Chương 41
Một vụ tự tử

    
ột lúc lâu, Tiêu Diễn ngẩng mặt lên hỏi:
- Tại sao hắn chết?
Lão võ sư họ Tiêu đáp:
- Bẩm đại người, cứ theo người về báo thì sau khi giết một người rồi hắn tự tử
Tiêu Diễn cau mặt:
- Sao? Hắn lại còn giết người?
Lão võ sư họ Tiêu đáp:
- Bẩm đại người, đúng như lời báo cáo
Tiêu Diễn gằn giọng:
- Thật là to gan.... Hãy cho người đến phong nhà hung thủ lại, thông tri cho gia thuộc họ đến tẩn liệm thi thể.
Tề Ngọc Phi đưa tay chặn lại:
- Tiêu đại nhân, tôi muốn đến tận nơi quan sát.
Tiêu Diễn vòng tay:
- Tiểu vương gia thân phận tôn quý...
Tề Ngọc Phi cười:
- Tiêu đại nhân nói tôi là công tử bột hay sao, dòng họ Mộc mấy đời từng xong pha chiến địa, đã từng thấy cảnh thịt đổ máu rơi, tôi tuy chưa ra chiến trường nhưng trong chuyến đi này cũng đã trải qua nhiều hung hiểm, nếu chân yếu tay mềm thì làm sao đi xa được như thế này.
Tiêu Diễn do dự một chút rồi vòng tay:
- Đã thế thì xin Vương gia ngồi đợi ty chức cho người thắng xe...
Tề Ngọc Phi khoát tay:
- Không cần, chúng tôi có ngựa, xin đại nhân hãy theo sau.
Bọn Tề Ngọc Phi cho ngựa đi chầm chậm, nhưng Tiêu Diễn thì thúc kiệu thật nhanh, khi bọn Tề Ngọc Phi tới trước cửa nhà Quân Võ thì họ Tiêu cũng vừa theo bén gót.
Vừa xuống ngựa là Tiêu Diễn lật đật khúm núm trần tình:
- Mấy năm nay ty chức mang chứng phong thấp nên không làm sao di động cho nhanh được.
Nói không nhanh được chỉ là cách nói che, thật sự thì chuyện Tiểu vương gia đi ngựa còn lão thì đi kiệu khiến cho lão đâm ra áy náy.
Tề Ngọc Phi xua tay:
- Tiêu đại nhân không nên khách sáo, tôi đi ngựa đã quen và có cho ngồi kiệu cũng không chịu nổi.
Tiêu Diễn vòng tay:
- Đa tạ Tiểu vương gia không luận tội.
Ông ta quay lại sai đám thủ hạ lo đi mở cửa.
Đám Tề Ngọc Phi vội bước vào một lượt với Tiêu Diễn thấy thây của Quân Võ tòn ten trên xà nhà, dưới chân hắn còn cái ghế ngả nghiêng, lưỡi của hắn thè ra và mặt tím chấm vần.
Tề Ngọc Phi đưa tay rờ ngực vào thây hắn và nói:
- Tiêu đại nhân, Quân Võ mới chết thôi, thấy hãy còn âm ấm.
- Tiểu vương gia nói đúng, có lẽ khi ty chức phái người đến đây thì hắn mới vừa tự tử
Ông ta quay lại hỏi một tên Nha dịch:
- Còn người đàn bà đâu?
Tên Nha dịch chỉ ra phía sau lưng:
- Bẩm đại nhân, người đàn bà ở phòng bên đây.
Tiêu Diễn vòng tay nói với Tề Ngọc Phi:
- Xin thỉnh Tiểu vương gia.
Tề Ngọc Phi đứng lên dẫn bọn Hải Minh theo sang phòng bên, đó là gian phòng ngủ.
Gian phòng trang trí khiêm tốn, chứng tỏ Quân Võ cũng không có được khá giã cho lắm, trên bàn trang điểm, có mộ người đàn bà nằm phục trên mặt bàn. Nhìn phía sau thì thấy người đàn bà này cũng chưa lớn tuổi, trên lưng có một ngọn tiểu đao ngập gần phân nửa, đúng vào nơi trí mạng.
Không thấy dấu thương nơi nào khác, trên tay người đàn bà vẫn còn cầm cây lược, chứng tỏ hung thủ giết người trong lúc bất phòng.
Thân áo người đàn bà bung ra, có thể những hàng nút hãy chưa gài.
Tiêu Diễn nói:
- Một đao trí mạng, thật ác độc.
Tề Ngọc Phi hỏi:
- Tiêu đại nhân cho rằng sau khi giết người rồi Quân Võ tự tử.
Tiêu Diễn trầm ngâm:
- Cứ theo ty chức thì rất có thể như thế.
Tề Ngọc Phi gặng lại:
- Sau khi giết người rồi tự tử?
Tiêu Diễn đáp:
- Chắc như thế, ty chức có chút căn cứ.
Tề Ngọc Phi hỏi:
- Tiêu đại nhân căn cứ vào đâu?
Tiêu Diễn chỉ vào người đàn bà:
- Xin Tiểu vương gia hãy xem, người đàn bà ngồi quay vô tấm gương, lúc bị hại, cô ta không hề quay lại, không có dạng hình chứng tỏ chuẩn bị quay lại nữa, như vậy là chết trong lúc bất phòng, không vùng vẫy, không kháng cự, bao nhiêu đó chứng tỏ trong phòng này không có người lạ, nói đúng hơn là cô ta biết sau lưng mình vốn là người quen.
Tề Ngọc Phi làm thinh
Tiêu Diễn nói tiếp:
- Đàn bà trong lúc trang điểm trong phòng, nói chung đều tránh người ngoài, nếu có người vào phòng mà vẫn trong tình trạng áo quần trống trải như thế, chứng tỏ người đó đối với nạn nhân rất là mật thiết, người đó có thể là chồng của nạn nhân, và tại đây chỉ có mỗi một mình Quân Võ.
Tề Ngọc Phi gật gật đầu:
- Tiêu đại nhân phân tích rất hữu lý...
Tiêu Diễn cười:
- Tiểu vương gia quá khen cho, ty chức chấp pháp lâu năm, những vụ án loại này chứng kiến không ít.
Tề Ngọc Phi lại gật gật đầu:
- Tôi biết Tiêu đại nhân kinh nghiệm về tra xét rất phong phú, thế nhưng theo Tiêu đại nhân thì tại sao Quân Võ lại giết người?
Tiêu Diễn đáp:
- Tiểu vương gia, chuyện sát nhân rất nhiều nguyên tố, nhưng xem tình hình này thì đây có thể là một vụ án tình.
Tề Ngọc Phi gặn lại:
- Án tình?
Tiêu Diễn gật đầu:
- Có thể Quân Võ và người đàn bà này liên hệ không được công khai, có thể nàng không vì tình mà đeo theo Quân Võ, có thể nàng còn có điều lợi dụng, ban đầu, nàng bám vào Quân Võ, sau đó, cũng vì lợi dụng hoặc vì tình thật, nàng rất có thể bám theo người khác, thế nhưng Quân Võ lại đắm say nàng, khi biết người yêu của mình đã rời vào vòng tay kẻ khác, hắn quá đau khổ tìm lấy cái chết để hai người được thủy chung.
Lối phân tích nghe qua cũng thật hữu lý.
Càng hữu lý hơn đối với một người cầm đầu việc chấp pháp trong một Châu lớn như thế này.
Một cuộc kết hợp nam nữ không minh bạch như thế này thường thì rất ít nặng về tình nghĩa, nếu có cũng không vững, sớm muộn gì rồi cũng vỡ tan.
Chiếu tình hình trước mắt, chuyện Quân Võ giết người rồi tự tử, rất có thể chỉ có giả thuyết như thế là đúng.
Tề Ngọc Phi trầm ngâm:
- Tiêu đại nhân, cứ theo tình hình này, phải chăng họ đã có cãi nhau?
Tiêu Diễn đáp:
- Rất có thể
Tề Ngọc Phi nói:
- Thế nhưng trước mắt chúng ta bây giờ tuyệt nhiên không hề có biểu tượng tranh chấp hay cãi cọ, người đàn bà ngồi quay lưng ra, đúng như Tiêu đại nhân đã nói, nàng không hề phòng bị, không một chút vì tỏ ra cho thấy phòng bị hay phản kháng.
Tiêu Diễn nhìn sững vào cái thây:
- Cứ theo cách nói của Tiểu vương gia thì hình như đối với vụ án này, Tiểu vương gia có chỗ hoài nghi?
Tề Ngọc Phi gật gật đầu:
- Thật không dám giấu Tiêu đại nhân, vụ án này quả tình tôi có hoài nghi.
Hắn đem chuyện Triệu Đức Chính bị mất tích, chuyện theo dõi đến Trịnh Châu thuật lại...
Tiêu Diễn biến sắc:
- Chuyện Triệu đại nhân mất tích ty chức có nghe và cũng đã có phái người có tra dấu vết, thế mà không ngờ Quân Võ lại dính líu vào, thật là đáng chết, hắn chết vẫn còn dư tội...
Lão ta vụt cúi mọp mình:
- Ty chức thật đáng tội, chấp pháp bất nghiêm, hành pháp bất minh để quân nghịch lẻn vào hàng ngũ, tội thật quá nặng...
Tề Ngọc Phi khoát tay:
- Tiêu đại nhân không nên tự trách mình như thế, quí Châu địa khu quá rộng, nhân số quá đông, vả lại công việc nhiều bận rộn, cũng không thể canh từng người thuộc hạ, thêm vào đó suốt ngày hắn đều có mặt tại Phân ty, thì làm sao đại nhân có thể hồ nghi.
Tiêu Diễn cúi mình:
- Đa tạ Tiểu vương gia xá tội, thế nhưng chấp pháp không tính như thế, ty chức vẫn thấy mình thiếu sót, về nha, ty chức báo trình thượng ty để xin định phạt.
Tề Ngọc Phi gật đầu:
- Lòng trung và tinh thần trách nhiệm của Tiêu đại nhân thật làm cho tội vô cùng khâm phục, nhưng tôi tin rằng thượng ty cũng phải nhận xét tình hình để mà thấu đáo cho đại nhân.
Tiêu Diễn nói:
- Tiểu vương gia nói thế, ty chức cũng thêm thẹn thùng nhưng chẳng hay vụ này Tiểu vương gia hoài nghi...
Tề Ngọc Phi đáp:
- Tôi hoài nghi đây là vụ sát nhân diệt khẩu.
Tiêu Diễn cau mặt:
- Dám xin Tiểu vương gia cho ty chức một nhận xét, theo ty chức thì cái chết của Quân Võ đối với chuyện đó rất có thể không quan hệ, vì theo Tiểu vương gia báo lên thì Trịnh Châu, hành động của Tiểu vương gia thật là cẩn thận, không bị người khám phá, thì làm sao lại có chuyện giấu Quân Võ để mà diệt khẩu?
Tề Ngọc Phi hỏi:
- Tiêu đại nhân không cảm thấy Quân Võ chết trong thời gian quá trùng hợp hay sao?
Tiêu Diễn đáp:
- Cũng có thể đó là chuyện tình cờ trùng hợp. Tiểu vương gia thử nghị, nếu có người vào đây giết Quân Võ thì làm sao người đàn bà kia lại ung dung như thế ấy?
Tề Ngọc Phi đáp:
- Người biết võ công, thân thủ nhanh lắm, nếu hung thủ đến đây với mục đích giết người, thì họ có đủ phương thức để che tai che mắt nạn nhân...
Tiêu Diễn nói:
- Tiểu vương gia, bên ngoài còn có Quân Võ không khi nào hắn tùy tiện để cho người xâm nhập vào nội phòng, nhất là trong đó có người đẹp của hắn, tự nhiên, người nào đó không thể giết người đàn bà này trong lúc bất phòng, còn nếu nói khi nào thì đã chế ngự được Quân Võ thì lại càng khó nghĩ, vì Quân Võ không phải tầm thường.
Tề Ngọc Phi nói:
- Tiêu đại nhân, người đến đây nhất định phải là quen nhiều với Quân Võ, trong khi Quân Võ bất phòng thì đã bị hắn chế ngự, đó là chuyện chỉ trong chớp mắt và chỉ bằng một cái búng tay
Tiêu Diễn nhìn đăm đăm vào mắt Tề Ngọc Phi:
- Tiểu vương gia, Quân Võ không thấy có dấu tích thương thế gì cả.
Tề Ngọc Phi đáp:
- Dùng một ngón tay điểm vào tử huyệt, dư sức làm cho con người phải chết mà trong mình không có lấy một vết thương nào.
Tiêu Diễn sửng sốt:
- Dữ dằn như thế hay sao? Điều đó ty chức hoàn toàn không biết nhưng chắc Tiểu vương gia có thể tìm ra được trong người của Quân Võ, nếu quả có trường hợp đó?
Tề Ngọc Phi gật đầu:
- Có thể lắm
Hắn ra hiệu cho Tiêu Diễn theo ra ngoài và truyền lệnh mở dây đem thây Quân Võ xuống.
Tề Ngọc Phi cẩn thận xem từng trọng huyệt của Quân Võ, thế nhưng hoàn toàn không sờ, không tìm ra được một chút vết tích nào.
Tiêu Diễn hỏi:
- Tiểu vương gia có thấy được gì không?
Tề Ngọc Phi lắc đầu:
- Xem chừng tôi đã nghĩ quá xa sự thật...
Hải Minh chen vào:
- Người biết võ công nếu muốn chết thì rất có nhiều biện pháp, tại làm sao Quân Võ lại phải nghĩ đến cách chết treo.
Tiêu Diễn đáp:
- Có thể ban đầu không định chết, nhưng sau khi giết người đàn bà, càng nghĩ càng thấy sống vô vị, lúc bây giờ mới manh nha ý niệm quyên sinh, nhưng nếu muốn dùng đao thì cũng không thể có đủ tâm tình rút ngọn đang cắm trên lưng người yêu của mình...
Hải Minh nói:
- Hắn có thể tự điểm vào tâm huyệt, hoặc đập vỡ Thiên Linh Cái, hoặc là đoạn mạch, một người biết võ công mà lại tự tử bằng cách treo cổ thì tôi chỉ mới thấy lần đầu.
Tề Ngọc Phi lắc đầu:
- Bất luận như thế nào, bây giờ Quân Võ đã không còn dấu vết, miệng cũng không có dấu máu, từ hai việc đó, chứng minh hắn tự tử chớ không phải bị giết, mà nếu tự tử thì chỉ có thể hiệu theo cách của Tiêu đại nhân đã nói.
Tiêu Diễn nói:
- Nếu Tiểu vương gia không còn điểm cần thiết thì ty chức xin cho thanh toán những công việc...
Tề Ngọc Phi gật đầu:
- Xin Tiêu đại nhân cứ hạ lịnh cho quí thuộc hạ
Hắn đứng lên và bước ra cửa
Khang Anh vụt kêu:
- Thiếu chủ, khoan.
Tề Ngọc Phi dừng chân quay mặt lại
Khang Anh nhìn chăm chăm vào cái ghế Quân Võ dùng bước lên treo cổ, hắn nhìn đến xuất thần.
Tề Ngọc Phi hỏi:
- Gì đó Khang Anh?
Khang Anh chỉ cái ghế:
- Thiếu chủ trên ghế có dấu chân nhưng không phải dấu chân Quân Võ.
Tề Ngọc Phi lật đật bước lại quan sát, quả đúng như thế dấu chân trên ghế hơi nhỏ, đó là dấu chân mang giầy đế mỏng ai cũng có thể nhận rõ ràng.
Quân Võ mang trong chân là thứ giầy đế vải, thứ giầy thông dụng, dấu chân trên ghế đặc biệt khác thường, đó là thứ giầy nhẹ, mỏng và mềm.
Rất may là Khang Anh phát giác kịp, nếu không, sự kiện rõ ràng mà rất dễ bị bỏ qua.
Tiêu Diễn nói:
- Tiểu vương gia, dấu chân này có thể do đám hạ dịch vừa đứng lên để đưa thây Quân Võ xuống...
Tề Ngọc Phi lắc đầu:
- Không, Tiêu đại nhân nhớ lộn, vừa rồi không có ai bước lên chiếc ghế này cả.
Tiêu Diễn hơi biến sắc:
- Nếu đã như thế thì vụ án đã có phát sinh sự kiện mới những phân tích của ty chức vừa rồi cũng bị đảo lộn, thế nhưng Tiểu vương gia, nếu Quân Võ bị giết thì tại sao trong mình lại không vết tích?
Tề Ngọc Phi cau mày:
- Tôi phải xem lại.
Tiêu Diễn truyền lệnh cởi hết y phục của Quân Võ. Tề Ngọc Phi xem xét từ đầu đến chân, hắn xem rất cẩn thận, thế nhưng vẫn không thấy có điểm khả nghi nào.
Tề Ngọc Phi đứng dậy cau mày....
Hải Minh vội nói:
- Thiếu chủ, rất có thể hắn bị chết mê, sau đó mới bị đưa lên treo cổ...
Tề Ngọc Phi lắc đầu:
- Cửa mở toang, không thể có chuyện ấy...
Hải Minh nói:
- Có thể thuốc mê trong thức ăn thức uống.
Tề Ngọc Phi vẫy tay:
- Tìm xem.
Hải Minh tìm một hồi trở lại lắc đầu:
- Trà hồi tối hôm qua còn lại, hình như buổi sáng hôm nay họ chưa ăn uống gì cả.
Tề Ngọc Phi cau mày:
- Thật là lạ, nếu nói hắn bị giết thì tại sao lại tìm không thấy, còn nếu bảo tự tử thì tại sao trên ghế có dấu chân lạ?
Tiêu Diễn lắc đầu:
- Bây giờ thì thật ty chức không dám phán đoán gì cả!
Tề Ngọc Phi làm thinh, đôi mắt đăm đăm nhìn vào thây của Quân Võ, hắn nhìn thật kỹ và tia mắt di động thật chậm...
Nhìn một hồi, hắn dùng ngón tay tay trỏ xoa xoa lên Thái Dương huyệt của nạn nhân và bây giờ thì chuyện lạ hiện ra.
Tại Thái Dương huyệt của Quân Võ bỗng dợn lên một đốm đỏ, nhỏ như mụt ruồi.
Tề Ngọc Phi xoa xoa lần nữa thì nốt đỏ biến mất, nhưng đầu ngón tay của hắn có dính chất nhờn nhờn.
Ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Diễn, Tề Ngọc Phi gật gật:
- Tại chỗ này.
Tiêu Diễn biến sắc:
- Sao...
Tề Ngọc Phi nói:
- Tại Thái Dương Huyệt có một lỗ nhỏ bằng đầu mũi kim, đó là vết thương trí mạng.
Tiêu Diễn ngồi xuống nhìn vào, quả nhiên, nơi bàn tang bên phải của Quân Võ có một cái lỗ thật nhỏ, chỉ thấy rõ hơn là lỗ chân lông một chút, nếu từ trong đó không có rỉ ra một chút huyệt dịch thì nhất định không làm sao thấy được.
Tiêu Diễn đứng lên:
- Tiểu vương gia, đó là thứ chi?
Tề Ngọc Phi đáp:
- Có lẽ là một thứ ám khí giống như Mai Hoa châm, loại kim có tẩm độc, bây giờ còn lại Thái Dương huyệt của hắn.
Tiêu Diễn nhìn quanh:
- Như thế này thì hung thủ từ ngoài vào...
Tề Ngọc Phi lắc đầu:
- Thứ ám khí này nhỏ lắm, nó không phải loại dùng ám toán từ xa mà phải đến gần...
Tiêu Diễn nói:
- Đến gần Quân Võ đâu phải dễ?
Tề Ngọc Phi đáp:
- Hung thủ nhất định là người quen thân với Quân Võ, hắn ra tay khi Quân Võ không một chút phòng bị nào cả, cứ theo tôi nghĩ thì trong trường hợp này rất khó dùng tay, có thể họ đã trang bị kim độc này trong một cái ống.
Tiêu Diễn nói:
- Cứ như thế thì sự suy đoán của Tiểu vương gia chắc đúng rồi, chắc chắn Quân Võ đã bị chết trong trường hợp “Sát Nhân Diệt Khẩu”, đúng là chuyện đáng lo, địa phương của ty chức chịu trách nhiệm từ trước đến nay thật hết sức hình lịnh, bây giờ thì đã đầy phong ba. Chuyện Quân Võ chết không quan trọng, vì tội hắn quá nặng, chỉ có ty chức là mang lấy hết mọi điều, chấp pháp trong tay quản hạt cả một vùng trách nhiệm, thế mà để chuyện xảy ra đến mức này, ngay bây giờ ty chức phải tiến hành...
Tề Ngọc Phi nói:
- Không phải tôi xem nhẹ lức lượng chấp pháp ở địa khu này, nhưng phải thật tình mà nó rằng vấn đề đã biến thành trọng đại, chuyện Triệu đại nhân bị bắt cóc đã bị lan rộng đến nhiều phe phái, ngay một người giết Quân Võ đây thôi đã khó đối phó lắm rồi, nhất định toàn thể thuộc hạ của đại nhân không phải đối thủ, xin đại nhân cứ làm những việc có thể làm được, còn lại những việc khác, chầm chậm rồi tôi sẽ liệu.
Tiêu Diễn nghiêng mình:
- Đa tạ Tiểu vương gia, trách nhiệm của ty chức thật quá nặng nề...
Tề Ngọc Phi nói:
- Chuyện Triệu đại nhân bị bắt cóc đã thông đạt triều đình, Cẩm Y Vệ và Đông Xưởng thảy đều động, vốn không phải là chuyện của Phân ty Trịnh Châu này, và tại có muốn cũng không làm được, đại nhân cứ yên tâm, nếu thượng ty có trách cứ thì đã có tôi đây.
Tiêu Diễn lại nghiêng mình:
- Đa tạ Tiểu vương gia, xin nhờ Tiểu vương gia...
Tề Ngọc Phi cười:
- Đại nhân và Mộc gia chúng tôi đều thực lộc triều đình, mỗi người đều có bổn phận, xin đại nhân đừng khách sáo, những việc khác không nên để trễ nãi, xin đại nhân hãy cứ trở về nhà, tôi còn phải ở lại xem thêm một vài việc nữa, đại nhân cứ để lại vài ba người lo chuyện thu liệm và niêm phong.
Tiêu Diễn cúi mình tuân lịnh và lui ra cho Nha dịch cắt đặt công việc rồi bái từ Tề Ngọc Phi về nhà.
Hải Minh mang ra một cái ghế, nhưng Tề Ngọc Phi khoát tay:
- Ta không ngồi, ngươi hãy trở vào thu xét thêm cho kỹ, thử xem Quân Võ có lưu lại gì không?
Hải Minh cúi đầu vâng mạng quay lại vào trong.
Tề Ngọc Phi thấy bốn tay Nha dịch còn đứng lớ ngớ, hắn vẫy tay:
- Các vị không cần ở đây, làm xong việc rồi ra ngoài kiếm chỗ nghỉ, khi nào cần ta sẽ cho gọi.
Bốn tên Nha dịch mọp mình bái tạ lui ra.