Khi đó Dương Chi nói với mọi rằng:- Xưa nay tôi vẫn nghe tiếng Tống Công Minh ở nơi Lương Sơn Bạc là một người đại lượng phi thường trong đám giang hồ, vả chăng Hồ Duyên Chước lại là cừu nhân của Lương Sơn, vậy nay anh em ta muốn đánh phủ Thanh Châu thì trước hết phải nói Tống Giang cùng đến hợp quân với anh em ta đây, và hợp cả hảo hán ở Đào Hoa Sơn để cất quân ra đánh thì mới có cơ tất thắng mà cứu người ra được. Việc đó chẳng hay các ngài nghĩ sao?Lỗ Trí Thâm nói:- Phải tôi cũng nghe nói Tống Tam Lang là người tốt mà chưa được gặp bao giờ? Ngày trước ông ta ở núi Thanh Long với Hoa Tri Trại tôi đã toan đến để cho gặp một lần, dè đâu khi cất chân ra đi thì ông ta đã cất chân đi rồi, thế mà không được gặp thực vô duyên quá. Phải, nay nếu Khổng Lượng muốn cứu em ra tất phải thân hành đến mời ông ta, để mặc chúng tôi ở đây chống cự với đám Thanh Châu cũng được.Khổng Lượng nghe nói lấy làm phải liền giao đám tiểu lâu la cho Lỗ Trí Thâm rồi dẫn một người bạn, ăn mặc giả khách buôn mà lập tức lên Lương Sơn Bạc. Khi Khổng Lượng đi rồi Lỗ Trí Thâm, Dương Chi cùng Võ Tòng trở về sơn trại gọi Tào Chính, Thi Ân dẫn mấy trăm tên tiểu lâu la đi đánh thành Thanh Châu và báo cho Lý Trung, Chu Thông cùng đem quân đến Thanh Châu để đánh. Bên kia Khổng Lương đi gần tới Lương Sơn Bạc lần vào hàng cơm của Thôi Mạnh Phán Quan để hỏi thăm đường lên núi, Lý Lập thấy hai người lạ mặt đến hỏi liền mời vào trong hàng mà hỏi rằng:- Các ngài ở đâu đến đây?- Chúng tôi ở Thanh Châu đến.- Các ngài định lên Lương Sơn Bạc tìm ai?- Tôi có một người quen ở đó muốn tìm đến chơi.- Trong trại toàn thị các Đại vương ở đó ông lên thế nào được mà hỏi thăm?- Vâng! Tôi định tìm Tống Đại vương...- Có phải vậy thì xin cứ ngồi đây rồi tôi sẽ bảo..Nói đoạn liền sai đem rượu tiếp phong mời Khổng Lượng uống, Khổng Lượng thấy vậy liền hỏi:- Chúng tôi không được quen biết bao giờ, sao ngài lại cho uống rượu làm vậy?- Nguyên mgài không biết sơn trại tôi mở mấy ngôi hàng này, là cốt để dò thăm tin tức bên ngoài và đón những người cố cựu và những người hảo hán đến nhập bọn ở trong sơn trại, vậy xin ngài ngồi đợi chơi đây tôi xin báo cho Tống Công Minh lập tức.- Thưa ngài chúng tôi tên là Khổng Lượng ở núi Bạch Hổ đến đây, xin ngài báo giúp cho.Lý Lập nghe nói đáp rằng:- Trước đây tôi thường nghe Tống Công Minh nói đến tên ngài, nay đuợc ngài tới đây thực hân hạnh.Nói đoạn liền đến Thuỷ Đình bắn một mũi tên ra hiệu rồi thấy trong đám lau lách bên kia có tên tiểu lâu la chở thuyền sang đón Lý Lập mời Khổng Lượng xuống thuyền cùng nhau vào bến Kim Sa rồi đưa lên sơn trại. Khổng Lượng đi đến Tam Quan thấy cửa quan hùng dũng, gươm giáo thành rừng trong bụng nghĩ thầm: '' Xưa nay chỉ nghe tiếng Lương Sơn Bạc thịnh vượng nay ta không ngờ lập nên cơ đồ lớn lao như vậy '' Bấy giờ Tống Giang nghe báo liền chạy ra đón Khổng Lượng trông thấy Tống Giang vội vàng cúi lạy thăm hỏi ân cần. Tống Giang hỏi Khổng Lượng rằng:- Chẳng hay hiền đệ có chuyện chi mà đến đây?Khổng Lượng nghe hỏi liền cất tiếng khóc oà lên Tống Giang thấy vậy vội hỏi:- Hiền Đệ đến đây có việc chi? Cứ nói chuyện cho ta biết ta xin hết sức giúp cho ngay.Khổng Lượng sụt sùi khóc rằng:- Từ khi bái biệt sư phụ được ít lâu thì phụ thân tôi chết, sau em chúng tôi là Khổng Minh nhân tức nhau với một người phú hộ trong làng liền đem giết chết hết một nhà hắn ta, rồi bị Quan Tư tróc nã đành phải chiếm núi Bạch Hổ tụ họp năm bảy trăm lâu la làm nghề lạc thảo với nhau. Sau đó nhân có một người chú là Khổng Tân bị Tri phủ Thanh Châu bắt đem giam trong ngục, anh em chúng tôi bèn đem binh đến đánh Thanh Châu định để cứu cho chú ra, dè đâu vừa khi đến thành gặp ngay một tên tặc tướng là Hồ Duyên Chước em tôi đánh nhau với hắn được có mấy hiệp thì bị bắt ngay hiện giải vào phủ Thanh Châu không biết có còn sống được hay không? Còn tôi hôm đó cũng bị Hồ Duyên Chước đánh đuổi một phen rồi ngày hôm sau mới gặp được Võ Tòng dẫn đến chào mấy anh em bạn kết nghĩa ; một là Hoa Hoà Thượng Lỗ Trí Thâm, Thanh Diện Thủ Dương Chi mấy người đó mới gặp chúng tôi đã tỏ lòng thân ái nên hẹn ước đem cả lâu la ở núi Nhị Long, và cả Lý Trung, Chu Thông ở núi Đào Hoa cũng sang đánh giúp, rồi bảo chúng tôi phải sang đây cầu cứu với sư phụ thì mới có thể thoát nạn cho chú và em tôi được.Tống Giang nghe nói cười mà đáp rằng:- Việc đó có khó chi, hiền đệ cứ vững tâm vào chơi sơn trại đã.Nói đọan dẫn Khổng Lượng vào chào Tiều Cái, Ngô Dụng, Công Tôn Thắng cùng các vị Đầu lĩnh rồi đem chuyện Hồ Duyên Chước cùng tình thế Khổng Lượng thuật cho mọi người nghe. Tiều Cái bảo với Tống Giang rằng:- Hiền đệ đối với Khổng huynh là chỗ chí thân khi trước vả chăng các vị hào kiệt kia đã có lòng vị nghĩa giang hồ như vậy, thì lẽ nào ta không đi cứu cho đành? Song lâu nay hiền đệ khó nhọc đã nhiều vậy nay hiền đệ hãy coi giữ chủ quyền sơn trại, để ngu huynh đi một phen mới được.Tống Giang lại nói:- Ca ca là chủ của sơn trại không thể một ngày mà rời bỏ đây được, vả chăng việc này là của tôi người ta xa muôn dặm đến đây nếu tôi không đi thì làm sao người ta yên tâm. Vậy xin Ca ca để mặt cho tiểu đệ cùng với mấy anh em đi cho được việc.Vừa nói dứt lời thì thấy các Đầu lĩnh đồng thanh lên nói rằng:- Chúng tôi xin theo Tống ca ca để ra sức phen này.Tống Giang nghe nói cả mừng liền đặt tiệc để thiết đãi Khổng Lượng, khi chè chén xong Tống Giang gọi Thiết Diện Khổng Mục Bùi Thuyên sắp đặt nhân mã đi đánh, chia làm năm đội tiền quân có Hoa Vinh, Tần Minh, Yến Thuận, Vương Nuỵ Hổ mở Đường làm tiên phong ; đội thứ nhì Mục Hoằng, Dương Hùng, Giải Trân, Giải Bảo làm đầu ; trung quân thì có chủ soái Tống Giang, Ngô Dụng, Lã Phương, Quách Thịnh ; đội thứ tư thì có Chu Đồng, Sài Tiến, Lý Tuấn, Trương Hoành ; còn hậu quân thì Tôn Lập, Dương Lâm, Âu Bằng và Lăng Chấn dẫn quân đi sau. Năm quân chỉnh điểm xong rồi tất cả cộng hai mươi Đầu lĩnh và ba nghìn quân mã, cùng nhau từ giã Tiều Cái và các vị Đầu lĩnh coi trại rồi đi theo Khổng Lượng kéo quân thẳng lại Thanh Châu khi qua các phủ huyện không hề tơ hào phạm của dân, ai ai cũng một lòng kính phục. Cách mấy hôm đến đất Thanh Châu, Khổng Lượng vào trại quân báo cho Lỗ Trí Thâm biết, Lỗ Trí Thâm nghe báo liền cùng các vị hảo hán sửa soạn để nghinh đón Tống Giang. Tống Giang tới nơi Võ Tòng dẫn Lỗ Trí Thâm, Dương Chí, Lý Trung, Chu Thông cùng Tào Chính và Thi Ân ra đón chào, Tống Giang vào Đến sơn trại nhường chỗ mời Lỗ Trí Thâm ngồi. Lỗ Trí Thâm nói:- Tôi được nghe đại danh Ca ca đã lâu mà chưa được tiếp nay lại được gặp đây, thực là may quá.- Chúng tôi đã thấm vào đâu, xưa nay trong giang hồ vẫn khen tài đức của ngài, ngày nay được thấy mặt từ bi thực lấy làm hân hạnh vô cùng.Dương Chí đứng lên vái chào Tống Giang mà rằng:- Ngày trước chúng tôi đi Lương Sơn các vị hảo hán đã có lòng tốt lưu lại ở đó, song vì chúng tôi khờ dại không chịu ở lại... Nay các nghĩa sỉ ở đó làm vẻ vang cho sơn trại, chúng tôi nghe nói lấy làm vui vẻ muôn phần.Tống Giang cười mà đáp rằng:- Uy danh của Chế Sứ thiên hạ ai không biết tiếc cho Tống Giang được gặp quá muộn mà thôi.Đoạn rồi Lỗ Trí Thâm sai làm rượu để đãi Tống Giang cùng các vị Đầu lĩnh rất là vui thoả. Hôm sau đó Tống Giang hỏi đến tình thế Thanh Châu, Dương Chí đáp rằng:- Từ khi Khổng Lượng đi rồi anh em chúng tôi đã ba dạo đánh nhau chưa quyết được thua ; hiện nay cả thành Thanh Châu chỉ trông cậy vào mỗi mình Hồ Duyên Chước, nếu bắt được người ấy thì thành Thanh Châu phá dễ như chơi không có điều gì là trở ngại.- Người ấy chỉ có thể lấy mẹo mà bắt chứ không lấy sức được.Tống Giang hỏi:- Quân sư có kế gì khả dĩ bắt được?- Chỉ thế này...thế này...là có thể bắt được ngay.Tống Giang nghe nói cả mừng khen là diệu kế rồi cùng nhau phân phát nhân mã ra để hôm sau ra trận. Sáng hôm sau các vị hảo hán kéo quân vây khắp bốn mặt thành Thanh Châu rồi đánh trống khua cờ hò reo khơi đánh, quan phủ Mộ Dung thấy vậy liền mời Hồ Duyên Chước ra mà bàn rằng:- Ngày nay quân giặc lại thêm đảng Lương Sơn kéo đến đánh thành vậy ta có cách gì mà đối phó lại cho được?- Xin Ân tướng cứ vững tâm phen này quân giặc tới đây đã là thất sách, vì xưa nay chỉ quen vẩy vùng trong bến nước nay bỗng lại rời xa sào huyệt mà tới đây, thì có tên nào là ta tróc tên ấy không còn nghĩ điều chi nữa? Xin Ân tướng lên thành xem tôi bắt giặc phen này mới được.Nói đoạn liền tề chỉnh mũ giáp, lên ngựa mở cửa thành ra hạ đinh kiều dẫn một nghìn mã kéo ra, bấy giờ bên trận Tống Giang có một vị tướng cưỡi ngựa tay cầm Lang Nha Côn quát mắng quan tri phủ rằng:- Quân cướp này giống mọt dân kia, bay nỡ lòng giết cả vợ con ta! Nay ta quyết báo thù không thể nào tha cho ngươi được.Mộ Dung tri phủ trông thấy nhận biết là Tần Minh liền mắng lại rằng:- Bay là một ông quan của triều đình nhà nước đã phụ bạc điều chi, mà bay dám nỡ lòng làm phản? Nếu bắt được ngươi thì xé thây ra làm vạn mảnh mới được Hồ Tướng quân đâu hãy bắt thằng giặc ấy trước đã?Hồ Duyên Chước nghe nói liền múa song chiên xông ngựa ra đánh Tần Minh, Tần Minh giơ Lang Nha Côn lên đánh với Hồ Duyên Chước đôi bên cùng gặp đấu thủ đánh nhau hơn bốn năm mươi hiệp không phân được thua, Mộ Dung Tri phủ thấy đánh lâu sợ khi Hồ Duyên Chước thua liền khua chiên lui quân vào thành Tần Minh cũng bỏ về bản trận không theo đuổi Tống Giang liền hạ lệnh lui ra xa mười lăm dặm hạ trại. Bấy giờ Hồ Duyên Chước mới vào trong thành nói với Mộ Dung Tri phủ rằng:- Hồi đó tôi đương định bắt Tần Minh sao Ân tướng lại vội thu quân như vậy?- Tôi thấy tướng quân đánh lâu sợ khi đuối sức nên phải thu quân để nghỉ, tên Tần Minh trước làm Thống Chế ở đây sau mới cùng Hoa Vinh làm phản mà theo bọn Lương Sơn, hắn ta võ nghệ cũng khá chớ nên coi thường mới được.- Ân tướng không ngại tôi xin bắt được loài phản tặc hầu ngài, vừa rồi mới đấu với nhau một lúc mà tay côn của anh ta rối loạn rồi, ngày mai thể nào tôi cũng chém được hắn.- Nếu Tướng quân có thủ đoạn anh hùng như vậy ngày mai xin đánh tháo vòng vây dọn cho ba người ra, một cho vào Đông kinh cầu cứu và hai cho vào các châu phủ gần đây để nhờ binh ứng viện một thể.- Tướng công nghĩ như vậy thực là chu đáo lắm.Tri phủ nghe nói vậy liền viết mấy phong thơ cầu cứu giao cho ba tên lính cẩn thận để sang mai mang đi. Hôm đó Hồ Duyên Chước trở về phòng nghỉ mãi đến dầu trống canh nam tỉnh giấc, chợt thấy quân sĩ vào báo rằng:- Trên núi đất về góc thành bên Bắc có ba người cưỡi ba con ngựa đến nom dòm vào thành, một người mặc áo bào đỏ cưỡi ngựa trắng đi giữa, và hai người đi kèm hai bên mà hình như Tiểu Lý Quảng Hoa Vinh cùng một người ăn mặc lối thầy tu thì phải...Hồ Duyên Chước nói rằng:- Nếu vậy anh mặc áo bào đỏ đích xác là Tống Giang còn anh ăn mặc theo lối thầy tu chắc là Ngô Dụng hẳn? Chúng bay cứ cứ lặng im chớ làm động, mau điểm một trăm nhân mã để ta bắt ba thằng ấy mới được...Nói đoạn đội mũ mặc giáp cầm chiên lên ngựa dẫn hơn ba trăm quân kỵ lẻn ra mở cửa Bắc môn bỏ địch kiều xuống dẫn quân ra ngọn núi đất, khi ra tới nơi thấy ba người vẫn điềm nhiên kìm cương ngựa đứng nom vào thành, Hồ Duyên Chước xốc ngựa lên tới núi bấy giờ ba người kia mới quay ngựa lững thững chạy đi Hồ Duyên Chước thấy vậy liền ra roi tế ngựa đuổi theo. Ba người kia chạy đến một chỗ trước mặt có mấy cây khô rồi đứng dừng cả lại Hồ Duyên Chước lại sấn ngựa mà đuổi theo lên, khi gần đến chỗ có mấy cây khô chợt thấy tiếng hò reo ầm ỷ rồi Hồ Duyên Chước bị cả người lẩn ngựa tụt xuống hố đất, đoạn rồi hai bên có năm sáu mươi tên quân nấp đem dây móc ra trói Hồ Duyên Chước về trước và dắt lấy con ngựa về sau. Bọn quân sĩ Hồ Duyên Chước thấy vậy toan xông đến đánh bị Hoa Vinh bắn ngã dăm bảy quân kỵ đi đầu còn thì tháo chạy hết cả.Bấy giờ Tống Giang trở lại trại quân truyền bọn đao phủ dong Hồ Duyên Chước lên trước trướng, Hồ Duyên Chước lên tới nơi Tống Giang vội quát quân sĩ cởi trói ra rồi thân hành xuống dưới trướng dắt Hồ Duyên Chước lên ngồi và lạy chào rất là cung kính Hồ Duyên Chước ngạc nhiên mà hỏi rằng:- Vì duyên cớ làm sao?- Tống Giang tôi có khi nào phản bội triều đình ngày nay chẳng qua vì quan lại tham nhũng ức hiếp quá tình nên phải lánh tại nơi Thuỷ Bạc, để chờ khi nào triều đình thu tội rồi lại cùng nhau thần phục đó thôi. Nay Tướng quân tới đây chúng tôi lấy làm hâm mộ vô cùng nên mới cả gan trộm phép Tướng quân mà mời đón đến đây như thế thực là đại tội, dám xin tướng quân đại xá đi cho..- Tôi là một người bị bắt có đâu nghĩa sỉ nói những lời khiêm tốn như vậy?- Chúng tôi đây có khi nào khinh dễ tướng quân lòng này thực có hoàng thiên soi xét, nay chỉ xin tướng quân rộng cho một điều mà thôi...- Chằng hay huynh trưởng muốn Hồ Duyên Chước về triều đình xin giấy chiêu an để đem đến sơn trại mà tha cho tất cả mọi người đó chăng?- Chết nỗi! Việc ấy Tướng quân làm sao nỗi? Cao Thái Uý là một kẻ tâm địa hẹp hòi hay quên ơn lớn mà hay nhớ nổi nhỏ của người, nay tướng quân đã làm hao tổn biết bao binh mã lương thực vậy có khi nào Cao Thái Uý không gia tội cho ngài, vả chăng Hàn Thao, Bành Dĩ, Lăng Chấn đều đã nhất tâm đến ở trại tôi, nay nếu Tướng quân có lòng hạ cố cho chúng tôi được cùng xum họp, thì Tống Giang này xin nhường ngôi để kính Tướng quân rồi đợi khi triều đình có lệnh chiêu an thì ta sẽ cùng nhau giúp nước chẳng hay Tướng quân nghĩ sao?Hồ Duyên Chước ngẫm nghĩ hồi lâu nghe cũng hơi có lý, bèn thở dài một tiếng rồi quỳ xuống đất nói rằng:- Việc này không phải Hồ Duyên Chước bất trung với nước song tấc lòng rất cảm nghĩa khí của huynh trưởng không lẽ nào từ chối cho đành. Vậy từ nay xin theo hầu dưới trướng không thay đổi tất lòng.Tống Giang nghe nói cả mừng liền mới các vị Đầu lĩnh ra chào Hồ Duyên Chước hết lượt, rồi gọi Lý Trung, Chu Thông đem ngựa Tích Tuyết Ô Truy trả lại cho Hồ Duyên Chước rồi cùng nhau bàn kế để cứu Khổng Minh. Ngô Dụng nói:- Bây giờ chỉ nhờ Tướng quân lừa mở cổng thành mới dễ thành công, mới có thể ngăn hết đường về của Tướng quân sau này được.Tống Giang hiểu ý liền uyển chuyển nói với Hồ Duyên Chước rằng:- Dám thưa Tướng quân, việc này không phải Tống Giang tôi tham muốn thành trì, dấy binh sinh sự đó chẳng qua chú cháu Khổng Minh bị giam trong ngục nên mới lôi thôi động dạng đến đây. Vậy nay Tướng quân không rộng lòng vì nghĩa mà lừa mở cửa thành thì không khi nào xong được.Hồ Duyên Chước vâng lời mà rằng:- Huynh trưởng đã có lòng sai khiến thì dẫu thể nào tôi cũng không dám từ nan chỉ chiều hôm nay làm ngay lập tức là xong...Tống Giang cả mừng liền sai Tần Minh, Hoa Vinh, Tôn Lập, Yến Thuận, Lã Phương, Quách Thịnh, Giải Trân, Giải Bảo, Âu Bằng, Vương Anh tất cả mười vị Đầu lĩnh ăn mặc ra lối quân, cưỡi mười con ngựa theo Hồ Duyên Chước ra đi. Khi về tới cửa thành Hồ Duyên Chước vội vội vàng vàng nói là trốn thoát được về liền gọi người ra mở cổng, người trong thành nghe rõ tiếng Hồ Duyên Chước liền quay vào báo cho quan phủ Mộ Dung biết. Bấy giờ Tri phủ đương lo phiền vì Hồ Duyên Chước bị bắt bỗng thấy nói là Hồ Duyên Chước đã trốn thoát được về trong bụng lấy làm mừng rỡ bội phần vội cưỡi ngựa chạy lên mặt thành để hỏi, khi lên mặt thành tuy không nom rõ mặt Hồ Duyên Chước song nghe tiếng quả thị là Hồ Duyên Chước và chỉ có mười tên quân kỵ đi theo liền hỏi lên rằng:- Tướng quân làm cách nào mà về được đó?- Tôi vì sa xuống hố bị chúng bắt trói mang về ở trại, sau may có mấy tên Đầu Mục nguyên theo tôi trước ăn trộm con ngựa này cho tôi cưỡi mà đưa về đây.Tri phủ nghe nói liền sai quân mở cửa thành hạ địch kiều cho mọi người vào, khi vào tới cổng thành Tần Minh bắt luôn Mộ Dung Tri Phủ liền đánh cho một gậy ngã lăn xuống ngựa Giải Trân liền phóng lửa đốt thành rồi Âu Bằng, Vương Nuỵ Hổ trèo lên mặt thành mà giết tan bọn quân sĩ coi thành. Tống Giang ở ngoài thấy trong thành nổi lửa liền kéo đại đội quân mã vào thành truyền lệnh quân sĩ không được quấy nhiễu lương dân, thu hết tiền nong kho đụn và phá ngục cứu Khổng Minh cùng cả nhà Khổng Tân ra, đoạn rồi cứu tắt ngọn lửa trong thành bắt giết hết người nhà Mộ Dung Tri phủ và thu hết của cải gia tư để thưởng cho quân sĩ.Sáng hôm sau tìm những nhà lương dân nào bị cháy cấp cho thóc gạo tiền nong rồi đem lương thực của các kho xếp vào năm sáu trăm xe và bắt lấy hơn hai trăm ngựa tốt. Đọan rồi làm tiệc ăn mừng ở trong phủ Thanh Châu và mời các vị Đầu lĩnh mới cùng về sơn trại Lý Trung, Chu Thông sai người về núi Đào Hoa lấy hết nhân mã tiền lương đốt bỏ sơn trại để đi Lỗ Trí Thâm cũng sai Tào Chính, Thi Ân về núi Nhị Long cùng với Tôn Nhị Nương thu hết nhân mã tiền lương và đốt bỏ chùa Bảo Châu cùng sơn trại để theo Tống Giang về Sơn Bạc.Cách vài hôm sau nhân mã các nơi đều đã đến đủ Tống Giang liền kéo thẳng nhân mã đại đội trở về Sơn Bạc, khi ra đi Tống Giang sai Hoa Vinh, Tần Minh, Chu Đồng và Hồ Duyên Chước dẫn đường đi trước qua các phủ, huyện không hề xâm phạm của ai, dân gian thấy vậy đều dắt già cõng trẻ cùng nhau đón rước vui mừng ra chiều trân trọng. Đường đi mấy hôm về tới Lương Sơn Bạc các vị Thuỷ quân Đầu lĩnh đều sắp đủ thuyền bè để đón, Tiều Cái dẫn các vị Đầu lĩnh trên núi xuống bến Kim Sa đón tiếp nhân mã vào trong đại trại. Khi về tới Tụ Nghĩa Sảnh các vị Đầu lĩnh chia thứ tự cùng ngồi rồi mở tiệc khao mừng mấy vị Đầu lĩnh mới đến là: Hồ Duyên Chước, Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng, Dương Chí, Thi Ân, Trương Thanh, Tào Chính, Tôn Nhị Nương, Lý Trung, Chu Thông, Khổng Minh, Khổng Lượng cộng cả thẩy là mười hai người. Trong khi đó Lâm Xung khẩn khoản có ý mời Lỗ Trí Thâm và tạ ơn Lỗ Trí Thâm có ý giúp mình từ trước. Lỗ Trí Thâm hỏi Lâm Xung rằng:- Từ khi tôi xa cách Giáo Đầu đến nay không được tin tức gì cả, chẳng hay quý phu nhân dạo này ra sao?- Sau khi tôi giết Vương Luân rồi có cho người về đón vợ con nhưng chẳng may nhà tôi bị thằng ăn mày nhà Cao Cầu bức bách đến nổi tự tử mà chết rồi sau đó ông nhạc nhà tôi cũng bị bịnh mà chết nốt..Dương Chí cũng thuật chuyện gặp Vương Luân cho mọi người nghe, chúng đều cười mà nói rằng:- Mới hay muôn việc tại trời định trước không có việc gì là ngẫu nhiên hết thảy.Tiều Cái lại thuật chuyện cướp của Sinh Thần ở Hoàng Nê Cương khi trước chúng đều vui mừng mà tán tụng không thôi, đến ngày hôm sau các vị Đầu lĩnh đến lượt chè chén vui mừng trong sơn trại rất là sầm uất. Tống Giang bấy giờ thấy trong sơn trại thu được rất nhiều binh mã lấy làm vui mừng, liền cho Thang Long tổng quản thợ rèn, rèn đánh các thứ đồ quân khí cùng các thứ Liên Hoàn và áo giáp ; Hầu Kiện tổng quản các kho cờ quạt áo xiểm, chế thêm các cờ Tam Tài, Cửu Hiệu, Từ Đẩu, Ngũ Phương, Nhị Thập Bát Tú, Phi Long, Phi Hổ, Phi Báo, Phi Hùng cùng các thứ bùa vàng, cờ mao trắng, giải mũ đỏ lọng đen để dùng. Bốn xung quanh đặt thêm pháo đài và mở thêm hai ngôi tửu điếm ở hai bên đường Tây Nam để đón hảo hán bốn phương và dò xét quân tình ở ngoài ; tửu điếm con đường bên Tây thì hai vợ chồng Trương Thanh, Tôn Nhị Nương coi giữ ; tửu điếm bên Nam thì để vợ chồng Tân Tân, Cố Đại Tẩu coi ; tửu điếm bên Đông có Chu Quý, Nhạc Hoà ; và tửu điếm bên Bắc có Lý Lập, Thời Thiên trên ba cửa quan đặt thêm mấy trạm cắt các vị Đầu lĩnh ra coi giữ luân lưu, khi cắt đặt xong rồi thì các vị Đầu lĩnh đều vâng theo tướng lệnh mà ai vào việc nấy. Một hôm Lỗ Trí Thâm nói với Tống Giang rằng:- Tôi có một người quen cũ tên Cửu Vân Long Sử Tiến nguyên là đồ đệ của Lý Trung khi trước hiện nay ở núi Thiếu Hoa huyện Hoa Âm về Hoa Châu và có ba người nữa là Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ, Khiêu Giản Hổ Trần Đại, Bạch Hoa Sà Dương Xuân cùng tụ nghĩa ở đó với nhau. Tôi từ khi ở chùa Ngoã Quan tương biệt đến nay trong lòng vẫn thường băn khoăn lo nhớ mà không được gặp bao giờ, vậy ngày nay tôi xin qua đó thăm chơi và rủ cả bốn người về đây nhập đảng luôn thể chẳng hay tôn ý nghĩ sao? - Tôi cũng thường nghe Sử Tiến xưa nay, nay nếu Đại sư có lòng tốt mời cả về đây thì còn gì hơn nữa, song việc đó không thể một mình đi được vậy tôi muốn phiền Võ Hành Giả cùng đi hai người cùng tướng dạng xuất gia, như thế thì mới ổn tiện.Võ Tòng vâng lời mà rằng:- Tôi xin đi cùng với sư huynh.Nói đoạn liền cùng nhau thu thập hành lý để đi Lỗ Trí Thâm mặc ra lối nhà sư còn Võ Tòng mặc ra lối Hành Giả rồi hai người từ giã các vị Đầu lĩnh mà đi núi Thiếu Hoa. Tống Giang thấy Lỗ Trí Thâm cùng Võ Tòng đi rồi trong lòng lấy làm áy náy không yên liền sai Đới Tung lập tức theo sau để nghe tin tức.Một hôm Lỗ Trí Thâm cùng Võ Tòng đi tới núi Thiếu Hoa chợt thấy đám tiểu lâu la nấp ở hai bên đường đổ xô ra ngăn lại mà hỏi rằng:- Hai bác thầy tu đi đâu thế này?Võ Tòng nói:- Chúng tôi đi lên hầu Sử Đại Quan Nhân ở trên núi đây.Đám lâu la nghe nói vội cung kính mà rằng:- Nếu vậy các ngài muốn hỏi Sử Đại Lang xin các ngài hãy chờ đây, chúng tôi lên báo trước. - Ngươi lên nói nhà sư Lỗ Trí Thâm đến thăm.Tiểu lâu la vâng lời lên báo cho sơn trại biết, được một lát thấy Thần Cơ Quân Sư Chu Vũ, Khiêu Giản Hổ Trần Đại, Bạch Hoa Sà Dương Xuân xuống núi đón tiếp. Lỗ Trí Thâm hỏi ba người rằng:- Sử Đại quan nhân sao không thấy ở đây?Chu Vũ đến gần nói rằng:- Sư phụ có phải Lỗ Đề Hạt ở Duyên An khi trước đó không?- Phải chính tôi còn ông này là Võ Đô Đầu đánh hổ ở núi Cảnh Dương đó.Ba người kia nghe nói vội vàng chào mà rằng:- Chúng tôi được nghe danh đã lâu sau thấy hai người ở núi Nhị Long, nay các ngài qua đây chẳng hay có việc gì chăng?- Chúng tôi ngày nay lên Lương Sơn Bạc nhập đảng với Tống Công Minh chứ không còn ở núi Nhị Long nữa, nay muốn tìm Sử Đại quan nhân có chút việc chẳng hay Sử Đại quan nhân ở đâu? - Hai ngài đã đến xin quá bộ lên chơi núi, chúng tôi sẽ thưa chuyện.- Có chuyện gì cứ nói cho tôi nghe Sử Đại quan nhân không có ở đây thì lên núi chi cho thêm phiền?Võ Tòng nói:- Tính sư huynh tôi nóng nẩy có gì xin ngài cứ nói cho nghe.- Ba anh em tôi ở núi Thiếu Hoa từ khi có Sử Đại quan nhân đến ở, trong sơn trại càng ngày càng thêm hưng vượng hẳn lên, sau nhân một chuyện anh chàng thợ vẽ tên là Vương Nghĩa người phủ Đại Danh Bắc kinh dắt con gái là Ngọc Kiều Phi sang miếu Kim Thiên Thánh Đế ở núi Tây Nhạc Hoa để vẽ Thánh Tượng, bất đồ một hôm có Hạ Thái Thú ở bản châu ( nguyên là một tay tham tàn vô lý vẫn luồn lọt Xài Thái Sư xưa nay ) khi ra lễ ngoài miếu chợt trông thấy Ngọc Kiều Chi nhan sắc dịu dàng liền sai người đến nơi để mua làm thiếp, Vương Nghĩa nhất định không nghe Hạ Thái Thú liền giở thủ đoạn ức hiếp cướp lấy con gái mà bắt tội Vương Nghĩa đem đày ra đất Viên Châu. Khi đi qua đây gặp Sử Đại quan nhân, Vương Nghĩa đem tình cảnh thuật cho Quan nhân nghe, Sử Đại Quan nhân liền giết hai tên công sai áp giải mà cứu Vương Nghĩa lên núi, đi thẳng vào phủ định giết Hạ Thái Thú dè đâu khi vào tới nơi bị người trong phủ dò biết liền bắt giam ngay vào trong ngục và định đem binh mã ra đánh sơn trại chúng tôi một thể, bởi vậy anh em chúng tôi hiện đương lo nghĩ với nhau chưa có kế gì mà thi hành ngay được.Lỗ Trí Thâm nghe tới đó đùng đùng nổi giận đập chân đập tay mà rằng:- Quân chó má, nó dám vô lễ đến thế ta phải kết quả ngay nó mới được.- Hãy xin đón hai ngài lên sơn trại rồi ta sẽ cùng bàn sau.Lỗ Trí Thâm nhất định không chịu lên, Võ Tòng một tay nắm thiền trượng một tay trỏ bảo Trí Thâm rằng:- Ca ca không nom mặt trời đã xế ngọn cây kia sao?Lỗ Trí Thâm nghe nói ngẩng trông lên một cái rồi thét lên một tiếng, mặt hầm hầm tức giận mà đi thẳng lên trên sơn trại. Chu Vũ gọi Vương Nghĩa ra chào và thuật lại các thủ đoạn tham tàn của Hạ Thái Thú một lượt cho mọi người nghe, đoạn rồi sai giết trâu mổ ngựa mời Lỗ Trí Thâm cùng Võ Tòng. Lỗ Trí Thâm nói với mọi người rằng:- Ngày nay không có Sừ huynh ở đây một giọt rượu tôi cũng không uống, xin cho nghỉ tạm ở đây rồi ngày mai vào trong phủ đánh chết những quân ấy mới xong. Võ Tòng nói:- Ca ca không nên nóng nảy như thế tôi với Ca ca về ngay Lương Sơn Bạc nói Tống Công Minh, lấy đại đội nhân mã đánh Hoa Châu thì mới cứu được Sử Đại quan nhân.- Đợi khi về được sơn trại đem được nhân mã tới đây thì tính mạng Sử Đại quan nhân phỏng còn gì nữa?- Cho dẩu giết được Hạ Thái Thú bây giờ cũng chưa cứu được Sử Đại quan nhân...Võ Tòng tôi quyết không để Ca ca đi.Chu Vũ cũng khuyên rằng:- Xin sư huynh hãy bớt giận nghe lời Võ Đô Đầu mới phải.Lỗ Trí Thâm nóng máu gắt lên rằng:- Chỉ tại các anh trì trệ hững hờ làm khổ đến tính mạng của Sử huynh đó, nay sự thế đã nguy ngập đến nơi lại còn uống rượu để bàn thì phỏng có chết hay không? Ta đây quyết không thể nào mà nhịn được.Chúng thấy vậy không dám mời Trí Thâm uống chén rượu nào nữa, đêm hôm đó Lỗ Trí Thâm mặc nguyên áo xống nằm ngủ đến đầu trống canh năm mà trở dậy cầm thiền trượng vác giới đao mà đi mất, khi Võ Tòng trở dậy không thấy Lỗ Trí Thâm liền bảo với bọn Chu Vũ rằng:- Sư huynh không nghe lời tôi nói phen tất lỡ việc không sai.Chu Vũ lấy làm lo sợ liền cho lũ lâu la tinh thạo đi dò xem tin tức ra sao. Hôm đó Lỗ Trí Thâm đi vào trong thành Hoa Châu rồi hỏi thăm lối để lẩn vào trong phủ bỗng thấy có người bảo rằng:- Hoà thượng tránh ra một bên có quan phủ đi qua đó.Lỗ Trí Thâm nghe nói nghĩ thầm trong: '' Được lắm! Lão đương tìm hắn mà hắn lại đến đây, còn trốn đi đâu mà không chết? '' Nghĩ đoạn liền ngần ngừ đứng lại để nom. Bấy giờ Hạ Tri Phủ ngồi trong cỗ kiệu, hai bên kiệu có mười tên Ngu Hầu đi kèm, và lính tráng cầm roi gậy gươm giáo đ sát hai bên. Lỗ Trí Thâm nghĩ thầm rằng: '' Bây giờ không tiện đánh hắn, vì đánh không được thì tất bị chúng cười ta hãy thư thả coi sao? '' Nghĩ vậy liền đứng lững thững mà không dám tiến lên nữa. Tri phủ ngồi trong kiệu thấy Lỗ Trí Thâm có ý rụt rè dùng dằng, muốn tiến lại thôi thì trong lòng lấy làm ngờ ngợ mà hiểu ý đôi lần. Khi về tới phủ liền cho hai tên Ngu Hầu ra mời nhà sư vào chơi, hai tên Ngu Hầu vâng lời chạy ra ngoài phủ nói với Lỗ Trí Thâm rằng:- Quan phủ chúng tôi cho mời sư phụ vào chơi trong phủ.Lỗ Trí Thâm nghe nói trong bụng lấy làm vui mừng chắc là cơ hội đến tay, liền theo hai tên Ngu Hầu đi vào trong phủ. Khi vào tới trước công đường Hạ Thái Thú bảo Lỗ Trí Thâm cất thiền trượng giới đao ra, và mời vào chơi nhà trong ; Trí Thâm trước còn khẳng khái không chịu bỏ giới đao thiền trượng ra sau chúng đều khuyên rằng:- Nhà sư không biết gì cả vào trong nhà quan sao lại được phép cầm đao trượng lăm lăm như thế? Trí Thâm nghĩ thầm: '' Ta đây chỉ hai tay cũng đủ sức đánh bể sọ chúng ra, cần chi phải dùng đao trượng '' Nghĩ đoạn liền vất đao trượng ở trước cửa mà theo Ngu Hầu vào trong, vào tới nhà trong Hạ Thái Thú bèn vẫy tay một cái mà quát lên rằng:- Trói thằng trọc này cho ta...Nói vừa dứt miệng thì hai bên vách có có tới ba bốn mươi tên lính đổ xô ra mà trói ghì Lỗ Trí Thâm lại rồi dong xuống dưới thềm để tra hỏi.Cho hay:Kiếp tu chưa trọn với đời Nợ giang hồ dễ ai người giữ xong?Ba sinh trót đã nặng lòng Tử sinh xem bẵng như không sá gì!Hùm thiêng lỡ mắc cơ mỵTấm gan son sắt trơ trơ vẫn còn Dù khi nát ruột tan hồn Dạ này xin có nước non soi cùng.