hìn vào sự di động của đường gân máu, Long Tại Thiên đưa tay chỉ cho mọi người xem: - Thứ thuốc khi nãy là loại thực phẩm của Kim Tỵ Trùng, bây giờ thì nó đã đánh hơi thấy và đi lần xuống, lát nữa nó sẽ ra ở mũi Mân lão. Mọi người theo tay chỉ của Long Tại Thiên, quả nhiên, đường gân máu lần đi xuống và cuối cùng, từ trong mũi của Mân lão nhung nhúc bò ra một con sâu nhỏ màu hồng. Mọi người nhìn theo nín thở, ai cũng thấy trùng độc của Miêu Cương quả không phải là vấn đề xem thường được. Chờ cho Kim Ty Trùng bò hẳn ra ngoài, tay của Long Tại Thiên vung ra nhanh như gió, ông ta dùng hai ngón tay kẹp lấy con sâu và ném nhanh vào lò lửa đánh xèo một tiếng, từ trong đó, một làn khói xanh mỏng xông lên. Vừa ném con sâu vào lò, Long Tại Thiên vừa quát lớn: - Đặt Mân lão xuống ngay. Tào Côn lật đật đặt Mân lão nằm xuống giường, tay của Long Tại Thiên vừa nhanh vừa có vẻ điêu luyện, ông ta bóp cứng quai hàm của Mân lão và cho ngay vào mấy trọng huyệt trên ngực mà Hàn Ngọc Trác đã phong bế, sau cùng điểm vào thuỵ huyệt của Mân lão xong rồi xoa tay, thở phào như vừa trút được gánh nặng ngàn cân. Động tác và thái độ của Long Tại Thiên chừng cho mọi người thấy rằng không phải chỉ có thuốc trị không mà được, trong đó còn có vấn đề thủ pháp, phải thật nhanh và chính xác vì giống Kim Tỵ Trùng một khi bị động, nó sẽ phản ứng thật là nhanh và một khi nó đã thâm nhập vào người bệnh một lần nữa thì vô phương giải cứu. Lục Hạo Thanh vòng ta cảm kích: - Long lãnh binh, ân đức này toàn thể Song Nghĩa tiêu cục không bao giờ dám quên. Ba người đệ tử của Song Nghĩa tiêu cục quỳ xuống khấn đầu bái tạ. Long Tại Thiên lật đật tránh qua một bên và nói: - Lục lão không nên làm như thế... Lục Hạo Thanh vòng tay: - Ân đức của Long lãnh binh ban cho sánh ngang với trời đất, một lạy của chúng tiểu đồ chỉ để tỏ lòng hiếu kính với nhị thúc thế thôi, mong Lãnh binh nhận cho điều đó. Long Tại Thiên nói: - Long mỗ vốn là người của phủ Vân Nam, có nhiệm vụ quản trị Miêu Cương, thì đây thuộc về bổn phận, mà dầu cho không thế đi nữa thì chuyện cứu người là chuyện không ai có quyền làm ngơ được. Xin Lục lão và chư vị đừng nói đến điều ơn nghĩa. Ông ta cho tay và lưng lấy ra một cái bình màu đen và nói tiếp: - Vì vâng mạng Thiếu chủ bảo hộ Thiếu phu nhân hồi phủ nên không thể nán lại ở đây lâu, vậy xin lưu lại thứ thuốc này, nó là chất kỵ độc trùng của Miêu Cương, mỗi vị hãy giữ trong mình nửa hoàn là đủ làm cho trùng độc không tài nào xâm nhập được. Ông ta trao bình thuốc cho Lục Hạo Thanh và dặn chia ra cho tất cả mọi người. Ỷ Hồng nói: - Chuyện đã xong rồi, chúng tôi xin cáo từ vì đường còn xa mà lệnh từ Vương phủ đã thúc chúng tôi phải quay về gấp gấp... Nàng quay lại nói với Hàn Ngọc Trác: - Vì cần phải đối phó với đám Miêu Cương cho có hiệu quả nên Ngọc Phi phải giấu danh phận, hôm nay vì để cứu người và nơi đây lại có mặt Tam thiếu nên tôi tiết lộ, nay mai, chắc chắn là Tam thiếu sẽ gặp Ngọc Phi và chuyện sẽ được nói rõ hơn và mong ngày nào công chuyện xong xuôi, mời Tam thiếu quá bước đến Vân Nam, chớ chuyến đi này, chắc tôi không có nhiều thì giờ nữa... Hàn Ngọc Trác vòng tay: - Tề đại tẩu yên lòng, tôi gặp Ngọc Phi và nhất định phải đến Vân Nam, vì còn phải uống rượu mừng nữa chứ. Tiễn Ỷ Hồng và Long Tại Thiên khuất rồi, Lục Hạo Thanh và Hàn Ngọc Trác quay vào đại sảnh. Lục Hạo Thanh nói: - Tam thiếu, Song Nghĩa tiêu cục bây giờ xem như không còn sợ độc trùng của Miêu Cương nữa, vậy chúng ta hãy bàn lại kế sách đối phó với gã họ Ba. Hàn Ngọc Trác nói: - Theo thiển kiến của tại hạ thì vấn đè này chỉ nên kiến cơ hành sự, cần mưu hơn là cần sức. Tào Côn cau mặt: - Bây giờ đã không còn sợ độc trùng nữa thì có gì mà phải đắn đo... Hàn Ngọc Trác cười: - Tào huynh nên biết rằng, muốn cứu được Triệu đại nhân, muốn đuổi bọn Miêu Cương ra khỏi Trung Nguyên, giết một gã họ Ba không có lợi ích gì đâu... Lục Hạo Thanh gật đầu: - Ý của Tam thiếu, tôi biết, bây giờ con đường tiến thoái của Song Nghĩa tiêu cục xin Tam thiếu rộng lòng dẫn dắt, cố làm sao có lợi cho đại cuộc là chúng tôi nguyện hết lòng. Lúc bấy giờ chưa đếnn giờ Tý nhưng chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân gấp rút, một tên đầu lĩnh tiêu cục vào phi báo: - Bẩm Tổng tiêu đầu, hắn đã đến. Lục Hạo Thanh hỏi: - Bây giờ hắn đâu rồi? Vị đầu lĩnh tiêu cục đáp: - Đang chờ trước cửa. Lục Hạo Thanh hỏi: - Hắn đến một mình hay có người theo? Vị đầu lĩnh tiêu cục đáp: - Chỉ có một mình. Tào Côn hậm hực: - Đúng là hắn đã xem dưới mắt không có người. Hàn Ngọc Trác cười: - Tự nhiên hắn đã có độc trùng thì đâu còn sợ gì ai nưa. Lục Hạo Thanh vẫy tay: - Đưa hắn vào đây. Tên đầu lĩnh tiêu cục quay ra, Hàn Ngọc Trác nói với Đổng Bình: - Đổng đại ca, bây giờ ba vị nên ra ngoài bố trí bốn mặt đề phòng hắn có viện binh. Bọn Đổng Bình lui ra thì người của tiêu cục cùng vừa đưa ra họ Ba vào tới. Hắn vòng tay lên tiếng trước: - Lục tổng tiêu đầu, tại hạ đã đến đúng giờ hẹn. Lục Hạo Thanh cười gằn: - Các hạ đúng là con người thủ tín. Mời ngồi. Gã họ Ba nhìn Hàn Ngọc Trác thật nhanh và nói ngay: - Không cần, tại hạ đến đây để nhận tìm sự phúc đáp, với tại hạ sinh ra vốn có tính hành sự chuẩn bị bạc cho đủ, bằng không tại hạ xin cáo từ, thế thôi, không có chuyện gì cần phải dài dòng. Hàn Ngọc Trác điềm đạm: - Không thể nói các hạ là con người vội vàng, mà có thể nói là các hạ đang ỷ thế. Gã họ Ba toét miệng cười và gật đầu lia lịa: - Đúng, đúng... có thể nói như thế, chẳng hay các hạ... Hàn Ngọc Trác đáp: - Nói ra chắc các hạ có hơi ngạc nhiên, tại hạ chính là chủ nhân của tiêu cục này đây. Quả thật, gã họ Ba hơi sửng sốt, nhưng hắn lại cười khà khà: - Đúg là tại hạ có phần bất ngờ, thế nhưng tại hạ cũng hiểu được nghĩa của câu nói ấy. Hàn Ngọc Trác gật đầu: - Chuyện rất đơn giản, sản nghiệp của tiêu cục này do tay tại hạ xây dựng nên, Lục lão chỉ là người muớn trông coi quán xuyến thế thôi. Gã họ Ba à à: - Lại có chuyện như thế mà tại sao tại hạ... lại không hay biết thế... Hàn Ngọc Trác nói: - Lục lão là một người có thân danh khá lớn trên giang hồ, đâu có phải người đi làm mướn? Tại hạ chỉ nói cho quá một chút thôi, thật thì khi đến mướn cái tiêu cục này để khai thác thì Lục lão đã có nói trước rằng ông ta và tôi không có quyền phanh phui chuyện ấy với một người nào. Gã họ Ba cười: - Như thế chẳng hóa ra là các hạ bị thua thiệt lắm sao? Hàn Ngọc Trác đáp: - Co gì mà thua thiệt? Mỗi tháng đến nhận đủ tiền, hợp đồng đã có quy định rõ ràng, làm sao lại sợ người chiếm đoạt được? Hắn quay qua hỏi Lục Hạo Thanh: - Có phải như thế không, Lục lão? Không ngờ Hàn Ngọc Trác lại đi nước cờ đó, ông ta thạt chưa thông câu chuyện sẽ đi đến đâu, nhưng tin chắc là kế sách chu toàn, nên vội gật đầu: - Đúng như thế, và vì vậy cho nên chuyện mua bán này Lục mỗ không làm chủ được, nhưng trong trường hợp này lại không bán không đuợc, tình thề bức bách, Lục mỗ đành phải thỉnh người chủ chính thức đến đây chứ không có cách nào hơn. Gã họ Ba nói: - Lục lão đã thừa nhận thì tại hạ không thể không tin, nhưng chẳng hay Lục lão đã thương lượng với vị chủ nhân đây như thế nào rồi? Hàn Ngọc Trác đáp ngay: - Không có gì phải thương lượng, Lục lão đã không phải chủ thì bán cũng do tại hạ mà không bán cũng do tại hạ, các hạ có gì muốn nói thì cứ nói với tại hạ là xong. Gã họ Ba gật đầu: - Được được, như vậy cũng được, vậy thì bây giờ tại hạ nói chuyện ngay với các hạ. Nhưng tại hạ xin nói trước, tại hạ sẽ không nói đến Lục lão nữa và ngược lại cũng như thế, cho nên Lục lão có gì thì cũng không được kiếm tại hạ đó nghe. Hàn Ngọc Trác gật đầu: - Đúng rồi, cứ một lời như thế là giữ cho y như thế, các hạ cứ yên lòng. Gã họ Ba chợt có vẻ hồ nghi, hắn dòm Lục Hạo Thanh một cái và hỏi lại: - Lục lão không có quên chuyện gì chứ? Hàn Ngọc Trác đáp ngay: - Lục lão vốn muốn thỉnh Mân lão ra đây nói chuyện chơi, chỉ vì Mân lão vốn tính quá nóng nảy như mọi người đều biết, nếu mời ông ta có mặt tại đây thì chuyện mua bán này sẽ không thể thành được. Vẻ hồ nghi trên gương mặt của gã họ Ba càng đậm, thế nhưng hắn vẫn cười cười: - Phải, phải, tính tính của Mân lão thì tại hạ đã có lãnh giáo qua rồi, chỉ chưa được vài câu là Mân lão đã xô ghế đứng dậy, tánh đó thì chắc không thể làm chuyện mua bán gì được cả. Hắn đưa mắt qua nhìn thẳng vào mặt Lục Hạo Thanh: - Những lời lẽ của vị chủ nhân đây, Lục lão đều nhận cả rồi chứ? Lục Hạo Thanh gật đầu: - Sản nghiệp vốn của người ta thì lão phu có làm sao đựơc. Gã họ Ba nhìn vào mắt Lục Hạo Thanh một cái thật sâu và gật đầu nói: - Vậy là tốt, nếu Lục lão đã đưa người có thể làm chủ đến đây thì tại hạ phải nói chuyện với người có thẩm quyển chứ biết làm sao. Hắn quay qua nói với Hàn Ngọc Trác: - Tại hạ muốn mua cái sản nghiệp này, chẳng hay các hạ có chịu bán không? Hàn Ngọc Trác đáp: - Cái đó thì còn cần xem các hạ có thể bỏ ra bao nhiêu rồi mới định. Gã họ Ba cười: - Tư cách này quả đúng là chủ rồi. Hình như có vẻ thẳng thắn hơn lão Lục, thật thì tại hạ cũng đã nói với Lục lão rồi, tại hạ không bao giờ có số tiền bạc lớn đâu. Hàn Ngọc Trác nói: - Lớn cách mấy cũng phải có con số. Gã họ Ba hỏi lại: - Sao các hạ không nói giá ra có phải hơn không? Hàn Ngọc Trác đáp: - CHuyện đó không khó, nhưng trước khi nói giá, tại hạ có hai chuyện cần nói trước. Nếu các hạ đáp ứng hai điều kiện này thì tại hạ có thể tính bớt đi một chút nhưng nếu các hạ không đáp ứng đựơc... Gã họ Ba chặn hỏi: - Thì giá sẽ cao hơn? Hàn Ngọc Trác gật đầu: - Đúng thế, các hạ quả là bậc cao minh. Gã họ Ba cười: - Đã nói điều kiện bao hàm sự thương lượng, vậy các hạ cứ nói rồi chúng ta thương lượng coi sao. Hàn Ngọc Trác gật đầu: - Đúng thế, các hạ quả là bậc cao minh. Gã họ Ba cười: - Đã nói điều kiện là bao hàm sự thương lượng, vậy các hạ cứ nói rồi chúng ta thương lượng xem sao. Hàn Ngọc Trác cũng nhướng mắt: - Xin các hạ nghe cho kỹ... Gã họ Ba cười: - Cũng may là tại hạ không điếc lác, xin các hạ cứ nói tự nhiên. Hàn Ngọc Trác nghiêm mặt: - Thứ nhất, tại hạ cần lấy vàng chứ không nhận bạc, vàng ròng. Gã bọ Ba gật đầu ngay: - Đó là chuyện nhỏ, bằng lòng. Điều kiện thứ hai? Hàn Ngọc Trác nhếch môi cười: - Vàng khối đó, phiền các hạ đưa vào rương cẩn thận, sau khi soát lại đủ rồi, phiền các hạ cho người đưa đến một nơ, các hạ nhớ cho rằng phải đưa đến tận nơi đó rồi mới tính là xong. Gã họ Ba có phần hơi ngạc nhiên nhưng hắn lại gật đầu: - Chuyện đó không khó, tại hạ bằng lòng nhưng chẳng hay các hạ muốn đưa đi đến đâu? Hàn Ngọc Trác nói như nhai từng tiếng một. - Vân Nam, Mộc vương gia phủ. Tuy chưa nhổm dậy nhưng toàn thân của gã họ Ba rúng đông, hắn hỏi gặng: - Các hạ bảo đến đâu? Hàn Ngọc Trác cuời: - Thấy không, tại hạ đã dặn trước là nghe cho kỹ, nói lại đây: Vân Nam, Kiến Quốc Công Mộc vương gia phủ. Gã họ Ba nhìn như ghim vào mặt Hàn Ngọc Trác và gượng cười: - Tại hạ muốn nghe cho kỹ để rồi khỏi bị đưa lộn chỗ... các hạ bảo đưa đến Vân Nam, Kiến Quốc Công phủ à? Hàn Ngọc Trác gật đầu: - Phải rồi. Gã họ Ba hỏi: - Các hạ là người... Hàn Ngọc Trác chặn nói: - Tiểu vương gia Vân Nam vốn là bằng hữu của tại hạ, người sắp đến ngày thành hôn nên ta muốn dùng số vàng của các hạ để dâng chút lễ. Gã họ Ba vội vòng tay: - Thì ra các hạ đây là bằng hữu của Tiểu vương gia, thật là thất kính, thất kính... Hắn vòng tay một lượt và hỏi luôn: - Xin các hạ cho thỉnh giáo... Hàn Ngọc Trác đáp: - Tại hạ họ Hàn. Gã họ Ba tái mặt: - Trường Bạch... Hàn Ngọc Trác cười: - Trường Bạch thế gia là cái danh mà bạn bè thân thích gọi chơi, tại hạ tên là Hàn Ngọc Trác. Da mặt đen thui của gã họ Ba bỗng xuống màu bầm: - Vâng tại hạ đã nghe danh và ngưỡng mộ từ lâu, hai điều kiện của các hạ tại hạ xin chấp nhận, vậy các hạ xin ra giá cho. Hàn Ngọc Trác dựng đứng bàn tay: - Năm ngàn lượng. Gã họ Ba gật ngay: - Cũng không đắt, tại hạ xin về thu xếp, sáng sớm sẽ cho người chở đến. Hắn đứng dậy vòng tay, hai điểm hồng thật nhỏ xẹt ngay vào giữa ngực Hàn Ngọc Trác và Lục Hạo Thanh. Thế nhưng chỉ được nửa chừng, hai điểm hồng đó như đụng phải một bức tường dội ngay trở lại. Hàn Ngọc Trác làm như khong biết: - Vâng, các hạ cứ về, sáng sớm tại hạ chờ ở đây. Gã họ Ba tái mặt, hắn không nói thêm nửa tiếng, hai tay buông xuôi và cầm dù chạy tung ra cửa. Hàn Ngọc Trác cười: - Võ công thì chư vị đã đủ sức, trùng độc thì chắc chắn không khi nào còn dám tới đây, tại hạ xin cáo từ. Lục Hạo Thanh ngạc nhiên đứng dậy: - Tam thiếu... Hàn Ngọc Trác khoát tay: - Hắn chạy là tại hạ phải theo, xin Lục lão cho có lời thăm hỏi và xin cáo biệt. Nhanh hơn gã họ Ba khi nãy, Hàn Ngọc Trác vừa vòng tay là đã khuất ra ngoài mất rồi.