Dịch giả: Nguyễn Mạnh Sơn
Chương XXVI
Lời thỉnh cầu của Nha Phong

    
ừa mới thu dọn đống tài liệu chuẩn bị tan ca thì chuông điện thoại vang lên, tôi vội nghe điện.
Không ngờ đó là điện thoại của Nhu Phong, cô ấy cười vui vẻ nói: “Chủ tịch Tô, em mới nhận một nhiệm vụ, anh có thể giúp em được không, nếu anh không giúp em thì em tiêu luôn đó!”, luôn đi thẳng vào chủ đề chính, chỉ là giọng điệu lần này không dè dặt mà có chút làm nũng.
Tôi cười nói: “ CÓ chuyện gì vậy? Nghe em nói có vẻ nghiêm trọng nhỉ, nhưng cũng phải xem anh có khả năng giúp em không đã chứ. Nếu anh không giúp được, em có thể tìm Phương Minh, dựa vào quan hệ của em và Lâm Yến, chỉ cần đúng nguyên tắc, Phương Minh nhất định sẽ vui vẻ giúp đỡ em ngay”.
Nhu Phong bực tức: “Nếu Phương Minh có thể giúp được, em đã trực tiếp tìm Phương Minh rồi, nhưng chuyện nyaf,ngoài anh ra, không ai giúp được”.
“Phương Minh là Chủ tịch thành phố mà còn không giúp được, vậy mà anh lại làm được sao?”
“Lại bôi bác bản thân rồi, các anh không giống nhau, Phương Minh cũng chẳng phải là chìa khóa vạn năng, không phải chuyện gì anh ấy cũng có thể giúp”.
Xem ra tôi không hỏi, cô ấy sẽ còn tiếp tục vòng vo nữa, tôi vội đầu hàng: “Thôi được thôi được, em mãi chưa nói, anh bắt đầu thây lo lắng rồi đấy, đừng có bảo anh đoán là chuyện gì đấy nhé?”.
Tiếng cười vui vẻ của Nhu Phong từ đầu dây bên kia truyền tới, cô ấy nói: “Anh Nam Bính, em từng nói với anh, em là phóng viên của báo thành phố nhỉ?”
“Ừ, em có nói, chẳng lẽ đại phóng viên muốn mượn xã Tú Phong chúng tôi để tổ chức đại hội phóng viên hả, ha ha, nếu đúng là như thế, cũng có thể cân nhắc”, tôi nói đùa.
“Được rồi, em chẳng qua chỉ là kiêm chức mà thôi, muốn mở đại hội phóng viên, hình như cũng không phải do phóng viên như em mở, em lại không phải phóng viên chuyên nghiệp. Thêm nữa, ai mà không biết Chủ tịch Tô làm việc có nguyên tắc, mượn hội trường xã Tú Phong cũng không phải là việc nhỏ. Chuyện của em, chỉ cần một mình anh giúp là được!”.
Tôi ngồi trở lại ghế, đổi tay cầm điện thoai, cười nói: “Thế thì anh không thể không giúp rồi!”.
“Ha ha, anh từng nói chúng ta là bạn mà, em nghĩ anh hất định sẽ giúp em! Là thế này, trên báo của thánh phố muốn mở them một chuyên mục mới – Câu chuyện các nhân vật. Những phóng viên chúng em kiêm chức và chuyên nghiệp, mỗi người đều phải tìm ra nhân vật tiêu biểu, phỏng vấn những cán bộ có nhiều thành tích trong công tác. Em nghĩ, chẳng cần tìm đâu xa, gần ngay trước mắt, anh rất được lòng dư luận, lại có nhiều công trạng, cho nên muốn mượn dung Chủ tịch Tô khoảng nửa tiếng.”
“Đợi chút, tiêu biểu gì, có nhiều thành tích trong công tác á, anh nghĩ anh không đủ điều kiện đâu”, tôi nói, “Nhu Phong, em cần viết, chi bằng em viết về Phương Minh đi, anh không muốn xuất đầu lộ diện trước dư luận đâu”.
Nhu Phong ở đầu dây bên kia cao giọng nói: “Anh Nam Bính, chẳng phải vưa fbaro bạn bè phải giúp đỡ nhau sao? Vả lại, anh không cần khiêm tốn thế, em đã sớm nghe anh rể với chị gái kể rồi, ai mà không biết lúc Chủ tịch Tô chưa đến xã Tú Phong, thu nhập bình quân của dân trong xã chưa đến sáu trăm tệ, mới có mấy năm, bây giờ đã hai ba ngàn tệ rồi, vả lại anh làm việc có nguyên tắc, việc gì cũng nghĩ đến lợi ích của nhân dân. Điển hình như vậy mà không khai quật thì khai quật ai bây giờ! Làm phóng viên, dù chỉ là kiêm chức, nhưng sự mẫn cảm đối với nghề cũng có, em làm sao có thể tùy tiện đưa đại một cán bộ nào đó lên báo được. Phương Minh tuy cũng rất tốt, nhưng mới đến đây chưa lâu, vả lại người ta là Chủ tịch thành phố, em không muốn người khác cho rẳng em nịnh nọt Chủ tịch thành phố”.
Tôi khẽ thở dài: “Đều là việc anh nên làm, hơn nữa anh đâu có cao thượng như em nghĩ, cũng chẳng hay ho như em nói, việc này hay là thôi đi!”, mặc dù bây giờ tôi cũng có một chút thành tích trong công việc, nhưng trước nay chưa bao giờ nghĩ đến việc mưu cầu danh lợi cho bản thâ, chỉ là tôi muốn hoàn thành tâm nguyện hồi nhỏ mà thôi, giấc mộng đó tuy xa xôi khó nắm bắt, nhưng từ trước đến nay không hề thay đổi. Tôi không muốn nhận cuộc phỏng vấn của cô ấy, là vì tôi không muốn cao giọng khoe khoang, không muốn nối tiếng, lại nữa, tôi không muốn nhớ lại chuyện cũ, không muốn để trái tim mình đau một lần nữa.
Giọng Nhu Phong trong điện thoại rất khổ não: “Nam Bính, anh có thể giúp em mà, anh không thể giương mắt nhìn em không hoàn thành công việc được giao thế chứ. Việc này tuy chỉ là kiêm chức nhưng em rất quý trọng nó”.
Tôi nói: “Nhu Phong, chuyện này, không phải anh không muốn giúp em…”.
Nhu Phong nói giọng tủi thân: “Anh Nam Bính, anh muốn em phải đến tận nơi để cầu cạnh anh sao! Em đã quyết rồi, nhất định phải là anh, nếu anh không đồng ý, em cũng không tìm người khác nữa!”
“Nhu Phong, xin lỗi!”
“Đừng nói xin lỗi với em, Nam Bính, em nghe Phương Minh nói, anh từ chối lời mời của anh ấy, một lòng một dạ cố gắng đưa xã Tú Phong tiến lên, em biết anh không vì danh hay vì lợi, nhưng em là phóng viên, trách nhiệm của em là phải đưa những chuyện như vậy lên báo. Tuy anh chẳng phải quan to, nhưng hiện nay những người như anh vô cùng ít ỏi”.
“Thôi được, em đội cho anh cái mũ to như thế, ha ha, vậy anh không thể không đồng ý rồi”.
“Cũng không hẳn, Nam Bính, bây giờ anh cũng tan làm rồi, em không nói nhiều nưa, ngày mai em sé đến tìm anh, giờ em cũng tan ca đây! Bye bye”.
Tôi còn đang định nói thì đã nghe thấy tiếng “tút tút” từ đầu bên kia. Tôi thở dài một tiếng, buông điện thoại xuống, ngồi dựa vào ghế rồi từ từ lấy ra một điếu thuốc. Chìm trong màn khói thuốc vấn vít, mạch suy nghĩ của tôi trở nên hổn loạn.
Sauk hi từ chỗ Phương Minh trở về, trong đầu tôi lúc nào cũng lờ mờ hiện lên cảnh tượng Tiểu Nghiên đứng một mình dưới gốc liễu, nói vẻ lãnh đạm mà rành rọt: “Nam Bính, anh thật ngây thơ. Có thể chúng ra chẳng có gì, nhưng anh phải biết, ở nông thôn dù là giáo dục hay kinh tế đầu chẳng thể bằng thành thị, chúng ta dù không nghĩ cho bản thân mình, lẽ nào chúng ta cũng không nghĩ cho con cái sau này sao?”
Kinh tế ở nông thôn lạc hậu cho nên lựa chọn của Tiểu Nghiên cũng không có gì đáng trách, tôi không thể mang lại cho Tiểu Nghiên hạnh phúc mà cô ấy muốn, vì thế, tôi cũng chẳng có tư cách gì để xem thường hay coi khinh cô ấy, huống hồ hình ảnh cô ấy lúc nào cũng ẩn hiện trong tâm tưởng, giống như một nốt nhọt đỏ chót trước ngực, thỉnh thoảng lại cộm lên khiến trái tim đau đớn. Tôi không hiểu suy nghĩ của phụ nữ, hoặc giả là do tôi không thể hiểu được trong đời người ái tình chiếm vị trí quan trọng như thế nào. Có lẽ giá trị của mỗi con người không giống nhau, cho nên lựa chọn cũng khác nhau.
Bởi vậy Tiêu Nghiên mới nói: “Tình yêu là một thứ xa xỉ, cần phải có một chiếc túi để bảo quản, nếu ngày ngày bị quấy nhiễu bới củi, gạo, dầu, muối, tương, giấm, trà, thuốc, thì còn tâm trạng đâu mà thưởng thức hương vị ngọt ngào của tình yêu nữa chứ, rồi sẽ đến lúc hai người chán nản không còn hứng thú nữa, thì chi bằng bây giờ chia tay, chí ít còn lưu giữ lại được chút ký ức tươi đẹp nào đó”.
Chỉ có điều, ký ức này có lẽ cũng chẳng đẹp đẽ. Nếu là ký ức ngọt ngào tại sao mỗi lần nghĩ đến nó tôi lại cảm thấy đau như cấu xé trái tim như thế.
Cõ lẽ bây giờ cũng không cần phải nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa, là tôi không muốn buông bỏ đấy thôi, tôi bật cười tự chế giễu bản thân. Mỗi khi rảnh rỗi liệu Tiểu Nghiên có nhớ đến tôi không? Cô ấy lựa chọn như thế liệu có được hạnh phúc không? Dù thế nào đi chăng nữa tôi cũng không sao hiểu rõ được chuyện này, cho nên tôi quyết định sống chết với xã Tú Phong, dốc toàn bộ sức lực cảu mình, hy vọng sẽ xây dựng xã Tú Phong ngày càng hiện đại, tiên tiến, phát triển. Tôi mong rằng dựa vào sức của chính mình sẽ dần rút ngắn khoảng cách giữa nông thôn và thành thị. Thực ra, suy nghĩ này thật nực cười và có phần ấu trĩ, dù sao đó cũng không phải là chuyện cứ muốn là làm được, có bỏ công sức nửa đời còn lại cũng chưa chắc có thể đạt được mục tiêu ấy. Nhưng tôi vẫn giống như một con ma, cứ thế mà làm, không hối hận, không từ bỏ.
Dụi điếu thuốc, tôi đứng dậy. Bước ra khỏi phòng, sắc trời còn sang, gió giữa thu thổi vào người lành lạnh. Tôi dắt xe máy ra, rồi ngồi lên, tôi còn rất nhiều việc muốn làm, lúc nào cũng chìm đắm vào ký ức xa xôi không phải là tính cách của tôi.
Tiếng động cơ vang lên, khói mù đen kịt phun ra từ ống xả phía sau, tôi rời đi.
Tôi muốn đến một nơi, chính là thôn Thanh Thủy.
Hoàng hôn chiều thu, ánh tà dương hồng đổ dài nơi cuối trời, lá vàng rơi lác đác hai bên đường, cảnh vật có chút nặng nề, lại thê lương. Đúng màu thu hoạnh nên lúa đã được gặt gần hết, lúa gặt xong chỗ thì rải trên bờ ruộng, chỗ thì đánh đống giữa đồng, đợi ánh nắng màu thu chiếu khô bớt, rồi mọi người cùng gánh về. Loáng một cía trên ruộng chỉ còn lại rơm vàng óng khắp nơi. Phía xa xa là luống rau cái khẽ đung đưa trong gió.
Tôi điều chỉnh tốc độ xe, vững vàng chạy về phía trước, phong cảnh trên đường lúc gần lúc xa, khiến trong lòng cũng có chút bùi ngùi. Lại một màu thu nữa, một năm nữa lại sắp đi qua.
Tiểu Nghiên, anh và em đã chia tay tròn bốn năm rồi. Em ở lại thành phố cũng đã bốn năm, nếu trở về nhà, nhìn thấy xã Tú Phong như hiện nay, không biết cảm tưởng của em sẽ ra sao? Bốn năm một cuộc vể dâu, con của em chắc cũng đã có thể gọi anh là chú rồi nhỉ? Trước đây khoảng cách giữa chúng ra gần nhau là thế, vậy mà bây giờ lại càng ngày càng xa, khoảng cách giữa thành thị và nông thôn, thật đnág sợ như vậy sao?
Bây giờ nghĩ lại, tuy vẫn cảm thấy đau lòng nhưng cũng không còn quá chán chường như trước nữa, mọi lời thế khắc cốt ghi tâm rồi cũng dần phai nhạt! Tôi chỉ muốn trở về cuộc sống bình thường như trước đây, sau đó, sẽ sống hạnh phúc bình dị với Tử Nguyệt. Tôi tin, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc. Bây giờ, điều tôi phải làm là cởi bỏ tất cả những mộng mị ma quái đeo bám tôi trước giờ.
Trương Thanh Dương, hôm nay, tôi có thể biết thêm điều gì từ chỗ ông không đây?