Dịch giả: Mộng Bình Sơn
hồi thứ hai mươi bốn
Họ Dương nổi giận nơi soái phủ
Chàng Địch kể công tại trướng tiền

Bấy giờ Dương Thanh và Phạm Trọng Yêm nghe Địch Thanh kể lại đầu đuôi câu chuyện thì kinh hãi nói:
- Nếu chinh y bị mất thì tánh mạng ngài không còn.
Địch Thanh nói:
- Tuy ngày nay mất hết chinh y, nhưng tôi sẽ đòi lại được, mà dẫu có đòi không được thì cũng không đến nỗi chết, vì tôi đã lập được công rất lớn.
Phạm Trọng Yêm hỏi:
- Ngài có công gì mà có thể chuộc được tội ấy?
Địch Thanh nói:
- Hôm qua tôi giết được Táng Thiên vương Tử Nha Xai, vậy công ấy không thể chuộc tội được hay sao?
Dương Thanh hỏi:
- Vậy ngài có chi làm bằng cớ không?
Địch Thanh nói:
- Sao lại không. Cả hai thủ của của hai tên ấy tôi đã giao cho Tiêu Đình Quý đem về trước. Chẳng lẽ đến bây giờ mà chưa về hay sao?
Phạm Trọng Yêm nghe nói liền quay lại nói với Dương Thanh:
- Lạ thật! Sao thủ cấp nào mà Lý Thành đem dâng nó, còn thủ nào mà Địch khâm sai giao cho Tiêu Đình Quý đem về. Việc này tôi rất hồ nghi. Song Tiêu Đình Quý chưa về thì không biết sự thực ra sao. Còn việc chinh y đây chúng ta phải lập kế mà nói cho Dương nguyên soái đình lại chờ Tiêu Đình Quý về rồi xét cho rõ ràng. Nếu chúng ta vào mà nói chinh y bị mất rồi thì Dương nguyên soái vốn có tính nóng ắt hối quân bắt chém Địch Thanh lập tức.
Dương Thanh nói:
- Vậy chúng ta vào mà nói dối rằng chinh y có rồi, đặng cho mọi việc an ổn, chờ Tiêu Đình Quý về sẽ hay.
Bàn tính xong, hai người dắt vào ra mắt Dương nguyên soái, đồng thời dắt Địch Thanh cùng đi.
Dương nguyên soái hỏi:
- Vậy chớ chinh y đủ số chưa?
Duơng Thanh nói:
- Chinh y đã đủ số rồi.
Dương nguyên soái hỏi Địch Thanh:
- Trong tờ phê văn có nói phó giải quan là Thạch Ngọc, sao không thấy Thạch Ngọc đến đây?
Địch Thanh liền thuật hết các việc Thạch Ngọc bị yêu quái bắt nơi quán dịch tại huyện Nhơn An cho nguyên soái nghe.
Dương nguyên soái hỏi:
- Vậy trong tờ kỳ một tháng, lịnh thiên tử cho thêm năm ngày, sao còn trễ như vậy.
Vì mấy ngày tuyết xuống lạnh lẽo quân sĩ không đi được nên mới trễ, xin nguyên soái rộng dung cho tôi nhờ.
Dương nguyên soái liền kêu Mạnh Đinh Quốc bảo ra phát chinh y cho quân sĩ, kẻo lâu ngày lạnh lẽo.
Địch Thanh nghe nói liền thưa:
- Xin nguyên soái hãy để chậm lại.
Dương nguyên soái hỏi:
- Tại sao vậy?
Địch Thanh thưa:
- Chinh y mất hết rồi còn chi đâu mà phát.
Dương nguyên soái hỏi:
- Sao lại mất đi, mất lúc nào?
Địch Thanh thuật lại chuyện mất chinh y tại Ma Bàng sơn cho nguyên soái nghe.
Dương nguyên soái nổi nóng vỗ ghế hét:
- Chinh y là vật quan trọng, sao ngươi sơ suất để đến nỗi bị chúng cướp mất, ấy là tội khi quân.
Nói rồi kêu quân sĩ bắt Địch Thanh cởi hết áo mão rồi dẫn đi.
Địch Thanh nói lớn:
- Tuy là chinh y bị mất hết, song tôi đã lập được công lớn lẽ nào không chuộc được tội.
Phạm Trọng Yêm thấy vậy thưa:
- Địch khâm sai xưng rằng đã lập được công lớn, vậy nguyên soái phải hỏi lại cho rõ ràng rồi mới chém.
Nguyên soái nói:
- Công gì mà trừ được tội này?
Địch Thanh nói lớn:
- Việc mất chinh y đây không phải một mình tôi có tội, mà cả nguyên soái cũng có tội nữa.
Dương nguyên soái nghe nói vỗ ghế hỏi:
- Ngươi là mất chinh y  mà lại đổ tội cho ta hay sao?
Địch Thanh nói:
- Vả Ma Bàng sơn cách tam Quan không đầy hai trăm dặm mà nguyên soái là người có trách nhiệm trấn giữ lại dung cho loài cường đạo ở trong địa phận mình, đến nỗi nó cướp đoạt chinh y của triều đình, ấy không phải là nguyên soái không làm tròn bổn phận của mình không?
Dương nguyên soái nghe Địch Thanh nói như vậy thì nghĩ thầm:
- Lời Địch Thanh nói có lý, nếu lấy lẽ ra thì ta cũng phải chịu chung trách nhiệm.
Nghĩ như vậy nguyên soái nói:
- Khi nãy ngươi nói đã lập công lớn để xin chuộc tội, vậy thì đó là công gì?
Địch Thanh nói:
- Đó là công trận chớ công gì.
Dương nguyên soái hỏi:
- Công trận gì ở đâu?
 Địch Thanh nói:
- Vậy chớ giết được Táng Thiên vương và Tử Nha Xai không phải là công trận hay sao?
Dương nguyên soái nói:
-Táng Thiên vương Tử Nha Xai thì hai cha con Lý Thành đã giết chết rồi, còn đâu nữa mà ngươi giết? Chính cha con Lý Thành đã đem thủ cấp hai người ấy nạp nơi đây.
Địch Thanh nói:
- Hai cái thủ cấp ấy tôi đã giao cho Tiêu Đình Quý đem về nạp sao lại bảo là của cha con Lý Thành?
Dương nguyên soái nghe nói trong lòng sanh nghi, hỏi chư tướng:
- Tiêu Đình Quý ta sai đi đón chinh y đến bây giờ đã!!!9180_26.htm!!! Đã xem 198150 lần.