ý Trọc tiếp tục quán triệt phương châm bám sát thắt lưng địch mà đánh, đánh lui từng bước, đánh đổ từng bộ phận, tiến tới đánh đổ hoàn toàn. Anh ta không còn bắt Tống Cương đi theo, Lý Trọc bảo chỉ cần Tống Cương và Lâm Hồng gặp nhau trong lòng anh ta sẽ bối rối hoảng hốt. Anh ta đòi Tống Cương lẩn tránh Lâm Hồng, đòi Tống Cương gặp Lâm Hồng trên phố lớn phải tránh xa, y như trông thấy người mắc bệnh hủi. Lý Trọc bắt đầu học gương sáng Tống Cương. Anh ta nghĩ sở dĩ Lâm Hồng thích Tống Cương, bởi vì Tống Cương hào hoa phong nhã, không bao giờ nói tục, hơn nữa bao giờ Tống Cương cũng cầm quyển sách trong tay, tỏ ra ham học, cầu tiến bộ. Từ đó Lý Trọc đã thay đổi bộ mặt. Anh chàng người yêu kiêm vệ sĩ khi đi bên Lâm Hồng, cũng có sách trong tay, không còn cáu kỉnh hằm hằm khi đứng trước cánh đàn ông thị trấn Lưu chúng tôi. Giống như một chính khách đi cổ động bầu cử, anh ta tỏ vẻ thân thiết mỉm cười, trông thấy người quen chào hỏi bắt tay. Hơn nữa trong tay không rời quyển sách, vừa đi vừa đọc lầm rầm như tụng kinh. Trông điệu bộ của Lý Trọc, dân chúng thị trấn Lưu ai cũng bảo mặt trời mọc từ đằng tây. Họ bịt miệng cười, khe khẽ nói, bên cạnh Lâm Hồng bớt đi một tên thổ phỉ máu gái, có thêm một nhà sư máu dê. Thấy dân chúng trên đường phố tỏ ra rất hứng thú việc đọc sách của mình, Lý Trọc nói bô bô với họ: - Đọc sách hay lắm, ngày nào không đọc sách, còn khó chịu hơn một tháng không đi ỉa. Lý Trọc nói câu này là để Lâm Hồng nghe. Nói xong, anh ta hối hận vì mình lại nói tục. Về đến nhà, anh ta xin ý kiến Tống Cương, sau đó sửa thành: - Đọc sách bổ ích lẩm, có thể nhịn ăn một tháng, không thể không đọc sách một ngày. Dân chúng thị trấn Lưu không tán thành lời nói của Lý Trọc. Họ vặn lại, một ngày không đọc sách còn có thể bảo toàn tính mạng, chứ một tháng không ăn chắc chắn đã toi đời. Vẻ mặt không vui, Lý Trọc gì ngón tay rê ngang một lượt dân chúng, thầm nghĩ bọn này tham sống sợ chết. Anh ta coi cái chết nhẹ như không, hất hàm nói: - Một tháng không ăn, có nghĩa là chết đói. Một ngày không đọc sách là sống chẳng thà chết quách cho xong. Lâm Hồng thản nhiên bước đi. Nghe Lý Trọc và dân chúng thị trấn Lưu nói qua nói lại, dân chúng cười sang sảng, Lý Trọc hăng hái nói oang oang, Lâm Hồng cứ tỉnh bơ, không hề động lòng. Sau khi Lý Trọc lắc người một phát, biến thành con em nhà nho, sặc mùi thư sinh, luôn mồm nói ra những lời hoa mỹ, thi thoảng mới nói tục nói bậy. Khi nghe Lý Trọc nói tục nói bậy, Lâm Hồng nghĩ bụng: - Chó không sửa nổi thói quen ăn cứt. Lâm Hồng biết Lý Trọc là hạng người như thế nào. Cô không cảm thấy mặt trời mọc ra đằng tây. Cô thầm nghĩ cho dù Lý Trọc có tài ba của Tôn Ngộ Không, biến đi biến lại vẫn là một tên Lý Trọc cóc tía, cộng đống cứt trâu, giống như Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép biến hoá thần thông, rốt cuộc cũng chỉ là một con khỉ. Tối hôm hẹn, Tống Cương không đến khu rừng, Lý Trọc đã mò đến cười ha hả, khiến Lâm hồng điên tiết. Về đến nhà, cô đã xoá sổ gạch tên Tống Cương khỏi trái tim. Mấy hôm sau, khi trông thấy Tống Cương từ xa trên phố, Lâm Hồng đã lạnh lùng cười gằn mấy tiếng, thầm nghĩ, con người này là anh chàng ngốc không hơn không kém. Anh chàng ngốc này không bao giờ còn có cơ hội. Lâm Hồng cứ ngẩng mặt đi. Cô nhắc nhở mình đối với Tống Cương coi như có nhìn mà không thấy. Không ngờ Tống Cương từ xa đi đến, hễ nhìn thấy Lâm Hồng là lập tức quay người đi tránh gặp. Những ngày sau đó, lần nào trông thấy Lâm Hồng, Tống Cương cũng trốn thật nhanh, giống như Lý Trọc yêu cầu. Nhìn thấy Tống Cương lần nào cũng tránh thật xa, lòng kiêu hãnh trong Lâm Hồng cũng lần lượt chuồn mất. Suy cho cùng, cô cũng buồn tiu nghỉu, vắng bóng Tống Cương đã khiến Lâm Hồng cảm thấy mất mát. Tống Cương đã trở lại trong trái tim Lâm Hồng, hơn nữa còn sâu sắc hơn. Lâm Hồng phát hiện ra sự thay đổi kỳ lạ trong tim mình. Tống Cương càng tránh mình, mình càng thích anh ấy. Những đêm mưa dầm dề, hoặc trăng sáng vằng vặc, khi đi vào giấc ngủ, Lâm Hồng thường nghĩ đến khuôn mặt khôi ngô, nụ cười tủm tỉm, và dáng vẻ cúi đầu im lặng suy nghĩ của Tống Cương, nghĩ đến ánh mắt buồn đau khi Tống Cương nhìn thấy mình. Những biểu hiện của Tống Cương làm cho Lâm Hồng luôn luôn cảm thấy ngọt ngào. Lâu dần, sự hồi tưởng về anh trong giấc ngủ, đã trở thành tình cảm thương nhớ, cảm giác như Tống Cương đã là người yêu của Lâm Hồng, một người yêu ở phương xa, khiến cho tình cảm nhớ nhung của cô giống như dòng suối nhỏ chảy róc rách mãi mãi. Lâm Hồng tin rằng Tống Cương thầm yêu mình, cô nghĩ Tống Cương tránh cô là vì tên Lý Trọc. Hễ nghĩ đến thằng cha đó, Lâm Hồng lại bầm gan tím ruột, tức giận đến tái mặt. Điệu bộ hung ác đến cực độ cửa Lý Trọc khiến cho các chàng trai của thị trấn Lưu không dám theo đuổi cô. Trong con mắt của Lâm Hồng, những thanh niên đó đều là đồ bỏ đi, là những kẻ đáng thương hại, Tống Cương không như thế. Rất nhiều lần Lâm Hồng tưởng tượng ra cảnh tượng Tống Cương chủ động đến theo đuổi cô. Lần nào đến nhà cô, Tống Cương cũng xấu hổ, ngượng ngùng nói ra những câu ngớ ngẩn Lâm Hồng thầm nghĩ đó là Tống Cương, một Tống Cương lúng túng không biết làm thế nào. Sau những tưởng tượng, Lâm Hồng lại lắc đầu thở dài. Cô biết sẽ không bao giờ có chuyện Tống Cương chủ động xuất hiện ở cổng nhà mình. Cô cảm thấy đã đến lúc mình cần chủ động một lần nữa. Cô viết cho Tống Cương một bức thư, gồm bảy dòng tám mươi ba chữ, có mười ba dấu chấm phẩy. Trong đó dùng năm mươi mốt chữ mắng Lý Trọc thậm tệ, còn lại ba mươi hai chữ hẹn Tống Cương tám giờ tối gặp mặt, nơi hẹn lần này ở dưới gầm một cây cầu. Đó là cây cầu ông Tống Phàm Bình đã từng phất lá cờ đỏ trong cách mạng văn hoá. Lâm Hồng gấp bức thư thành hình con bướm, giấu trong một chiếc khăn mùi xoa mới. Khi Tống Cương đi làm về chờ bên đường đưa cho anh. Trong thư Lâm Hồng viết một câu cuối cùng, yêu cầu Tống Cương đến chỗ hẹn sẽ trả lại cô chiếc khăn mùi xoa. Lâm Hồng tin chắc có câu này, nhất định Tống Cương sẽ đến. Đó là lúc thời tiết chuyển sang cuối thu. Trời mênh mang, mưa bay lất phất. Lâm Hồng tay cầm ô đứng dưới một cây ngô đồng. Nước mưa nhỏ từng giọt xuống ô kêu lộp độp. Lâm Hồng đưa mắt nhìn đường phố lờ mờ màu xám xịt. Một vài người che ô đi qua đi lại, mấy thanh niên đầu trần cắm đầu cắm cổ chạy băng băng. Lâm Hồng trông thấy Tống Cương đi bên kia phố. Cô giơ ô chắn anh lại. Cô nhìn thấy anh lướt qua, suýt nữa sà vào ô của mình. Khi Lâm Hồng dịch ô ra, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Tống Cương, cô dúi luôn chiếc khăn mùi xoa vào tay Tống Cương, rồi quay người đi luôn. Đi khoảng hơn mười mét, Lâm Hồng quay lại nhìn Tống Cương. Cô trông thấy một anh chàng Tống Cương hai tay nâng chiếc khăn mùi xoa, không biết đã xảy ra chuyện gì. Áo khoác của Tống Cương rơi xuống đất, bị mấy bước chân dẫm lên. Lâm Hồng quay đầu, cầm ô mỉm cười đi tiếp, không biết cảnh tượng về sau thế nào. Trong ngày mưa âm u dầm dề này, Tống Cương hồn xiêu phách lạc. Anh không biết mình đã về đến nhà như thế nào. Anh hồi hộp giở chiếc khăn mùi xoa, trông thấy một mẩu giấy gấp thành hình con bướm. Hai tay anh run run gỡ ra. Lâm Hồng gấp mẩu giấy khá lắt léo, khiến Tống Cương suýt gỡ nhầm. Mất rất nhiều thì giờ, Tống Cương mới gỡ được mẩu giấy. Anh hổn hển đọc đi đọc lại mấy lần tám mươi ba chữ Lâm Hồng viết. Tiếng bước chân của người hàng xóm đi làm về anh cứ tưởng Lý Trọc, vội vàng nhét thư vào túi áo. Khi người hàng xóm bên cạnh mở cửa lạch cạch, Tống lương mới thở phào, móc thư ra cuống cuồng đọc. Anh xúc động, vừa lo lắng nhìn nước mưa chảy ngoằn ngoèo trên kính cửa sổ. Vì bức thư này, ngọn lửa tình yêu trong trái tim Tống Cương bị dập tắt lâu nay lại bùng cháy. Tống Cương muốn đi gặp Lâm Hồng biết chừng nào. Mấy lần anh đã bước ra cửa. Nhưng khi mở cửa, anh lại nghĩ đến Lý Trọc. Hai chân anh không bước ra nổi. Anh mơ màng nhìn mưa bụi mờ mờ giăng giăng ngoài trời, lại khép cửa vào. Cuối cùng chính là câu kết thúc Lâm Hồng viết trong thư, yêu cầu anh trả lại khăn mùi xoa, đã khiến Tống Cương tìm được lý do thuyết phục mình. Anh nghiễm nhiên ra đi. Lúc này lẽ ra hết giờ làm việc, Lý Trọc đã về nhà. Nhưng vì bận công việc, anh ta vẫn còn ở lại xưởng, nên Tống Cương đã có một cơ hội. Khi đọc mẩu giấy của Lâm Hồng, Tống Cương cứ nơm nớp lo Lý Trọc sẽ về. Khi ra khỏi nhà, Tống Cương lao thẳng đến gầm cầu. Anh biết dọc đường chỉ cần gặp Lý Trọc, thằng em chỉ gọi một tiếng, anh sẽ không còn can đảm đi tiếp. Tống Cương bước xuống bậc bờ sông, khi đứng dưới gầm cầu đã sáu giờ tối, vẫn còn hai tiếng đồng hồ nữa, Lâm Hồng mới có mặt. Tống Cương run rẩy đứng chờ. 'Trên mặt cầu có rất nhiều tiếng bước chân qua lại. Tiếng bước chân vọng xuống y như có rất đông người bước trên nóc nhà mình. Anh nhìn những hạt mưa rơi xuống gợn lên những gợn sóng lăn tăn trên mặt sông đang tối dần, hình như dòng sông cũng đang run rẩy. Đứng dưới gầm cầu, trong lòng Tống Cương ngổn ngang trăm mối, khi xúc động, lúc buồn chán, khi mơ mộng dạt dào, lúc trỗi dậy tuyệt vọng. Sau hơn một tiếng đồng hồ lo lắng không yên, khi bóng tối đã buông xuống anh cũng dần dần bình tĩnh lại. Ánh mắt đau khổ của mẹ Lý Lan trước khi tắt thở lại hiện ra. Lại một lần nữa Tống Cương từ chối hạnh phúc. Tống Cương ngầm thề không được có lỗi với Lý Trọc. Anh tự bảo với mình, anh đến đây không phải hẹn gặp Lâm Hồng, mà để trả cô chiếc khăn mùi xoa. Anh giơ chiếc khăn mùi xoa của Lâm Hồng lên bóng tối trước mặt nhìn như từ biệt, rồi bỏ vào túi một cách dứt khoát, sau đó thở một hơi rất dài, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Lâm Hồng có mặt vào lúc tám giờ ba mươi phút tối. Cô che ô bước xuống bậc thang. Nhìn vào gầm cầu một lát cô trông thấy một cái bóng cao cao đứng im lặng ở đó. Xác định là Tống Cương, chứ không phải Lý Trọc với cái dáng thô lùn, bất giác mỉm cười, cô yên tâm bước tới. Đi xuống gầm cầu, khi đến bên cạnh Tống Cương, Lâm Hồng cụp ô vào, vẩy vẩy mấy cái, ngẩng lên nhìn Tống Cương. Trong bóng tối không nhìn rõ sắc mặt nhưng nghe rõ tiếng thở gấp gáp của anh. Cô cảm thấy Tống Cương giơ tay phải lên. Cúi đầu nhìn kỹ, cô trông thấy chiếc khăn mùi xoa của mình, liền chột dạ. Cô không nhận chiếc khăn mùi xoa còn trong tay Tống Cương. Cô biết chỉ cần cô nhận, là cơ hội hẹn gặp sẽ kết thúc. Lâm Hồng quay đầu đi, nhìn những tia sáng đèn đường trên phố chiếu xuống mặt nước hắt lên lấp loá, nghe thấy tiếng hít thở mỗi lúc một gấp gáp của Tống Cương, Lâm Hồng bất giác cười trộm, giục: - Nói đi anh! Có phải em đến để nghe anh thở đâu. Tay phải Tống Cương vẩy vấy hai cái, giọng anh run run: - Đây là khăn mùi xoa của Lâm Hồng. - Anh đến chỉ là để trả khăn mùi xoa phải không? - Lâm Hồng giận dỗi hỏi. Tống Cương gật đầu, giọng vẫn run run: - Phải! Lâm Hồng lắc đầu, cười nhăn nhó trong bóng tối. Sau đó cô ngẩng lên nhìn Tống Cương, buồn buồn hỏi: - Anh Tống Cương, anh có thích em không? Trong bóng tối, Tống Cương vẫn không dám đối mặt với Lâm Hồng. Quay mặt đi, anh nói với giọng đau khổ tái tê: - Lý Trọc là anh em của tôi... - Đừng có nhắc đến gã Lý Trọc - Lâm Hồng ngắt lời Tống Cương, cô nói với anh một cách dứt khoát - Cho dù em không lấy được anh, em cũng tuyệt đối không yêu Lý Trọc. Nghe xong, Tống Cương cúi đầu, không biết nói gì hơn. Nhìn dáng vẻ hình như biết sai của anh, Lâm Hồng dịu dàng nói: - Anh Tống Cương, đây là lần cuối cùng. Anh nghĩ cho kỹ, sau này sẽ không bao giờ có dịp như thế này... - cô đau khổ - Sau này em sẽ là bạn gái của người khác. Nói xong, trong bóng tối Lâm Hồng nhìn Tống Cương nóng lòng chờ đợi. Nhưng cô vẫn nghe thấy câu nói ấy. Tống Cương cúi đầu: - Lý Trọc là anh em của tôi... Lâm Hồng đau đớn tột cùng. Cô quay người nhìn vệt sáng trên mặt sông. Tay phải Tống Cương cầm chiếc khăn mùi xoa giơ lên. Lâm Hồng im lặng. Tống Cương cũng im lặng. Lát sau Lâm Hồng hỏi: - Anh Tống Cương, anh có biết bơi không? Tống Cương lúng túng trả lời: - Biết. - Em không biết bơi - Lâm Hồng lẩm bẩm nói một mình. Cô quay nhìn Tống Cương - Em nhảy xuống sông liệu có chết đuối? Tống Cương không biết vì sao Lâm Hồng hỏi thế. Anh im lặng nhìn Lâm Hồng. Cô thò tay trong bóng tối vuốt ve mặt Tống Cương. Toàn thân anh run rẩy như điện giật. Lâm Hồng chỉ xuống sông nói với Tống Cương như tuyên thề: - Em hỏi anh câu cuối cùng: Anh có thích em không? Tống Cương không nói được câu nào. Tay vẫn chỉ xuống nước, Lâm Hồng dọa: - Nếu anh nói không thích, em lập tức nhảy xuống sông. Bị Lâm Hồng dọa tự vẫn, Tống Cương hoảng quá, đờ đẫn hết cả người. Lâm Hồng khe khẽ giục: - Nói đi anh. Giọng Tống Cương như van xin: - Lý Trọc là anh em của tôi. Lâm Hồng tuyệt vọng. Cô không ngờ Tống Cương vẫn nói câu đó. Cô nghiến răng nói với Tống Cương: - Em hận anh! Nói xong, Lâm Hồng lao người nhảy xuống sông. Trong giây lát, ánh sáng trên mặt sông vỡ vụn. Trong bóng tối Tống Cương nhìn thấy Lâm Hồng nhảy xuống nước. Hoa nước tung tóe lên, bắn vào mặt Tống Cương như mưa đá. Anh trông thấy thân thể Lâm Hồng chìm đi, rồi giãy giụa lao lên mặt nước. Tống Cương vội vàng nhảy xuống, lao vào trong dòng nước lạnh thấu xương. Anh cảm thấy thân thể mình đang đè lên Lâm Hồng nổi trên mặt nước đang dẫy dựa. Hai tay cô bám chặt áo ngực Tống Cương. Hai chân Tống Cương đạp trong nước cố sức đỡ Lâm Hồng nổi lên. Anh ôm chặt người cô. Hai chân đạp nước bơi vào bờ. Anh cảm thấy hai tay Lâm Hồng đang ôm chặt cổ mình. Tống Cương bế Lâm Hồng lên bậc xây. Anh quỳ xuống, khẽ gọi tên cô. Anh nhìn thấy mắt cô từ từ mở ra. Lúc này anh mới nhận ra mình đang bế Lâm Hồng. Anh hốt hoảng vội vàng buông tay, đứng dạy. Thân thể Lâm Hồng nằm chếch trên bậc xây. Cô cứ ho sù sụ, nhổ ra toàn nước. Sau đó cô co người ngồi dậy, cúi đầu, hai tay ôm đùi gối. Lâm Hồng ướt sũng run cầm cập trong gió lạnh. Cô ngồi đó chờ Tông Cương bước đến ôm mình, như vừa ôm chặt cô trong nước. Nhưng Tống Cương cũng ướt sũng như thế, chỉ biết đứng một chỗ, run một mình. Lâm Hồng đau khổ đứng dậy từ từ bước lên bậc thềm, người cô lảo đảo. Tống Cương cũng không biết bám theo đỡ cô. Hai tay Lâm Hồng lại ôm chặt người mình, bước đi, toàn thân run cầm cập. Biết Tống Cương đi đằng sau, cô không quay người lại, cứ đi thẳng lên phố lớn. Lúc này cô không nghe thấy tiếng bước chân của Tống Cương. Cô vẫn không quay đầu lại. Nước mắt cô chảy hòa lẫn nước mưa. Cô đi trên phố mưa giăng mù mịt. Khi bước ra đường lớn, Tống Cương đứng lại. Trái tim anh quặn đau như dao cắt, nhìn Lâm Hồng cúi đầu hai tay ôm vai bước đi. Trong ánh sáng đèn đường, mưa bụi bay lất phất như hoa tuyết. Đường phố vắng vẻ yên tĩnh như ngủ say. Nhìn bóng Lâm Hồng xa dần, Tống Cương giơ tay trái lau nước mưa và nước mắt, bước đi theo hướng ngược lại. Lý Trọc đã nằm trong chăn. Nghe tiếng Tống Cương mở cửa bước vào, anh ta giật dây công tắc bật đèn, thò đầu khỏi chăn hỏi: - Anh đi đâu vậy? Em chờ mãi... Lý Trọc trùm chăn ngồi dậy, nhìn Tống Cương ướt rượt ngồi trên ghế. Lý Trọc không chú ý đến thần sắc buồn bã của Tống Cương. Anh ta tiếp tục ca cẩm: - Anh cũng không nấu cơm tối. Xưởng trưởng Lý này vất vả cả ngày, về nhà không có gì ăn, ngay đến cơm nguội canh thừa cũng không có. Chờ mãi không thấy anh về em đành phải ra phố ăn bánh bao. Nói xong, Lý Trọc hỏi Tống Cương: - Anh ăn tối chưa? Tống Cương bần thần nhìn Lý Trọc với vẻ mặt như không quen biết. Lý Trọc thét to: - Anh ăn tối chưa? Mẹ kiếp! Tống Cương giật mình. Cuối cùng anh đã nghe rõ lời Lý Trọc, lắc đầu khẽ đáp: - Chưa. - Em biết anh chưa ăn - Lý Trọc đắc ý lấy từ trong chăn ra một cái bát, có đựng hai chiếc bánh bao. Anh ta đưa bát cho Tống Cương, giục - ăn mau lên, nhân lúc bánh còn nóng. Tống Cương thở dài, đưa tay nhận bát bánh bao để lên bàn, bần thần nhìn Lý Trọc. Lý Trọc lại chỉ bánh trên bàn giục: - Ăn đi. Tống Cương thở dài, lắc đầu bảo: - Không muốn ăn. - Bánh bao nhân thịt đấy! - Lý Trọc nói. Lý Trọc nhìn vũng nước đọng trên ghế Tống Cương ngồi đang chảy ra xung quanh, chảy xuống gầm giường. Lúc này Lý Trọc mới để ý không phải Tống Cương bị ướt nước mưa. Tống Cương y như vừa được với từ dưới sông lên. Lý Trọc ngạc nhiên hỏi: - Tại sao trông anh giống như con chó ngã xuống nước? Rồi Lý Trọc trông thấy chiếc khăn mùi xoa Tống Cương cầm trên tay. Khăn mùi xoa cũng ướt rượt rỏ nước xuống. Chỉ chiếc khăn mùi xoa, Lý Trọc hỏi: - Cái gì vậy? Tống Cương cúi nhìn, thấy chiếc khăn mùi xoa trên tay phải mình, hết sức ngạc nhiên. Anh nhớ mình đã cầm chiếc khăn này nhảy xuống sông, vớt Lâm Hồng lên bờ, không ngờ chiếc khăn vẫn trong tay. Lý Trọc lồm cồm bò ra khỏi chăn. Đã nhận ra chuyện gì, Lý Trọc hỏi: - Khăn mùi xoa của ai thế? Tống Cương để chiếc khăn lên bàn, lau nước chảy trên mặt, buồn bã nói: - Anh đi gặp Lâm Hồng. - Mẹ kiếp! Chửi xong một tiếng, thấy Tống Cương hắt xì hơi ba cái liền, Lý Trọc không chửi tiếp. Anh ta giục Tống Cương mau mau thay quần áo, và chui vào chăn. Vừa nói anh ta cũng vừa hắt xì hơi một cái, lập tức chui vào chăn. Tống Cương gật gật đầu đứng dậy, cởi quần áo ướt. Khi đã chui vào trong chăn, nghĩ đến điều gì, lại bò dậy, móc túi áo, lấy mẩu giấy Lâm Hồng gửi. Mẩu giấy đã không còn là mẩu giấy, mà bên thành một cục. Tống Cương đưa cho Lý Trọc. Đầy vẻ nghi ngờ, Lý Trọc nhận và hỏi: - Cái gì vậy? Tống Cương ho và trả lời: - Thư của Lâm Hồng. Nghe nói thư của Lâm Hồng, Lý Trọc tung chăn chìa hẳn nửa người. Anh ta hết sức cẩn thận giở cục giấy chữ viết đã mờ nhòe, trông như một bức tranh sơn thuỷ. Lý Trọc nhảy phốc khỏi giường, đứng lên mặt bàn, giở mẩu giấy để sát vào bóng đèn chói mắt, hơ khô nước vẫn không nhìn rõ viết những gì. Anh ta đành hỏi Tống Cương: - Lâm Hồng viết gì vậy? Tống Cương đã nằm trong chăn. Anh nhắm mắt giục: - Em tắt đèn đi. Lý Trọc giơ tay giật công tắc tắt điện, rồi nằm vào trong chăn. Hai anh em mỗi người nằm một giường. Tống Cương vừa ho vừa hắt xì hơi, kể lại toàn bộ sự việc diễn ra ban tối cho em nghe một cách đứt nối. Lý Trọc im lặng nghe. Tống Cương kể xong Lý Trọc khẽ gọi một tiếng: - Anh Tống Cương. Tống Cương "hử" một tiếng. Lý Trọc thận trọng hỏi: - Anh có đưa Lâm Hồng về nhà không? Tống Cương đáp, giọng ngàn ngạt như bị cảm: - Không. Trong bóng tối, Lý Trọc cười không thành tiếng. Anh ta lại khẽ gọi một tiếng "Anh Tống Cương". Tống Cương vẫn "hử" một tiếng. Lý Trọc nói giọng đầy tình cảm: - Anh đúng là người anh em tuyệt vời của em. Bên phía Tống Cương không có phản ứng. Lý Trọc gọi liền mấy tiếng "Tống Cương", Tống Cương mới đáp một tiếng. Lý Trọc còn muốn nói chuyện. Tống Cương đáp với giọng mệt mỏi: - Anh buồn ngủ. Trong đêm mưa rả rích, Tống Cương cứ ho liên tục. Anh ngủ không yên. Trong giấc ngủ chập chờn, anh thấy mình như đang chìm nổi trong nước. Khi thức anh cảm thấy tức thở, y như có một hòn đá to đè lên ngực. Mãi đến khi ánh sáng buổi sớm chiếu vào qua cửa sổ, ánh sáng khiến Tống Cương mở mắt, anh mới biết mình đã ngủ thật. Tống Cương nhìn thấy một buổi sớm mai mưa qua trời nắng. Mái hiên vẫn nhỏ giọt. Trên kính cửa sổ vẫn bám đầy những giọt nước. Nhưng ánh nắng đã làm cả ngôi nhà bừng sáng. Ngoài vườn, đàn chim sẻ kêu lích chích, ríu rít. Tiếng nhà hàng xóm nói oang oang. Tống Cương hít một hơi thật dài. Anh đã trải qua một đêm đầy khó khăn và ức chế. Buổi ban mai tốt đẹp khiến tâm tình Tống Cương khoan khoái dễ chịu. Anh ngồi dậy, thấy Lý Trọc còn trùm chăn ngủ say, anh đánh thức thằng em như thường ngày: - Lý Trọc, Lý Trọc, dậy thôi! Lý Trọc thò mạnh đầu ra khỏi chăn. Tống Cương bật cười. Lý Trọc dụi dụi mắt không biết Tống Cương cười gì. Tống Cương nói, em vừa chui đầu khỏi chăn, trông y như đầu con rùa thò ra. Tống Cương nói rồi diễn lại, trùm chăn kín mít, cong người lên, giọng ồm ồm hỏi Lý Trọc, xem có giống rùa không nhỏ? Sau đó đột nhiên thò đầu ra, cái cổ dài giữ nguyên một chỗ. Lý Trọc dụi mắt cười hì hì đáp: - Giống, giống rùa ra phết. Sau đó nghĩ đến sự việc xảy ra tối qua, Lý Trọc ngạc nhiên nhìn Tống Cương. Tống Cương nhảy khỏi giường như không có chuyện gì xảy ra, tìm trong tủ một bộ quần áo sạch mặc lên người, bóp thuốc đánh răng lên bàn chải, cầm chậu rửa mặt và cái cốc, vắt lên vai chiếc khăn mặt, mở cửa ra giếng đánh răng rửa mặt. Lý Trọc nghe thấy Tống Cương nói chuyện với hàng xóm cạnh giếng nước. Xen giữa lời nói chuyện, còn có cả tiếng cười khe khẽ của Tống Cương. Lòng đầy hồ nghi, Lý Trọc gãi gãi đầu, chửi một tiếng: - Mẹ kiếp! Tống Cương bình tĩnh sống qua một ngày. Có lúc anh cũng nghĩ đến chuyện nhảy xuống sông dưới cầu tối hôm qua, nghĩ đến Lâm Hồng ướt sũng đi trên đường phố. Trong giây phút ấy, anh chợt hoảng hốt, sau đó bình tĩnh lại anh không nghĩ tiếp nữa. Trải qua một đêm dữ dội, Tống Cương đã bình tĩnh thật sự. Cuộc từng trải như sinh ly tử biệt với Lâm Hồng tối qua, giống như hồi kết thúc của một câu chuyện. Bây giờ câu chuyện khiến Tống Cương ngột ngạt khó thở đã chấm dứt, nên là lúc bắt đầu một câu chuyện mới. Tâm tình Tống Cương cuối cùng đã sáng láng, y như cơn mưa vừa đi qua và trời hửng nắng. Hôm nay đi làm về, Lý Trọc xách về nhà mấy quả táo vừa đỏ vừa to. Tống Cương đã nấu xong cơm tối. Lý Trọc cười ranh mãnh để táo lên ghế, vừa ăn cơm, vừa ranh mãnh nhìn Tống Cương. Nụ cười của Lý Trọc khiến Tống Cương không yên tâm, không biết Lý Trọc chơi trò xỏ lá gì. Ăn cơm xong, Lý Trọc bảo Tống Cương, anh đã đến Xưởng dệt kim trinh sát. Lâm Hồng hôm nay không đi làm. Cô ấy bị sốt, nằm cả ngày trên giường. Lý Trọc gõ ngón tay lên bàn, giục Tống Cương: - Anh đi thăm Lâm Hồng ngay. Tống Cương ngạc nhiên, nhìn Lý Trọc đầy vẻ đắc ý một cách nghi nghi hoặc hoặc, lại nhìn mấy quả táo để trên ghế, cứ tưởng Lý Trọc bảo mình mang táo thăm Lâm Hồng. Tống Cương lắc lắc đầu: - Anh không đi, càng không thể đem táo. - Ai khiến anh đem táo? Táo em sẽ đem theo - Lý Trọc vỗ bàn đứng dậy đưa cho Tống Cương chiếc khăn mùi xoa đã phơi khô gấp tử tế - Anh đem chiếc khăn này trả cô ta. Tống Cương vẫn nghi hoặc nhìn Lý Trọc, không biết thằng em giở trò úm ba la gì đây. Lý Trọc đứng một chỗ, hí hửng giảng giải kế hoạch của mình cho ông anh. Anh ta bảo Tống Cương cầm khăn mùi xoa đi vào buồng Lâm Hồng trước, anh ta xách túi táo đứng bên ngoài. Đi đến trước giường Lâm Hồng, Tống Cương phải đứng im. Khi Lâm Hồng ngủ mê mệt mở mắt ra nhìn thấy Tống Cương, Tống Cương lập tức lạnh lùng nói "lần này thì cô hết hy vọng". Nói xong vứt luôn chiếc khăn mùi xoa lên giường Lâm Hồng, sau đó quay ra, không chậm một giây. Sau khi Tống Cương ra, đến lượt Lý Trọc xách táo đi vào, an ủi tâm linh Lâm Hồng trong tuyệt vọng. Sau khi trình bày kế hoạch của mình, Lý Trọc lau nước dãi ở mép, đắc ý nói với ông anh: - Làm như thế, Lâm Hồng sẽ hoàn toàn thất vọng về anh, và bắt đầu thật sự cảm mến em. Nghe xong kế hoạch của Lý Trọc, Tống Cương cúi đầu. Lý Trọc tỏ ra say sưa với diệu kế của mình. Anh ta hăm hở hỏi Tống Cương: - Đây có phải một kế hiểm độc không? Trông thấy Tống Cương cúi đầu không nói gì, Lý Trọc xua tay giục: - Được rồi, anh nên đi đi. Tống Cương đau khổ lắc đầu. Anh không muốn đi. Anh bảo: - Anh không thể nói câu đó. Lý Trọc hết hí hửng. Anh ta giơ tay trái, dùng tay phải bẻ cong từng ngón trong số năm ngón tay trái, nói: - Anh thử nghĩ, năm chiến thuật anh nêu ra cho em, nào là bắn tin nói vòng vo, nào là nói thẳng, bập luôn vào chủ đề, nào là đem quân áp sát dưới thành, nào là luồn sâu vào địch hậu, nào là bám thắt lưng địch mà đánh, không có chiến thuật nào có hiệu quả, không có chiêu nào là "độc kế". Quân sư quạt mo như anh không thực dụng chút nào. Rút cuộc lại hoàn toàn nhờ vào kế hiểm độc thật sự em nghĩ ra... Nói đến đây, Lý Trọc giơ ngón tay cái lên tự khen mình, và chỉ ra ngoài cửa: - Đi mau lên! Tống Cương, vẫn lắc đầu, mím môi nói: - Quả thật anh không thể nói câu đó. - Mẹ kiếp! - Lý Trọc chửi đổng, sau đó gọi một tiếng thân thiết "Tống Cương" - Chúng mình là anh em, anh giúp em lần này nữa. Em thề có ông trời, đây là lần cuối cùng. Sau này không bao giờ em nhờ anh giúp nữa. Lý Trọc nói, rồi kéo Tống Cương dậy và đẩy anh ra ngoài cửa. Anh ta dúi vào tay Tống Cương chiếc khăn mùi xoa, còn mình xách túi táo. Hai anh em đi về hướng nhà Lâm Hồng. Lúc này đã hoàng hôn. Đường phố vẫn còn bốc lên hơi ẩm ướt. Lý Trọc xách táo tươi tỉnh đi trước. Cầm chiếc khăn mùi xoa trong tay trái, Tống Cương buồn rười rượi đi sau. Dọc đường Lý Trọc luôn mồm nói rất nhiều câu động viên ông anh, lại còn viết cho ông anh từng tờ séc trống. Lý Trọc hứa với Tống Cương, sau khi anh ta và Lâm Hồng yêu nhau, việc anh ta làm đầu tiên là tìm cho Tống Cương một bạn gái còn xinh đẹp hơn Lâm Hồng. Thị trấn Lưu không có, thì đến thị trấn khác tìm. Thị trấn khác không có, thì ta thành phố tìm. Thành phố không có, thì lên tỉnh thành tìm. Tỉnh thành không có thì tìm khắp Trung Quốc. Khắp Trung Quốc không có thì tìm khắp thế giới. Lý Trọc cười khì khì nói: - Chửa biết chừng tìm được cho anh một cô vợ Tây tóc vàng mắt xanh, để anh ở nhà Tây, ăn cơm Tây, ngủ giường Tây, ôm eo cô gái Tây, hôn mồm cô gái Tây, đẻ sinh đôi một trai một gái tây ta kết hợp... Lý Trọc bô bô tán dóc, vẽ cho ông anh một tương lai Tây. Tống Cương cúi đầu lầm lủi bước đi trên phố quê của thị trấn Lưu. Tống Cương không nghe lọt tai một câu nào của Lý Trọc. Anh đi theo bước chân của Lý Trọc như một cỗ máy. Khi Lý Trọc đứng lại nói chuyện với người đi đường, Tống Cương cũng không dừng chân, ngước mắt nhìn ánh chiều tà mù mịt ở đằng tây. Lý Trọc nói xong đi tiếp, Tống Cương lại cúi đầu đi theo. Trông thấy Lý Trọc xách táo, dân chúng thị trấn Lưu chúng tôi to giọng hỏi: - Đi thăm họ hàng bạn bè phải không? - Đâu chỉ phải chỉ họ hàng bạn bè - Lý Trọc đắc ý trả lời. Hai anh em đến cổng khu nhà Lâm Hồng. Lý Trọc đứng lại, vỗ vai Tống Cương nói: - Xem anh đấy! Em ở đây chờ tin thắng lợi của anh. Nói xong Lý Trọc còn say sưa nói thêm một câu. Đây là ngón sở trường của anh ta. - Nhớ nhé! Chúng mình là anh em. Tống Cương nhìn nét mặt đỏ bừng của Lý Trọc trong ráng chiều, lắc đầu nhăn nhó, quay người bước vào cổng nhà Lâm Hồng. Khi Tống Cương xuất hiện ở cửa nhà Lâm Hồng một cách đường đột, bố mẹ cô đang ăn cơm tối. Hai ông bà nhìn Tống Cương có vẻ ngạc nhiên. Rõ ràng bố mẹ Lâm Hồng biết chuyện xảy ra tối hôm qua. Tống Cương cảm thấy mình nên nói một hai câu. Nhưng trong đầu anh trống rỗng, không nghĩ ra câu nào. Không nói chuyện, Tống Cương cảm thấy hai chân mình không bước vào nổi. Trong lúc tiến thoái lưỡng nan, mẹ Lâm Hồng đứng dậy chào: - Vào đi! Hai chân Tống Cương cuối cùng đã bước vào. Sau khi đi vào giữa nhà, Tống Cương không biết làm gì tiếp. Anh đứng trơ ra đó. Mẹ Lâm Hồng mỉm cười, mở cửa buồng Lâm Hồng, khẽ bảo Tống Cương: - Có thể em nó đã ngủ. Tống Cương đờ đẫn gật đầu, bước vào gian buồng nhuốm đỏ ráng chiều. Anh trông thấy Lâm Hồng nằm yên tĩnh trên giường như chú mèo con. Anh lo lắng bước hai bước đến trước giường Lâm Hồng. Cái chăn phồng lên hiện rõ dáng người hiền dịu của cô. Mái tóc che khuất khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Tống Cương cảm thấy máu trong người dồn lên, tim đập mỗi lúc một dồn dập. Có lẽ cảm nhận ra cái bóng di động đến trước giường, Lâm Hồng khẽ mở mắt. Đầu tiên cô giật mình, khi nhìn rõ Tống Cương đứng trước giường, cô mừng quýnh, nở nụ cười trên môi. Cô nhắm mắt mím môi cười rồi lại mở mắt giơ tay phải về phía Tống Cương. Lúc này Tống Cương vừa nhớ ra mình phải làm gì. Anh hít một hơi thật sâu, nói một câu cụt lủn: - Lần này thì cô hết hy vọng. Toàn thân Lâm Hồng run rẩy, như bị trúng đạn. Cô trố mắt nhìn Tống Cương. Trong giây lát, Tống Cương chứng kiến nỗi khủng khiếp trong mắt Lâm Hồng, cô đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy tràn ra hai đuôi mắt. Tống Cương run lẩy bẩy khẽ để chiếc khăn mùi xoa lên chăn của Lâm Hồng, sau khi quay người, anh lao khỏi nhà cô như chạy trốn. Khi đi qua cửa chính, hình như nghe thấy bố mẹ Lâm Hồng nói gì đó, ngần ngừ một lát, anh lao ra khỏi cửa. Lý Trọc đứng chờ bên ngoài thấy Tống Cương chạy ra mặt tái mét, như trở về trong cõi chết. Lý Trọc hớn hở bước đến hỏi Tống Cương: - Thắng lợi chứ? Tống Cương buồn bã gật đầu, nước mắt ứa ra, sau đó xăm xăm đi thẳng, như không bao giờ quay đầu trở lại. Nhìn bóng sau lưng Tống Cương, Lý Trọc lẩm bẩm nói một mình: - Khóc cái đếch gì? Lý Trọc vuốt vuốt cái đầu trọc bóng loáng của mình, như chải tóc, nhấc thử túi táo trong tay, sải bước đi vào nhà với những bước đi của kẻ đã công thành danh toại. Khi bố mẹ Lâm Hồng chưa kịp làm rõ chuyện gì đã xảy ra, Lý Trọc xồng xộc bước vào. Lý Trọc cười khà khà chào "bác trai, bác gái", đi vào buồng Lâm Hồng, cười khà khà khép cửa buồng lại. Khi khép cửa còn nháy mắt với bố mẹ Lâm Hồng một cách thần bí, khiến ông bà không biết ra làm sao. Hai ông bà đứng trơ ra nhìn nhau. Lý Trọc cười khà khà đi đến trước giường Lâm Hồng, nói: - Lâm Hồng, biết tin em ốm, anh mua táo đến thăm em. Lâm Hồng đến phút này vẫn chưa giải thoát khỏi trận đòn vừa diễn ta. Cô im lặng nhìn Lý Trọc với ánh mắt nghi hoặc khó hiểu. Thấy Lâm Hồng không kêu đuổi mình cút đi, Lý Trọc mừng thầm. Gã ngồi xuống mép, lấy táo đặt từng quả lên cạnh gối của cô, vừa để vừa nói bốc: - Đây là những quả táo đỏ nhất to nhất kể từ khi có lịch sử thị trấn Lưu đến nay, anh đi ba cửa hàng táo mới chọn được. Lâm Hồng vẫn im lặng nhìn Lý Trọc. Lý Trọc cứ tưởng "mã đáo thành công", gã âu yếm cầm tay phải Lâm Hồng, vừa vuốt ve, vừa định áp sát lên má mình. Lúc này Lâm Hồng đột nhiên tỉnh táo, rút mạnh tay, kêu lên một tiếng khủng khiếp, rợn tóc gáy. Bố mẹ Lâm Hồng nghe tiếng con gái kêu thét lên, đẩy cửa xông vào, trông thấy cô sợ hãi co dúm vào góc giường, chỉ tay vào Lý Trọc, hình như định liều mạng. Lâm Hồng quát: - Cút, cút đi! Lý Trọc chưa kịp giải thích, liền ôm đầu chuồn đi như lần trước. Lần này bố mẹ Lâm Hồng không dùng cán chổi và chổi lông gà. Cứ hai tay không, ông bà đánh đuổi Lý Trọc ra khỏi nhà, tống khứ ra tận phố lớn. Trước mặt dân chúng túm tụm lại xem, bố mẹ Lâm Hồng lại một lần nữa buột mồm chửi to, đồ cóc tía, đống cứt trâu, rồi còn chửi thêm: đồ lưu manh, tên đầu trộm đuôi cướp, thằng khốn nạn, có đến hơn mười từ chối tay Đang chửi, bố mẹ Lâm Hồng chợt nhớ đến con gái, vội vàng chạy về nhà. Lý Trọc hậm hực đứng lại, cảm thấy mình có một lô một lốc những lời chửi bậy bạ, nhưng ngay một lúc không nghĩ ra câu nào. Dân chúng vây xem cười đùa nhìn Lý Trọc, nhao nhao hỏi có chuyện gì xảy ra mà ầm ĩ lên thế? - Không có chuyện gì - Lý Trọc xua tay, coi như không có chuyện gì, nói mấy câu sơ sài qua quýt - Cũng bởi chuyện tình yêu mà dẫn đến tranh chấp vụn vặt. Lý Trọc nói xong, đang định quay người đi, bố mẹ Lâm Hồng đã bưng táo xồng xộc chạy ra. Gọi Lý Trọc đứng lại, hai ông bà ném táo vào người Lý Trọc tới tấp, như ném lựu đạn vào kẻ thù. Lý Trọc tránh sang trái né sang phải. Sau khi bố mẹ Lâm Hồng vứt hết táo liền quay về với vẻ mặt vô tội, Lý Trọc lắc đầu nhìn đám đông vây xem, ngồi xổm nhặt rừng quả táo dập vừa nhặt vừa nói với đám đông: - Đây là táo của tôi. Sau đó, hai tay bê những quả táo dập, Lý Trọc bước thản nhiên như không. Dân chúng thị trấn Lưu nhìn Lý Trọc cầm một quả táo chùi vào áo, đưa lên mồm, cắn một miếng đánh sột, nhai nhồm nhoàm, và nói "ngon quá". Khi Lý Trọc nhai táo, dân chúng nghe thấy mồm Lý Trọc đọc lời thơ của Mao chủ tịch: - Còn bây giờ sải bước vượt lên đầu, vượt lên đầu...