Dịch giả: Nguyễn Mạnh Sơn
Chương XXXVIII
MÊ ĐẮM

    
ầu óc tôi lúc này là một khoảng trống rỗng, hoản loạn, mọi suy nghĩ không thể khống chế được, nó cứ đan xen, vờn qua vờn lại khiến tôi không tài nào suy nghĩ được gì. Tôi sững sốt nhìn Trương Thanh Dương, chẳng còn biết mình đang nghĩ gì, cũng chẳng biết nên nói gì.
Trương Thanh Dương từ từ đưa tẩu thuốc lên miệng, rít một hơi thật sâu, làn khói mù mịt được nhả ra quấn quýt lấy khuôn mặt xanh xao, nhợt nhạt của ông, giọng khàn khàn ông bắt đầu kể chuyện của Tiểu Nghiên: “Từ khi học tiểu học Tiểu Nghiên đã rất chuyên cần, gia cảnh nghèo khó, khi ấy tôi và mẹ nó chăm chỉ làm ăn nhưng thu nhập hằng năm chưa được hai trăm tệ, cố thắt lưng buộc bụng để dành tiền cho con đi học. Nó thông minh lắm, học hành giỏi giang nên thi đỗ đại học, tướng mạo cũng xinh xắn, đáng yêu. Những tưởng con gái sắp hết khổ, ai ngờ khi Tiểu Nghiên sắp tốt nghiệp, đi kiểm tra sức khỏe thì phát hiện ra mình bị máu trắng, nên nó quyết định thôi học về nhà. Lúc mới về nhà, ngày nào nó cũng khóa cửa ngồi khóc một mình trong phòng. Tôi và mẹ nó biết số con gái mình khổ. Không dễ gì mà thi được vào đại học, vậy mà lúc kiểm tra sức khỏe lại bị mắc căn bệnh chết người đó. Bệnh không thể chữa được, mà Tiểu Nghiên cũng không muốn chữa. Tôi và mẹ nó cũng chẳng còn cách nào, chỉ biết làm những món ăn mà con gái thích ăn nhất, đưa con đi chơi để nó có thể vui vẻ. Tiểu Nghiên chẳng đòi hỏi gì ở chúng tôi, ngày nào cũng lấy báo tuyên truyền của xã về đọc, lúc đó tôi không biết tại sao, bây giờ mới rõ, trên báo tuyên truyền có hình và bài viết của cậu. Tiểu Nghiên sớm đã biết sau khi tốt nghiệp cậu được phân công công tác đến xã chúng tôi...”.
“Bức ảnh nó chụp chung với cậu, tôi tìm thấy ở dưới gối của nó, nghe bà nhà tôi bảo, mỗi đêm trước khi đi ngủ nó đều lấy bức ảnh đó ra ngắm, bà ấy cũng kể hối học đại học nó có bạn trai. Hôm tôi đến xã xin giấy phép xây dựng nhà, vừa nhìn thấy cậu tôi liền nghĩ, lẽ nào bạn trai hồi đại học của Tiểu Nghiên lại chính là cậu, không ngờ, không ngờ lại đúng vậy...”.
Nói đến đây, sắc mặt Trương Thanh Dương đã trở nên vô cùng u tối, ảm đạm tựa sắc hoàng hôn. Như bị vô số nhát dao đâm vào tim, cuối cùng tôi đã hiểu, tại sao cô ấy lại cự tuyệt tôi, hóa ra, cô ấy không hề quay lưng lại với tình yêu của chúng tôi ; hóa ra cô ấy không hề sống trong thành phố ; hóa ra cô ấy đã sớm biết bệnh tình của mình nghiêm trọng, cho nên đã dùng những lời lẽ tuyệt tình như thế để làm giảm bớt sự tổn thương trong lòng tôi, cam lòng một mình chịu đau khổ. Nhưng, cô ấy đã nhẫn tâm giấu tôi, để tôi ngày đó chịu tổn thương giày vò, ngậm đắng nuốt cay còn bây giờ sau khi biết được chân tướng sự việc lại phải chịu đựng nỗi đau tràn ngập tâm can thế này. Tiểu Nghiên, yêu là phải cùng nhau cảm thông chia sẽ tất cả những muộn phiền, lo lắng. Không ngờ em lại tự mình chịu đựng, lại để anh điềm nhiên trách mắng em như thế. Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên...
Nước mắt tôi tuôn như mưa.
Trong phòng của Tiểu Nghiên, chỉ có một chiếc giường và một cái bàn, vô cùng đơn giản nhưng rất sạch sẽ, thím Trương nhìn tôi, ánh mắt mang vẻ đau thương, u buồn, trầm lặng, từ khuôn mặt của thím cơ hồ bóng hình Tiểu Nghiên hiện ra trước mắt tôi.
Tiểu Nghiên, sao em lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại giấu anh chịu khổ một mình, để anh lúc nào cũng oán hận, để anh phải sống trong đau đớn từng đó năm trời, hóa ra em không phải như vậy, hóa ra em lại nặng lòng với anh như thế, tại sao đến giờ anh mới biết. Tiểu Nghiên, ở thế giới bên kia, em cô đơn, lẻ loi lắm phải không? Em đang phải kìm nén nỗi đau của mình phải không? Tại sao ngay từ đầu em không nói sự thật cho anh biết? Chí ít, đến ngày em phải lìa xa thế gian này, anh vẫn có thể ở bên cạnh em. Tiểu Nghiên...
Trên bàn có mấy cuốn sách, được xếp chồng lên nhau rất ngăn nắp, bàn tay tôi run rẫy sờ lên chúng. Ba năm trước, Tiểu Nghiên cũng yêu quý chúng như vậy, rồi cô ấy nhẹ nhàng mở ra, là chúng đã bầu bạn với em, cùng em trải qua những ngày khó khăn đó, phải không? Phải không?
Chợt một cuốn nhật ký dày đập vào mắt, tôi nhẹ nhàng mở ra, chỉ mới nhìn mà nước mắt không kiềm chế được không ngưng tuôn ra, bìa sách chi chít những chữ là chữ, chữ to chữ nhỏ, chữ đậm chữ nhạt, chứ ngay ngắn, xiêu vẹo, trùng trùng điệp điệp lặp lại hai từ “Nam Bính”. Tiểu Nghiên, quãng thời gian cô đơn em luôn nhớ đến anh, vậy mà lúc đó anh lại đang oán trách em, cái tên đó đã an ủi em phần nào, còn anh không thể làm được gì cho em. Tiểu Nghiên, làm sao một mình em có thể chịu đựng được đớn đau thế này, làm sao một mình em nhẫn nhục chịu được nỗi oan tày đình này? Anh và em, gần nhau trong gang tấc mà xa tựa chân trời.
Tôi rum rẫy nói: “Chú Trương, cuốn nhật ký này, cháu có thể cầm đi được không?”.
Trương Thanh Dương gật đầu: “Cuốn nhật ký này, cậu cầm được”, ông khẽ thở dài, “Nếu trên thế gian này đúng là có ma quỷ, nhất định Tiểu Nghiên sẽ về thăm chúng ta...”, giọng của ông như rơi vào khoảng không vô định, không thể nắm bắt được.
Trên thế gian này, không có ma sao?
Từ nhà Trương Thanh Dươnng bước ra về, lên xe máy tôi đi thẳng về trụ sở ủy ban, lộ trình mất khoảng nửa tiếng nhưng tôi chỉ đi có mười mấy phút. Trong suy nghĩ của tôi, đoạn đường đó dù có gió lạnh ào ào thổi tôi cũng chỉ cảm thấy tê tái mà thôi.
Tôi không về thẳng phòng mình, mà dựng xe ở lán rồi đến quán ăn của Trương Vọng uống rượu. Tử Nguyệt không có ở đó, một mình tôi trong phòng, không động một cọng rau nhưng rượu đã uống hết, khi Trương Vọng mang rượu đến, đóng cửa lại rồi nhìn tôi vẻ kinh ngạc. Ba năm nay, tôi chưa bao giờ uống rượu như lúc này, chưa từng mượn rượu để giải tỏa những bức bối trong lòng. Nhưng, hôm nay, có vẻ rượu chẳng thể làm giảm nỗi đau trong lòng. Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên, anh hối hận lắm, khi ấy, tại sao anh lại dễ dàng tin em như thế, anh luôn cho rằng em vì ham chuộng hư vinh, anh thật ngốc, ở bên em lâu như vậy lại không hề hiểu em, không tin em, anh không xứng đáng, không xứng với tình yêu của em. Tiểu Nghiên, những ngày cuối cùng của em, anh vốn có thể ở bên để cùng em vượt qua, nhưng vì lòng đố kỵ, vì sự nhỏ nhen, vì anh không hiểu và không tin tưởng em, anh không những không ở bên em, ngược lại còn âm thầm làm tổn thương em. Em chỉ có thể một mình ngậm đắng nuốt cay, nuốt nước mắt vào trong lòng, lẻ loi mà ra đi. Tiểu Nghiên, tha thứ cho anh, tha thứ cho sự cố chấp của anh, tha thứ cho sự hẹp hòi của anh, tất cả đều là lỗi của anh...
Về đến phòng nghỉ, tôi liền mở cửa, loạng choạng đến bên giường, ôm chặt cuốn nhật ký trong lòng, để nỗi đau ùn ùn kéo đến tràn ngập cơ thể, từng việc, từng việc đã qua giống như những mũi dao, nhẹ nhàng nhẹ nhàng chích thẳng vào tâm can, máu đang “tí tách” tuôn ra ngoài. So với nỗi đau mà Tiểu Nghiên phải chịu đựng thì nỗi đau này có đáng gì chứ?
Khuôn mặt của Tiểu Nghiên ẩn hiện trên trần nhà nhưng khi nhìn kỹ thì lại chẳng có gì cả, tôi với chăn trùm kín đầu, nhưng bóng hình của Tiểu Nghiên tràn ngập trong tim chẳng rời đi.
Đầu như muốn nổ tung, tôi đưa hai tay ôm chặt đầu, Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên, tha lỗi cho anh, tha lỗi cho anh, anh không xứng đáng với tình yêu của em, anh luôn cho rằng mình một lòng một dạ, tình sâu nghĩa nặng với em, cho nên khi em nói với anh rằng em lựa chọn tiền tài và sự hưởng thụ, trái tim anh như bị dao đâm ; cho nên khi em quay lưng bước đi trong lòng anh đã oán hận và đau đớn vô ngần, thế nên mấy năm vừa qua anh đã nói những lời chế giễu đùa cợt em. Tình cảm của anh so với tình của em dành cho anh thật nhỏ bé không đáng gì, Tiểu Nghiên, nếu trên thế gian này có ma quỷ thì tốt biết bao, như thế, anh có thể gặp lại em, có thể được đoàn tụ với em, có thể nói với em tâm tư của anh...
Trong lúc mơ màng tôi cảm nhận được bàn tay ấm nóng sờ lên trán mình, sau đó, người ấy nhẹ nhàng cởi áo rồi đắp chăn cho tôi, động tác nhẹ nhàng, tinh tế. Bàn tay ấm áp đó chạm vào người khiến đầu tôi không còn đau nữa. Tiểu Nghiên, là em phải không? Có đúng là em không?
Tôi cố mở mắt ra để nhìn thật kỹ, trong bức màn mông lung mờ mịt, tôi thấy cửa đã đóng, một bóng hình yêu kiều xinh đẹp đang bận rộn trong phòng, dáng người uyển chuyển dịu dàng như đang khiêu vũ, bất giác tôi gọi. “Tiểu Nghiên...”.
Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi vẻ điềm nhiên, bước đến bên giường, dịu dàng nói: “Anh tỉnh rồi à!”, vừa nói vừa dùng khăn ấm cẩn thận lau mặt cho tôi. Tôi nắm chặt tay cô ấy. Nụ cười ấm áp, dịu hiền cùng đôi mắt quen thuộc, giọng nói quan tâm và động tác nhanh nhẹn như thế không phải là Tiểu Nghiên, vậy là ai?
Tiểu Nghiên, là em, là em, có phải không?
Chú Trương đã nói trên thế gian này không có ma quỷ, không đúng, ha ha, không đúng rồi, trên thế gian này có ma quỷ mà. Chú xem đi, bây giờ Tiểu Nghiên đang xuất hiện. trước mặt cháu đây này, cô ấy cảm nhận được tâm ý của cháu nên đến thăm cháu rồi.
Tiểu Nghiên, anh biết, em sẽ không tàn nhẫn lìa xa anh như thế đâu, anh biết em nhất định sẽ đến thăm anh mà. Anh biết, tình cảm của chúng ta rất sâu đậm, dù âm dương cách trở cũng không thể ngăn được chúng ta gặp lại nhau.
Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, tay vẫn cầm khăn mặt lau trán cho tôi. Tôi cố gắng kéo cô ấy ngồi xuống giường, nhào vào lòng. Tôi cúi đầu xuống, vội vã kiếm tìm bờ môi nóng bỏng của cô ấy.
Cô ấy cố vùng ra nói: “Nam Bính, anh uống say rồi!”.
Tôi say, là tôi say sao, mối tình khắc cốt ghi tâm bốn năm trời, hôm nay, người trong mộng xuất hiện trước mắt, làm sao mà tôi không say cho được? Tiểu Nghiên, bốn năm rồi, sau bốn năm rốt cuộc chúng ta có thể gặp lại nhau, sau bốn năm cuối cùng chúng ta có thể bên nhau rồi. Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên...
Tôi hôn cô ấy như vũ bão, ban đầu, cô ấy còn kháng cự, nhưng giây lát sau, cô ấy cũng bắt đầu chấp nhận nụ hôn mãnh liệt đó. Tiểu Nghiên, hôm nay, dù thế nào, anh cũng không để em đi, Tiểu Nghiên, anh cần em, anh muốn em...
Tay tôi lướt nhẹ trên làn da mịn màng mềm mại của cô ấy, từ từ kéo xuống giường, nghe thấy tiếng rên sung sướng của cô ấy, toàn thân tôi nóng rực như lửa đốt, hơi thở nóng bỏng dồn dập tỏa ra quấn quýt lấy cơ thể. Bàn tay mềm mại thon dài của cô ấy ôm chặt lấy tôi, tiếng rên như hút hồn người khác vang lên, tôi và cô ấy đã hòa làm một.
Tiểu Nghiên, qua ngày hôm nay, chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa.
Tôi nói rõ ràng từng câu, từng chữ: “Tiểu Nghiên, anh yêu em!”.
Cơ thể cô ấy bỗng cứng đờ, tôi càng ôm cô ấy chặt hơn, da thịt như dính vào nhau, thứ xúc cảm chân thực, da thịt nóng bỏng hừng hực lửa tình, niềm hạnh phúc như vỡ òa. Tôi áp gần bên tai cô ấy líu ríu, Tiểu Nghiên, Tiếu Nghiên, tình cảm bốn năm trời bị kìm nén mãi đến hôm nay được bộc phát, không thể nào kiềm chế hơn được nữa, mãnh liệt như gió táp mưa sa.