Nói về Lỗ Trí Thâm khi đến nhà Giải võ rồi, đi thẳng vào trong phòng sắp đặt gói đồ hành lý, dựng cây thiền trượng, treo ngọn giới đao vừa rồi, thì có hai người thầy sãi già đều đến ra mắt giao các chìa khóa và đồ vật dụng lại cho Trí Thâm. Khi hai người lão tăng giao việc cho Trí Thâm rồi, thì từ giả trở về chùa.Còn Trí Thâm bước ra sau vườn xem bốn phía, thì thấy có hai ba mươi đứa du côn bưng rượu thịt đến thưa với Trí Thâm rằng:- Chúng tôi nghe thầy mới đến, cho nên phải nhóm nhau sắm lễ mầng thầy.Trí Thâm không rỏ là kế, thì cũng có sắc vui mừng.Trong đám hai ba mươi đứa du côn có hai đứa làm đầu, một đứa tên Trương Tam, hiệu là Quá nhai lảo thử ; một đứa tên là Lý Tứ, hiệu là Thanh thảo xà. Khi lũ ấy đến mời Trí Thâm vào nhà, đi ngang qua hầm phân, thì lũ ấy không đi nữa, đều dừng chơn lại mà nói với Trí Thâm rằng:- Chúng tôi muốn mầng thầy một tiệc.Trí Thâm nói:- Các ông cũng là người trong lâu lý, nếu có còn tưởng tôi như vậy, tôi mời các ông lại nhà Giải võ mà đàm đạo cùng nhau.Trương Tam, Lý Tứ cúi lạy Trí Thâm rồi quì mọp dưới đất không chiu dậy. Làm như vậy là có ý muốn cho Trí Thâm lại đở mình dậy, đặng có ra tay bắt Trí Thâm cho dễ.Trí Thâm thấy chúng nó làm như vậy thì trong lòng sanh nghi, bèn nghĩ thầm rằng: - Cái lũ bất tam bất tứ này ta mời nó vào nhà có lại không chịu vào, thế thì nó muốn đến vuốt râu cọp đây. Thôi để ta làm cho chúng biết tài ta một trận chơi.Nghĩ như vậy bèn bước lại gần trước mặt Trương Tam, Lý Tứ.Trương Tam, Lý Tứ mới nói với Trí Thâm rằng:- Chúng tôi đều làm 1ễ mừng thầy.Nói vừa đứt lời, ca thảy đều rùng rùng áp lại bắt Trí Thâm.Trí Thâm không chờ cho nó đến gần mình, xúc lại đá Lý Tứ một đá nhào tuốt xuống hầmphân.Trương Tam thấy vậy cả kinh vừa muốn chạy cho khỏi, té ra chạy cũng không kịp, bị Trí Thâm đạp một đạp cũng nhào xuống hầm phân nữa. Mấy đứa du côn kia thấy vậy đều thất kinh muốn kéo nhau mà chạy.Trí Thâm nạt lớn tiếng rằng:- Chúng bây phải ở lại đây hết, nếu thằng nào chạy thì tao đạp nhào xuống hầm phân liền. Mấy đứa du côn ấy nghe nói như vậy thì đều đứng lại hết. Còn Trương Tam, Lý Tứ ở dưới hầm phân, ngóng cỗ lên xem, cái hầm phân ấy sâu lắm, làm cho hai đứa ấy đầu cổ, mình mẩy đều vấy những phân và giòi phân. Trương Tam, Lý Tứ leo lên không đặng, ở dưới hầm kêu lớn rằng:- Lạy thầy xin dung thứ cho tôi nhờ.Trí Thâm nạt rằng:- Mấy đứa ở trên đây phải lập thế nào kéo hai thằng ấy lên thì ta sẽ dung tha cho.Mấy đứa du côn vâng lời, xúm lại lập thế vớt hai đứa ấy lên. Thì thấy mình mẩy hai đứa ấy hôi thúi không ai dám lại gần.Trí Thâm cười ha hả mà rằng:- Thiệt bây dại lắm, ai bão bây bày đặt vuốt râu cọp làm chi cho đến đổi như vậy. Thôi, đi lại giếng kia mà tắm đi, kẻo để dơ dáy lắm.Hai đứa ấy vâng lời lại giếng tắm. Mấy đứa du côn kia đem áo quần cho hai đứa ấy thay đổi. Khi hai người ấy thay áo quần rồi, thì Trí Thâm lại nói rằng:- Thôi, các ngươi hãy lại nhà Giải võ đây đặng cho ta nói chuyện.Mấy đứa ấy đều vâng lời đi vào nhà.Trí Thâm ngồi giữa nói rằng:- Chúng bây tài cán chi, dám bày mưu lập kế gạt đến ta?Trương Tam, Lý Tứ và mấy đứa du côn ấy đều quì xuống thưa rằng:- Chúng tôi quê quán ở đây, song không biết nghề chi làm ăn, cứ theo nghề cờ bạc mà thôi. Cái vườn rau nầy là cơm áo của chúng tôi đó. Trong chùa Ðại Tướng Quốc bấy lâu không làm chi chúng tôi nổi vì không có ai võ nghệ cao cường cho bằng thầy. Ngày nay chúng tôi tình nguyện theo hầu hạ thầy. Trí Thâm nói:- Chúng bây chưa biết danh ta, ta là Lỗ Ðạt khi trước làm Ðề Hạt của quan Kinh Lược tại phủ Giêng An. Vì mắc án sát nhơn, cho nên mới phải đi tu nơi Ngủ Ðài Sơn nên đã đổi pháp danh là Lỗ Trí Thâm rồi. Nay vâng lời thầy đến chùa Ðại Tướng Quốc mà tu, cho nên Trí Thanh trưởng lão sai ta ra giử vườn rau nầy. Nói thiệt như võ nghệ của ta thì chẳng kể hai ba mươi đứa như chúng bây đây ; dù cho thiên quân vạn mã đi nữa thì ta cũng ra vào như chơi.Các đứa du côn ấy đều dạ dạ mà chịu tội và từ giả ra về.Ngày thứ mấy đúa du côn ấy thương nghị cùng nhau đậu tiền mua mười ve rượu và một con heo, đem đến nhà Giải võ thết đải Trí Thâm, lại nhường cho Trí Thâm ngồ giữa còn chúng nó ngồi hai bên mà ăn uống. Trí Thâm nói:- Chúng bây chịu tốn tiền mà làm như vầy có ý gì chăng?Mấy đứa ấy nói:- Nay chúng tôi đến đây ăn mừng vì đặng thầy đến làm đây cầm đầu cho chúng tôi.Trí Thâm cả cười ngồi lại ăn uống.Rượu vừa xoàng xoàng rồi mấy đứa du côn ấy, đứa thì hát xướng, đứa thì vỗ tay mà cười giởn om sòm.Khi đương cười giởn, xảy nghe ngoài cửa có tiếng quạ kêu.Mấy đứa ấy đều nói rằng:- Quạ kêu đây ắt là có điều khẩu thiệt.Trí Thâm nói:- Ai nói với bây rằng quạ kêu thì có điều khẩu thiệt?Mấy đứa du côn ấy chưa kịp trả lời, mấy người trồng rau đều cười rằng:- Bên góc tường đây có một cây dương, mà cây dương ấy có một ổ quạ, mỗi ngày mỗi kêu cho đến tối, hơi sức đâu mà bàn. Mấy đứa du côn nói:- Bắc thang leo lên mà bắt hết cả ổ nó đi cho rãnh.Trong ấỵ có vài đứa ra chịu bắc thang leo lên bắt ổ quạ ấy.Lúc ấy Trí Thâm rượu có hơi xoàng xoàng, bên bước ra coi chơi, thì thấy trên cây dương quả có một quạ. Mấy đứa du côn ấy nói.: - Bắc thang lên mà bẻ luôn cả nhánh dương ấy.Lý Tứ nói: - Thôi, để tôi leo lên, không cần gì phải bắc thang. Trí Thâm đứng nhắm cây dương, một hồi rồi bước tới cây dương, ráng sức nhổ trọn cả gốc cây dương ấy lên.Mấy đứa du côn thấy vậy cả kinh, bèn quì mọp xuống đất thưa rằng: - Thầy không phải là người phàm, thật là phật La Hán giáng thế, cho nên mới nhổ trốc cây dương rất lớn như vậy. Trí Thâm nói: - Chưa lấy chi làm hay, để mai đây ta sẽ diễn võ cho chúng bây xem. Tiệc mản rồi mấy đứa ấy đều từ giả ra về.Từ ấy mấy đứa du côn đều kính phục Trí Thâm, mỗi ngày đều đem rượu thịt đến mời Trí Thâm ăn uống và xem Trí Thâm diển võ.Cách vài ngày Trí Thâm nghĩ thầm rằng: - Mỗi ngày mình ăn uống của chúng nó cũng nhiều, ngày nay mình phải dọn tiệc đải chúng nó lại.Nghĩ như vậy bèn khiến một người trồng rau vào trong thành mua ít thứ trái cây, ít cân rượu, một con heo và một con dê. Lúc ấy nhằm cuối tháng ba, khí trời nóng bức. Trí Thâm mới khiến dọn tiệc nơi dưới cội hoè, rồi mời mấy đứa du côn đến ăn uống. Ðương khi ăn uống thì mấy đứa du côa ấy nói rằng: - Mấy ngày rày chúng tôi thấy thầy "đi quờn" mà chưa thấy đánh roi, xin thầy đánh roi cho chúng tôi xem với. Trí Thâm nói: - Ừ phải, để ta đánh roi cho chúng bây xem.Bèn bước vào phòng lấy cây thiền trượng ra đặng có đánh võ cho mấy đứa ấy xem. Mấy đứa ấy thấy cây thiền trượng dài lớn và nặng như vậy thì thất kinh mà rằng: - Nếu không có sức mạnh như trâu nước thì cầm cây thiền trượng nầy sao nổi!. Trí Thâm bèn cầm cây thiền trượng múa một hồi, xem ra nhẹ như không. Mấy đứa du côn ấy đều vỗ tay khen rộ.Lúc ấy ngoài tường có một vị qnan nhơn thấy Trí Thâm múa cây thiền trượng thì khen rằng "thiệt hay ".Trí Thâm nghe khen bèn dừng lại xem.thấy nơi vách tường lở có một vị quan nhơn đầu bịt khăn xanh mình mặc lạc bào tay cầ quạt Tây Xuyên, đầu beo, mắt tròn, hàm én, râu cọp, mình cao tám thước, niên kỷ chừng 34,35 tuổi đang đứng xem Trí Thâm một hồi rồi khen rằng:- Thầy nầy thiệt là võ nghệ cao cường. Các đứa du côn nghe người ấy khen thì nói với nhau rằng: - Thiệt là hay thiệt đến nổi Giáo đầu còn phải khen. Trí Thâm hỏi mấy đứa du côn ấy rằng: - Vị quan nhơn ấy là ai?Mấy đứa ấy nói: - Vị quan nhơn ấy là Giáo đầu trong tám chục muôn cấrn binh, họ Lâm tên Xung đó. Trí Thâm nói:- Vậy thì chúng bây hãy mời người lại đây đàm đạo.Lâm Giáo đàu nghe nói bèn nhảy ngang qua vách tường đến đưới cội cây hoè ra mắt Trí Thâm và hỏi rằng:- Thầy là người ở đâu? Pháp danh là chi xin cho tôi biết? Trí Thâm nói:- Tôi là Lỗ Ðạt ở Quảng Tây đây, vì mắc án sát nhơn nên mới phải đi tu, khi tôi còn nhỏ thì cũng nghe danh lịnh tôn là Lâm Ðề Hạt ở tại Ðông Kinh.Lâm Xung cã mừng bèn kết nghĩa với Trí Thâm, lại kính Trí Thâm làm anh.Kết nghĩa xong rồi, Trí Thâm hỏi Lâm Xung:- Hôm nay Giáo đầu nhơn việc chi đi đến đây nên gặp tôi như vầy?Lâm Xung nói: - Hôm nay tôi đi với vợ tôi đến Nhạc miễu cầu nguyện. Khi nẫy tôi thấy sư huynh diễn võ rất vừa con mắt, nên để cho vợ tôi đi với tỳ tất vào miễu dâng hương, còn tôi đứng lại xem, cho nên mới gặp đặng sư huynh như vậy.Trí Thâm nói: - Khi tôi mới đến đây không có gặp người nào tri kỹ, mỗi ngày có mấy người nầy làm bạn bè đàm đạo cùng nhau, nói cho phải cũng vui một ít. Ðến nay lại có Giáo đầu đem lòng cố cập kết nghĩa anh em, thì lại càng vui mừng hơn nữa. Nói rồi bèn khiến người làm rượu thết đải Lâm Xung.Mới vừa uống đặng đôi ba chén thì thấy con tỳ tất là Cẩm Nhi lật đật chạy lại bên vách tường lở kêu rằng: - Quan nhơn ơi! Cô tôi đương gây lộn với một người thiếu niên.Lâm Xung nghe nói thì lật đật hỏi rằng: - Gây lộn ở đâu?Cẩm Nhi thưa rằng: - Cô tôi đang đi gặp một người ra đón không cho cô tôi đi. Lâm Xung lật đật nói với Trí Thâm rằng:- Xin sư huynh miễn chấp, để tôi đi một chút rồi sẽ trở lại.Nói rồi liền từ giả Trí Thâm, nhãy qua vách tường theo Cẩm Nhi đi thẳng tới Nhạc miễu. Ðến nơi thì thấy có hai người, một người cầm cung đạn, một người cầm ống đồng, đều đứng dựa lan can ; còn trên thang thì có một người thiếu niên đương đứng đón vợ Lâm Xung lại nói rằng:- Xin nàng hãy lên lầu đây cho tôi nói chuyện một chút.Vợ Lâm Xung nghe nói nổi giận mà rằng:- Giữa ban ngày như vậy ngươi dám cả gan đón ta lại hảm hiếp sao?Lâm Xung lật đật chạy tới thộp ngực người thiếu niên và nạt rằng: - Ngươi chọc giẹo vợ con người ta, vậy đã đáng tội chưa? Nói rồi vừa muốn ra tay, song nhìn lại người ấy, thì biết là con nuôi quan Cao Thái úy kêu là Cao Nha Nội. (Nguyên Cao Cầu là người mới phát tích chưa có con cái chi, cho nên nuôi con của chú ruột mình làm con nuôi. Ấy là anh em chú bác với nha lại đổi làm cha con. Cao Thái úy thương yêu CaoNha Nội lắm cho nên thả cho nó làm nhiều điều ngang ngược, thường hay hảm hiếp dâm loạn với vợ con người, dân sự nội Kinh sư đều sợ oai thế của Cao Thái úy không dám nói xúc phạm đến Cao Nha Nội, lại gọi Cao Nha Nội là Huê huê thái tuế ).Khi ấy Lâm Xung nhìn biết là Cao Nha Nội thì cũng có ý kiêng. Cao Nha Nội thấy Lâm Xung có sắc giận như vậy thì với Lâm Xung rằng: - Can cớ chi ngươi mà ngươi ra gánh vác như vậy? (Nguyên Cao Nha Nội không biết nàng ấy là vợ của Lâm Xung cho nên mới làm ngang như vậy. nếu biết là vợ của Lâm Xung, thì cũng không dám làm đến điều ấy ).Lúc ấy những người thấy Lâm Xung giận đỏ mặt như vậy, chạy lại can rằng: - Giáo đầu chớ giận, ấy bởi Công tử không rõ là vợ của Giáo đầu, cho nên mới phạm phép như vậy ; xin Giáo đầu miễn chấp. Lâm Xung thấy nhiều người can gián thì cũng dằn lòng, song hơi giận chưa tiêu, trợn mắt ngó Cao Nha Nội một hồi. Mấy người ấy khuyên lơn Lâm Xung rồi thì rũ Cao Nha Nội lên ngựa, trở vềề dinh. Còn Lâm Xung thì đi với vợ và con tỳ tất trở về. Khi ra gần tới mái hiên thì thấy Trí Thâm xách thiền trượng và dắt hai ba mươi đứa du côn đi xốc vào miễu. Lâm Xung thấy Trí Thâm thì hỏi rằng: - Sư huynh đi đâu đó vậy? Trí Thâm nói:-Qua đến đây đánh giúp hiền đệ.Lâm Xung nói:- Tưởng là ai, té ra thằng ấy là con nuôi của Cao Thái úy, và không biết vợ tôi cho nên mới làm vô lễ như vậy. Khi ấy tôi cũng muốn ra tay đánh nó một hồi, song e mích lòng Cao Thái úy cho nên tôi phải dằn lòng nhịn đở nó một phen. Trí Thâm nói:- Em sợ Cao Thái úy chớ qua có biết sợ nó đâu, nếu qua gặp nó thì qua cũng cho nó vài ba cây thiền trượng đây đặng rồi đời nó đi cho rảnh.Lâm Xung thấy Trí Thâm có bộ say, bèn nói vóí Trí Thâm rằng: - Sư huynh nói phải, song khi nảy mắc có nhiều người can gián lắm, cho nên tôi phải dung cho nó.Trí Thâm nói: - Từ nay về sau nếu có việc chi, thì hãy kêu qua đi với.Mấy đứa du côn ấy thấy Trí Thâm say rồi, bèn đở cho Trí Thâm rằng: - Thôi chúng ta hãy về, chuyện đó để mai sẽ hay. Trí Thâm cầm cây thiền trượng nói rằng: - Chị ôi! Ðừng chấp và đừng cười em. Anh ôi! Mai phải lại cho em nói chuyện. Nói rồi bèn từ giả đi về với mấy đứa du côn ấy.Còn Lâm Xung đi với vợ và con tỳ tất là Cẩm Nhi về nhà. Từ ấy lòng buồn dàu dàu. Nói về Cao Nha Nội từ khi thấy vợ Lâm Xung, thì đêm ngày đem lòng tư tưởng, song bị Lâm Xung làm như vậy thì lại càng thêm buồn. Khi về đến dinh rồi, thì buồn rầu cả ngày.Các người quen biết đến thăm viếng, thấy Nha Nội có sắc buồn như vậy thì lui về hết. Duy có người tâm phúc tên là PhúAn rõ biết Cao Nha Nội rồi, bèn đi một mình đến dinh thăm, thấy Nha Nội đương ngồi trong phòng.Phú An bước đến hỏi rằng: - Hôm nay có việc chi không bằng lòng hay sao cậu có sắc buồn lắm vậy?Nha Nội nói:- Vì ý gì ngươi biết đặng? Phú An nói: - Ấy là tôi định dẹo mà thôi. Nha Nội nói: - Ngươi định dẹo coi thử ta buồn về việc chi?Phú An nói: - Cậu tưởng về việc hai chữ mộc đó phải chăng?Nha Nội cười rằng: - Ngươi định dẹo rất hay, song không biết kế chi tính cho đặng?Phú An nói: - Có khó gì đâu, cậu sợ Lâm Xung là người hảo hớn, cho nên cậu không dám khi dễ va, tuy vậy không hề chi vì va cũng là người dưới tay của Thái úy, không lẻ va dám kình chống với người, nếu va chọc giận đến người, hễ nhẹ thì người làm cho bị thích tự và bị đày, nặng thì người hại không còn tánh mạng ; chuyện ấy tôi nghĩ ra một kế, làm cho vui lòng cậu đặng.Cao Nha Nội nghe vậy bèn nói rằng: - Từ khi tôi gặp nàng ấy, thì tôi đem lòng thương mến không biết là dường nào, làm cho tôi ngày đêm tư tưởng chẳng biết sự vui ; vậy ngươi có kế chi tính đặng việc ấy thì tôi sẽ đền ơn. Phú An nói: - Ở đây có Lục Khiêm là người quen biết với Lâm Xung lắm, vậy thì ngày mai cậu núp trên lầu Lục Khiêm, rồi khiến Lục Khiêm mời Lâm Xung thẳng lại Phàn lầu uống rượu, đặng tôi đến nhà Lâm Xung nói dối với vợ va rằng: Lâm giáo đầu đương ngồi uống rượu với Lục Khiêm, vùng xây xẩm té xỉu tại trên lầu, vậy nàng hãy đến đó xem. Nói như vậy đặng gạt cho nàng ấy lên trên lầu ; khi ấy cậu phải lấy lời ngon ngọt, nói một cách âm thầm cho nàng nghe. Nàng là đàn bà hay xiêu lòng, lại thấy cậu đẹp trai như vậy, lẻ nào lại không nghe. Cao Nha Nội khen rằng: - Kế ấy rất hay, vậy chiều nay hãy kêu Lục Khiêm đến đây đặng cho tôi nói chuyện. ( Nguyên nhà Lục Khiêm ở gần dinh Cao Thái úy cho nên mới bày kế như vậy đặng ).Ngày thứ kêu Lục Khiêm đến thương nghị, thì Lục Khiêm cũng bằng lòng vì muốn làm cho vui lòng Cao Nha Nội, cho nên không kể đến bằng hữu chi tình. Nói về Lâm Xung, từ khi về nhà thì buồn bực hoài không đi đâu. Khi đương ngồi thì nghe ngoài cửa có người kêu hỏi rằng: - Lâm Giáo đầu có ở nhà chăng?Lâm Xung nghe kêu lật đật ra xem, thấy mặt Lục Khiêm bèn hỏi rằng:- Lục huynh đi đâu về vậy?Lục Khiêm nói: - Tôi ở đằng nhà lại thăm anh. Vậy chớ mấy ngày rày sao không thấy anh đi chơi?Lâm Xung nói: - Mấy ngày rày tôi buồn bực lắm, cho nên tôi không muốn đi chơi. Lực khiêm nói: - Vậy thì mời anh đến nhà tôi uống rượu chơi cho giải buồn. Lâm Xung nói: - Vậy thì anh ngồi lại đây uống vài chén trà với tôi rồi anh em mình sẽ đi. Lục Khiêm uống trà rồi thì day lại nói với vợ Lâm Xung rằng: - Thưa chị, để tôi mời anh tôi lại đàng nầy uống rượu chơi, xin chị bằng lòng. Vợ Lâm Xung nghe nói thì dặn Lâm Xung rằng: - Mấy ngày rày thiếp coi ý tướng công buồn bực lắm, nếu có uống rượu thì uống ít ít đặng về cho mau. Lâm Xung ừ chịu rồi ra đi với Lục Khiêm.Khi đi thì Lục Khiêm lại dắt Lâm Xung đi dạo chơi một hồi, rồi lại nói với Lâm Xung rằng:- Thôi, chúng ta đi thẳng lại Phàn lầu uống rượu chơi có chi vui hơn. Lâm Xung nghe theo. hai người đi thẳng lên Phàn lầu kêu tữu bảo khiến đem ra hai ve rượu ngon và các thứ trái cây lạ đặng uống rượu. Khi ngồi lại ăn uống thì Lâm Xung thở ra và có sắc buồn. Lục Khiêm hỏi rằng: - Vì cứ gì anh lại thỡ ra như vậy?Lâm Xurlg nói: - Lục huynh chưa rõ, để tôi thuật lại cho Lục huynh nghe. Và tôi đứng bực làm trai có tài nghệ như vầy mà không gặp minh chúa, lại phải chịu lòn quân tiểu nhơn, thì làm sao mà không buồn!Lục Khiêm nói: - Nội trong Cấm quân tuy cũng nhiều người làm Giáo đầu, song không ai bì kịp với anh hết ; tôi xem ý Thái úy cũng trọng đải anh lắm, sao anh còn buồn nổi gì? Lâm Xung mới thuật về việc Cao Nha Nội ngày trước cho Lục Khiêm nghe. Lục Khiêm nói: - Thế khi Cao Nha Nội không biết chị ở nhà, cho nên mới làm như vậy, xin anh chớ phiền hãy cứ việc uống rượu mà thôi. Lâm Xung uống hết tám chín chén rượu, rồi đứng dậy nói với Lục Khiêm rằng:- Ðể cho tôi đi rữa tay một chút rồi sẽ trở vô. Nói rồi bèn bước xuống lầu, thẳng vào đường xép mà tiểu tiện. Tiểu tiện xong liền quày trở ra, thì gặp con tỳ tất của rnình là Cẩm Nhi lật đật chạy đến kêu Lâm Xung mà rằng: - Quan nhơn ôi. Tôi tìm kiếm quan nhơn hết sức. Té ra quan nhơn lại ở đây?Lâm Xung vội vả hỏi rằng:- Vậy chớ mi kiếm ta làm chi?Cẩm Nhi nói:- Khi quân nhơn ra đi với Lục Khiêm. Giây lát có một người đờn ông lát đật chạy đến nói với cô tôi rằng:Lâm giáo đầu đương uống rượu nơi nhà Lục Khiêm, không biết ý gì khi không lại té xuống bất tĩnh nhơn sự ; xin nàng hãy đến đó xem. Cô tôi nghe nói lật đật cậy Dương bà ở gần bên vách coi chừng giùm nhà, rồi cô tôi đi theo người ấy.Người ấy dắt đến một cái nhà ở trong đường hẻm gần dinh quan Thái úy. Ðến nơi người ấy dắt thẳng lên lầu, thì thấy rượu thịt còn bày trên lầu mà không thấy quan nhơn.Khi ấy cô tôi vừa muốn xuống lầu thì thấy một người thiếu niên chọc ghẹo cô tôi ngày trước nơi Nhạc miễu đó, ở đâu phía trong bước ra nói với cô tôi rằng: Xin nàng ngồi nán lại đây trong giây phút chồng nàng sẽ đến. Khi tôi nghe người ấy nói như vậy thì tôi đã bước xuống lầu rồi, lại nghe cô tôi trên la lớn tiếng rằng: Nó giết tôi!Vì vậy cho nên tôi đi tìm kiếm quan nhơn mà không thấy. Mới đây tôi gặp ông thầy bán thuốc tên là Trương Tiên Sánh, tôi mới hỏi thăm ổng, thì ổng nói với tôi rằng: Khi nảy có gặp Lâm Giáo đầu đương uống rượu với một người nào tại trên Phàn lầu. Tôi nghe ông thầy ấy nói như vậy thì tôi lật đật chạy lại đây kiếm quan nhơn. Vậy xin quan nhơn hãy đi mau mau đến đó mà cứu cô tôi với.Lârn Xung nghe nói cả kinh, không kịp chờ Cẩm Nhi đi với mình, bước lia bước lịa thẳng đến nhà Lục Khiêm.Bước lên thang lầu thì thấy cửa lầu đã đóng, lại nghe tiếng vợ mình la lớn rằng: - Giữa ban ngày mà ngươi muốn hảm hiếp người ta sao?Lại nghe tiếng Cao Nha Nội nói rằng:- Nàng ôi, xin nàng hãy đoái nghĩ mà cứu lấy mạng tôi. Nếu nàng bền lòng chặt dạ như vậy, thì ắt là tôi phải đau tương tư mà thác chớ chẳng không vì lòng lôi thương nàng chí thiết lắm, bây giờ không ai làm sao cho tôi ngã lòng ấy đặng.Lâm Xung nghe rồi thì kêu lớn rằng: - Hiền thê, hãy mở cửa cho ta lên.Vợ Lâm Xung nghe tiếng chồng mình lật đật chạy ra mở cửa. Cao Nha Nội cả kinh lật đật mở cửa sổ nhãy chuyền qua vách tường đi mất. Khi Lâm lên tới lầu rồi, thì kiếm không đặng Cao Nha Nội, bèn hỏi vợ rằng:- Ðã bị nó làm điều ô nhục chưa?Vợ trả lời rằng: - Chưa bị.Lãm Xung mới đập hết đồ đạc trên lầu của Lục Khiêm. Rồi vợ chồng dắt nhau xuống lầu, bước ra đến cửa thì thấy hai bên nhà hàng xóm đều đóng cửa hết. Kế gặp Cẩm Nhi thì ba người bèn dắt nhau trở về nhà.Khi Lâm Xung về đến nhà rồi,thì xách một cây đao nhọn chạy đến Phàn lầu đặng kiếm Lục Khiêm mà giết, té ra Lục Khiêm đi đâu mất kiếm không đặng, phải đến nhà Lục Khiêm đứng trước cửa mà chờ.Chờ tới một đêm cũng không thấy Lục Khiêm về, túng phải trở về nhà nói lại cho vợ hay. Vợ can rằng: - Xin tướng công hãy bỏ qua đi. Thiếp chưa bị nó làm điều ô nhục thì thôi ; đừng có gây thù oán ra làm chi.Lâm Xung nói: - Giận bấy loài súc sanh là thằng Lục Khiêm nó đến đây làm bộ kêu anh kêu em, đặng có gạt ta mà làm kế ấy, chứ chi ta gặp nó và Nha Nội thì ta cũng giết cho đặng. Vợ Lâm Xung can gián và giữ gìn Lâm Xung không cho ra khỏi cửa. Lúc ấy Lục Khiêm trốn trong dinh Cao Thái úy không dám về nhà.Lâm Xung sai người đến thăm đã ba ngày mà không thấy mặt. Lúc ấy người lân cận thấy Lâm Xung mặt có sắc giận nhưng không dám hỏi đến. Ðến ngày thứ tư, khi ăn cơm vừa rồi thì có Lỗ Trí Thâm đến hỏi rằng: - Mấy bửa rày sao không thấy em đến thăm qua?Lâm Xung đáp: - Mấy ngày rày tôi mắc lấy vân dịch nhiều việc, cho nên không đến thăm sư huynh đặng , nay có sư huynh tới đây, xin mời sư huynh ra tiệm uống rượu chơi với tôi và dạo phường phố giải khuây luôn thể.Trí Thâm nghe theo, bèn đi với Lâm Xung mà ăn uống và dạo chơi mản ngày mới trở về, rồi hẹn ngày mai cũng đi ăn uống với nhau nữa. Từ ấy mỗi ngày Lâm Xung đi ăn uống với Trí Thâm, cho nên việc ấy cũng nguôi ngoai lần. Nói về Cao Nha Nội từ ngày bị leo tường mà chạy nơi nhà Lục Khiêm, thì không dám nói lại cho Cao Thái úy hay. Từ ấy Cao Nha Nội phát bịnh, Lục Khiêm và Phú An tới lui thăm viếng hoài, thấy Cao Nha Nội diện mạo khô khan, tinh thần mõi mệt. Lục Khiêm hỏi rằng ; - Vậy chớ cậu đau bịnh chi mà coi bộ ốm o lắm vậy?Cao Nha Nội nói: - Tôi vì thương tưởng vợ Lâm Xung mới mạng bịnh nầy, đã hai lần gặp mặt mà không làm chi đặng, lại bị thất kinh chạy trốn, cho nên bịnh càng nặng hơn nũa. Nếu tôi tính không ra kế gần nàng ấy đặng, thì nội trong ba tháng hay là nửa năm ắt tôi phải chết mòn. Lục Khiêm và Phú An đều thưa rằng: - Xin cậu chớ buồn, tôi cũng kiếm thế làm cho cậu đặng vầy cuộc gió trăng với nàng ấy thì chúng tôi mới bằng lòng; trừ ra một điều nó tự ái liều mình, thì cậu mới hỏng cuộc vui ấy thôi. Khi đương nói như vậy xảy có Ðô Quản trong dinh đến thăm bịnh Cao Nha Nội. Lục Khiêm và Phú An hay có Ðô Quản đến, thì thương nghị với nhau ; bên chờ cho Ðô Quản hỏi thăm chứng bịnh xong rồi, mới mời Ðô Quản đến chổ thanh vắng nói với Ðô Quản rằng: - Nếu muốn cho Công tử đặng lành bịnh, thì phải kiếm thế hại Lâm Xung, đặng cho vợ Lâm Xung vầy duyên cá nước với Công tử, thì bịnh ấy lành ; nếu không chắc là tánh mạng Công tử không còn. Ðô Quản nói: - Việc ấy cũng dễ, để tôi bẩm lại cho Thái úy hay.Hai ngươi ấy nói: - Chúng tôi đã sẳn kế rồi, song phải chờ ngài trả lời thì chúng tôi sẻ tính. Ðô Quản từ giả ra về, rồi ra mắt Cao Thái úy thưa rằng: - Công tử chẳng phải là đau bịnh chi, đau có một chứng về chuyện tương tư vợ Lâm Xung mà thôi. Cao thái úy hỏi: - Vậy chớ nó thấy vợ Lâm Xung hồi nào? Ðô Quản mới thuật hết từ ngày hai mươi tám tháng trước gặp vợ Lâm Xung nơi Nhạc miễu. Ðến sau lại lập kế gạt vợ Lâm Xung đến nhà Lục Khiêm, kế ấy cũng không xong vì vậy cho nên Công tử thương nhớ mà sanh bịnh. Cao Thái úy nói: - Nếu muốn lấy vợ nó mà hại nó, thì cũng ngặt lắm. Ôi thôi! Nếu tiếc Lâm Xung thì con ta phải chết, song không biết kế chi hại đặng?Bô quản nói: - Lục Khiêm và Phú An đã định kế rồi. Cao Thái úy nói: - Vậy thì kêu hai đứa đó đến đây đặng thương nghi. Ðô Quản liền ra kêu Lục Khiêm và Phú An vào hậu đường ra mắt Cao Thái úy. Cao Thái úy hỏi rằng: - Chứng bịnh con ta, có kế chi cứu nó đặng chăng? Nếu cứu nó đặng thì ta sẽ cho hai ngươi lên chức. Lục Khiêm nói: - Việc ấy phải làm như vầy... như vầy...Cao Thái úy nói: - Kế ấy cũng hay, vậy thì ngày mai ngươi hãy làm đi.Hai người vâng lời từ giả trở về. Nói về Lâm Xung mỗi ngày đi ăn uống với Trí Thâm,thì không còn nhớ đến chuyện thù ấy nữa.Ngày kia hai anh em rủ nhau đi đến đường dượt vỏ, thì thấy có một người đàn ông cao lớn, đầu bịt khăn tròn mình mặc chiến bào, tay cầm một ngọn bữu đao, trên cán đao ấy có buộc một cái nêu, đứng bên đường mà bán.Khi hai anh em Lâm Xung lại gần thì nghe người bán đao ấy than rằng:- Cây đao của tôi quí báu như vầy mà chưa gặp người biết, tội nghiệp dữ a! Lâm Xung nghe nói cũng không kể đến, cứ việc đi với Trí Thâm mà thôi. Người bán đao lại theo sau lưng Lâm Xung mà nói rằng: - Uỗng thay! Ðao quí như vầy mà không ai biết đặng? Lâm Xung cũng không nói chi hết cứ việc đi hoài. Người bán đao cũng cứ theo sau lưng nói rằng: - Cha chả! Nội cái xứ Ðông Kinh cũng không có đặng một người biết cây đao quí nầy Lâm Xung nghe nói thì ngó lại. Người bán đao thấy Lâm Xung ngó lại lật đật rút cây đao ra, Lâm Xung thấy cây đao ấy sáng giới, làm cho chóa mắt con người. Lâm Xung mới bảo người bán đao đưa cho mình xem thử, người bán đao vội vả đưa cho Lâm Xung xem. Lâm Xung với Trí Thâm bước lại xem thì hai người đều khen rằng: - Ðao tốt dữ a! Vậy chú muốn bán bao nhiêu? Người bán đao trả lời rằng: - Nói thách thì ba ngàn quan. còn chắc giá thì hai ngàn quan. Lâm Xung nói:- Thiệt cây đao nầy cũng đáng hai ngàn quan, song không có ai biết, như chú đành bán cho tôi một ngàn quan thì tôi mua cho. Người bán đao nói: - Lúc nầy tôi đương túng tiền, nếu lòng ông muốn mua, xin trả thêm cho tôi năm trăm quan nữa, thì là một ngàn năm trăm quan.Lâm Xung nói:- Không được như đành giá một ngàn quan, thì tôi mua, bằng không chịu thì thôi. Người.bán đao than rằng: - Lúc túng ngặt như vầy vàng cũng ra sắt. Thôi, tôi bán cho, song xin trả đủ số đừng bớt đồng nào hết.Lâm Xung nói: - Vậy thì chú hay đi theo về nhà tôi, đặng tôi trả tiền cho. Nói rồi bèn day lại nói với Trí Thâm rằng: - Xin sư huynh lại nơi tiệm nước trà chờ tôi một chút, rồi tôi sẽ lại. Trí Thâm nói: - Thôi, tôi cũng trở về ngày mai sẽ đi chơi. Nói rồi liền giã nhau đi một người một ngã, Lâm Xung nói với người bán đao. Về đến nhà lấy bạc tính đủ một ngàn quan là trả xong rồi thì hỏi người bán đao rằng: - Ðao nầy từ đâu mà chú có? Người bán đao trả lời rằng: - Ấy là của ông nội tôi để lại, nay gia đạo tôi bần hàn, nên cực chẳng đả mới phải đem ra bán. Lâm Xung hỏi: - Ông nội chú tên gì? Người bán đao nói: - Ôi thôi! Nói ra thì hổ thẹn muôn phần, thà tôi không nói thì hay hơn. Lâm Xung thấy người ấy nói như vậy thì không hỏi nữa. Người bán đao lấy tiền bạc rồi thì từ giã ra đi. Lâm Xung cầm cây đao ấy xem đi xem lại một hồi thì khen rằng: - Thiệt là tốt, thiệt là quí, trong dinh Cao Thái úy có một cây đao tưởng cũng không quí chi lắm, không chịu cho ai xem, mình mượn đã mấy lần mà người cũng không chịu cho. Ngày nay mình mua được cây đao này, để thủng thỉnh đây mình sẻ đọ thử với người chơi. Ðêm ấy Lâm Xung cắm cây đao ấy nhắm nghía hoài, đến chừng đi ngủ thì treo dựa bên vách gần chỗ mình ngủ. Trời chưa kịp sáng lại lấy cây đao ấy xem nữa.Ngày thứ vừa đúng giờ tị thì thấy có hai người Thừa cuộc đến kêu rằng: - Lâm giáo đầu, Thái úy nghe nói ông mới mua một cây đao tốt lắm, khiến tôi đến bảo ông đem lại cho người xem. Bây giờ đây người đương trông ông lắm!Lâm Xung nghe nói thì nghĩ rằng.- Lạ nầy, mới đây mà ai đồn lẹ lắm vậy? Hai Thừa cuộc hỏi Lâm Xung mặc áo mà đi cho mau. Lâm Xung mặc áo rồi thì cầm cây đao ấy đi theo hai người Thừa cuộc. Khi đi dọc đường thì Lâm Xung nói với hai người ấy rằng:- Tôi có đến dinh hoài sao không gặp hai anh? Hai người ấy nói: - Tôi là người hầu cận Thái úy.