Dịch giả: Nguyễn Mạnh Sơn
Chương VI
KINH HÃI TỘT CÙNG

    
ỗng nhiên, cổ họng tôi bắt đầu thấy lạnh, cảm giác như có người đang thổi từng luồng khí băng giá vào, buốt lạnh thấu xương. Tôi xoay người đánh “vụt” một cái, đứng đối diện cửa sổ, dưới ánh trăng sáng thanh lạnh bên ngoài, tôi lờ mờ nhìn thấy một hình bóng mơ mơ hồ hồ đang ở trước cửa sổ, từ từ ngưng tụ thành hình, rồi chậm rãi đứng thẳng lên, lúc la lúc lắc nhẹ nhàng bước về phía tôi, bóng dáng mảnh khảnh, ống tay áo rộng thùng thình là là lay động theo gió, nhưng... cái bóng đó... cái bóng đó... không có đầu.
Sợ hãi rợn tóc gáy... không có đầu... là nó... chính là nó, sao nó lại đến nơi này, nó sao lại từ thôn Viễn Vọng đi đến tận nơi đây? Mắt mở tròn xoe, tôi cứ trừng trừng nhìn nó, lúc này, bên cạnh thân hình gầy gò của nó chợt xuất hiện một bóng đen, rất mơ hồ, mờ mờ ảo ảo, dáng người này sao lại giống Tiểu Vương đến vậy? Tôi không nhìn lầm đấy chứ? Là Tiểu Vương? Cậu ta chầm chậm ngẩng đầu lên, quan sát rõ ràng mọi thứ, hai con mắt lồi đang hướng ra bên ngoài, trên mặt vẫn còn vệt máu. Sau đó cậu ta nhếch mép cười với tôi, một nụ cười u ám ma quái, khủng bố đe dọa. Tiểu Vương vốn tuấn tú giỏi giang, nụ cười trên mặt lúc nào cũng như ánh mặt trời tỏa rạng, nhất định không thể xuất hiện trước cửa sổ phòng như thế này được, người này chắc chắn không phải Tiểu Vương, chắc chắn không phải Tiểu Vương! Vậy thì hắn là ai, là ai?
Đầu óc như muốn nổ tung, tôi bỗng phát hiện mình không thể suy nghĩ được điều gì, tôi không biết, không biết mình đang nhìn thấy thứ gì, hai chân mềm nhũn. Bóng hình không đầu đó lại chầm chậm chìa một ngón tay của nó ra, dưới ánh trăng thê lương ảm đạm, ngón tay đó trắng bệch kỳ dị. Một cánh tay của nó từ từ duỗi thẳng, vươn qua cửa sổ, mắt tôi trợn trừng trừng như muốn vọt ra ngoài, nhìn bàn tay đang lao đến đó, nhìn xem nó sẽ làm những gì, bàn tay trắng bệch và nhợt nhạt, cứ lạnh lùng từ từ lao dần, hướng thẳng đến trước mặt tôi, càng lúc càng gần, tim tôi đập loạn nhịp không theo quy luật cứ như muốn rớt ra ngoài, đêm khuya thanh vắng lạnh lẽo, tiếng trái tim “thình thịch thình thịch” vang lên rõ ràng như tiếng trống trận chấn động khắp nơi. Cơ thể nó không hề động đậy, không hiểu tại sao cánh tay nó cứ dài ra như thế. Tôi cũng chẳng biết dũng khí của tôi khi đó biến đâu mất, ngay cả một bước cũng chẳng lùi lại, tôi chỉ có thể nhìn thấy cánh tay đó và chẳng dám có bất cứ hành động nào.
Đột nhiên, cánh tay đó dũng mãnh lao đến tóm lấy tôi, tôi sợ hãi vội lùi lại một bước, rồi chân như vướng phải thứ gì đó ngã nhào xuống nền nhà...
Tôi giật mình tỉnh giấc, bên ngoài song cửa sổ, ánh trăng vẫn sáng trong lạnh lẽo, rèm cửa sổ bị gió thổi vẫn tiếp tục lay động, nhưng không có bóng hình, không có cánh tay, không có, không có, không có bất cứ thứ gì cả.
Trống ngực đập thình thình, mồ hôi túa ra thấm ướt cả giường, cơ thể vẫn đang run lên vì sợ hãi, đưa tay lên lau mồ hôi trán, những giọt mồ hôi túa ra ướt đẫm, lòng bàn tay lạnh buốt, cả tay chân đều mềm tựa bún như người vừa bị bệnh nặng mới ốm dậy. Ánh mắt quét qua bàn, trên bàn trống không, tôi nhớ rõ ràng trước khi đi ngủ đống giấy tờ còn trải khắp ở trên đấy.
Mạch suy nghĩ chợt dừng lại, mọi thứ trong đầu giờ trở nên trống rỗng vô định.
Một giấc mộng thật đáng sợ, nhưng cũng vô cùng chân thật khiến tôi không phân biệt nỗi đâu là thực đâu là ảo.
“Tách” một tiếng, căn phòng lập tức sáng choang như ban ngày, trong ánh sáng ấy tôi mới cảm giác mọi thứ chân thực hơn một chút, tôi thở một hơi dài, mọi suy nghĩ của ban ngày, về đêm lại trở thành mộng mị sao?
Tôi ngồi dậy, với tay mở ngăn kéo bàn bên cạnh giường, lấy một gói trà từ trong đó ra, pha một cốc. Hơi nóng mờ mờ bốc mang theo hương trà dần dần lan tỏa, trà này là đặc sản của xã Tú Phong, cha mẹ Trường Hà nhận thầu cả một trang trại chè nên trà mà chúng tôi uống đều do Trường Hà mang đến. Loại trà này thuộc vào hàng cực phẩm, hương thơm thanh thoát nức mũi. Tôi có thói quen khi không ngủ được hoặc giờ nghỉ giải lao buổi trưa sẽ uống một tách trà, từ tù thưởng thức hương vị, trà có thể khiến tinh thần ổn định trở lại, suy nghĩ sáng suốt.
Nhấp một ngụm trà, cảm nhận hương vị dịu nhẹ, tôi nghĩ lại một lượt mọi thứ xảy ra lúc trước và sau giấc mộng, tuy thực sự đáng sợ nhưng rốt cuộc cũng chỉ là mộng mị mà thôi.
Tôi gõ gõ trán, nghĩ đến hai ngày vừa rồi vì dành nhiều tâm sức cho công tác mở rộng của thôn Thanh Tuyền, tổn hại không ít trí lực, mệt mỏi vô cùng, lại thêm những thứ nhìn thấy vào mấy ngày trước cứ bám riết lấy chẳng thể nào tách nó ra được cho nên tự nhiên mang cả nó vào giấc mơ. Có lẽ tôi nên để bản thân được giải tỏa mọi áp lực.
Căn cứ theo kế hoạch đã định từ trước hôm nay ngày thứ Bảy, tôi, Tiểu Vương, Trường Hà, Trương Viễn Dương cùng đi khảo sát thực địa tại thôn Thanh Tuyền một chuyến, sau đó sẽ có những sửa chữa, bổ sung để kế hoạch trước đó được hoàn chỉnh. Nhưng Tiểu Vương nhất định không đi, nói rằng hôm nay có việc bận nên không đi được, bộ dạng của Trường Hà cùng uể oải, chẳng có khí thế gì hết. Tôi nghĩ một lát, cũng không nhất thiết phải vội vàng như núi lở đến nơi như thế, tiến hỗ trợ của cấp trên nhanh nhất cũng phải bốn ngày nữa mới đến được, chúng tôi cũng đã lập ra kế hoạch sơ bộ ban đầu, chỉ cần sửa đôi chút, về cơ bản là không có vấn đề gì lớn lắm. Tiểu Vương, Trường Hà, Trương Viễn Dương mấy ngày nay cũng đã rất vất vả, đặc biệt là Tiểu Vương và Trường Hà, lại thêm sự lo lắng vẫn còn trong đầu. Thứ Bảy là ngày nghỉ cũng nên để cho họ nghỉ ngơi một chút.
Trở về nhà nghỉ, tôi đứng trước cửa sổ, cảnh tượng trong giấc mộng đêm qua lại như đang quay trở về trước mặt, tôi nghĩ có lẽ tâm trạng mình đang mệt mỏi, cần phải đi ngũ một chút mới được. Vậy mà lại nghĩ đến giấc mơ kỳ quái đó.
Buổi trưa đi ăn, Trương Vọng bận tối mắt tối mũi, cứ lăn qua lăn lại như con quay, đứng ở giữa nhà ăn và nhà bếp ông ta không ngừng di chuyển, thấy thế tôi mới trêu: “Ông chủ Trương, ông nên thuê thêm người mới được, việc gì phải đích thân mình vén tay áo xắn quần lên thế vất vả quá, cẩn thận lại quá sức đấy nhé!”.
“Không mệt, không mệt, quán làm ăn buôn bán nhỏ, chẳng thuê nổi người đâu! Với lại tôi còn có một người “quản lý tài vụ” ở đây nên cũng không cần phải thuê thêm người, Ha ha!”, Trương Vọng cười lớn nói.
Tôi cũng cười theo, rồi ngồi xuống bàn.
Bàn tôi ngồi đối diện với quầy bày hàng, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy người “quản lý tài vụ” đang đẩy qua lật lại bàn tính, cơ hồ như đang tính toán cái gì đó. Ngón tay trắng trẻo mịn màng của cô cứ lướt qua lướt lại trên từng hạt trượt của bàn tính màu đen, phát ra âm thanh nhè nhẹ, bộ dạng chăm chỉ, chuyên tâm. Có người từng nói, một người khi đang chăm chỉ làm việc chính là lúc người đó xinh đẹp nhất, huống hồ Tử Nguyệt vốn đã xinh đẹp tuyệt trần rồi. Tôi nảy sinh một mối mê đắm, hay đây chính gọi là sắc không mê hoặc người mà chỉ là người ta đang tự mê hoặc chính mình. Tôi khẽ lắc đầu, cái gì với cái gì đây, có thể nghĩ đến những thứ bị ổi như thế, đúng là đầu óc tôi loạn hết cả rồi.
Ăn cơm xong, đi đến nơi thanh toán tiền, chỗ Tử Nguyệt ngồi, mái tóc đen mềm mại của Tử Nguyệt rủ xuống trông giống dòng thác màu đen, càng tôn thêm vẻ nhu mì, aaaa dịu dàng của cô. Nhìn tôi, ánh mắt Tử Nguyệt thật hiền dịu, nhẹ nhàng nói: “Chủ tịch, sắc mặt anh sao trắng bệch ra thế kia, phải chú ý nghĩ ngơi giữ sức khỏe chứ!”.
Tôi cười mỉm, giọng nói này, đôi mắt này, không thể phủ nhận là nó khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Chắc do sáng nay ngủ đẫy giấc, nên tâm trạng rất thoải mái, tôi nói: “Đừng gọi anh là chủ tịch, nghe kỳ quặc lắm, gọi anh là Nam Bính đi. Cái tên được cha mẹ đặt cho là để người khác gọi, nhưng bây giờ hai chữ chủ tịch lại bị dùng để thay cho tên, anh vẫn thích tên do cha mẹ đặt cho hơn”.
“Nam Bính, vậy thì em cung kính không bằng tuân mệnh vậy!”, Tử Nguyệt cười, nụ cười giống như hoa lan bừng nở rạng rỡ, nhìn khuôn mặt đáng yêu của cô, tôi phát hiện bản thân mình lại không thể khiến suy nghĩ trở nên bình thường được. Nếu không phải do nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ kia, tôi nghĩ, hiện giờ ngoài công việc ra, tôi cũng nên nghĩ đến chuyện phát triển tình cảm lâu dài với Tử Nguyệt. Tử Nguyệt dịu hiền như thế, xinh đẹp như vậy. Chỉ là những việc xảy ra ở hiện thực quá đỗi kỳ lạ, tôi cũng không biết chúng tôi đang gặp phải thứ gì nữa, bây giờ không nên để có thêm người lo lắng về chuyện này, việc đó hoàn toàn không cần thiết.
Không phải tôi tự tin rằng Tử Nguyệt nhất định sẽ tiếp nhận tôi, chỉ là tôi có cảm giác, cô cũng không phải là không để ý đến tôi.
Buổi chiều, chẳng tài nào ngủ tiếp được tôi mới quyết định thay đổi không khí, dậy đi dạo, bây giờ tôi mới nhận ra phong cảnh của xã thật đẹp, không gian thanh u nhưng những địa điểm vui chơi giải trí đúng nghĩa thì thật không có nhiều. Nhưng đó cũng không phải là thiếu sót gì, đây vẫn là một nơi thanh tĩnh chưa bị nhiễm sự phồn hoa và ồn ào của chốn thị thành, phong tục thì thuần hậu chất phác, cư dân đều nhiệt tình hiếu khách, so với cảnh tiệc rượu phòng hoa chốn thành thị thì vể thuần hậu chất phác nơi đây dù có bao nhiêu tiền cũng chẳng thể mua được. Tôi rất thích ngồi đàm đạo với người dân nơi đây.
Đi gần đến lán để xe, thấy Trường Hà dắt xe máy từ trong đi ra. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Trường Hà, cậu vẫn chưa về nhà sao?”.
Trường Hà cười cười: “Đang chuẩn bị về đây!”, nói xong liền nổ máy, động cơ được khởi động phát ra tiếng “bình bịch”, Trường Hà đi xa dần.
Tôi đến bên lán để xe, dắt ra một chiếc xe đạp, chiếc xe máy vẫn để ở trong lán, tôi chỉ muốn đi dạo gần đây, đi xe đạp là được, vừa nhàn tản lại vừa thích hợp, không thể hiện sự khoe khoang thái quá.
Tuy đã là tháng Bảy nhưng nắng cũng không quá gay gắt, chỉ thấy từng làn gió nhè nhẹ tươi mát thổi lên mặt. Thời tiết đẹp như thế này, không thích hợp đi dạo chơi sao?
Thực ra tôi cũng là một đứa trẻ lớn lên ở nông thôn, quê tôi chưa thoát khỏi cái mác miền quê nghèo, khi tôi đi học đã hạ quyết tâm nhất định phải thay đổi bộ mặt nông thôn của quê mình. Đến lúc học xong được chuyển công tác đến xã này, nhiệt huyết công việc của tôi khi ấy rất lớn, từ chân thư ký rồi đến chủ nhiệm phòng, rồi lên chủ tịch, trong đó nhận được cả sự ưu ái của cấp trên cũng như sự nỗ lực của bản thân. Vả lại tôi làm việc theo nguyện vọng của dân, dân cư nơi đây thuần hậu chất phác, lại không vì tôi là người xã khác mà cô lập, cho nên thành tích trong công tác của tôi mọi người ai cũng biết. Sản xuất trong xã Tú Phong lấy việc trồng lúa nước làm chính, nhận chức chủ tịch hai năm, thu nhập bình quân đầu người của cư dân tăng từ sáu trăm nhân dân tệ lên hơn hai nghìn nhân dân tệ. Tuy không dám nhận là công lao của một mình tôi, nhưng cũng có phần nỗ lực do thi hành những công tác có lợi cho dân như phát triển du lịch, cổ vũ khích lệ nhân dân đầu tư sản xuất, nhập những giống lúa tốt ở bên ngoài về của tôi. Kế hoạch của tôi là trong vòng năm năm sẽ khiến xã Tú Phong trở thành một xã điển hình tiên tiến, phải khiến thu nhập bình quân đầu người hàng năm của người dân trong xã đạt đến hai vạn nhân dân tệ. Đương nhiên, đó cũng chỉ là ước mong tốt đẹp của một mình tôi, nhưng tôi tin ước mơ đó sẽ trở thành hiện thực.
Tháng Bảy là thời điểm giao thoa giữa hai vụ lúa, ở nông thôn quen gọi là “song thương” tức là nhanh chóng thu hoạch để kịp thời gian gieo mạ mới. Còn nhớ buổi đầu khi đến xã Tú Phong, cũng là tháng Bảy, khi đó cánh đồng lúa rộng lớn trải dài bát ngát, nông dân đang oằn mình cấy lúa. Ánh nắng chói chang gay gắt của tháng Bảy chẳng nể nang chiếu thẳng lên người, mồ hôi nhễ nhại, từng giọt từng giọt như những bông hoa rớt xuống cánh đồng, nhanh chóng hòa vào làn nước. Khuôn mặt họ rám nắng cháy đen cháy đỏ, những bó mạ xanh biếc mềm mại trong tay có chút héo úa. Bây giờ, nông dân không cần phải oằn mình cấy mạ nữa, xã Tú Phong là xã đầu tiên trong huyện áp dụng khoa học kỹ thuật vào việc gieo cấy, giảm thiểu gánh nặng đè lên người nông dân, ngoài hai thôn có ruộng bậc thang không có cách nào vận hành máy móc ra thì về cơ bản khi thu hoạch lúa đều đã sử dụng máy móc.
Năm nay vào vụ sớm, mạ non mới cây cũng đã mọc lên trông rất đẹp, mạ xanh mượt từng khóm từng khóm vươn mình khỏi mặt nước mà đón gió, trập trùng cao thấp, sức sống tràn trề. Trên cánh đồng, mấy bác nông dân đang cầm cuốc, xẻng để dẫn nước. Lúa nước vốn không thể lìa xa khỏi nước, nhưng quan trọng là nước nhiều hay ít, thời điểm nào thì cần nước, thời điểm nào thì không cần, đều cần phải có kiến thức nhất định, đừng thấy tôi nói về đất đai như một chuyện gia mà nhầm, kỳ thực nếu bàn về chuyện quản lý nước ở trên đồng ruộng như thế nào, có thể tôi chẳng thể bằng một học sinh tiểu học sống ở vùng này đâu. Họ dùng một mắt cũng có thể biết khi nào thì nên phun thuốc trừ sâu, khi nào thì nên bón phân nhổ cỏ.
Cứ đạp xe chầm chậm để những cơn gió mát lạnh, sảng khoái táp vào mặt, cảm giác rất thoải mái. Hồi còn học đại học, tôi cũng thường cùng đám bạn học hoặc bạn bè thân thiết cưỡi xe đi dạo chơi, cả nhóm ra sức đạp, phong cảnh dần dần lùi lại phía sau. Khi ấy, cứ nhắc đến chỗ nào thì chỗ đó là phong cảnh đẹp, dù là cảnh ngày xuân “bướm, ong bay rộn ràng, khắp nơi hương hoa tỏa ngào ngại”, thời đó vẫn còn chưa có tinh thần trách nhiệm, không phải chịu áp lực, tâm trạng muốn không thoải mái cũng khó. Sau này lúc đi chơi với cô bạn, mà giờ đã là bạn gái của người khác, cũng có cảm giác như thế, trong lòng tràn ngập tâm tình ngọt ngào, phong cảnh cũng chỉ dùng để tô điểm thêm, làm gì có việc thong dong ngắm cảnh như bây giờ.
Phong cảnh của xã Tú Phong vốn tươi đẹp, thanh thoát tự nhiên, lúc này trời cao vút không khí thoáng đãng, gió mát thổi qua, mây trắng hàng đám từng đám vươn dài trên bầu trời khiến tâm trạng con người cũng khoan khoái, nhẹ nhàng.