Lionel vắng mặt ở Penarrow gần như suốt cả ngày hôm sau, viện cớ phải đi Truno mua sắm vài thứ. Lúc chàng thanh niên quay về thì đã bảy giờ rưỡi tối; vừa bước vào nhà cậu ta đã gặp Sir Oliver trong sảnh. "Em có tin nhắn cho anh từ Godolphin Court," cậu em thông báo, và nhìn thấy người anh trai giật mình biến sắc mặt. "Một cậu bé con gặp em ở cổng và nhờ em nhắn lại với anh rằng tiểu thư Rosamund muốn nói chuyện với anh." Sir Oliver cảm thấy tim chàng như muốn ngừng đập, rồi sau đó đập gấp như nhịp ngựa phi nước đại. Nàng muốn gặp chàng! Nàng có lẽ đã dịu lại sau lúc bực dọc ngày hôm qua. Cuối cùng nàng cũng đã chấp nhận gặp chàng! "Chúa ban phước lành cho cậu về tin tuyệt vời này!" chàng trả lời với sự hồ hởi của một người đang phấn khích cực độ. "Anh sẽ tới đó ngay." Và chàng lên đường ngay lập tức. Và chàng hối hả đến mức không kịp nghĩ đến chuyện đi lấy tờ biên bản sẽ giúp cho chàng có một lời biện hộ không thể nghi ngờ để đem theo. Trong lúc quá mừng rỡ chàng đã quên biệt không nhớ đến nó. Lionel không nói lời nào khi người anh lao ra ngoài. Cậu ta thu mình lại ngồi trong bóng tối, trắng bệch ra đến tận môi và cảm thấy như sắp lên cơn sốt. Khi cánh cửa đóng sập lại, cậu ta bất giác bật dậy. Cậu ta muốn lao theo Sir Oliver. Lương tâm của chàng trai đang kêu lên phản đối cậu không được làm như vậy. Nhưng nỗi sợ hãi cũng nhanh chóng lên tiếng trả lời. Trừ khi cậu ta chấp nhận để những gì đã sắp xếp tiếp tục được tiến hành, cậu ta sẽ phải trả giá bằng chính tính mạng của mình. Cậu thanh niên quay người lại, chập choạng bước về phía phòng ăn bằng những bước chân run rẩy. Lionel thấy bàn ăn đã được dọn sẵn cho bữa tối, cũng như buổi tối hôm nào khi cậu lảo đảo lao vào với vết thương rỉ máu bên sườn để rồi được Sir Oliver băng bó chăm sóc. Cậu thanh niên không đi lại phía bàn ăn; cậu đi đến bên lò sưởi, ngồi xuống hơ tay về phía ngọn lửa. Cậu cảm thấy lạnh và không thể kìm được những cơn run rẩy. Hai hàm răng của cậu va vào nhau lập cập. Nicholas đi vào hỏi xem cậu chủ đã muốn dùng bữa tối chưa. Cậu thanh niên ấp úng trả lời là cho dù đã muộn cậu vẫn muốn đợi Sir Oliver về. "Sir Oliver ra ngoài sao?" ông lão ngạc nhiên hỏi lại. "Anh ấy đi được một lúc rồi, tôi cũng không biết đi đâu," Lionel trả lời. "Nhưng vì anh ấy chưa ăn tối nên chắc anh ấy cũng không vắng mặt lâu đâu." Và cậu thanh niên cho ông lão lui ra, rồi ngồi co ro bên lò sưởi, trở thành con mồi cho cơn dằn vặt tinh thần không sao dẹp bỏ đi được. Cả tâm trí chàng trai đều bị ám ảnh bởi tình thương trước sau không thay đổi Sir Oliver đã luôn dành cho cậu. Ngay cả sau cái chết của Peter Godolphin, còn sự hy sinh nào mà Sir Oliver đã không làm để che chở cho cậu? Từ bấy nhiêu tình thương và hy sinh trong quá khứ, lúc này chàng trai buộc phải nghĩ rằng ngay cả trong lúc bản thân lâm vào nguy hiểm chết người không bao giờ người anh lại phản bội cậu. Nhưng rồi sự lo sợ đã biến chàng thanh niên thành một tên đê tiện lại nhắc nhở anh ta rằng dù sao đó cũng chỉ là phỏng đoán, và thật nguy hiểm nếu đặt cược tính mạng mình chỉ với một sự phỏng đoán làm đảm bảo; và rằng nếu, cuối cùng, Sir Oliver không chịu đựng nổi gánh nặng lâu hơn nữa đúng vào thời điểm quyết định, thì cậu ta coi như đi đời cầm chắc. Nói cho cùng, người ta luôn đánh giá người khác dựa trên những hiểu biết về chính con người mình; và Lionel, tự biết mình không thể chịu đựng những hy sinh tương tự vì Sir Oliver, hẳn nhiên sẽ không thể nào tin Sir Oliver có thể kiên quyết chấp nhận những thiệt thòi hy sinh mà rất có thể tương lai sẽ đòi hỏi ở chàng. Cậu thanh niên thầm nhắc lại những lời Sir Oliver đã nói ngay trong căn phòng này hai tối trước, và hơn bao giờ hết đoan chắc chúng chỉ có thể có một ý nghĩa. Rồi tiếp theo là sự nghi hoặc, và, cuối cùng, một sự khẳng định hoàn toàn khác hẳn, khẳng định rằng câu nói của người anh trai hoàn toàn không có nghĩa như vậy, và cậu ta đã tự dối mình để tìm cách tự an ủi lương tâm khỏi bị dày vò bởi hành vi bỉ ổi của bản thân. Chàng trai đưa hai tay ôm chặt lấy đầu, rên lên thành tiếng. Mình chỉ là một tên đê tiện, một tên đê tiện không có lương tâm! Cậu tự nguyền rủa mình. Thế rồi chàng trai bất chợt đứng bật dậy, rùng mình ớn lạnh, quyết định cho dù có thể đã muộn cũng sẽ đuổi theo để cứu thoát anh trai khỏi số phận tàn nhẫn đang chờ đợi chàng tối hôm đó. Thế nhưng một lần nữa, quyết tâm đó lại bị xua tan bởi những lời thì thầm của sự sợ hãi ích kỷ. Cậu thanh niên chậm chạp lê bước quay về chỗ cũ ngồi, và trong đầu lại nảy ra những ý nghĩ khác. Đó là những ý nghĩ đã một lần ám ảnh đầu óc Lionel vào hồm Sir Oliver lao tới Arwenack để thách Sir John Killigrew quyết đấu. Lionel một lần nữa lại chợt nhận ra rằng nếu Oliver được loại bỏ, tất cả những gì cậu ta vẫn được hưởng ngờ sự hào hiệp rộng lượng của người anh giờ đây sẽ trở thành tài sản hợp pháp không thể tranh cãi của cậu ta. Ý tưởng này khiến anh chàng cảm thấy được an ủi phần nào. Cho dù lương tâm có bị cắn rứt đôi chút về hành vi đê tiện của mình, nhưng ít nhất Lionel cũng được đền bù không tồi chút nào nhờ vào nó. Đồng hồ báo tám giờ tối. Nghe tiếng chuông báo giờ, Lionel co người lại trong chiếc ghế bành. Lúc này hẳn mọi việc đã xong xuôi. Trong đầu, chàng trai thầm hình dung ra tất cả - cậu ta nhìn thấy anh trai mình hăm hở chạy tới cổng Godolphin Court, thế rồi bất ngờ những bóng đen lao ra từ màn đêm, lặng lẽ nhảy bổ vào nạn nhân. Cậu ta nhìn thấy anh mình vùng vẫy chống trả một hồi, rồi bị trói chặt chân tay lại, nhét ghẻ vào miệng, và bị khiêng nhanh xuống sườn dốc về phía chiếc xuồng đang đợi sẵn. Lionel tiếp tục ngồi lặng im nửa giờ nữa. Giờ thì mọi sự hẳn đã xong, và cậu thanh niên cảm thấy nhẹ nhõm yên tâm phần nào. Lát sau Nicholas lại đi vào lẩm bẩm nói về khả năng rất có thể có chuyện không hay đã xảy ra với ông chủ của lão. "Nhưng chuyện không hay gì có thể xảy ra với anh ấy được chứ?" Lionel hầm hừ, làm như coi thường ý kiến này. "Tôi cầu Chúa là không có chuyện gì," ông lão trả lời. "Nhưng Sir Oliver lúc này chẳng thiếu gì kẻ thù, và thật không an toàn cho ông chủ khi ra ngoài ban đêm như thế." Lionel khinh khỉnh bác bỏ lập luận của người đầy tớ già. Lionel giả bộ không thể đợi lâu hơn được nữa, và Nicholas mang bữa tối vào cho cậu chủ trẻ, rồi lui ra ngoài, đứng bồn chồn bên ngưỡng cửa ngóng ra ngoài chờ ông chủ của lão quay về. Lão đảo một vòng qua chuồng ngựa, và nhận ra Sir Oliver đã đi bộ ra ngoài. Trong lúc ấy Lionel làm ra vẻ muốn ăn tối nhưng lại không thể nuốt nổi thứ gì. Gạt hết các món ăn sang bên, anh chàng làm một hơi cạn sạch một cốc đầy. Rồi, bồn chồn không yên, chàng trai đứng dậy đến nhập bọn với Nicholas. Cứ như thế họ đã trải qua một đêm nặng nề mệt mỏi, trông đợi sự trở về của một người mà Lionel biết chắc sẽ không bao giờ trở về nữa. Đến lúc hửng sáng họ đánh thức đám gia nhân dậy, cử bọn này đi thăm dò khắp vùng và báo tin Sir Oliver mất tích. Lionel đích thân phi ngựa đến Arwenack, thản nhiên làm bộ hỏi Sir John Killigrew một cách hốt hoảng xem ông có biết gì về chuyện này không. Sir John ngỡ ngàng, nhưng thề như đinh đóng cột rằng đã từ nhiều ngày nay ông không gặp Sir Oliver. Ông tiếp đón Lionel với thái độ khá ân cần, vì cũng như mọi người trong vùng, ông cũng có cảm tình với cậu thanh niên. Chàng trai luôn cư xử một cách nhã nhặn dễ mến, khác xa một trời một vực so với ông anh trai ngạo mạn khó ưa, và cũng chính sự tương phản này càng làm cậu có vẻ đứng đắn hơn hẳn người anh. "Tôi thừa nhận rằng tôi không ngạc nhiên khi cậu tìm đến đây," Sir John nói. "Nhưng, tôi xin lấy danh dự ra thề, tôi không biết tin gì về anh cậu cả. Tôi không phải loại người lén lút đánh trộm kẻ thù của mình trong bóng tối." "Đúng vậy, đúng vậy, Sir John, tôi không bao giờ có ý nghĩ đó," Lionel trả lời với giọng chân thành. "Xin ngài thứ lỗi cho tôi vì đã đến đây hỏi một câu khiếm nhã như vậy. Hãy coi đó là hậu quả do tâm trạng lo lắng của tôi lúc này. Tôi nghĩ, tôi đã thay đổi nhiều kể từ khi xảy ra chuyện đáng buồn ở tư viên Godolphin. Tội ác đó cứ ám ảnh tôi không dứt. Thật là một gánh nặng đáng sợ khi biết rằng chính anh trai của mình - cho dù chỉ là anh cùng cha khác mẹ, và tôi thành thật cảm ơn Chúa về việc này - là thủ phạm đã gây ra một tội ác đáng ghê tởm như vậy." "Cái gì kia?" Killigrew ngỡ ngàng kêu lên. "Cậu nói gì vậy? Cả cậu cũng tin vào điều này sao?" Lionel trông thật lúng túng, một tâm trạng mà Sir John đã hiểu nhầm và phỏng đoán nguyên nhân của nó một cách hoàn toàn có lợi cho chàng thanh niên. Và như vậy vào đúng lúc đó đã bắt đầu nảy những mầm đầu tiên của một tình bạn gắn bó giữa hai người, được củng cố thêm bằng sự thương hại đầy cảm thông mà Sir John dành cho một chàng trai trẻ lương thiện, dễ mến đã phải chịu đựng phải mang cùng cái tên với một người anh đê tiện như vậy. "Tôi hiểu, tôi hiểu," ông nói. Rồi ông thở dài, "Cậu biết là chúng tôi đang chờ đợi từng giờ từng phút một mệnh lệnh từ nữ hoàng buộc Toà án phải tiến hành chuyện mà lâu nay họ vẫn từ chối chống lại anh... chống lại Sir Oliver." Ông cau mày nghĩ ngợi. "Theo cậu Sir Oliver có biết chuyện không?" Lập tức Lionel nhận ra dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu người đối thoại. "Tôi biết việc này," chàng trai trả lời, "chính tôi đã nói lại với anh ấy. Nhưng tại sao ngài lại hỏi vậy?" "Chẳng lẽ nó lại không góp phần giúp chúng ta hiểu và giải thích sự mất tích của Sir Oliver sao? Chúa ơi, chỉ còn thiếu có vậy nữa thôi! Hiển nhiên một khi đã biết tất cả, ông ta có hoạ điên mới tiếp tục chùng chình ở lại đây, vì nếu ông ta vẫn còn ở lại cho đến khi sứ giả của nữ hoàng tới, thì hiển nhiên giá treo cổ sẽ là bản án dành cho ông ta." "Chúa ơi!" Lionel tròn mắt. "Ngài... ngài nghĩ anh ấy chạy trốn sao?" Sir John nhún vai. "Còn cách giải thích nào khác nữa đây?" Lionel cúi gằm mặt xuống. "Quả thật, còn cách nào khác nữa?" chàng trai đáp, mệt mỏi cáo từ chủ nhà ra về như một người đang choáng váng, và quả thực đúng là như vậy. Anh ta chưa bao giờ nhận ra một kết luận như thế tất yếu sẽ theo sau vụ bắt cóc, đơn giản là vì nó giải thích quá hoàn hảo những gì xảy ra và dẹp bỏ mọi nghi ngờ về những nguyên nhân khác. Lionel quay về Penarrow, điềm nhiên nói lại với Nicholas những gì Sir John đã nghi ngờ và rằng bản thân cậu ta cũng e đó chính là nguyên nhân giải thích sự biến mất của Sir Oliver. Tuy nhiên, ông lão không dễ bị thuyết phục. "Nhưng không lẽ cậu lại tin rằng ông chủ đã làm việc đó?" Nicholas phẫn nộ kêu lên. "Chẳng lẽ cậu cũng tin sao, cậu Lionel?" Giọng nói của ông lão không dấu được sự trách móc pha lẫn kinh hoàng. "Xin Chúa hãy giúp đỡ tôi, nhưng tôi còn biết giải thích thế nào, nếu không phải anh tôi đã chạy trốn?" Nicholas bước lại gần cậu chủ trẻ, đôi môi ông lão mím chặt lại. Người đầy tớ già đặt hai ngón tay xương xẩu lên bàn tay chàng thanh niên. "Ông chủ không chạy trốn, cậu Lionel," ông tuyên bố đầy tin tưởng. "Ông chủ chưa bao giờ là kẻ khiếp nhược. Sir Oliver chẳng hề sợ ai, cho dù là người hay là quỷ sứ, và nếu ông chủ đã giết quý ông Godolphin, ông sẽ không bao giờ thèm chối cãi. Đừng tin lời Sir John Killigrew. Ông ta lúc nào cũng căm ghét anh trai cậu." Nhưng trong cả vùng chỉ có mỗi mình ông lão có quan điểm như thế. Nếu còn có chút nghi ngờ đâu đó về khả năng liệu Sir Oliver có phải là thủ phạm hay không, thì giờ đây những sự nghi ngờ đó cũng đã bị xua tan bởi cuộc chạy trốn của chàng trước khi lệnh của nữ hoàng cho mở cuộc điều tra tới nơi. Cuối ngày hôm ấy thuyền trưởng Leigh tới Penarrow xin gặp Sir Oliver. Nicholas vào thông báo chuyến thăm của ông khách với Lionel, và cậu thanh niên lập tức cho mời lão vào. Lão thuỷ thủ lùn to ngang cúi chào, rồi vui vẻ nhìn ông bạn làm ăn trẻ tuổi của lão khi chỉ còn lại hai người với nhau. "Ông ta đã được đưa an toàn lên tàu rồi," lão thông báo. "Mọi chuyện đều gọn ghẽ nhanh chóng, và không có chút tiếng động." "Nhưng sao ngài lại nói muốn gặp anh ta?" Lionel hỏi. "Tại sao?" Jasper cười cợt. "Chuyện làm ăn của tôi là với anh cậu. Tôi đã từng nói chuyện với ông ta vài lần về một chuyến viễn dương. Tôi đã nghe những tin đồn ở Smithick. Làm thế sẽ khớp với chúng." Lão đưa tay lên gại mũi. "Hãy tin tôi trong chuyện đánh lạc hướng thiên hạ. Mò đến đây xin gặp cậu thì thật là hậu đậu. Bây giờ cậu biết sẽ phải giải thích chuyến thăm của tôi ra sao rồi." Lionel trả lão theo đúng giá đã thoả thuận và để lão ra về sau khi đã buộc lão phải hứa rằng chiếc Chim Én sẽ nhổ neo ngay khi thuỷ triều lên. Khi dân cư trong vùng được biết Sir Oliver đã thương lượng với thuyền trưởng Leigh về một chuyến viễn dương, và đó cũng là lý do vì sao thuyền trưởng Leigh cứ trùng trình ở lại bến lâu đến vậy, thì ngay cả Nicholas cũng bắt đầu nghi ngờ. Dần dần, khi từng ngày trôi qua, Lionel lấy lại được sự bình tĩnh. Những gì đã xảy ra thì đã xảy ra rồi, và hơn nữa, lúc này có muốn hối hận thì cũng đã quá muộn, cứ tự trách cứ mình cũng chẳng thay đổi được gì. Cậu thanh niên đã chẳng bao giờ ngờ được vận may đã trợ giúp cậu ta nhiều đến thế nào, như thỉnh thoảng nó vẫn giúp một tay cho một gã đê tiện. Lệnh truy nã của triều đình tới nơi sáu ngày sau vụ mất tích, và thẩm phán Baine bị triệu lên London để trả lời cho hành động của ngài khi đã từ chối tự hiện trách nhiệm của mình. Giá như Sir Andrew Flick qua khỏi cơn cảm lạnh đã giết chết ông một tháng trước đó, hẳn thẩm phán Baine đã có thể dễ dàng gạt bỏ mọi lời buộc tội chống lại ngài. Thế nhưng vì số phận đã an bài như vậy, khi ngài thẩm phán đưa ra những lý lẽ biện hộ cho mình, và trả lời trước toà việc ông đã khám thân thể Sir Oliver ra sao, lời nói của mình ngài đã chẳng thuyết phục được ai. Không ai nghĩ rằng những gì ông thẩm phán nói có thể là gì khác ngoài một lời biện hộ vụng về của một kẻ sao nhãng trách nhiệm cố tìm cách chạy tội. Và việc ngài thẩm phán lại kể ra tên một người đã qua đời như là nhân chứng cho lời nói của ngài chỉ các làm tội trạng của bản thân ngài càng trở nên rõ ràng trong mắt mọi người. Ngài thẩm phán bị bãi chức và phải chịu án phạt nặng. Vụ kiện cũng chấm dứt ở đây, vì mọi cố gắng nhằm truy tìm tung tích của Sir Oliver đều tỏ ra vô vọng. Với quý ngài Lionel từ ngày đó bắt đầu một cuộc đời mới. Được nhìn nhận như một người rất dễ bị tổn thương do hậu quả của tội ác của người anh trai, cả vùng đều đi đến kết luận cần giúp đỡ cậu thanh niên tội nghiệp tất cả những gì có thể để vợi bớt gánh nặng lương tâm cậu phải mang. Người ta nhấn mạnh rằng suy cho cùng thì chàng trai cũng chỉ là em cùng cha khác mẹ với Sir Oliver; vài người thậm chí còn đẩy sự thông cảm của mình đi xa hơn tới mức cho rằng thậm chí mối quan hệ huyết thống giữa hai người cũng không gần gũi đến mức ấy, vì sẽ là hoàn toàn tự nhiên nếu bà vợ thứ hai của Ralph Tressilian đã hành động một cách tương tự để trả thù ông chồng thiếu chung thuỷ luôn ngoại tình. Phong trào đầy nhân ái này được cổ động và dẫn đầu bởi Sir John Killigrew, và lan rộng nhanh chóng đến mức chẳng bao lâu sau quý ngài Lionel gần như đã hoàn toàn được thuyết phục rằng cậu ta hoàn toàn xứng đáng được hưởng địa vị của mình lúc này, và bắt tay vào tận dụng thiện cảm của dân cư trong vùng, vốn cho tới lúc đó chẳng mấy khi bày tỏ gì khác hơn sự thù địch với dòng máu Tressilian.