Dịch giả: Nguyễn Phú Hoành & Phạm Huy Hùng
Chương 6
TÌM HIỂU

    
eter có cảm giác là anh phải tìm chàng thanh niên này. Một linh cảm kỳ lạ không thể giải thích được đã cho anh biết rằng chàng thanh niên này sẽ không xa lánh nếu anh gần gũi anh ta. Vì chàng ta không như mọi người, đi qua anh mà không hề quan tâm tới anh. Đến đây, dòng suy nghĩ của anh phải tạm dừng …
Anh cũng đứng vút dậy, bỏ lại món Kem phúc bồn tử đang ăn, đi lướt theo ra tiền sảnh, nhưng chàng thanh niên đã biến mất.
Vừa bực mình, vừa thất vọng, anh lại đi ra quảng trường. Trước bữa ăn, bên ngoài trời sáng hơn hôm trước nhiều, nhưng lúc này lại tối hơn. Peter có cảm giác như bầu không khí bị ô nhiễm nhiều hơn chứ không phải là nguồn ánh sáng – Mặt Trời? – lúc này yếu hơn. Do thiếu sáng, quảng trường nom lại càng xa lạ hơn một cách đáng sợ.
Peter thuộc kỹ lịch sử du hành vũ trụ của loài người. Anh dã được học về những hành tinh có người ở đầu tiên đã dính vào những cuộc tranh chấp như thế nào. Phải, đã có nhiều hành tinh, ở đó người ta đón các nhà du hành vũ trụ từ Trái Đất với tình cảm anh em. Đối với nhiều hành tinh trên Đường Ngân Hà, loài người vừa có những liên hệ thường kỳ về vô tuyến, và truyền hình còn có những chuyến bay vũ trụ theo đúng bảng Giờ tồn. Nhưng cũng có những trường hợp khác, trong đó các nhà thám hiểm dũng cảm phải chịu cực hình hoặc tử hình. Cũng đã xảy ra trường hợp họ sợ người Trái Đất, lấy xích xiềng lại và đưa vào sở thú. Trên những hành tinh khác thì nguồi ta cho những người từ Trái Đất tới là các vị thánh. Họ quỳ lạy và mang đồ vật đến tế lễ. Đã có những hành tinh mà ở đó ta có thể nói chuyện với người bản xứ qua máy phiên dịch liên hành tinh. Và cũng còn những hành tinh khác mà con tàu không thể hạ cánh được vì trước khi tới quá gần, các vũ khí phòng không của họ đã tiêu diệt rồi. Ai mà biết được, giống người nào ở trên hành tinh này? Họ có phải là một sắc tộc không thống nhất không? Hoặc ở đây có nhiều loại sinh vật khác nhau. Liệu July có bị họ cầm bắt chưa. Từ lúc ta rớt xuống đây nàng ra sao? Hay là nàng cũng đã bị bắt đày xuống đây hòa lẫn với đám người bình thản một cách kỳ lạ? Ai cũng đeo mặt nạ thở giống như nhau? Nhưng dãy máy ở chỗ mình vừa làm việc và phương thức cung cấp chứng tỏ rằng ở đây cũng có những sinh vật phát triển cao. Nhưng đây là chỗ nào? Và họ là ai?
Các ý nghĩ của anh ngày càng lẩn quẩn bế tắc. Anh đã hết đói nên liếc qua cuốn sách giáo khoa, tạm thời chưa tìm được người thanh niên chưa quen.
Anh ngồi vào một ghế đá trên quảng trường, gạt nút chiếc máy phiên dịch vào chỗ chữ tượng hình và hướng mắt điện tử lên xuống sách giáo khoa. Anh hồi hộp đọc:
Bạn đầu Chúa tạo ra bầu trời dưới đó là hành tinh Oxy. Chúa rất nhân từ và vì vậy Chúa đã tạo ra một thế giới to lớn và tuyệt đẹp. Chúa đã sắp đặt trong bầu trời gồm Mặt Trời với mười hai Mặt Trăng và ba mươi ba triệu Ngôi sao để chiếu sáng. Bầu trời trong xanh như một bức rèm. Trên mặt hành tinh mọc lên các loại cỏ mỡ màng, các loại cây cho những quả chín ngọt như mật. Khi đó, Chúa đã triệu tập Mặt trời và các mặt trăng lại hỏi:
- Trong thế giới tươi đẹp này còn thiếu gì?
Mặt trời dáp:
- Những người đàn ông.
Các Mặt trăng đáp:
- Những người đàn bà và trẻ em.
Chúa đã lấy đất sét nặn ra 1.000 người đàn ông, 1.000 người đàn bà và 10.000 trẻ em từ nhỏ đến lớn. Chúa đặt họ trên đám cỏ dứoi lùm cây. Nhưng các hình nhân bằng đất sét này không cử động được.
- Còn thiếu cái gì nữa nhỉ? Đấng sáng thế lẩm bẩm.
Mặt trời và các Ngôi sao lập lại:
- Còn thiếu gì nữa nhỉ?
Các mặt trăng nói:
- Hỡi Đấng sáng thế. Người hãy ra ơn ban cho họ khí Oxy từ hơi thở cao quý của người.
Khi đó Chúa đã lần lượt nhấc các hình nhân bằng đất sét lên và hà cho mỗi người một ít hơi thở từ đôi môi cao quý của người. Lập tức, đất sét hồng hào lên trở thành da thịt, chân tay bắt đầu cử động. Và tất cả bừng lên thành cuộc sống. Và như vậy, Chúa đã thể hiện tính toàn năng. Bức rèm lụa trong xanh của bầu trời bắt đầu chuyển động. Từ đó sinh ra gió. Gió đưa khí Oxy tới toàn hành tinh Oxy.
Chúa phán rằng:
- Đất này kể cả đồng cỏ và trái cây thuộc về các ngươi. Nhưng các ngươi không được có ý nghĩ dời nơi này đi nơi khác. Bởi vì ta cấm các người rời khỏi nơi mà ta đã an bài. Ai di chuyển nhiều thì cần nhiều Oxy hơn và như vậy là kẻ đó cướp của anh chị em mình một phần hơi thở thiêng liêng của ta. Phải nhớ rằng, khí Oxy là báu vật vĩ đại mà ta tặng cho các ngươi và qua nó ta đã ban cho các ngươi cuộc sống.
Và ta cũng cấm các ngươi không được Suy nghĩ. Bởi vì sự Suy nghĩ cũng tiêu hoa thêm Oxy. Các ngươi không cần có ý nghĩ nào khác các ý nghĩ mà ta đã truyền cho các ngươi.
Và ta cũng cấm các ngươi không được Đa ngôn bởi vì ngay cả những lời nói cũng làm giảm bớt kho báu chung của đồng loại mình.
Kẻ nào vi phạm những lệnh truyền của ta thì ta sẽ trừng trị tùy theo tội trạng.
Nhưng Đấng sáng thế đã hoài công cảnh cáo loài người. Vì ở đó có giống chim được sản sinh từ địa ngục. Với đoi cánh giang rộng, nó từ bên kia núi tới nói:
- Hãy nhìn ta. Ta tự đặt mình lên hơi thở thiêng liêng của Chúa và bơi trong đó như cá bơi trong nước. Ta có thể bay đi khắp nơi, bất kỳ nơi nào mà ta muốn. Các ngươi hãy tự làm lấy những đôi cánh và những chiếc buồm. Các ngươi hãy chiếm đoạt lấy Oxy. Nhờ đó các ngươi có thể đạt tới nơi Mặt trời, 12 Mặt trăng và 33 triệu Ngôi sao. Ở đó đẹp hơn hành tinh Oxy gấp trăm lần.
Nhưng những con người không biết rằng con Ác điểu không bay theo hơi thở của Chúa mà bay theo hơi thở của Quỷ dữ. Họ không biết rằng tất các các lời nói của nó đưa tới sự hủy diệt và sự phá hoại. Người Cha nhân từ của loài người đã hoài công nhắc nhở. Nhưng lần lần, tính tò mò, tính khao khát, tính hiếu động và tính đố kỵ đã len lỏi vào trái tim con người. Họ làm lấy những đôi cánh từ những tàu lá cọ, làm buồm từ những lá vả lớn. Họ muốn chiếm đoạt gió là chất khí Oxy đang chuyển động. Người này giành lấy không khí của người kia. Họ giành giật lẫn nhau và thở hổn hển. Ai cũng muốn bay cao hơn nữa. Cho tới khi họ tới gần Mặt trăng gần nhất thì Đấng sáng thế thu hút không khí lại. Gió dừng. Khí Oxy trở lại trong lòng Chúa. Những con người tham lam rơi xuống hàng loạt như những con búp bê bằng đất sét màu xám.
Tới đây, Chúa lại thuwong xót các loài sinh vật do mình tạo ra đã chết, phán:
- Các người đã mắc vào vòng tội lỗi. Nhưng ta không muốn xử phạt các người bằng tội đày ải vĩnh cửu. Tuy vậy, bắt đầu từ nay trở đi. Ta quyết định, mỗi người chỉ được nhận vừa đủ Oxy và không ai được vượt quá lượng đó. Bởi thừa Oxy đối với các người chỉ thêm tai hại.
Và thế là gió biến mất. Màu xanh của bầu trời cũng biến mất. Và kẻ nào không mang cái cuống nhau Chúa ban cho tức là cái chụp mũi để cấp sự sống cho các người, muốn thở khôn có nó thì mồm mũi và phổi của kẻ đó sẽ chứa đầy một thứ khí cay xè, hơi thở của quỷ dữ. Kẻ đó sẽ phải đau đớn mà chết.
Và chính do đó những tội lỗi của cha anh các người nên thần dân trên hành tinh Oxy chỉ được nhận liều Oxy hàng ngày của mình theo các quy phạm về sự lao động bình đẳng. Nhất là phải nhận qua cuống nhau của Chúa ban cho. Hàng năm có một ngày, cuống nhau được tháo ra vào dịp Đại lễ mùa xuân, khi Đấng ban ơn mở bức rèm trời cho phép những đôi mắt của thần dân được nhìn lên nơi Sáng lạn. Đó là nơi mà cuối cùng các thời đại. Sau khi Chúa cứu thế tới thì ta có thể tận hưởng muôn đời. Amen!!
Đọc đến đây, Peter vô cùng sửng sốt. Anh dở tiếp một đoạn khác. Sau phần giảng dạy về tín ngưỡng tiếp đến phần giảng dạy về quyền lợi và nghĩa vụ của công dân:
“Tôi là một công dân trung thành của hành tinh Oxy. Oxy là tổ quốc của tôi Hành tinh Oxy lo lắng cho tôi. Tôi được nhận quần áo và giày, tôi được nhận mọi thứ vừa bằng mức tôi cần, tôi được nhận Oxy là nguồn sống. Muốn được nhận Oxy tôi phải làm việc. Lao động là tươi đẹp, nhẹ nhàng và dễ chịu. Khi tôi chăm chú thao tác đúng theo chỉ dẫn vận hành, khi tôi làm việc tốt thì tôi được nhận khí Oxy. Khi Oxy này là sở hữu của tôi và không ai láy đi của tôi. Tôi có quyền tích lũy khi Oxy nhiều tới mức mà trong bình chứa cho phép. Nếu tôi muốn tôi có thể tích lũy Oxy đủ để dùng cho ba ngày ba đêm.
Tôi dùng khí Oxy để làm gì?
Tôi cần khí Oxy để sống. Tôi hít thở khí Oxy.
Khi tôi ngủ hoặc khi tôi nằm yên không suy nghĩ thì tôi cần dùng sự tiêu hao khí Oxy ở mức thấp nhất. Các cử động đều gây ra sự tiêu hao đặc biệt về Oxy! Vì vậy chúng ta hãy đi chậm một cách đĩnh đạc! Trước khi chúng ta bước lên đường, chúng ta phải kiểm tra lại xem chúng ta có đủ Oxy hay không? Nếu không đủ, chúng ta tìm tới phòng làm việc gần nhất. Ở đó ta có thể tiép nhận thêm khí Oxy. Chúng ta phải chú ý sao cho cơ thể chúng ta khỏi bị giảm thân nhiệt do thiếu Oxy. Nếu không, chúng ta không thể tham dự vào Đại lễ mùa Xuân sắp tới.
Khi ăn chúng ta cũng cần tới Oxy. Trên bảng thực đơn, bên cạnh tên mỗi món ăn, các bạn sẽ thấy phải cần bao nhiêu Oxy để tieu hóa nó! Bạn phải nhớ hãy tiết kiệm. Đừng có dùng quá nhiều Oxy cho một bữa ăn.
Hãy coi các buổi truyền hình vô tuyến. Coi nó không cần phải tiêu hao Oxy.
Trong sách giáo khoa còn có nhiều hình minh họa. Trong một hình, Peter nhận ra một phòng ngủ như chính anh đã từng đến. Những đứa trẻ nằm trên giường, chân tay duỗi thoải mái và đang quan sát các hình chiếu trên trần nhà. Nhưng ngay những hình ảnh này cũng xám ngắt và buồn tẻ. Khoảng giữa cuốn sách, trong chương Nơi chúng ta ở có một hình vẽ theo kiểu bản đồ địa hình làm Peter hết sức quan tâm:
“Hành tinh Oxy là tổ quốc của chúng ta.
Hành tinh Oxy là một đồng bằng hết sức rộng lớn dưới một bầu trời cao rộng. Trên có Mặt trời, 12 Mặt trăng và 33 triệu Ngôi sao. Hơi thở của ma quỷ ngăn trở chúng ta với bầu trời. Nhưng mỗi năm một lần vào Đại lễ mùa Xuân, bầu trời mở bức rèm và ta có thể nhìn thấy các Ngôi sao, Mặt trời và các Mặt trăng theo lệnh của Chúa đi quanh hành tinh Oxy. Khi ngày ban ơn tới thì chúng ta sẽ trông thấy hình ảnh lớn lao của Mặt trời và Mặt trăng. Chúng ta là dân của hành tinh Oxy. Thần dân của hành tinh này gồm có đàn ông, đàn bà và trẻ con. Trẻ con từ trên trời xuống vào dịp Đại lễ mùa Xuân. Chúng mang theo sự ban ơn.
Trên đồng bằng hành tinh Oxy được dựng lên các thành phố. Tất cả các thành phố đều giống nhau. Thần dân Oxy sống trong các thành phố. Tất cả thành phố có nhiệt độ bằng nhau, được cung cấp ánh sáng và thực phẩm bằng nhau. Mỗi thành phố có 12 quảng trường Mặt Trời, chung quanh mỗi quảng trường Mặt trời có 12 khố nhà Mặt Trăng. Trong mỗi khối nhà được chia thành những gian giống nhau. Khối 3 dùng làm nhà ngủ và nhà ăn. Khối 1 là trường học và trẻ con ở luôn đó. Khối 2 và khối 4 là các của hàng. Khối 5, 6, 7 là những cơ xưởng lao động đồng thời là trạm cung cấp Oxy, khối 8 là bệnh viện …
Peter Mac Gulliver ngao ngán nhìn vào cuốn sách giáo khoa. Không còn nghi ngờ gì nữa. Tất cả các thành phố đều là những cư xá được xây dựng theo một sơ đồ thống nhất. Giữa thành phố là những quảng trường giống hệt nhau, xung quanh đó là những khối hình hộp không có cửa sổ, màu xám xịt giống hệt nhau. Và không hề có một đài hay tháp nào, không có thang gác, không có sân thương, không có gì hết.
Peter thầm nghĩ, không biết mình rơi vào đâu? “Các thần dân hành tinh Oxy sống trong các thành phố … Tất cả các thành phố đều giống nhau … Có nhiệt độ như nhau … Được cung cấp thực phẩm như nhau …” Anh cảm thấy mình rơi vào một cái bẫy chuột khổng lồ. Hơn thế nữa, mình như đang ở một trại chăn nuôi kiểu cổ như trước đây hàng thế kỷ trên Trái Đất đã có. Ở thời đại mà người ta chưa có khả năng, bằng con đường quang hợp điều chế trực tiếp đạm từ các loại cây cỏ … Xưa kia, khi người ta chăn nuôi và vỗ béo gia súc trong những cái gọi là chuồng, thì các cơ sở kinh tế hoặc trang trại khổng lồ rất giống cái đó. Khi thấy ình ảnh xám xịt nặng nề này, thấy các sinh vật đeo những ống hô hấp như vòi chậm chạp lê đi thì ta không thể chịu đựng nổi nữa.
Peter bở cuốn sách giáo khoa vào chiếc túi khoác và tuyệt vọng nhìn chung quanh. Bất ngời, anh lại nhận thấy chàng thanh niên có ôm một bọc giống cái túi đang bước vào một trong những cơ xưởng làm việc, trạm cung cấp Oxy.