trên bậc cầu thang và ngã xuống vỉa hè. Maxime giúp cậu đứng dậy, và phủi bụi quần áo.
- Cậu thấy không, sau khi lắp tay giả, điều này sẽ không xảy ra nữa. Cậu sẽ là một cậu bé bình thường.
- Cháu vẫn là một đứa trẻ bình thường, Omar-Jo vặn lại và tự đứng dậy.
ý thức được sự vụng về của mình, Maxime nói thật nhiều để che giấu sự bối rối trên suốt chặng đường đến phòng khám.
Ông bác sỹ nắn bóp cột sống, thử nhiều tay giả cho cậu bé. Maxime nhấn mạnh là để tìm được cái tốt nhất.
Người hộ lý đưa ra các mẫu khác nhau và các bộ phận để lắp ráp. Anh ta nói nhiều về tính năng của nó, về sự tiện lợi và ưu điểm của nó, và bảo rằng nó có màu hệt như màu da người.
- Người ta nhầm, có phải không?
Mỏm cụt ở tay của đứa trẻ lộ ra, những cử động của cánh tay làm người chủ cửa hàng cảm thấy ngại ngần. Ông muốn Omar-Jo được lành lặn nhanh nhất có thể được, để cái tay giả sẽ nhân đôi sự khéo léo của cậu, và rồi sau đó mọi người sẽ không nói về chuyện đó nữa.
- Khi nào thì xong ạ? Ông hỏi.
- Chúng tôi sẽ đo, trong ba tuần nữa các bạn đến lấy về. Cậu bé ơi, rồi cậu sẽ thấy và sẽ thỏa mãn. Khi cậu mặc áo vào sẽ không ai nhìn thấy gì cả.
- Tôi không muốn!
Không giải thích, giọng nói của Omar-Jo vang lên trong phòng khám.
Tiếp theo đó là sự im lặng hóa đá.
Lần này, hướng cái nhìn về phía ông chủ cửa hàng, đứa trẻ nhắc lại:
- Thứ lỗi cho cháu, chú Maxime! Nhưng cháu không muốn cái đó.
Họ nhanh chóng rời khỏi phòng khám. Bị tác động mạnh do phản ứng của đứa trẻ, ông thầy thuốc từ chối nhận tiền công khám bệnh.
Bằng tất cả bản thể, Omar-Jo từ chối bộ phận cơ thể giả sẽ được ghép vào người cậu, vào mỏm cụt nhưng vẫn rất sống động ở cánh tay của cậu.
Đứa trẻ dần dần quen với cái mỏm cụt. Ngay cả những đường khâu cũng đã trở thành một phần của cậu.
Cậu cảm giác rằng hình ảnh về cánh tay thật vẫn tiếp tục tồn tại và nó còn thật hơn, không thể thay thế bằng cánh tay giả. Bộ phận ấy, mà đôi lúc cậu quên đi để sống và cử động dễ dàng hơn đồng thời cũng lại cần sự hiện diện của nó. Người ta không thể đổi một cánh tay, cũng như phản bội hình ảnh nó. Sự thiếu vắng nó gợi lên mọi sự thiếu vắng khác, tất cả những cái chết, vết đau khác.
ít lâu nay, sự yên bình dường như đã trở lại. Nhưng ai có thể biết được liệu quả lựu đạn mang theo những sự điên rồ của con người lại không phát nổ một lần nữa?
Và dẫu sao thì cậu cũng cần phải sống. Sống bằng cách giữ gìn những mối liên hệ và niềm hy vọng.
- Chú không giận đấy chứ? Cậu hỏi Maxime trên đường về nhà.
- Cậu đã làm đúng, Omar-Jo! Cậu vẫn là cậu, là duy nhất, và không gì có thể thay thế được!
Nắm tay nhau, họ cùng đi tản bộ về nhà như họ vẫn thường thích làm thế. Đi theo một con đường không định trước, xuyên qua những con phố nhỏ lạ lẫm.
Một giờ sau, cách quảng trường Saint-Jacques vài mét, họ nhận ra cửa hàng vui chơi của họ.