Chiếc Chim Én, sau khi đã trải qua một cơn giông ở vịnh Biscay- một cơn giông nó đã vượt qua một cách dễ dàng đến ngạc nhiên với một chiếc tàu cũ kỹ như vậy - đã vòng qua mũi Finisterre và thoát khỏi cơn bão tố vào một vùng biển lặng, từ một bầu trời đem sậm màu chì với những con sóng cồn cao như núi đến một vùng trời nước hiền hoà xanh biếc. Tất cả chẳng khác gì việc mùa đông biến thành mùa xuân trong khoảnh khắc, và lúc này chiếc tàu nhẹ nhàng lướt đi trên mặt biển theo làn gió đông thổi nhẹ. Thuyền trưởng Leigh chưa bao giờ có ý định chạy rông xa đến thế với con tàu của lão mà không thương lượng gì với người tù. Thế nhưng gío đã thổi mạnh hơn lão muốn, và lão đành chấp nhận cho tàu đi xuôi theo chiều gió cho đến khi nó đã dịu lại. Và kết quả - thuận lợi một cách tuyệt vời cho lợi ích của quý ngài Lionel, như chúng ta sẽ được thấy - là lão thuyền trưởng đã buộc phải chờ cho đến khi họ đã rông tuốt đến tận bờ biển Bồ Đào Nha - nhưng đương nhiên là phải ở xa ngoài khơi, vì vào thời điểm lúc bầy giờ bờ biển Bồ Đào Nha chẳng phải là nơi mến khách lắm với dân đi biển người Anh - trước khi lão có cơ hội ra lệnh đưa Sir Oliver đến gặp lão. Trong một góc bề bộn của khoang đuôi chiếc tàu nhỏ, tay thuyền trưởng ngồi sau một chiếc bàn trơn nhẫy mỡ, trên đó là một chiếc đèn hơi trượt đi trượt lại theo nhịp rung nhè nhẹ của thân tàu. Trong lúc lão đang ngồi như thế, Sir Oliver được dẫn vào - hai tay vẫn bị trói giật cánh khuỷu ra sau lưng. Chàng có vẻ mệt mỏi, mắt trũng sâu, bộ râu đã một tuần chưa cạo đâm ra tua tủa trên cằm. Cả bộ đồ chàng đang mặc cũng vẫn còn giữ nguyên dấu vết của cuộc vật lộn chống cự của chàng khi bị tấn công, và sự thật là chàng đã bị bắt buộc phải mặc nguyên chúng như vậy từ lúc bị bắt. Vì chiều cao quá khổ không cho phép chàng đứng thẳng người được trong khoang tàu trần thấp, một tay thuỷ thủ, chính gã đã lôi chàng từ chỗ giam dưới hầm tàu lên, đã đẩy tới một chiếc ghế cho chàng ngồi. Chàng bình thản ngồi xuống, thờ ơ nhìn tay thuyền trưởng. Leigh cảm thấy hơi chờn chợn trước vẻ bình thản lạ lùng này trong khi lão đã trông chờ một cơn điên khùng giận dữ. Lão ra lệnh cho hai tay thuỷ thủ đã điệu Sir Oliver tới ra ngoài, và khi chúng đã lui ra và đóng cửa buồng lại, lão bắt đầu lên tiếng với người bị bắt. "Sir Oliver," lão nói, đưa tay lên mân mê bộ râu đỏ quạch của mình, " ngài đã bị lạm dụng một cách tệ hại nhất." Ánh mặt trời chiếu qua một khung cửa sổ tròn rọi thẳng lên khuôn mặt vô cảm của Sir Oliver. "Đồ khốn kiếp, ta không cần các người bắt cóc ta tới đây để nói cho ta điều đó." chàng trả lời. "Đúng thế," Leigh đáp. "Nhưng tôi có thêm vài lời nữa muốn nói. Chắc ngài đang nghĩ là tôi đã lấy oán trả ân với ngài. Ngài hiểu lầm tôi rồi. Nhờ có tôi mà ngài biết được đâu là những người bạn thực sự, đâu là kẻ thù dấu mặt của ngài; từ giờ trở đi ngài sẽ biết phải tin vào cái gì và nghi ngờ cái gì." Vẻ dửng dưng vô cảm rời bỏ Sir Oliver, người không khỏi bị chú ý bởi lời lẽ của tay đạo tặc. Chàng duỗi dài một chân ra và mỉm cười chua chát. "Rồi ngươi sẽ kết thúc bằng việc nói rằng ta phải chịu ơn ngươi," chàng nói. "Rồi ngài sẽ kết thúc bằng việc tự nói lên điều đó," lão thuyền trưởng cam đoan. "Ngài có biết người ta muốn tôi làm gì ngài không?" "Quả thực là ta không biết mà cũng chẳng thèm quan tâm," câu trả lời thật ngạc nhiên, được nói bằng một giọng mệt mỏi chán nản. "Nếu ngươi muốn kể để giúp ta giải trí, thì chẳng nên mất công làm gì." Câu trả lời chẳng làm lão thuyền trưởng thấy phấn chấn lên chút nào. Lão ngồi im rít tẩu hồi lâu. "Tôi được yêu cầu," lão nói, "đưa ngài tới Barbary và bán ngài lại làm nô lệ cho bọn Moor. Để có thể giúp ngài, tôi đã vờ làm ra vẻ chấp nhận." "Thề có Đức chúa tuẫn nạn!" Sir Oliver bật rủa. "Ngươi đẩy sự dối trá của ngươi đi quá xa rồi đấy." "Thời tiết đã không như ý tôi muốn. Tôi không hề có ý đưa ngài đi xa đến thế này. Nhưng thời tiết xấu đã bắt buộc chúng ta. Bây giờ bão đã tan, và nếu ngài hứa sẽ không làm gì chống lại tôi sau này, và đền bù xứng đáng cho tôi những thiệt hại tôi đã phải chịu khi dính dáng vào chuyện này, tôi sẽ quay trở lại và ngài sẽ có thể trở về nhà sau một tuần nữa." Sir Oliver nhìn lão cười gằn. "Ngươi đúng là một tên lưu manh vô liêm sỉ không biết giữ chữ tín với bất cứ ai!" chàng lớn tiếng. "Đầu tiên ngươi nhận tiền để bắt cóc ta; rồi sau đó ngươi đòi ta phải trả tiền để ngươi đưa ta quay trở lại." "Ngài hiểu lầm tôi rồi! Tôi luộn giữ chữ tín khi những người tử tế thuê tôi, và ngài thì phải rõ chuyện đó quá đi chứ, Sir Oliver. Nhưng ai giữ chữ tín với một tên đê tiện là một thằng ngốc- mà tôi thì không phải là thằng ngốc, cả chuyện này ngài cũng biết quá rõ. Tôi đã làm tất cả những chuyện này chỉ để một tên đê tiện phải hiện nguyên hình trước mặt ngài, đồng thời tôi cũng có thể kiếm được chút lợi từ con tàu của mình. Tôi đang thẳng thắn với ngài, Sir Oliver. Tôi đã nhận được hai trăm bảng bằng tiền mặt và trang sức từ em trai ngài. Hãy trả tôi một khoản tương tự và..." Nhưng lúc này, tất cả vẻ bình thản của Sir Oliver đột nhiên biến mất. Chàng rũ bỏ sự bình thản cam chịu như một chiếc áo khoác, rồi cúi người về phía trước, linh hoạt và thậm chí giận dữ. "Ngươi nói gì?" chàng hét lớn, Lão thuyền trưởng nhìn chăm chăm vào chàng, ngừng rít tẩu thuốc. "Tôi nói rằng nếu ngài chấp nhận trả tôi một khoản bằng khoản em trai ngài đã trả tôi để tôi bắt cóc ngài..." "Em trai ta?" chàng hiệp sĩ gầm lên. "Ngươi dám nói là em trai ta?" "Tôi nói là em trai ngài." "Lionel?" người tù vẫn khăng khăng chưa muốn tin. "Thế ngài còn một cậu em khác nữa sao?" thuyền trưởng Leigh hỏi lại. Sau đó cả hai cùng im lặng, Sir Oliver nhìn trân trối về phía trước, đầu chàng cúi gục dần xuống giữa hai vai. "Theo như ta hiểu," cuối cùng chàng lên tiếng," lão nói rằng Lionel em trai ta đã trả lão tiền để bắt cóc ta - nói tóm lại, việc ta có mặt trên con tàu bẩn thỉu của lão là do cậu ta?" "Thế ngài định nghi ngờ ai đây? Hay là ngài nghĩ tôi đã tự nghĩ ra trò này để giải sầu?" "Trả lời ta," Sir Oliver hét lên, vùng vẫy như muốn xé bung dây trói. "Tôi đã trả lời ngài mấy bận rồi còn gì nữa. Nhưng tôi sẽ lặp lại lần nữa, vì ngài đã tỏ ra chậm hiểu đến vậy, rằng tôi đã được trả hai trăm đồng bảng bởi em trai ngài, cậu Lionel Tressilian, để bắt cóc ngài mang đến Barbary bán làm nô lệ. Thế đã rõ chưa?" "Cũng rõ ràng như dối trá. Ngươi nói láo, đồ chó!" "Ấy, nhẹ nhàng chút nào!" thuyền trưởng Leigh cười cợt giễu. "Ta nói ngươi bịa đặt!" Leigh nhìn chàng một hồi. "Rồi ngài sẽ biết ngay thôi!" lão nói, và không thêm lời nào nữa, lão đứng lên đi tới cạnh một chiếc rương đi biển kê sát vào vách gỗ. Lão mở rương lấy ra một chiếc túi da. Từ trong túi lão moi ra một nắm đồ trang sức. Lão gí sát nắm đồ vào trước mũi Sir Oliver. "Có thể," lão nói, "ngài không lạ gì với vài món trong số này. Vì cậu em ngài không có đủ tiền mặt nên chỗ này cậu ta đã đưa tôi cho đủ số hai trăm bảng. Thử nhìn qua chúng xem." Sir Oliver nhận ra một chiếc nhẫn và một chiếc hoa tai hình mũi dáo bằng ngọc trai của em trai chàng; một chiếc huy chương mà chính chàng đã cho Lionel hai năm trước; và cứ thế, từng món một, chàng nhận ra cả đám đồ trang sức được bày trước mắt chàng. Đầu chàng cúi gập xuống ngực, và chàng ngồi như một người đã hoàn toàn tê liệt. "Chúa ơi!" chàng nấc lên đau đớn. "Vậy thì con còn ai nữa đây! Cả Lionel! Lionel!" Thân hình vạm vỡ của chàng rung lên nức nở. Hai hàng nước mắt chầm chậm lăn xuống dọc hai gò má chai sạn, biến mất dưới bộ râu rậm phủ trên cằm chàng. "Ta là một kẻ bị nguyền rủa!" chàng nói. Nếu không có những bằng chứng rõ ràng đến thế, không bao giờ chàng có thể tin vào một chuyện như vậy. Từ lúc chàng bị bắt cóc ngay gần cổng của Godolphin Court chàng đã cho rằng đây là việc làm của Rosamund, và sự dửng dưng phó mặc số phận của chàng đã xuất phát từ ý nghĩ rằng nàng đã hoàn toàn bị thuyết phục chàng chính là thủ phạm giết anh nàng, và hận thù đã đẩy nàng tới chỗ thuê người bắt cóc chàng. Chưa lúc nào, dù trong chốc lát, chàng nghi ngờ lời nhắn của Rosamund muốn gặp chàng mà Lionel nói lại cho chàng. Và bởi vì chàng tin rằng chàng đi tới Godolphin Court theo lời nhắn của nàng, đương nhiên chàng sẽ phải đi tới kết luận những gì đã xảy ra mới là điều nàng định làm với chàng, một vụ bắt cóc do chính nàng chủ ý, là câu trả lời cho cố gắng muốn gặp nàng của chàng ngày hôm trước, là cách để nàng có thể chắc chắn sẽ không bị quấy rầy đường đột như vậy một lần nữa. Kết luận này đã làm chàng đau khổ không ít; nó đã làm tê liệt mọi giác quan, mọi cảm giác của chàng, khiến chàng trở nên dửng dưng trước mọi số phận định mệnh có thể dành sẵn cho chàng phía trước. Thế nhưng nó cũng không cay đắng chua chát bằng sự thật đang bày ra trước mắt chàng lúc này đây. Nói cho cùng, với nàng ít nhất còn có nguyên cớ để giải thích cho sự hận thù đã thay thế cho tình yêu nàng dành cho chàng trước kia. Nhưng với Lionel thì có lẽ nào? Động cơ nào có thể biện hộ cho một hành động như vậy, ngoài sự ích kỷ đê hèn đáng khinh bỉ đã khiến đứa em vô ơn của chàng muốn đảm bảo chắc chắn rằng không bao giờ tội giết Peter Godolphin được gỡ khỏi đôi vai đã cam chịu gánh vác nó một cách đầy bất công, và khát vọng đáng nguyền rủa muốn chiếm đoạt gia tài bằng cách loại bỏ người không chỉ là anh trai, mà còn như một người cha và hơn thế nữa với gã? Chàng rùng mình ghê sợ. Thật không thể nào tin được, thế nhưng không nghi ngờ gì nữa đó chính là sự thật. Để đáp lại tất cả tình yêu thương mà chàng dành cho Lionel, để đáp lại tất cả sự hy sinh chàng đã cam chịu để che chở cho đứa em trai, đó là cách Lionel đã báo đáp chàng. Ngay cả khi cả thế giới chống lại chàng, chàng vẫn tin rằng Lionel gắn bó chân thành với chàng, và niềm tin đó đã giúp chàng được an ủi phần nào. Thế mà giờ đây...Cảm giác cô đơn, bị bỏ rơi xâm chiếm lấy chàng. Rồi dần dần trong cảm giác đau khổ sự căm hận từ từ bùng lên, và một khi đã bùng lên, nó nhanh chóng lớn dần cho đến khi choán lấy hết đầu óc chàng, và đến lượt mình xoá mờ đi mọi ý nghĩ khác. Chàng ngả đầu ra phía sau, đôi mắt đỏ vằn máu của chàng nhìn như dán vào khuôn mặt thuyền trưởng Leigh, lúc này đang ngồi trên chiếc rương và cũng đang quan sát chàng, nhẫn nại chờ đợi cho đến khi người tù của lão hồi phục được lý trí đã bị sự thật quá phũ phàng làm tê dại. "Lão Leigh," chàng nói, " lão sẽ đòi giá ra sao để đưa ta trở lại nước Anh?" "Sao cơ, Sir Oliver," lão nói," tôi nghĩ cái giá tôi đã được trả để bắt cóc ngài cũng không tồi lắm. Và một khoản tương tự có thể giúp sửa chữa lỗi lầm do khoản thứ nhất gây ra." "Lão sẽ có gấp đôi số đó khi lão đưa ta lên bờ ở mũi Trefusis," lão lập tức nhận được câu trả lời. Đôi mắt ti hí của lão thuyền trưởng hấp háy và đôi lông mày đỏ quạch của lão nhíu lại. Lời chấp nhận có vẻ dễ dàng quá. Chắc chắn phải có gì ẩn ý, nếu không thì lão đúng là kẻ không hiểu đời. "Ngài đang định giở trò gì ra thế?" lão bĩu môi. "Giở trò? Với lão?" Sir Oliver phá lên cười. "Có Chúa chứng dám, đồ khốn kiếp, lão tưởng ta quan tâm đến lão trong chuyện này sao, hay lão nghĩ ta vẫn còn tâm trí để nghĩ đến chuyện trả thù lão khi ta đã có quá đủ để tính sổ với kẻ khác rồi?" Đó là sự thật. Sự căm hận oán trách của chàng với Lionel lúc này lớn đến mức chàng chẳng còn đếm xỉa gì nữa đến phần tay đạo tặc này đã dính vào trong vụ bắt cóc chàng. "Ngài thề danh dự với tôi chứ?" "Thề? Dào ôi! Ta thề danh dự với lão ngay lập tức. Ta thề rằng lão sẽ được trả đủ số tiền ta đã nói khi lão đã đưa ta lên đất Anh. Thế đã đủ với lão chưa? Bây giờ hãy cắt dây trói cho ta, và chúng ta sẽ chấm dứt tình trạng hiện tại của ta càng nhanh càng tốt." "Quả thực tôi rất lấy làm hân hạnh được phục vụ những người biết điều như ngài! Ngài thật là sáng suốt. Ngài đã thấy được tất cả những gì tôi làm chẳng qua chỉ là theo lệnh, tôi chỉ là một công cụ không hơn không kém, và tất cả sự trách cứ nên dành cho những kẻ đã thuê tôi làm chuyện đồi bại này." "À phải, lão chỉ là một công cụ - một công cụ bẩn thỉu, loá mắt vì vàng; không hơn. Ta sẵn sàng đồng ý với lão về điểm này. Nhân danh Chúa, hãy cắt dây trói cho ta đi chứ! Ta phát chán cứ bị trói gô lại như một con vật thế này lắm rồi đây." Lão thuyền trưởng rút dao ra, đi tới bên cạnh Sir Oliver và lặng lẽ cắt dây trói cho chàng. Sir Oliver đứng vụt dậy đột ngột đến mức chàng cộc đầu đau điếng vào trần của khoang tàu, và thế là lại loạng choạng ngồi thụp xuống. Và đúng lúc ấy từ phía ngoài vọng lại tiếng kêu gào khiến lão thuyền trưởng phải lao vội tới cửa khoang tàu. Lão mở tung cửa, và lập tức khói thuốc lá thoát ra khỏi khoang tàu ngột ngạt để đổi lấy ánh sáng mặt trời tràn vào trong. Lão lao vội đến boong lái, và Sir Oliver - tự cho rằng lúc này chàng đã được tự do làm theo ý mình trên tàu - cũng theo sau lão. Phía dưới, bên mạn tàu, một đám thuỷ thủ đang xúm xít lại nhìn ra phía ngoài khơi; trên boong mũi cũng có một đám tương tự, cả đám này đều nhìn chăm chú về phía trước, hướng đất liền. Lúc đó họ đang ở ngoài khơi mũi Roca, và khi thuyền trưởng Leigh nhận thấy họ đã đi sát vào bờ hơn như thế nào kể từ lúc lão cầm lái con tàu lần cuối cùng, lão không tiếc hơi văng tục ầm ĩ chửi rủa tay thuỷ thủ cầm lái. Phía trước họ, thẳng hướng mũi tàu, và cũng thẳng hàng với cửa vịnh Tagus, một chiếc tàu lớn với những cột buồm cao đang tiến lại phía họ từ phía trong vịnh - nơi nó hiển nhiên đã nằm mai phục đợi một chiếc tàu như của họ đi qua - chiếc tàu này đang giương hết buồm theo gió thuận lướt tới rất nhanh. Chiếc Chim Én lúc này đã hư hại nhiều, buồm đỉnh và buồm mũi đã bị rách, và nó chẳng thể tiến nhanh hơn một hải lý trong cùng thời gian chiếc tàu Tây Ban Nha đi được năm hải lý - đây là một chiếc tàu Tây Ban Nha thì chẳng còn gì phải nghi ngờ nếu tính đến bờ biển từ đó nó vừa xuất hiện. "Đánh hết lái!" lão thuyền trưởng gào lên, rồi nhảy bổ đến bên bánh lái, đẩy gã thuỷ thủ sang bên bằng một cú cùi chỏ mạnh đến mức suýt nữa khiến gã lăn nhào xuống sàn boong. "Thì chính thuyền trưởng đã ra lệnh giữ hướng như thế," gã cự lại. "Đồ ngu," lão thuyền trưởng rống lên, " tao bảo mày giữ nguyên khoảng cách với bờ biển. Nếu bờ biển nhô ra, chẳng lẽ chúng ta cứ tiếp tục dông thẳng cho đến khi đâm sầm vào bờ hả?" Lão đánh tay lái thật lực, đưa con tàu quay xuôi theo hướng gió. Rồi sau đó lão trao lại bánh lái cho gã thuỷ thủ. "Cứ giữ như thế,' lão dặn, rồi vừa ra lệnh lão vừa đi dọc tàu để đốc thúc việc thi hành mệnh lệnh của lão. Một đám thuỷ thủ chạy tới thang dây để thực hiện mệnh lệnh của lão, và leo lên cao xúm lại căng lá buồm đỉnh ra; số khác cũng làm vậy với buồm lái, và chẳng mấy chốc con tàu đã căng hết buồm lao thẳng ra ngoài khơi. Từ trên boong lái Sir Oliver quan sát chiếc tàu Tây Ban Nha. Chàng thấy nó bẻ lái chệch đi chừng một độ, đi thẳng tới để đón đầu họ, và chàng cũng nhận thấy cho dù việc đổi hướng đã giúp chiếc Chim Én vào gần hướng gió hơn, nhưng chiếc tàu Tây Ban Nha, dù chỉ căng nửa số buồm so với chiếc tàu cướp biển của Leigh, vẫn tiếp tục tiến lại gần nó hơn. Lão thuyền trưởng quay lại boong lái, đứng đó cau có nhìn đối phương áp sát dần, tự nguyền rủa mình đã đâm đầu vào bẫy ngu ngốc như vậy, và nguyền rủa gã thuỷ thủ cầm lái còn dữ dội hơn. Sir Oliver trong lúc đó lướt mắt nhìn qua tất cả vũ khí của chiếc Chim Én có thể thấy được, đồng thời tự hỏi liệu còn bao nhiêu vũ khí được bố trí ở dưới boong chính. Chàng lên tiếng hỏi lão thuyền trưởng về chuyện này với giọng bình thản như thể chàng chỉ là một người hoàn toàn bàng quan, không quan tâm gì đến tình thế hiện tại của bản thân ở trên tàu. "Liệu tôi có phải xuôi theo gió bỏ chạy trước bọn chúng như vậy nếu tôi được trang bị đầy đủ?" Leigh gầm gừ. "Liệu tôi có phải hạng người chạy tháo thân trước bọn Tây Ban Nha? Tôi chỉ muốn lôi nó ra xa bờ thôi." Sir Oliver hiểu, và im lặng không nói gì thêm. Chàng nhận thấy gã thuỷ thủ trưởng cùng bọn thủ hạ ở boong giữa đang hối hả còng người xuống khuân từng bó gươm cong và các thứ binh khí cận chiến khác đến xếp thành hàng quanh cột buồm chính. Sau đó đến lượt tay pháo thủ, một gã to con da cháy nắng, đầu quấn một chiếc khăn bạc phếch, vội vàng lao tới boong giữa, nhảy qua đám thủy thủ đến khẩu pháo bằng đồng, theo sau là hai tay trợ thủ. Thuyền trưởng Leigh gọi gã thuỷ thủ trưởng đến, ra lệnh cho hắn cầm lái, rồi sai gã thuyền phó lên phía boong trước, nơi một khẩu pháo khác cũng đang chuẩn bị tham chiến. Sau đó là một hồi đuổi bắt, chiếc tàu Tây Ban Nha không ngừng thu hẹp khoảng cách với đối thủ, bờ biển dần dần lùi lại phía sau cho tới khi chỉ còn là một dải lờ mờ nhô lên khỏi mặt biển nhấp nhô. Bất thình lình từ phía chiếc tàu Tây Ban Nha bùng lên một đám khói trắng nhỏ, rồi tiếng đại bác nổ rền tiếp theo, cuối cùng là một cột nước vọt lên cao trước mũi chiếc Chim Én.Bùi nhùi trong tay, gã pháo thủ đen trũi dưới boong giữa đứng sẵn sàng bắn trả khi có lệnh. Từ phía dưới, một trợ thủ của gã chạy lên để thông báo với thuyền trưởng bọn họ đã sẵn sàng ở dưới boong giữa và đang đợi lệnh. Chiếc tàu Tây Ban Nha lại nổ súng, một lần nữa đường đạn bay ngang trước mũi chiếc Chim Én. "Hẳn là lệnh bắt dừng tàu lại," Sir Oliver lên tiếng. Lão thuyền trưởng gầm gừ dưới bộ râu rậm rạp. " Nó có tầm pháo xa hơn bình thường so với các tàu Tây Ban Nha khác," lão nói. "Nhưng tôi sẽ không phí thuốc súng chỉ vì vậy. Chúng ta không có dư thuốc súng để phí phạm." Lão chưa dứt lời thì phát đại bác thứ ba nổ rền. Có tiếng gãy đổ răng rắc vang lên phía trên đầu họ, kéo theo là tiếng vật gì nặng rơi trong không khí rồi một tiếng động lớn khô khốc khi cột buồm chính đổ sập xuống boong tàu đè chết hai tên thuỷ thủ. Có vẻ trận chiến đã thực sự bắt đầu, nhưng thuyền trưởng Leigh vẫn không hề hấp tấp vội vàng. "Dừng lại!" Lão rống lên quát tay pháo thủ lúc đó đang cầm bùi nhùi chuẩn bị bắn trả. Chiếc tàu bị mất cột buồm chính khựng lại, và chiếc tàu Tây Ban Nha đang nhanh chóng lướt tới gần. Cuối cùng lão thuyền trưởng cũng ước chừng nó đã tới đủ gần, và ra lệnh bắn kèm một câu chửi thề. Thế là Chim Én bắn phát súng đầu tiên và cũng là cuối cùng của nó trong cuộc giao chiến ngắn ngủi. Sau tiếng súng nổ đinh tai nhức óc, khi đám khói đã tan đi, Sir Oliver nhìn thấy thành boong trước cao lừng lững của chiếc tàu Tây Ban Nha đã thủng một lỗ toang hoác. Thuyền trưởng Leigh cáu bẳn nguyền rủa tay pháo thủ vì đã ngắm quá cao. Sau đó lão ra lệnh cho tay thuyền phó khai hoả khẩu súng mà lão đã giao cho y phụ trách. Phát đạn thứ hai sẽ là hiệu lệnh cho một loạt pháo mạn bắn ra từ dưới khoang. Nhưng bọn Tây Ban Nha đã nhanh tay hơn lão. Thuyền trưởng của Chim Én chỉ vừa kịp giơ tay làm hiệu thì cả bên mạn chiếc tàu Tây Ban Nha đồng loạt khạc lửa. Chiếc Chim Én chấn động dưới loạt đạn dữ dội, lấy lại thăng bằng được trong giây lát rồi bắt đầu nghiêng dần về bên mạn trái. "Chết tiệt!" Leigh gào lên. "Nó bị tràn nước rồi!" còn Sir Oliver thấy chiếc tàu Tây Ban Nha dừng bắn, có vẻ như đã hài lòng với những gì nó đã gây ra cho đối thủ. Khẩu súng của gã thuyền phó đã không bao giờ lên tiếng, cũng như loạt pháo mạn từ bên dưới. Thay vào đó cú đòn bất ngờ đã làm tất cả nòng pháo trên tàu lúc này đều chĩa xuống biển; chỉ sau ba phút tất cả đã chạm mặt nước. Chim Én đã bị tử thương, và bắt đầu chìm dần. Hoàn toàn hài lòng rằng đối phương đã trở nên vô hại, chiếc tàu Tây Ban Nha dừng lại, chờ đợi kết cục tất yếu sẽ phải xảy ra và sẵn sàng vớt lên càng nhiều càng tốt nô lệ để trang bị cho những chiếc galley của Đức Hoàng Thượng Công Giáo trên Địa Trung Hải. Thế là số phận mà Lionel muốn dành cho Sir Oliver đã trở thành hiện thực; và cả thuyền trưởng Leigh cũng sẽ được chia sẻ số phận đó, một điều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của lão.