Dịch giả: Nguyễn Mạnh Sơn
Chương XV
TÌNH ĐẦU KHÓ QUÊN

    
Hông thế nghĩ ra bất kỳ phương án nào, đêm qua bất kể Trường Hà có hỏi như thế nào, tôi đều không nói, kỳ thực tôi không đủ dũng khí để thảo luận với cậu ta về vấn đề sống chết của chúng tôi, sau khi suýt chút nữa bị Trường Hà bóp chết, tôi cảm thấy cái chết cũng không còn quá đáng sợ như trước nữa.
Tất nhiên đó không phải là bởi suy nghĩ tiêu cực. Tôi vẫn đồng ý với ý kiến của Trường Hà, phải chọn cách chủ động. Chỉ có điều công việc sắp tới đây khá bận rộn, tôi không thể vì chuyện không thể nào giải thích được này mà bỏ bê công việc được.
Ngày hôm sau có buổi hội nghị do thành phố tổ chức, bởi mới có một vị Chủ tịch thành phố được điều động về cho nên hội nghị lần này cũng là buổi chào đón tân Chủ tịch thành phố. Tại buổi hội nghị đó tôi đã gặp Phương Minh.
Phương Minh là bạn học đại học của tôi, ở chung một phòng, hồi còn học đại học, Phương Minh hoạt động rất nhiệt tình, là người thành phố duy nhất mà hòa hợp thoải mái với chúng tôi.
Cậu ấy chính là tân Chủ tịch thành phố.
Phương Minh nhìn thấy tôi, nhiệt tình đến mức khiến người khác há hốc mồm mà kinh ngạc, còn ép tôi đến nhà chơi, thịnh tình khó chối, thêm nữa, đã mấy năm rồi chúng tôi chưa gặp lại nhau, vì thế tôi liền đến nhà Phương Minh.
Phương Minh sống trong một căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách, cậu ấy nói: “Mới đến đây chưa được mấy ngày, công việc vẫn chưa chính thức bắt đầu, cho nên bà xã vẫn chưa chuyển đến được”.
Trong lúc nói chuyện tâm sự linh tinh, Phương Minh vô ý nói: “Nam Bính, xã Tú Phong là xã nghèo, hơi khổ một chút, nhìn sắc mặt cậu có vẻ trắng bệch ra thế thì biết ngay cậu là vị quan thanh liêm đây mà. Ủy ban thành phố đang thiếu một chân thư ký, cậu có hứng thú đến đấy không. Nếu cậu đến, anh em chúng ta cùng nhau chung tay góp sức gây dựng sự nghiệp”.
Tôi hơi sững người, tôi hiểu ý của Phương Minh, cậu ấy có năng lực, nhưng dù sao cũng là người mới toanh, có lẽ trên cương vị mới trong lúc triển khai công việc vẫn có chút khó khăn, cho nên muốn tìm một người có thể tín nhiệm được, tôi lại đang làm việc ở tại xã trực thuộc, liền trở thành người thích hợp nhất để lựa chọn. Nêu tôi đồng ý lên đây, tuy chỉ là một chân thư ký, nhưng dù sao đó cũng chỉ là giai đoạn giao thời, về sau có tiền đồ hơn ở xã Tú Phong.
Phương Minh thấy tôi trầm tư không nói, cho rằng tôi đã muốn ở lại, liền cười rồi vỗ vai tôi, nói: “Cậu cứ thư thả suy nghĩ, ngày mai trả lời tớ cũng chưa muộn, hôm nay anh em chúng ta nói chuyện đã”.
Tửu lượng của Phương Minh vẫn tốt như thế, còn nhớ hồi học đại học cậu ta từng uống bốn chai rượu trắng mà vẫn chưa say. Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện rôm rã trong phòng khách nhà Phương Minh, cậu ta đắc ý nói: “Nam Bính, cậu không biết bà xã tớ là ai nhỉ?”.
Tôi vừa uống rượu, vừa lắc đầu: “Tớ chưa gặp cô ấy, lúc cậu lấy vợ cũng có mời tớ đâu, nên tớ không biết”.
Phương Minh cười: “Lúc ấy đâu biết cậu đang ở xó xỉnh nào chứ, cho nên thiệp cưới không đưa đến tay cậu được. Cậu biết hoa khôi của trường chúng ta lúc đó không?”.
“Lâm Yến?”, tôi kinh ngạc: “Là cô ấy sao?”.
Phương Minh lại nâng chén, có chút đắc ý: “Đúng đấy, bây giờ cô ấy đã là vợ tớ rồi”.
Tôi cúi đầu uống rượu, những mảnh ký ức còn lưu lại được lật mở ra.
Hồi đăng ký nhập học, tôi cứ canh cánh về số tiền mà bố mẹ chạy đôn chạy đáo vay mượn khắp nơi trong lòng, khi xếp hàng dưới ánh nắng chói chang để làm thủ tục nhập học, một cô gái mặc chiếc váy trắng tinh đi qua, rồi cô ấy quay đầu lại, mái tóc được túm lại thành chiếc đuôi gà, tạo nên một đường vòng cung trên không trung, cô ấy nhìn tôi, khỏe miệng nỡ rõ một nụ cười chế giễu.
Tôi biết cô ấy đang cười gì, còn cô ấy mãi mãi chẳng thể nào biết, tôi được đứng ở vị trí này là điều không dễ dàng gì, cho nên mới cười giễu bộ trang phục cũ kỹ của tôi, cười bộ dạng giản dị mộc mạc của tôi. Tôi lại không hề cho rằng lúc ấy mình phải xấu hổ, đôi mắt hung hăng dõi theo bóng cô gái. Những vị tiểu thư đài các ăn không ngồi rồi, ỷ lại người khác, được tận hưởng phúc ấm của cha mẹ thì có tư cách gì mà cười người khác chứ.
Cô ấy bắt gặp cái nhìn của tôi, có chút bất ngờ, ngạc nhiên, khuôn mặt thoáng ửng hồng, cúi đầu thấp mà rời đi.
Sau này, tôi được biết cô ta học khoa Y học. Sau này, cô ta trở thành đối tượng của Phương Minh.
Vào một buổi chiều gió xuân man mác, cô lặng lẽ đặt một bức thư vào tay tôi rồi rời đi.
Trong thư là sự ấm áp, ý vị, là tình cảm trong tiết trời xuân nồng nàn thuần hậu, tôi dứt khoát đem bức thư xé đi...
Bây giờ nghĩ lại, lòng tự tôn kiểu ấy thật đáng buồn cười, nhưng giờ nhìn cô ấy và Phương Minh cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, có lẽ tôi cũng không nên cảm thấy bùi ngùi nữa. Tôi nên chúc phúc cho cô ấy và Phương Minh mới phải.
Phương Minh nói: “Vừa mới được điều tới, công việc khó triển khai, lại phải tự lo cuộc sống, nên đúng là có chút mệt mỏi, cuối tuần vợ tớ đến, lúc đó cậu lại qua đây tụ tập nhé, tất nhiên, nếu cậu chịu tới giúp đỡ tớ thì quá tốt”.
Tôi vừa cười vừa nhấp ngụm rượu, có lẽ tôi không còn có kiểu trẻ con như hồi còn niên thiếu nữa, chẳng biết khi gặp lại Lâm Yến chúng tôi có còn cảm thấy ngượng ngùng, khó nói chuyện nữa không, nhưng đó không nên trở thành lý do để cản trở mọi thứ.
Khi về đến trụ sở ủy ban, đã là buổi trưa.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ hắt vào phòng, từng vệt từng vệt, mặt trời vào tiết thu không còn lười biếng uể oải như ngày xuân, lại không quá gay gắt cuồng nhiệt như tháng hè, ấm áp hơn hẳn ngày đông, bước vào dưới ánh nắng ấy, bóng hình đổ dài trong phòng làm việc. Tiểu Diệp cười hì hì nói: “Chủ tịch đã về”.
Tôi nở nụ cười rồi gật đầu với Tiểu Diệp.
Trong phòng làm việc, Trường Hà đang sắp xếp tài liệu, lông mày khẽ nhíu, tôi bước đến gần cậu ta, hóa ra là phương án quy hoạch tổng thể thôn Thanh Lưu. Xã Tú Phong có bước phát triển kinh tế nhảy vọt như hiện nay, chính là do toàn thể cán bộ trong xã đều đồng lòng, thật tâm vì nhân dân phục vụ. Trường Hà mãi không cử động, xem ra vẫn đang trầm tư trong mạch suy nghĩ của bản thân. Mấy ngày nay, tâm trạng Trường Hả rõ ràng có chuyển biến tích cực, hình như hiện vẫn mắc mớ với chuyện này, chỉ còn một mình tôi thôi.
Tôi bước đến, Trường Hà ngẩng đầu: “Chủ tịch, anh về rồi à, tôi đang xem phương án quy hoạch thôn Thanh Lưu, tôi cảm thấy, thôn Thanh Lưu không bằng thôn Thanh Tuyền, thôn Thanh Tuyền vì đa phần đều là đá núi, nước suối, có thể lợi dụng những thế mạnh đó để phát triển khu du lịch sinh thái; thôn Thanh Lưu địa thế tương đối bằng phẳng, không thể phát triển thành khu du lịch được, thổ nhưỡng của vùng này khá cằn cỗi, trồng lúa nước sẽ không thể có năng suất cao, khi mưa gió không được thuận lợi, việc dẫn nước tưới tiêu sẽ vừa hao tài tốn của lại cực dân. Có nên chăng chuyển sang trồng mía hoặc trồng bông?”.
“Ừ, phương án này có thể thi hành được, trên thành phố có một cơ sở đang nghiên cứu kỹ thuật để nâng cao năng suất cây bông, đã nghiên cứu thành công giống bông số 1, những nông dân sau khi trồng loại bông này, không tiếc lời khen ngợi, tôi đang tính mang giống bông có chất lượng hàng đầu này về và để xưởng thôn Thanh Lưu trồng loại này”.
Nói là làm, tôi lập tức gọi Trương Viễn Dương và Lê Quốc Lập, sau khi bàn bạc thống nhất, mọi thứ chắc chắn, tôi thở một hơi dài.
Nhìn đồng hồ đã đến giờ tan ca, tôi cùng đám Trương Viễn Dương cùng đến nhà ăn dùng bữa.
Lần mệt mỏi này, cảm giác thấy tinh thần chẳng bằng trước đây được nữa, chuyện xảy ra tối hôm trước, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta kinh hoàng rồi, rốt cuộc tôi vẫn không hiểu, lẽ nào trên thế giới này đúng là vẫn còn mấy chuyện kinh dị như vậy sao, có thể điều khiển suy nghĩ của con người, có thể giày vò ý chí của họ? Nhưng mọi chuyện có quả tất phải có nhân, lý do nào lại khiến chúng tôi gặp phải rắc rối này?
Chỉ là vì cái đêm tháng Bảy lộng gió ấy, trong đám cỏ tranh lay động nọ chúng tôi nhìn thấy bộ dạng của nó sao? Nhưng, chúng tôi đâu có mạo phạm gì mà nó lại cướp đi sinh mệnh của Tiểu Vương.
Tuy là do phanh của chiếc xe máy Tiểu Vương đi không ăn khiến cho tai nạn thương tâm ấy xảy ra, nhưng đó chỉ là sự trùng hợp hay là do nó đang âm thầm khống chế đây?
Cơn mệt mỏi uể oải như bện chặt trong trí não, tôi nằm lên giường, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một thanh âm nhè nhẹ, u ám than thở: “Nam Bính..”
Tôi chợt giật mình, cổ họng bỗng vọt ra một cái tên: “Tiểu Nghiên”, trừng trừng nhìn ra, trong màn sương mù mịt đang bủa vây lấy tôi, một người con gái mặc chiếc váy trắng liền thân đứng cạnh, mái tóc phiêu bồng trong gió, thân thể gầy yếu xơ xác, trông vô cùng đáng thương. Bóng hình ấy quen thuộc nhường này, vẻ nhu mì yếu ớt khiến trái tim tôi thổn thức, mái tóc dài như cuốn chặt tâm can tôi khiến mọi suy nghĩ chợt biến mất, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên...”, tôi không sao gọi cô ấy được, chân bước loạng choạng, bổ nhào về phía bóng hình đó.
Đôi chân tôi nặng tựa chì, sàn nhà dưới chân lại bồng bềnh giống như đang giẫm lên mây, mồ hôi cứ thế tủa ra ướt đẫm khuôn mặt, đang chảy dần xuống áo.
Cô gái áo trắng nhè nhẹ quay đầu lại, khuôn mặt dịu hiền tựa như chú chim nhỏ, nụ cười rạng rỡ tựa hoa mới nở, tôi đưa tay ra trước mặt cô ấy: “Tiểu Nghiên, anh biết, em không nở rời xa anh. Mấy năm nay, anh luôn nhớ đến em...”.
Tiểu Nghiên, rõ ràng là Tiểu Nghiên, nhưng cô ấy lại không sà vào lòng tôi, mà chầm chậm quay người, rồi từng chữ từng chữ rõ ràng như rót vào tai: “Anh yêu em? Nhưng, anh có thể cho em cái gì đây? Anh có thể giúp em ở lại thành phố này không? Anh có thể cho em hạnh phúc không? Anh có đảm bảo khiến em mãi mãi vui vẻ không..”
Tôi sững người, mồ hôi túa ra như mưa.
Tiểu Nghiên, cuối cùng em lại nhẫn tâm như thế, cuối cùng em lại nhẫn tâm làm tổn thương tôi mà sà vào lòng một người đàn ông khác, chỉ vì hắn ta có thể để cho em ở lại thành phố này? Vì hắn có thể bảo đảm khiến em mãi mãi vui vẻ? Hay là bởi hắn ta có thể khiến em hạnh phúc?
Tiểu Nghiên đứng trước mặt tôi, nở một nụ cười băng giá.
Trong màn sương mờ mịt, bỗng nhiên có một người đàn ông bước ra, dùng ánh mắt sắc tựa chim ưng săn mồi, như đâm thẳng vào đối phương, chằm chằm nhìn Tiểu Nghiên, sự đắc ý không chút che đậy hiện lên trên khuôn mặt ác độc khiến người khác cảm thấy lạnh toát sống lưng. Nhưng, khuôn mặt đó, tại sao chẳng thể nào nhìn rõ.
Tiểu Nghiên lại kéo cánh tay hắn ta, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm ban phát cho tôi, rồi cùng hắn ta biến mất trong màn sương mù ảm đạm...
Tôi kinh hãi, trán đẫm mồ hôi lạnh, từ từ ngồi dậy. Tiểu Nghiên, em thật nhẫn tâm, dù là trong giấc mộng em cũng cự tuyệt với anh dứt khoát như vậy sao?
Ngồi dậy bước tới chiếc bàn trước mặt, rót một cốc nước, lòng tôi dần bình tĩnh trở lại, ngồi xuống ghế, chuyện xưa từng cảnh từng cảnh tựa như một bộ phim lại tái hiện trước mắt.