Sự xuất hiện bất ngờ của cô gái áo xanh này thực đã khiến mọi người phải kinh ngạc. Trong số ấy, ngoại trừ Thích Đinh Nhạn đang nghĩ ngợi tìm cách tách rời Hứa Trân, còn thì bao người khác đều đổ dồn tia mắt vào khung mặt không một tí tình cảm của cô gái áo xanh.Cô gái áo xanh ấy, đưa mắt nhìn thẳng vào mặt Phong Trần Cuồng Khách lạnh lùng nói:- Này Phong Trần Cuồng Khách, tuy trời đất bao la, nhưng quả thực cũng có ngày gặp gỡ đấy chứ!- Nhưng cuộc gặp gỡ này không phải là may mắn!- Đúng thế, hôm nay tôi vì tìm kiếm ông nên mới tới đây!- Để làm gì?- Để cùng đi thăm Lê Thái Hoa!- Cô ấy vẫn còn sống hay sao?- Không, đi thăm mộ phần của bà ấy kia mà!Sắc mặt của Phong Trần Cuồng Khách liền tái nhợt. Ông cảm thấy như bị ai nện mạnh một búa vào đầu, lẩm bẩm nói:- Trời hỡi! Lê Thái Hoa đã thực sự vùi xương vào ba tấc đất rồi sao?Cô gái áo xanh cười lạnh lùng nói:- Chúng ta đi đến đấy thăm thì sẽ biết, ông khỏi cần phải than thở làm chi. Nếu Lê Thái Hoa thực sự đã chết, ông có chịu đập đầu chết trước mộ của bà ấy hay không?Phong Trần Cuồng Khách im lặng và từ từ gục đầu xuống.Trước tình trạng ấy, khiến người áo vàng hoang mang không hiểu ra sao cả. Vì nếu Lê Thái Hoa đã chết thực, thì Huyết Kiệu chủ nhân là ai? Vẫn là một điều khó hiểu!Phong Trần Cuồng Khách bỗng nhiên nghiến chặt đôi hàm răng nói:- Phiền cô nương đưa tôi tới ngôi mộ của nàng. Nếu Lê Thái Hoa thực sự đã chết, thì Thôi Thiên Hàn tôi cũng không còn muốn sống nữa!- Ngôi mộ của bà ấy chỉ cách xa đây một dặm đường thôi, vậy chúng ta hãy đi nào.Vừa nói dứt lời, nàng liền nhún mình lao đi trước.Cô gái áo xanh đã bỏ đi, khiến mọi người có mặt không thể không cất bước chạy theo nàng. Thích Đinh Nhạn cau đôi mày quay về người áo vàng nói:- Làm thế nào?Người áo vàng nói nhỏ rằng:- Ta xem cô ấy không có ý hại ngươi đâu!Vây ngươi cứ bình tĩnh như thường, để ta theo dõi thái độ của cô ấy cho!Thích Đinh Nhạn gật đầu, quay mặt ngó về Hứa Trân một lượt, chỉ thấy khung mặt của nàng hoàn toàn có vẻ thơ ngây và mỉm cười đầy quyến rủ.Thích Đinh Nhạn không khỏi bắt rùng mình, chàng bổng cảm thấy dáng điệu thơ ngây ấy là một bộ mặt thực đầy hung ác, và nụ cười của nàng cũng nguy hiểm như một lưỡi gươm.Bởi thế, lòng chàng cảm thấy như giá lạnh hẳn. Chàng tự hỏi, tại sao Hứa Trân lại có y muốn hãm hại mình? Đồng thời, con người đã giết chết Trung Châu Song Anh ấy có phải là Hứa Trân này không? Nếu như thế, quả đúng là nàng có chứng bệnh thần kinh và sắp tái phát rồi chăng?Hơn nữa, trong những giờ phút bệnh trạng của nàng tái phát, nàng sẽ trở thành một ma nữ cuồng bạo, tàn nhẫn và gieo rắc mọi sự khủng bố cho bất cứ những ai chăng?Việc ấy rất có thể!Nghĩ đến đây, Thích Đinh Nhạn không khỏi nổi da gà khắp cả người, đồng thời cũng không ngớt rùng mình ghê sợ.Lúc đó, cô gái áo xanh đã dừng chân đứng lại. Tất cả mọi người theo sau cùng đưa mắt nhìn lên và ai nấy không khỏi rùng mình. Vì nơi ấy rõ ràng có một bãi tha ma, cảnh sắc hết sức buồn bã. Trăm nghìn ngôi mả nhấp nhô khắp nơi.Phong Trần Cuồng Khách lên tiếng hỏi:- Ngôi mả của!?Cô gái áo xanh tiếp lời:- Đấy không phải là ngôi mộ bà ấy sao?Mọi người ngó theo ngón tay chỉ của cô gái áo xanh, thấy giữa bãi cỏ xanh rờn như nhung nhô lên một ngôi mộ cũ. Sắc mặt Phong Trần Cuồng Khách bỗng tái hẳn.Ông ta nhắm ngay ngôi mộ ấy lao người nhẹ nhàng bay vút tới.Liền đó, ông ta đưa mắt nhìn lên, sắc mặt lại càng tái nhợt hơn nữa. Vì trên tấm bia đã phủ rêu xanh rõ ràng viết một hàng:- Lê Thái Hoa chi mộ.Phong Trần Cuồng Khách bỗng tuôn rơi đôi dòng lệ. Giờ đây, ông đã biết chắc chắn người con gái mà ông hằng yêu thương tha thiết đã thực sự chết hẳn rồi.Xác nàng đã chôn vùi dưới ba tấc đất, để mối tình giữa hai người phải di hận đến nghìn sau.Người con gái xinh đẹp tuyệt thế và đã yêu ông ta chân thành, giờ đây thực sự đã chết rồi! Thê mà, Phong Trần Cuồng Khách từ bấy lâu nay vẫn hy vọng Lê Thái Hoa còn sống ở trên dương trần này. Niềm hy vọng ấy giờ đây đã tắt hẳn.Bất thần ông gào lên một tiếng bi ai:- Hỡi Lê muội!Tức thì, ông bò lăn ra đất, hai tay ôm chặt một bịa khóc òa trông thực thê lương thảm thiết. Tiếng khóc của ông đã khiến mọi người có mặt không ai là không xúc động bùi ngùi.Chẳng rõ trước đây, Phong Trần Cuồng Khách đã có lỗi lầm như thế nào đối với Lê Thái Hoa, nhưng qua cử chỉ ấy, ai nấy đều thấy rõ là ông ta hết sức yêu thương Lê Thái Hoa.Phong Trần Cuồng Khách van khóc hết sức đau đướn không hề để ý đến những gì xung quanh.Cô gái áo xanh lạnh lùng nói:- Phong Trần Cuồng Khách, Lê Thái Hoa đã vì ông mà chết, vậy ông có giữ lời thề mà chết theo bà ấy hay không?Phong Trần Cuồng Khách bỗng nín bặt tiếng khóc. Sắc mặt của ông trông đau!!!1867_26.htm!!!
Đã xem 403754 lần.
http://eTruyen.com