Vâng, như vậy đã rõ. Trong trận chiến dành thực hiện lời hứa giữa chúng tôi, cô giáo đã thắng, con Kim Anh đã thắng và đương nhiên tôi hoàn toàn thất bại, một sự thất bại ngọt ngào, tuyệt diệu! Tôi đã sung sướng ngụp lặn trong làn sóng hạnh phúc mà tôi chưa bao giờ có kể từ lúc mẹ mất. Tôi như vừa trải qua một cơn mê dài u muội để được thở không khi mát rượi, trong lành của cuộc sống mới. Tôi là đứa trẻ được đổi xác, giống như thằng người gỗ Pic-nô-chiô mà cô giáo từng kể cho chúng tôi nghe. Thằng người gỗ biết làm việc tốt để trở thành cậu bé người thật. Tôi đã trở thành một đứa con trai chăm học, tốt bụng, hiền hòa là nhờ sự ân cần của Kim Anh và các bạn khác, nhờ vào lòng tận tụy, thương yêu của cô giáo. Nhất là cô giáo đã chỉ cho tôi thấy rõ con quỷ trong người tôi. Ðó là sự đố kỵ, ganh ghét, mặc cảm thua sút đã biến tôi trở nên ác độc, phá phách. Tôi đã giết con quỷ nhỏ chết ngay tức thì đúng lúc cô giáo hiểu rõ về con người thật của tôi. Từ ngày đó, tôi ít ra viếng mộ mẹ. Có thể là vì tôi bận bỏ tất cả thì giờ vào việc học. Có thể là do tôi tìm được nguồn an ủi bên cô giáo mà trong thâm tâm tôi vẫn coi như mẹ. Cũng có thể vì hình ảnh thân yêu của mẹ tôi bị Kim Anh làm biến dạng thành một bộ xương ghê rợn khiến tôi sợ, không dám ra nghĩa địa một mình nữa. Dẫu sao, trong mỗi giấc mơ về đêm của tôi, mẹ vẫn hiện ra với dáng dấp một nàng tiên áo xanh dịu dàng, xinh đẹp của các câu chuyện cổ tích mà cô giáo vẫn kể. Một hình bóng Mẹ hiền bất diệt của riêng tôi. Thế rồi cuối năm học, tôi đạt danh hiệu học sinh tiên tiến với số điểm học kỳ hai cao nhất lớp, hơn cả Kim Anh. Tổng số điểm hai học kỳ lại thua khá nhiều bạn khác, tại vì sao? Chắc ai cũng hiểu. Khi tôi đem kết quả về đưa ba tôi xem, tôi đọc được trong mắt ba niềm hãnh diện lớn lao và tình thương yêu dịu ngọt. Lúc ấy, tôi vỡ lẽ ra rằng: sự chống đối, sự lì lợm của tôi đối với ông, cộng thêm thói đỏng đảnh cay nghiệt của bà mẹ kết đã khiến ba tôi mất tự chủ, sẵn sàng giáng cho tôi những trận đòn không nương tay. Nay thì đã thay đổi tất cả. Từ từ, tôi đã lấp được cái hố xa cách giữa hai cha con. Ba tôi bao giờ cũng vẫn thương tôi. Nhưng hỡi ơi! Những tháng ngày êm đềm sung sướng đó của tôi rất hiếm hoi. Nó đã sớm chấm dứt vào một ngày nọ. Sau lễ tổng kết cuối năm học, thằng Lú rủ tôi và vài đứa nữa về nhà nó ăn mít chín. Nguyên là, sau vườn nhà thằng Lú có mấy cây mít ráo trái nhưng chỉ có một cây mít ướt độc nhất, cũng chỉ có một trái to độc nhất. Bà nội nó hy vọng tới ngày mít chín, bà sẽ bán được tiền. Ai dè, một buổi trưa, lừa lúc mọi người không để ý tới mùi thơm chín tới, nó "bịch" một cái xuống đất vỡ đôi. Vậy là thằng Lú có quyền rủ bạn về đánh chén nguyên cả trái mít lớn tròn bằng con heo con chục ký. Mít ướt thật ngon! Bọn tôi năm đứa, chỉ trong chốc lát chén hết vèo. Trong khi thu dọn chiến trường, bỗng thằng Mít kêu: - Chao! Tao ích bụng quá. Tham ăn thế này thì cái chân tao chắc chắn sẽ nằm vạ. Tôi hỏi: - Ăn vào miệng, cái bụng nằm vạ thì có chớ nhằm gì tới cái chân. - Mày không biết đó. Chân tao ghẻ không à, mà mẹ tao bảo ăn mít nhiều nóng, ghẻ nó lan nhiều ngứa lắm, chịu chi nổi. Cả mấy cái miệng còn dính bê bết mít ướt cùng reo lên: - Ðáng đời mày, cái thằng tham ăn. Bỗng thằng Thệ hỏi cắt cớ: - Ê! Hoàng. Mày có biết vì sao người ta hay gọi mấy bà mẹ kết là dì ghẻ không? Nhớ đến ngày còn bé, tôi cứ nằng nặc gọi mẹ kế là "dì ghẻ" với ý định để cho mọi người ghê bả chơi. Giờ bạn hỏi, tôi nói đùa: - Thì tại mấy bà đó ở dơ, nên luôn luôn có ghẻ trên người chớ gì. Thằng Thệ toét miệng cười, khen: - Khá lắm. Bà nội tao cũng nói vậy. Bà kể ngày xưa mấy bà đỏng đảnh ế chồng, ưa cướp chồng người ta thường tìm mọi cách xúi bậy người đàn ông về bỏ vợ. Người vợ vừa ức vừa ghen, bịnh mà chết. Xuống âm phủ mấy bả kiện, Diêm vương mới bắt tội mấy bà ưa giựt chồng bị mọc ghẻ đầy người. Từ đó đến giờ, cái tội đó vẫn... Nó nói chưa dứt, mấy cái miệng ré lên: - Xạo tổ mẹ! Thằng Thệ trợn mắt, đưa một ngón tay trỏ lên trời: - Tao xạo, ra đường cho máy bay cán chết đi. Không hiểu sao tôi nửa tin nửa ngờ tự hỏi. Ừ, tại sao lại gọi là mẹ ghẻ cà? Thấy vẻ mặt tôi, thằng Thệ đế vô thêm: - Không tin, mày về cứ lật áo bà dì ghẻ mày ra coi thử. Nhưng lời nói của thằng Thệ bắt đầu lảng vảng trong đầu tôi. Tối đó, đang ngồi ăn cơm tối cùng cả nhà, tôi quên và cơm, nhìn đăm đăm vào hai cánh tay trần của bà mẹ kế. Thấy không có tí ghẻ nào, tôi đưa mắt ngó lên mặt bà dì. Thấy lạ, bà cau có mắng tôi: - Thằng khùng. Làm gì mày cứ ngó tao chăm bẳm vậy hả? Ba tôi cũng chau mày nhìn tôi, không nói gì. Tôi bưng bát cơm lên, bụng nghĩ thầm: " Biết đâu ghẻ chỉ có ở sau lưng hoặc trên chân, trên bụng bả. Nhưng làm sao mà lật áo bả lên coi thử được, bả chửi chết. " Rồi tôi cố tìm dịp thực hiện lời thặng Thệ xúi. Dịp may - hay là điều bất hạnh? - đã tới. Một buổi trưa, đầu hè nên trời rất nóng. Ðang nằm trên tấm phản ở bên ngoài, tôi nghe ba tôi hỏi dì ghẻ. - Trưa sao không nằm nghỉ tí, mình đi đâu đó? - Ði tắm, nóng quá. Chớp được câu nói đó, óc tôi bừng lên một ý định. Nằm yên ở chổ ngủ một lúc, tôi nhổm dậy, nhón chân đi lui sau hè, nơi có phòng tắm nhỏ lợp bằng tranh và dựng sát vách bằng tre đan. Tôi nghe dì ghẻ tôi dội nước rào rào. Rón rén tới sát vách, tôi tìm kẻ hở để nhìn vào. Chẳng thấy gì. Tre đan khít vào nhau quá. Tôi nhặt một khúc tre mỏng dưới đất, ấn vào khe hở nhỏ trên vách, cố cạy lấy một khoảng trống đủ để ghé mắt. Ai dè, tiếng rột roạt vang lên khe khẽ lại khiến dì tôi chú ý. Dì la to: - Ðứa nào làm gì ngoài đó hả? Sợ dì bắt gặp, tôi phóng chạy, nhưng không kịp. Tôi vừa bước chân vào cửa nhà thì dì đã tới nơi. Trên thân hình ướt nước của dì chỉ choàng độc một chiếc khăn tắm. Ðứng tại bậc cửa, dì réo ba tôi: - Ông Sơn ơi là ông Sơn, ông ra mà coi con trai quý của ông "dê" tôi nè. Giật mình đứng như tượng gỗ giữa nhà, tôi hiểu "dê" theo nghĩa bóng là gì rồi, nhưng tôi không hiểu sao dì lại bảo tôi như thế. Tôi đang giương mắt ngạc nhiên nhìn dì thì ba tôi chạy ra, hớt hải: - Cái gì đó mình? Mình bị làm sao hả? Bà dì ghẻ tru tréo: - Tốt đẹp quá ông ơi. Phước đức quá ông ơi. Con ông bây lớn, 11, 12 tuổi chưa sạch máu đầu mà đã trổ máu dê. Trời ơi là trời! Xuống đây mà coi!