Dịch giả: Nguyễn Mạnh Sơn
Chương XXXX
NHẬT KÝ

    
ôi cúi người xuống, đặt môi mình lên đôi môi đã trắng bệch không còn hột máu của Tử Nguyệt mà hà hơi những mong cô ấy tỉnh lại, dòng lệ nơi khóe mắt tôi không ngừng tuôn trào chảy xuống khuôn mặt nhợt nhạt của Tử Nguyệt đôi tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi gò má cô. Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, em không thể chết, em không thể chết được.., Bàn tay run rẫy của tôi cuối cùng cũng tìm được đến mũi của Tử Nguyệt, một luồng hơi nhè nhẹ phả lên ngón tay tôi. Tôi vui mừng khóc lóc, Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, Tử Nguyệt...
Tử Nguyệt dần tỉnh lại, cô ấy trừng mắt vẻ không hiểu, đưa mắt nhìn tôi, nhìn vẻ hoảng loạn và lo lắng của tôi, thấy sự xót xa ân hận trên mặt tôi, bỗng thấy tủi thân mà ôm chặt lấy tôi: “Anh Nam Bính, em sợ”.
Tôi vòng tay ôm chặt Tử Nguyệt vào lòng, giống như ôm cả thế giới,, niềm hạnh phúc như vừa mất đi bỗng được trở lại.
Tử Nguyệt, anh xin lỗi, anh xin lỗi.
Tôi không biết mình đã gặp phải chuyện gì, tôi luôn lo lắng đến một lúc nào đó mình sẽ làm tổn thương Tử Nguyệt, không ngờ cuối cùng ngày đó cũng đến, đúng là không thể ngờ được, suýt chút nữa tôi đã ra tay giết người mình yêu thương nhất. Nếu không phải nghe thấy hai tiếng “Nam Bính” yếu ớt vang lên sau cùng từ cổ họng cô ấy, thì có lẽ dưới bàn tay sắt thép của tôi cô ấy đã thành âm hồn rồi. Anh xin lỗi, Tử Nguyệt, anh xin lỗi.
Trong lòng tôi vẫn còn ngập tràn nỗi ân hận và sự sợ hãi do mình đã gây ra, tôi vẫn không tài nào hiểu được tại sao mình lại thấy Tử Nguyệt biến thành bóng hình luôn quấy nhiễu mình như vậy, có đúng là nó đã đến và mượn cơ thể của Tử Nguyệt, còn tôi tại sao giữa ban ngày ban mặt lại xuất hiện những ảo giác như thế?
Tôi vẫn không hiểu, từ trước đến nay chỉ có ba người chúng tôi bị những cơn ác mộng đó giày vò, vậy tại sao nó lại ra tay với người bên cạnh chúng tôi? Lẽ nào Trường Hà cũng gặp tình cảnh tương tự sao? Hình như là không, nếu có nhất định cậu ấy sẽ nói.
Vậy thì, tôi đang gặp phải chuyện gì đây? Vậy thì, người tiếp theo là tôi sao?
Tử Nguyệt, tôi ôm chặt cô ấy vào lòng không biết nên nói gì lúc này.
Trong mơ hồ, Tử Nguyệt nghe thấy tiếng trái tim tôi đang loạn nhịp, liền nói: “Anh Nam Bính, anh sao vậy?”.
Tôi lắc lắc đầu, hoảng loạn nói: “Anh không sao, không sao!”.
Tử Nguyệt em sợ lắm có phải không, nếu không thì tại sao ở bên cạnh anh mà em vẫn run thế này? Có điều, tại sao em vẫn sà vào vòng tay ấm áp của anh mà không hốt hoảng bỏ chạy? Là vì em tin anh, vì em yêu anh, có đúng không? Tử Nguyệt, anh xin lỗi, nhất định sẽ không có lần thứ hai, chắc chắn anh sẽ không làm tổn thương em nữa.
Tiểu Vương, cậu sống khôn thác thiêng có thể cho tôi một vài gợi ý được không? Tiểu Vương, nếu trên thế gian này đúng là có ma quỷ, vậy cậu đang ở thế giới khác nhất định sẽ biết được, đúng không? Nếu trên thế gian này không có ma thì với sự thông minh và thái độ tích cực đối với chuyện này của cậu chắc chắn phải thu được thứ gì đó. Đột nhiên cậu lái xe vội vàng như thế, dù khi ấy cậu nghĩ đến điều gì thì cậu cũng không kịp nói cho chúng tôi.
Lẽ nào tôi và Trường Hà, lúc nào cũng mang những ý nghĩ tiêu cực như thế này để chờ đợi lưỡi hái tử thần vung xuống, chỉ có thể trừng trừng mắt nhìn người mình yêu quý bị tổn thường hay sao Lúc nào cũng buồn phiền chán nản không chỗ dựa, không người giúp đỡ, từng giây, từng phút lo lắng việc người thân yêu nhất bên cạnh mình một ngày nào đó sẽ bị giết hay sao?
Tử Nguyệt nói: “Anh Nam Bính, anh quá mệt rồi!”.
Tôi cười khổ đáp: “Đúng vậy, dạo này anh bận quá, mọi thứ lúc nào cũng căng lên như dây đàn vậy. Anh xin lỗi, Tử Nguyệt, anh xin lỗi!”.
Tử Nguyệt nhìn tôi, ánh mắt tinh tế có chút hờn oán, lại tựa như đã hiểu rõ mọi chuyện. Cô ấy vẫn im lặng không nói, chỉ nhè nhẹ vùi đầu vào lòng tôi, rất lâu sau mới nói: “Anh Nam Bính, sau khi em về, anh hãy đi ngủ sớm đi nhé!”.
Tiễn Tử Nguyệt về rồi tôi lại mở toang cửa sổ, lật lại suy nghĩ hồi tưởng đến những việc vừa xảy ra nhưng cũng không thu hoạch được gì. Bóng hình đó hiện rõ, nụ cười ghê rợn như âm hồn từ địa phủ bay đến, đốm sáng xanh lè mờ ảo trong mắt, chắc chắn không phải là Tử Nguyệt. Nhưng, mọi người đều nói tay ma quỷ rất buốt lạnh, từ đầu đến cuối, hai cánh tay vô hình nắm chặt trên hai tay nổi gân xanh lồ lộ của tôi lại rất ấm áp, đó là cánh tay của Tử Nguyệt. Không thể giải thích nổi, tôi không tài nào biết được tại sao lại như thế.
Nó có đến nữa không? Liệu nó sẽ lợi dụng tay của ai đây?
Tôi bật đèn, ngồi lên giường trầm lặng rất lâu vẫn không thể hiểu được mình đang nghĩ gì. Hay là tôi nên đến thỉnh giáo Lâm Yến và Nhu Phong xem trên thế gian này, rốt cuộc có ma quỷ hay không? Và liệu khoa học có thể giải thích được một cách rõ ràng không?
Ánh mắt tôi bỗng đổ dồn về cuốn nhật ký của Tiểu Nghiên. Trên bìa cuốn sổ đó là vô số tên tôi. Nếu đúng là trên thế gian này có ma quỷ, vậy tôi và Tiểu Nghiên có tình cảm sâu nặng với nhau như thế nếu cô ấy còn tồn tại trên thế gian này thì tại sao cô ấy không đến thăm tôi.
Tôi cầm cuốn nhật ký lên, vuốt ve nét bút còn lưu dấu. Tiểu Nghiên, những ngày đó của em ra sao, nỗi đau mà em phải chịu đựng thế nào, từng con chữ trên đây đều là em viết ra hay sao? Khoảnh khắc đó, phải chăng hàng lệ em tuôn trào trên hai gò má, phải chăng dưới ánh đèn phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của em trở nên mờ ảo yếu ớt vô cùng? Em viết lâu như thế phải chăng những đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch, giống như trước đây mỗi khi chúng ta viết mỏi tay lại nhè nhẹ bẻ đốt ngón tay cho đỡ mỏi rồi viết tiếp đúng không? Có đúng như vậy không?
Nhìn mỗi trang giấy đều dày đặc tên mình tôi không cầm lòng được mà lệ tuôn trào. Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên, khi em đang viết tên anh thế này thì anh đang làm cái gì? Anh đang hận em tham lam chỉ muốn hưởng thụ, chạy theo vinh hoa phú quý, đang coi thường mắng mỏ em. Đúng vậy, đó đều là những chuyện mà lúc đó anh từng làm. Bây giờ mới biết, anh đã sai nhiều đến vậy, Tiểu Nghiên, tha thứ cho anh...
Giở đến trang giữa, toàn thân tôi cứng đờ, ở đó, không phải là hai chữ đơn thuần nữa, mà là những dòng nhật ký của Tiểu Nghiên.
Đọc những dòng viết đó, tôi kinh hãi thất sắc.
Ngày Hai mươi bảy tháng Năm, trời nắng.
Tôi thật tàn nhẫn, lại dùng những lời đau đớn như từng mũi dao dâm vào tim anh Nam Bính như thế, thấy bóng anh hồn xiêu phách lạc rời đi, trái tim tôi như đang nhỏ từng giọt máu tươi đỏ ngầu. Anh Nam Bính, em xin lỗi, không phải em tham hư vinh, cũng không phải em ham cảnh ăn chơi xa hoa chốn thị thành, cũng không tơ tưởng đến việc tận hưởng những thứ xa hoa không biết ngày tháng đó, từ trước đến nay em chưa bao giờ quên ước mơ của mình, ngày ngày em đều nghĩ đến cảnh sẽ có một ngày em được đứng ở trên bục giảng, đối diện với rất nhiều thiên thần bé nhỏ. Nhưng sẽ không thể có một ngày như thế anh ạ, hôm qua em tình nguyện đi hiến máu, bác sĩ nói, em bị bệnh máu trắng...
Ngày mùng Tám tháng Sáu, trời râm.
Tôi đang ở nhà, thoáng thấy khuôn mặt già nua khắc khổ của cha mẹ, nỗi đau trong lòng như lại trào ra bao trùm trời đất không gì ngăn được, ông Trời thật không công bằng, tại sao tôi lại bị mắc bệnh này chứ?
Tất cả ước mơ hoài bão của tôi đã tan thành mây khói rồi, tôi không muốn trở thành gánh nặng của cha mẹ nhưng tôi lại chẳng có quyền được buông xuôi với sinh mệnh của mình như thế. Tôi không muốn đến bệnh viện, bởi bệnh này đâu có chữa được. Tôi không muốn để cha mẹ phải hao tâm tốn sức vì mình. Cha có mời L đến khám bệnh cho tôi, cha bảo y thuật của người này rất giỏi, nhưng cho dù y thuật có giỏi liệu có thể chữa được căn bệnh chết người này không...
Ngày Mười lăm tháng Sáu, trời nắng.
L đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra lại một lần, kết quả xét nghiệm anh ta không nói cho tôi biết nhưng tôi cũng không muốn hỏi. L thường mang thuốc đến cho tôi, đối xử với tôi rất tốt, ân cần hỏi han, luôn nhìn tôi bằng ánh mắt nóng bỏng, tôi không biết phải đối diện với L như thế nào. Bởi anh ta không phải là Nam Bính của tôi, tôi của lúc này cũng không còn là tôi của mấy tháng trước nữa...
Ngày Hai mươi hai tháng Sáu, trời mưa.
Trời mưa rồi, L cũng không về được. Tôi không biết phải nói gì lúc này, tôi là chủ nhà, còn anh ta đến khám bệnh cho tôi, có lẽ tôi cũng nên cảm ơn anh ta nhưng tôi lại chẳng thể nói lời nào với anh ta. Mạch suy nghĩ của tôi như xuy&ecicirc;m Yến và Phương Minh đều đi. Tên tiểu tử Phương Minh này thật biết hưởng thụ cuộc sống. Sau khi đi dạo, chúng tôi thường trở về phòng tôi nói chuyện, tận hưởng cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, chẳng chia lìa trong bầu không khí ngào ngạt hương sắc, cho đến khi ánh trăng lên cao, tôi lại đưa Tử Nguyệt về.
Sách và cuốn sổ của Tiểu Nghiên được tôi đặt ở vị trí dễ nhìn nhất, dẫu sao đó cũng là mối tình của quá khứ, tuy mỗi khi nhớ lại, lòng tôi lại ầm ĩ một nỗi đau mơ hồ. Nhưng rũ bỏ oán hận, thứ tình cảm đó của tôi đã biến thành tình yêu. Tiểu Nghiên đã trở thành một dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời tôi nhưng tôi cũng không thể để điều đó quấy nhiễu và trói buộc tình yêu hiện tại của tôi với Tử Nguyệt.
Đi dạo về cũng đã hơn chín giờ tối, tôi thấy hơi mệt nên Tử Nguyệt nói: “Anh mệt phải không, về nghỉ trước đi, lát nữa để tự em về, cũng không xa lắm, anh không phải đưa em về đâu”.
Tôi nhè nhẹ hôn lên môi Tử Nguyệt nhìn thấy cô ấy có chút xấu hổ, liền cười nói: “Nhìn thấy em là anh không còn mệt nữa, chúng ta nói chuyện một lát, sau đó anh đưa em về”. Tôi lại ôm cô ấy vào lòng, một cảm giác vô cùng chân thực. Cơ hồ chúng tôi là một phần không thể thiếu của nhau, cái ôm chặt như thế mới có thể khiến nó trở nên hoàn chỉnh được.
Gió đêm nhè nhẹ thổi khiến rèm cửa sổ khẽ lay động, Tử Nguyệt nói: “Em thấy hơi lạnh!”.
Tôi đứng lên nói: “Để anh đi đóng cửa sổ”.
Tử Nguyệt kéo tôi lại, cười quan tâm nói: “Để em đi, anh mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi!”.
Tử Nguyệt nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ, dưới ánh trăng tư thế khéo léo uyển chuyển của cô ấy giống như đang nhảy múa, thật đẹp mắt. Cô ấy đưa tay ra nhưng lại như bất động, gió thổi lọn tóc khẽ tung bay về phía sau. Ánh trăng chiếu lên cơ thể, tỏa ra một luồng sáng trắng, óng ánh trong suốt mà thảm đạm.
Gió đêm từ bên ngoài thổi qua khung cửa sổ buốt lạnh, mới hơn chín giờ tối, tại sao lại lạnh như thế này? Tử Nguyệt mặc mỏng manh như vậy không lạnh sao?
Tôi gọi: “Tử Nguyệt, em mau đóng cửa sổ lại đi! lạnh quá!”.
Tử Nguyệt khẽ “vâng” một tiếng, rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ tìm kiếm, bỗng tóc dần biến thành màu trắng trong suốt, cơ hồ cô ấy bị cánh cửa sổ kia cắt thành hai mảnh, một nữa trắng toát nhợt nhạt, một nữa đen sì u ám. Luồng khí băng lạnh như âm khí đột nhiên trào lên lao thẳng vào trong phòng qua ô cửa sổ, tôi cứng người, mắt mở trừng trừng, run rẫy gọi lớn: “Tử Nguyệt. Đóng cửa sổ vào đi!”.
Cô ấy từ từ quay đầu lại, dưới ánh trăng chỉ thấy làn da vốn trắng hồng nõn nà đã biến thành sắc màu nhợt nhạt như tờ giấy, đôi mắt xanh lét u ám, phát ra luồng sáng mờ ảo lập lòe nhu ma trơi giữa đêm khuya thanh vắng trong thâm sơn cùng cốc. Cô ấy khẽ nhếch mép nở một nụ cười dịu dàng, không nghe thấy tiếng cười nhưng lại thấy rõ ràng hàm răng trằng nhờn sắc nhọn như đâm cả ra bên ngoài, nhấp nhô lồi lõm.
Trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì thế này, miệng há hốc, âm thanh kinh hãi đang ở trong cổ họng mà không thoát ra ngoài được. Tử Nguyệt, tại sao em lại biến thành bộ dạng như thế! Không phải Tử Nguyệt, không phải! Cô ta là ai?
Tiếng “vù vù” vang lên, cửa sổ được đóng lại, rèm cửa cũng ngừng lay động, căn phòng đã tối trở lại. Dưới ánh trăng khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt đó đã trở nên u tối, bồng bềnh mờ ảo, cô ta nở nụ cười băng lạnh u ám dần đi hướng về phía tôi.
Cô ta là ai? Cô ta là ai? Tử Nguyệt đi đâu rồi?
Lẽ nào người đi dạo cùng tôi vốn không phải là Tử Nguyệt, hay là lúc Tử Nguyệt đứng lên đóng cửa, nó đã nhân cơ hội mượn thân thể của Tử Nguyệt. Sau luồng gió vừa rồi nó mới đến đúng không? Giống như đêm đó tại thôn Viễn Vọng, nó đã mượn cơ thể của Nhu Phong. Nhưng tại sao nó có thể làm được điều đó? Rốt cuộc nó là nam hay nữ? Nó làm cách nào có thể mượn được cơ thể của họ?
Mọi thứ dưới chân cô ta mơ hồ lúc ẩn lúc hiện, nụ cười như âm hồn khiến người ta lạnh thấu xương, hàm răng trắng hếu lộ ra trước mặt tôi. Mắt mở trừng trừng, tôi liều mạng nhìn chằm chằm vào nó, nó định làm gì?
Cuối cùng nó cũng dừng lại ngay trước mặt tôi, nụ cười như âm hồn đó vẫn không thay đổi, luồng khí buốt lạnh tràn ngập thủy ngân như bủa vây quanh tôi, không khí xung quanh nặng nề giống như một vòng xoáy khổng lồ, níu kéo, cấu xé, ép buộc, quấn chặt lấy cơ thể tôi. Tôi như người mất hết sức lực, không ai giúp đỡ bị lạc vào vòng xoáy đó, chẳng thể bay qua và không có sức để kháng cự. Hơi thở càng lúc càng nặng nề, con ngươi rc;n qua màn mưa ngoài trời kia, Nam Bính, lần đầu tiên em quen anh cũng trong trời mưa như thế, em không mang ô. Lúc đó anh qua đường, trên người anh mặc một chiếc áo vét và anh cũng rất hào hiệp cho em mượn một nữa, tuy chúng ta đều ướt sũng, nhưng chưa bao giờ em thấy vui như thế. Nhưng khoảnh khắc đó mãi mãi không thể quay trở lại được nữa...
Ngày mùng Ba tháng Bảy, trời nắng.
Càng ngày L càng năng đến nhà tôi hơn, tôi nghĩ, chắc là bệnh của tôi mỗi lúc một nặng rồi. Giờ đây tôi cũng chẳng để tâm nữa, sống chết với tôi không còn ý nghĩa gì, chỉ thấy thương cho cha mẹ mà thôi, phải người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh ra đồng. L mang đến một tờ báo tuyên truyền của xã, tôi tiện tay với đọc, giống như một ánh chớp lóe sáng trong đêm mưa tăm tối mù mịt, tôi lại nhìn thấy cái tên Nam Bính.
Nam Bính, anh được điều chuyển công tác đến xã em sao? Anh vì em có phải không?
Chắc không phải rồi, không thể nào như vậy được, anh hận em lắm, đúng không?
L đột nhiên nắm chặt tay tôi nói: “Tiểu Nghiên, lấy anh được không?”.
Tôi kinh ngạc thảng thốt, làm rơi cả tờ báo đang cầm trên tay. L bị điên sao? Tôi là một kẻ bị bệnh máu trắng, người khác ai cũng muốn chối bỏ...
Ngày mùng Tám tháng Bảy, trời nắng.
Tờ báo tuyên truyền của xã cứ hai ngày lại ra một số hàng ngày đúng giờ tôi đều đến thôn để lấy về đọc. Thấy những dòng chữ ca ngợi Nam Bính, thấy sự hăng hái nhiệt huyết của anh, anh Nam Bính à, anh không còn đau lòng nữa phải không? Như vậy thì tốt rồi, như vậy thì tốt rồi, dù em có ra đi, cũng yên lòng rồi..
Ngày mùng Mười tháng Bảy, trời nắng.
Tôi nhìn thấy L, anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi nở nụ cười tươi như hoa mới nở, tôi bỗng thấy hoảng hốt, tôi nhìn thấy bóng hình của anh Nam Bính đang từ từ hòa nhập với bóng của L.
Sao có thể như thế được? Là do tôi nhớ Nam Bính đến phát điên rồi sao?
Ngày Mười lăm tháng Bảy, trời râm.
Cha mẹ ra ngoài, lúc L đến thì tôi đang đọc báo tuyên truyền, miệng lẩm bẩm cái tên Nam Bính, hai hàng lệ chảy dài. L bỗng hiểu ra tất cả, anh ấy nói: “Hóa ra người em yêu là anh ta!”.
Họ quen nhau có phải không?
Đúng vậy rồi, làm sao họ không quen nhau được? Chỉ là, tại sao lời lẽ của L mang đầy vẻ hằn học như vậy? L nặng nề nói: “Tiểu Nghiên, chúng ta lấy nhau nhé!”.
Tôi nói: “Em sắp chết rồi...”.
L buột miệng nói ra: “Ai nói em sắp chết, anh sẽ không để em chết. Dù em có chết, anh cũng phải lấy bằng được em, anh yêu em từ rất lâu, rất lâu rồi”.
Rất lâu, rất lâu rồi sao, cha tôi và bố anh có quan hệ với nhau rất tốt, từ nhỏ, chúng tôi thường cùng nhau chơi đùa và trở thành một đôi thanh mai trúc mã trong mắt mọi người. Nhưng, đó là khi còn nhỏ...
Ngày Mười sáu tháng Bảy, trời nắng.
L nói: “Ai nói em phải chết chứ!”.
Vì câu nói này của anh ấy mà tôi tại đi xét nghiệm một lần nữa, ánh mặt trời chói chang như thiêu đốt cơ thể tôi. Đã nhiều ngày nay, ngoài triệu chứng hơi đau đầu một chút thì tôi không có biểu hiện không tôi gì khác cả, lẽ nào thuốc L mang đến thực sự có tác dụng vậy sao?
Bác sĩ nói: “Ngày mai đến lấy kết quả”.
Ngày Mười bảy tháng Bảy, trời nắng.
Đây là trò đùa nực cười nhất mà ông Trời đang trêu tôi sao, tôi luôn cho rằng mình bị mắc bệnh máu trắng, đúng là tôi vô duyên với thế giới tươi đẹp này, cho nên, tôi dã làm thủ tục thôi học, đã rời xa Nam Bính, tôi buông xuôi tất cả hạnh phúc trong tay mình nhưng bác sĩ nói chỉ là bệnh thiếu máu thông thường...
Chỉ là bệnh thiếu máu thông thường thôi sao? Tại sao trước mắt tôi lúc nào cường xuất hiện những thứ mờ mờ ảo ảo như thế? Tại sao mọi thứ trước mắt tôi lại trở nên mơ hồ như thế? Tại sao tôi luôn gặp phải những cơn chóng mặt liên tục trong thời gian dài như thế...
Dù là tại sao, tôi cũng không bị bệnh máu trắng, tôi nên vui mừng mới phải, anh Nam Bính, liệu chúng ta còn có thể sống hạnh phúc bên nhau được không?
Hôm nay trời rất nóng nhưng trái tim tôi lại như đồng bằng trong lồng ngực, không còn bất cứ cảm giác gì. Khi trở về nhà, đã thấy L ở đó. Tôi đưa kết qủa kiểm tra cho anh ấy xem, xem xong đôi môi mình nở nụ cười khiên cưỡng...
Tôi đã hiểu, hóa ra, kết quả kiểm tra lần trước cũng như vậy nhưng anh ấy không nói cho tôi biết.
Tôi những muốn hỏi anh ấy tại sao nhưng khi thấy ánh mắt của anh ấy, tôi lại không cách nàtrương to như muốn vọt ra ngoài.
Vẫn nụ cười tràn ngập âm khí, rồi tay phải nó từ từ đưa thẳng ra trước mặt tôi? Nó lại định duỗi một ngón tay ra sao? Nó muốn nói gì với tôi, muốn đến lấy mạng tôi sao?
Tôi không thể nào chịu đựng được nữa, hét lớn một tiếng, tóm lấy bàn tay đó, rồi bóp chặt cổ nó. Cảm giác chân thực, ha ha ha ha, nó khiến cuộc sống của tôi không yên, khiến ngày ngày tôi bị giày vò, vì thế tôi phải giết nó, có người nói ma quỷ không thể chết nhưng cảm giác chân thực thế này, chỉ cần tôi không buông tay, tôi tin, mình có thể giết được nó, để nó lần thứ hai làm ma quỷ.
Nó đang giãy giụa, hai tay nắm chặt tay tôi, còn tôi cố sức bóp nghẹt cổ nó, đôi mắt xanh xanh âm u như phát sáng, môi khẽ nhếch nở nụ cười băng lạnh. Nó lắc đầu, từng chút từng chút, bàn tay ấm áp đó không còn sức lực nắm lấy tay tôi nữa, hai tay tôi như sắt đá, lần này, nhất định tôi sẽ không buông ra.
Tiếng cười thê lương của tôi vang lên, lần này người không thể giơ một ngón tay ra trước mắt ta nữa, ta sẽ giết người, xem người tiếp tục làm ma quỷ thì có thể đến đoạt tính mạng ta nữa hay không, ta sẽ báo thù cho Tiểu Vương. Ngươi đã từng nghĩ đến ngày này chưa? Nghĩ đến có ngày người sẽ bị chết dưới tay ta thế này chưa?
Tiếng cười của tôi dần biến thành thứ âm thanh u u, Tiểu Vương, một người nhiệt tình chăm chỉ như thế, tuổi thanh xuân vẫn phơi phới như vậy, thế mà lại bị kết cục như vậy, hôm nay cuối cùng tôi cũng có thể báo thù được cho cậu, tôi tin, từ giờ trở đi, tôi cũng có thể thoát khỏi sự giày vò của những cơn ác mộng, mọi thứ sẽ trở nên an bình.
Ma quỷ không chết, phải không? Vậy việc tôi đang làm này là phí công tốn sức sao? Nếu không phải vậy thì tại sao sắc xanh u ám trong mắt của nó vẫn không đổi, nụ cười u ám như âm hồn trên mặt nó lại không biến mất? Nhưng, nếu đúng là như thế, tại sao nó có thể giãy giụa, tại sao càng giãy giụa càng yếu? Tôi sắp thành công rồi phải không? Hóa ra quỷ cũng có thể thở phải không? Phải không?
Chúng tôi lăn lộn trên đất, tôi vẫn không chịu buông tay, càng bóp cổ họng của nó chặt hơn, dù quỷ không cần thở nhưng tôi tin, tôi bóp chặt cổ nó thế này, nhất định nó sẽ không có cách nào giơ một ngón tay ra trước mặt tôi được, ha ha ha, hóa ra quỷ cũng chẳng có gì đáng sợ, hóa ra, quỷ cũng bị tôi giết chết thẳng cẳng thế này.
Tôi nghe thấy tiếng “khanh khách” từ trong cổ họng của nó, nó giãy giụa càng lúc càng yếu, tôi cố gắng bóp mạnh hơn thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh mơ hồ, nhè nhẹ: “Anh Nam Bính...”.
Tôi kinh ngạc sững sốt, hoảng loạn buông tay, là ai? là ai?
Tử Nguyệt, em gọi anh ư?
Tiểu Nghiên, em gọi anh sao?
Ai gọi tôi?
Sức cùng lực kiệt tôi ngồi phịch trên đất, bắt đầu thấy kinh hãi. Nó vẫn nằm bên cạnh tôi, rất lâu không động đậy. Gió đêm từ khe cửa sổ thổi vào trong phòng, khiến rèm cửa sổ khẽ lay động, bầu không khí xung quanh vô cùng tĩnh mịch.
Tốn không biết bao nhiêu sức tôi mới dần định thân trở lại, quay đầu tìm kiếm.
Trong luồng sáng yếu ớt, Tử Nguyệt nằm im trên mặt đất, không nghe thấy tiếng thở.
Con ngươi tôi mở to, không, không thể nào, không thể nào, lẽ nào, kẻ mà tôi bóp cổ không phải là con quỷ đó mà là Tử Nguyệt.
Tôi nhào đến ôm Tử Nguyệt vào lòng, gục đầu xuống. Tôi như bị sét đánh, đau đớn, Tử Nguyệt, anh giết em sao? Có đúng là anh giết em rồi không?
Anh giết em rồi, Tử Nguyệt, anh phải làm thế nào đây?
Tôi vô cùng hoảng loạn, tim đau rỉ máu, không biết nên làm thế nào, làm sao để cứu em bây giờ, tôi ôm chặt Tử Nguyệt vào lòng, không ngừng gọi: “Tử Nguyệt, anh xin lỗi, anh xin lỗi...”.
Trong luồng sáng mơ hồ, hai mắt Tử Nguyệt vẫn nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, nhợt nhạt, tôi không dám kiểm tra xem cô ấy có còn thở nữa hay không. Tử Nguyệt, anh phải làm sao đây, làm sao anh lại ra tay với em như thế? Lẽ nào anh cũng giống như Trường Hà, từng bị thứ gì đó khống chế cho nên anh không thể suy nghĩ, trở thành con rối của hắn, cho nên anh đã giết người mà anh thương yêu nhất sao?
Tử Nguyệt, Tử Nguyệt, tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này?
Thứ chất lỏng trong suốt chảy xuống từ gò má tôi, rơi trên khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt của Tử Nguyệt. Ngươi là ai, ngươi là ai? Nhìn thấy ngươi là bọn ta mà, có chuyện gì hãy để bọn ta chịu, Tử Nguyệt có tội tình gì? Tại sao người phải hại người vô tội như thế?