Vì không có người phụ nữ nào có mặt trên tàu để họ có thể uỷ thác nàng, Lord Henry, Sir John, và thầy Tobias, bác sĩ giải phẫu của con tàu, đã thay nhau chăm sóc Rosamund tốt nhất có thể được khi cô gái kiệt sức và gần như mê sảng được đưa lên boong tàu Én Bạc. Thầy Tobias đã giúp cô hồi tỉnh bằng những phương thuốc thô sơ mà ông có trong tay, rồi đặt cô gái nằm một cách tiện nghi nhất có thể được trên một chiếc đệm trong khoang tàu rộng ở phía đuôi, ông cho rằng cô gái cần được để yên để cô có thể nghỉ ngơi như tình trạng hiện tại của cô đòi hỏi một cách cấp thiết. Ông đã ra lệnh cho Lord Henry và Sir John ra ngoài, còn bản thân ông xuống dưới hầm tàu để chăm sóc cho một ca còn khẩn cấp hơn – đó là Lionel Tressilian, người đã được khiêng bất tỉnh từ chiếc galeasse về cùng với bốn thuỷ thủ bị thương khác của chiếc Én Bạc. Vào lúc rạng sáng Sir John xuống dưới hầm tàu, hỏi thăm tình hình người bạn bị thương của ông. Ông tìm thấy người bác sĩ đang quỳ xuống bên cạnh Lionel. Khi ông bước vào, thầy Tobias quay sang bên, rửa tay trong một chiếc chậu kim loại đặt trên sàn, rồi đứng lên lau tay bằng một chiếc khăn vải. « Tôi không thể làm gì hơn, Sir John, » ông thì thầm với giọng buồn bã. « Cậu ta đang ra đi. » « Chết, ngài muốn nói vậy ư? » Sir John kêu lên, giọng như nấc lên. Viên bác sĩ ném chiếc khăn sang bên, từ tốn kéo hai tay áo đang xắn lên xuống. « Gần như đã chết rồi, » ông trả lời. « Điều kỳ diệu là ở chỗ sự sống vẫn còn le lói trong một thân thể với một vết thương như vậy. Cậu ta bị chảy máu bên trong, và mạch yếu đi không ngừng. Sẽ tiếp tục như vậy cho tới khi cậu ta qua đời. Ngài có thể coi cậu ấy như đã chết rồi, Sir John. » Ông dừng lại. « Một kết cục an lành, không đau đớn, » ông nói thêm, rồi thở dài cảm thông, khuôn mặt hơi tái cạo nhẵn nhụi trở nên nghiêm trang, vì những cảnh như thế này đã trở thành bình thường trong cuộc đời ông. « Về bốn người còn lại, » ông nói tiếp, « Blair đã chết ; ba người kia đều có thể bình phục. » Nhưng Sir John không để tâm nhiều đến số phận những người khác. Sự đau đớn phiền muộn trước tình cảnh tuyệt vọng của người bạn đã xoá nhoà đi mọi bận tâm khác trong lúc này. « Và cậu ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại? » ông gặng hỏi, cho dù gần như đã biết trước câu trả lời. « Như tôi đã nói với ngài, ngài có thể coi cậu ấy như đã chết rồi, Sir John. Năng lực của tôi không thể làm gì hơn giúp cậu ấy. » Sir John cúi gằm xuống, khuôn mặt ông buồn bã và nghiêm nghị. « Ngay cả công lý của tôi cũng vậy, » ông cay đắng nói thêm. « Cho dù nó trả thù cho cậu ấy, nhưng nó không thể trả lại cho tôi người bạn. » Ông nhìn người bác sĩ. « Báo thù, ngài thấy đấy, là sự diễu cợt rỗng tuếch nhất trong tất cả những trò hề tạo nên cuộc đời. » « Trách nhiệm của ngài, Sir John, » người bác sĩ trả lời, « là công lý, chứ không phải là báo thù. » « Chỉ là một cách nói khéo, nếu nói cho cùng. » Ông bước tới bên Lionel, nhìn xuống khuôn mặt khôi ngô trắng trẻo trên đó bóng đen của cái chết đang chầm chậm phủ dần lên. « Giá như cậu ấy có thể làm chứng trước công lý! Giá như chúng ta có được bằng chứng từ chính lời nói của cậu ấy, để tôi không bao giờ bị đòi hỏi phải biện minh cho việc treo cổ Oliver Tressilian. » « Hiển nhiên, thưa ngài, » người bác sĩ đánh bạo lên tiếng, « sẽ không bao giờ có câu hỏi nào như vậy. Lời chứng của tiểu thư Rosamund thôi cũng đã quá đủ rồi, nếu thực sự phải cần nhiều bằng chứng đến vậy. » « Phải! Sự báng bổ của hắn chống lại Chúa và con người đã quá rõ ràng để có ai đó có thể vặn hỏi quyền của tôi được xử trí hắn ngay lập tức. » Có tiếng gõ cửa và người hầu của Sir John bước vào thông báo rằng tiểu thư Rosamund đang xin gặp ông gấp. « Cô bé hẳn là nóng lòng muốn biết tin của cậu ta, » Sir John kết luận, và ông rên rỉ. « Chúa ơi! Tôi biết nói với nó ra sao đây? Làm nó suy sụp vào đúng lúc được giải thoát bởi một tin như thế! Có bao giờ sự diễu cợt lại tàn ác đến thế chăng? » ông quay người, nặng nề đi về phía cửa. Rồi dừng lại. « Ngài sẽ ở bên cậu ấy đến phút cuối cùng chứ? » ông nhìn người bác sĩ dò hỏi. Thầy Tobias cúi đầu. « Tất nhiên, Sir John. » Và ông nói thêm, « sẽ cũng không lâu đâu. » Sir John nhìn về phía Lionel lần nữa - một cái nhìn tiễn biệt. « Chúa giúp cậu ấy được an nghỉ! » ông nói đầy đau đớn, rồi đi ra ngoài. Mặt trời mới vừa mọc trong một vầng sáng màu vàng nhạt, chiếu sáng trên mặt biển gợn sóng do cơn gió vừa nổi lên mà lúc này tất cả buồm của chiếc tàu đều đã được giương hết lên để đón lấy. Về phía mạn phải nổi lên một dải lờ mờ, đó là bờ biển Tây Ban Nha. Khuôn mặt dài của Sir John trở nên nghiêm trang trĩu nặng khi ông bước vào khoang tàu nơi Rosamund đang đợi ông. Ông cúi chào nàng với vẻ lịch thiệp nghiêm nghi, bỏ mũ đặt xuống một chiếc ghế. Năm năm vừa qua đã làm xuất hiện vài sợi bạc trong mái tóc dày đen của ông và đặc biệt ở hai bên thái dương mái tóc đã ngả màu xám, làm cho ông có vẻ già đi nhiều cùng những nếp nhăn hằn sâu trên trán. Ông bước lại gần cô gái trong khi cô đứng dậy đón chào ông. « Rosamund, cháu yêu quý! » ông dịu giọng nói, và nắm lấy hai tay nàng. Ông nhìn vào khuôn mặt tái nhợt đang xao động của cô gái với đôi mắt buồn rầu. « Cháu đã nghỉ ngơi chu đáo chưa, cô bé? » « Nghỉ ngơi? » nàng lặp lại với vẻ ngạc nhiên không hiểu được tại sao đức ông lại có thể nghĩ đến chuyện đó vào lúc này. « Cô bé con tội nghiệp, cô bé tội nghiệp! » ông nói khẽ, và như một người mẹ cũng sẽ làm, ông kéo nàng lại gần, vuốt nhẹ lên mái tóc vàng sẫm. « Chúng ta đang giương hết buồm quay về Anh. Can đảm lên, và... » Nhưng cô gái đã bật chen ngang cắt lời ông, vùng ra khỏi ông trong khi nói, và trái tim đức ông đau nhói khi ông nghĩ tới điều ông cho rằng cô sắp hỏi. « Cháu nghe thấy một thuỷ thủ vừa nói với một người khác là ngài định treo cổ Sir Oliver Tressilian ngay lập tức – ngay sáng nay. » Đức ông hoàn toàn hiểu lầm cô. « Hãy yên tâm, » ông nói. « Công lý của ta sẽ nhanh chóng, sự báo thù của ta chắc chắn. Thanh giằng buồm đã được chằng sẵn sợi thừng sẽ đưa y vào sự trừng phạt vĩnh cửu. » Cô thiếu nữ nín thở, đưa một tay áp lên ngực như muốn làm dịu cơn choáng váng. « Và viện cớ nào, » nàng hỏi ông với vẻ thách thức, đứng đối mặt với ông, « mà ngài định làm điều đó? » « Viện cớ nào? » đức ông ngỡ ngàng. Ông mở to mắt ra, trán cau lại, bất ngờ trước câu hỏi và giọng nói của cô gái. « Viện cớ nào? » ông lặp lại, gần như ngớ ngẩn trong lúc sững sờ. Rồi ông nhìn cô thiếu nữ chăm chú hơn, và đôi mắt đang dại đi của cô dần dần cho ngài sự lý giải cho điều mới đầu có vẻ không thể nào hiểu nổi. « Ta thấy rồi! » ông nói với giọng đầy thương hại, vì ông đã đi tới kết luận là thần trí cô gái tội nghiệp đã bị chấn động sau những sự kiện kinh hoàng cô vừa phải trải qua. « Cháu cần nghỉ ngơi, » ông dịu dàng nói, « đừng suy nghĩ gì về những chuyện như thế nữa. Hãy để chúng cho ta giải quyết, và hãy yên tâm là ta sẽ trả thù cho cháu xứng đáng. » « Sir John, cháu nghĩ là ngài hiểu lầm cháu rồi. Cháu không cần ngài báo thù cho cháu. Cháu vừa hỏi ngài là vì cớ gì ngài định làm điều đó, và ngài vẫn chưa trả lời cháu. » Càng kinh ngạc hơn, đức ông tiếp tục nhìn nàng chằm chặp. Vậy là ông đã lầm. Cô gái vẫn rất tỉnh táo và hoàn toàn làm chủ bản thân. Thế nhưng thay vì những câu quan tâm hỏi thăm Lionel mà ông vẫn e ngại lại là câu hỏi đáng kinh ngạc chấn vấn ông về lý do khiến ông treo cổ người tù binh. « Có cần ta phải nói ra cho cháu – hơn bất cứ ai khác - về những tội lỗi tên khốn kiếp này đã gây ra không? » ông hỏi, nói ra lời câu hỏi ông cũng đang tự đặt ra cho mình. « Ngài cần cho cháu biết, » cô gái trả lời, « lấy quyền nào ngài tự cho mình được làm quan toà và đao phủ của ông ta ; và lấy quyền nào ngài đẩy ông ta tới cái chết một cách không minh bạch như vậy, không hề xét xử. » Thái độ của cô gái nghiêm trọng như thể cô đang điều tra với tẩt cả quyền hành của một thẩm phán. « Nhưng cháu, » đức ông lúng túng trong sự ngạc nhiên ngày càng tăng, « cháu, Rosamund, người mà hắn ta đã xúc phạm nặng nề nhất, hiển nhiên cháu phải là người cuối cùng hỏi ta câu đó! Sao chứ, ta có ý định xét xử hắn ta theo cách người ta xét xử trên biển những tên du đãng bị bắt như Oliver Tressilian vậy. Nếu cháu thương hại hắn - điều mà có Chúa chứng giám ta khó lòng hiểu nổi – hãy hiểu rằng đó là sự khoan hồng lớn nhất hắn có thể trông đợi. » « Ngài nói cùng một lúc về khoan hồng và trả thù, Sir John. » Cô thiếu nữ trở nên bình thản, sự xáo động của cô đã lắng dịu, thay vào đó là một thái độ nghiêm nghị thách thức. Đức ông khoát tay sốt ruột. « Mang hắn về Anh sẽ có lợi lộc gì? » ông hỏi. « Ở đó hắn chắc chắn sẽ phải ra toà, và kết quả đã có thể thấy trước. Đó chỉ là hành hạ hắn ta một cách không cần thiết. » « Kết quả có thể không quá hiển nhiên như ngài nghĩ đâu, » cô gái đáp. « Và một phiên toà là quyền của ông ta. » Sir John quay một vòng trong khoang, đầu óc ông rối bời. Thật không thể tưởng tượng nổi là đức ông phải đứng đây biện minh về một việc như thế này, mà không phải ai khác mà lại chính là Rosamund, thế nhưng cô gái đã buộc ông phải làm vậy bất chấp những lý lẽ thông thường. « Nếu hắn đòi hỏi, chúng ta sẽ không từ chối, » cuối cùng ông nói, nghĩ rằng tốt nhất là chiều ý cô gái. « Chúng ta sẽ đưa hắn về Anh nếu hắn ta yêu cầu, và để hắn được xét xử tại đó. Nhưng Oliver Tressilian hẳn cũng ý thức được những gì sẽ được dành cho hắn ta khi yêu cầu như vậy. » Đức ông bước qua trước mặt nàng, đưa tay về phía cô gái. « Lại đây, Rosamund yêu quý! Cháu đang đau khổ, cháu... » « Cháu quả thực đang đau khổ, Sir John, » cô gái trả lời, và nắm lấy tay đức ông. « Ôi, hãy rủ lòng thương! » nàng kêu lên, vụt trở nên van nài khẩn khoản. « Cháu cầu xin ngài hãy có lòng thương! » « Lòng thương nào ta có thể cho cháu, cô bé? Cháu chỉ cần nói ra... » « Không phải dành cho cháu, mà cháu cầu xin ngài hãy rủ lòng thương hại anh ấy. » « Anh ấy? » đức ông kêu lên, cau mặt. « Cho Oliver Tressilian. » Đức ông buông rơi tay cô gái và lùi ra xa. « Có Chúa làm chứng! » ông kêu lên. «Cháu cầu xin lòng thương hại cho Oliver Tressilian, cho gã bội giáo đó, cho con quỷ hiện hình đó? Ôi, cháu điên mất rồi!» ông gầm lên. « Điên rồi! » và ông quay lưng đi, hai tay dang rộng. « Cháu yêu anh ấy, » cô gái nói ngắn gọn. Câu trả lời làm đức ông đứng sững lại. Choáng váng, đức ông chỉ biết đứng sững nhìn nàng chằm chặp, mồm há hốc. « Cháu yêu hắn! » cuối cùng đức ông vừa nói vừa thở hắt ra. « Cháu yêu hắn!Cháu yêu một tên hải tặc, một tên bội giáo, kẻ đã bắt cóc cháu và Lionel, kẻ đã sát hại anh trai cháu! » « Không phải anh ấy. » Nàng phản đối một cách dữ dội. « Cháu đã biết được sự thật về chuyện đó. » « Từ miệng hắn ta, đúng không? » Sir John nói, và ông không đừng được bĩu môi khinh bỉ. « Và cháu tin hắn? » « Nếu không tin cháu đã không thành hôn với anh ấy. » « Thành hôn với hắn ta? » Sự kinh hoàng bất thần bùng lên xoá đi sự ngỡ ngàng của đức ông. Chẳng lẽ không có giới hạn nào cho sự thú nhận không thể nào ngờ nổi này? Liệu nó đã đến đỉnh điểm hay chưa, ông tự hỏi, hay vẫn còn nhiều nữa? « Cháu thành hôn với gã đê tiện khốn kiếp đó? » ông hỏi, giọng vô hồn. « Cháu đã làm thế - tại Algiers vào buổi tối khi chúng cháu cập bến. » Đức ông đứng như trời trồng nhìn cô gái trong khoảng thời gian đủ lâu để người ta có thể đếm đến mười hai, rồi đột ngột bùng nổ. « Đủ rồi! » ông gầm lên, đấm một nắm tay siết chặt đang run lên lên trần thấp của khoang tàu. «Đủ lắm rồi, có Chúa làm chứng cho ta. Nếu không có lý do nào khác để treo cổ hắn lên, chỉ riêng chuyện này cũng quá đủ rồi. Cháu có thể tin rằng ta sẽ chấm dứt đám cưới quái gở này trong vòng một giờ nữa. » « Ôi, nếu ngài chịu nghe cháu nói! » cô gái van nài. « Nghe cháu? » Đức ông dừng lại bên cạnh cửa mà ông đã bước tới với những bước chân bực bội, định đứng đó ra lệnh điệu Oliver Tressilian đến trước mặt ông, nói cho gã biết số phận dành cho gã và thực hiện nó lập tức. « Nghe cháu? » ông lặp lại, giận dữ và khinh miệt run lên trong giọng nói. « Ta đã nghe quá đủ rồi! » Đó là tính cách của nhà Killigrew, Lord Henry Goade cam đoan với chúng ta, rồi dừng lại ở đây hồi lâu cho một trong những đoạn kể lể tràng giang đại hải về lịch sử của những gia đình tình cờ có một thành viên dính dáng đến hồi ký của đức ông. « Họ, » đức ông viết, « luôn là những người nóng tính, bồng bột, khá trung thực và cao thượng chừng nào cần làm theo quyết đoán của họ, thế nhưng bị hạn chế bởi sự thiếu sắc sảo trong chính những phán quyết này. » Sir John, trong vụ lôi thôi trước đây với nhà Tressilian cũng như trong lúc này, hiển nhiên có vẻ minh hoạ cho lời chỉ trích của đức ông. Có đến hàng chục câu hỏi mà một người sắc sảo hẳn không thể không hỏi, thế nhưng không có câu hỏi nào trong đó có vẻ hiện ra trong đầu ngài hiệp sĩ của Arwenack. Nếu có điều gì đó giữ chân ngài lại ngưỡng cửa, ngăn trở ngài thực hiện tức khắc điều ông đã quyết định, hiển nhiên đó là sự tò mò mỉa mai muốn biết Rosamund còn những gì rồ dại trong đầu sắp nói ra nữa. « Người đàn ông này đã đau khổ nhiều, » cô gái nói với đức ông, không hề bối rối trước tiếng cười gằn mỉa mai của ông khi nghe thấy câu nói này. « Chỉ Chúa mới biết anh ấy đã bị giày vò đến thế nào về thể xác và linh hồn vì những tội lỗi anh ấy không hề gây ra. Phần lớn những đau khổ này do cháu đem tới cho anh ấy. Ngày hôm nay cháu biết anh ấy không ám hại Peter. Cháu biết, nếu không vì một hành động thiếu cao thượng của cháu, anh ấy đã ở vào vị thế có thể chứng minh điều đó một cách không thể chối cãi mà không cần ai giúp đỡ. Cháu biết ông ấy đã bị bắt cóc, bị mang đi trước khi anh ấy kịp thanh minh cho mình khỏi lời buộc tội, và hậu quả là không còn cuộc sống nào khác dành cho anh ấy ngoài trở thành một kẻ bội giáo như anh ấy đã chọn. Tội lỗi chính thuộc về cháu. Và cháu cần chuộc tội. Hãy tha anh ấy vì cháu! Nếu ngài yêu cháu... » Nhưng đức ông đã nghe quá đủ. Khuôn mặt của ông đỏ tía lên. « Không một lời nào nữa! » đức ông quát vào mặt cô gái. « Chính vì ta yêu quý cháu – yêu quý và thương hại cháu từ tận trái tim ta – mà ta sẽ không nghe nữa. Xem ra không những ta phải cứu cháu khỏi tay tên khốn kiếp đó, mà cả khỏi chính cháu nữa. Nếu không ta sẽ không hoàn thành trách nhiệm với cháu, không phải với người cha đã quá cố và người anh trai bị ám hại của cháu. Sau này, cháu sẽ cảm ơn ta, Rosamund. » Và đức ông lại quay đi. « Cảm ơn ngài? » cô thiếu nữ kêu thét lên. « Cháu sẽ nguyền rủa ngài. Suốt đời cháu cháu sẽ căm ghét khinh bỉ ngài, sẽ nhìn ngài một cách ghê tởm như nhìn một kẻ sát nhân nếu ngài làm điều đó. Ngài điên rồi! Ngài không thấy sao? Ngài điên rồi! » Đức ông bật lùi lại. Là một người có địa vị và quyền lực, nhanh nhạy, can đảm và khá nóng tính – và xem ra có vẻ cực kỳ may mắn nữa – trong suốt đời mình chưa bao giờ đức ông bị phán xét một cách phũ phàng và thẳng tuột như thế. Hiển nhiên cô thiếu nữ không phải là người đầu tiên coi ông là một gã điên, nhưng rõ ràng cô là người đầu tiên dám gọi ông như vậy thẳng vào mặt ; và nếu như với quan điểm chúng rất có thể đánh giá này sẽ cho thấy sự tỉnh táo hoàn toàn của cô gái, với đức ông nó chỉ như một bằng chứng nữa cho thấy tâm thần của nàng đang trong lúc bất bình thường. « Khỉ thật! » đức ông nói, vừa bực tức vừa thương hại, « cháu điên mất rồi, hoàn toàn điên mất rồi! Đầu óc cháu đang rối loạn, phán đoán của cháu hoàn toàn méo mó. Con quỷ hiện hình này lại trở thành nạn nhận tội nghiệp còn những người khác biết thành quỷ dữ ; và ta thì trở thành một tên sát nhân trong mắt cháu - một tên sát nhân và một gã khùng. Thề có chúa! Thôi được! Sau này khi cháu đã được nghỉ ngơi, khi cháu đã hoàn toàn bình phục, ta cầu mong rằng mọi thứ sẽ trở lại đúng chỗ của nó. » Ông quay đi, vẫn còn kích động vì bất bình, và cũng chỉ vừa kịp để ý để không bị đập phải bởi cánh cửa vừa mở tung từ phía ngoài. Lord Henry Goade, như đức ông thuật lại, mặc toàn màu đen, với sợi dây chuyền vàng chức vụ đeo trên khuôn ngực rộng, đứng trên ngưỡng cửa, thân hình của ngài hiện lên nổi bật trong vầng ánh sáng mặt trời buổi sáng sau lưng ngài. Khuôn mặt vốn hiền lành của đức ông hẳn phải trở nên cực kỳ nghiêm trọng cho hợp với bộ đồ ngài đang mặc, nhưng vẻ nghiêm trọng có vẻ gì đó giãn bớt ra khi cái nhìn của ngài hướng tới Rosamund đang đứng bên cạnh bàn. « Tôi đã rất vui mừng, » đức ông viết, « khi thấy cô gái bình phục nhanh chóng như vậy, và có vẻ gần như trở lại bình thường, và tôi đã nói lên sự hài lòng của mình. » « Tốt nhất quý tiểu thư đây nên quay về giường nghỉ, » Sir John càu nhàu, khuôn mặt của ngài vẫn đỏ phừng phừng. « Tiểu thư đây vẫn còn chưa bình tĩnh lại. » « Sir John nhầm, thưa đức ông,” cô gái bình thản cam đoan, « tôi hoàn toàn không hề đau yếu như quý ngài đây nhận thấy. » « Tôi rất lấy làm mừng, thưa quý tiểu thư, » đức ông nói, và tôi hình dung ra đôi mắt dò hỏi của ngài đưa từ người này sang người kia, và nhận thấy bằng chứng hùng hồn về tâm trạng của Sir John, băn khoăn tự hỏi không biết chuyện gì đã xảy ra. « Rất có thể, » đức ông nghiêm nghị nói tiếp, « chúng tôi sẽ cần tới lời chứng của tiểu thư trong phiên toà nghiêm trọng sắp tới. » Ngài quay sang Sir John. « Tôi đã ra lệnh đưa tù nhân tới xét xử. Như thế có đòi hỏi tiểu thư nhiều quá không, tiểu thư Rosamund? » « Không đâu, thưa đức ông, » cô gái lập tức trả lời. « Tôi sẵn sàng. » Và ngả đầu về phía sau như một người sẵn sàng chịu đựng thử thách. « Không, không, » Sir John chen vào, nóng nảy phản đối. « Đừng có nghe cô ta, Harry. Cô ta...” Cô thiếu nữ ngắt lời ông, “ vì lời buộc tội chính chống lại tù nhân có liên quan đến... đến cách hành xử của ông ta với tôi, hiển nhiên đây là một phiên toà tôi cần làm chứng.” “Quả là vậy,” Lord Henry đồng ý, hơi ngỡ ngàng, như đức ông thú nhận, “luôn luôn với điều kiện là việc này không vượt quá sức chịu đựng và cảm xúc của tiểu thư quá nhiều. Chúng tôi có thể tiến hành không cần tới lời chứng của tiểu thư.” “Về việc này, thưa đức ông, tôi cam đoan là ngài đã nhầm,” nàng trả lời. “Ngài không thể bỏ qua lời chứng của tôi được.” “Thế cũng được,” Sir John cau có nói, và ngài quay về phía bàn, chuẩn bị chỗ ngồi cho mình. Đôi mắt xanh của Lord Henry tiếp tục nhìn Rosamund với vẻ dò hỏi, đồng thời đưa tay lên mân mê bộ râu ngắn màu xám của ngài với vẻ nghĩ ngợi. Rồi đức ông quay về phía cửa. “Vào đây, thưa các ngài,” ông nói, “và ra lệnh mang tù nhân tới.” Tiếng bước chân vang lên trên boong tàu, và ba trong số sĩ quan của Sir John xuất hiện để hoàn tất toà án sẽ xét xử tay cướp biển bội giáo, một phán quyết mà bản án có thể đoán được trước.