Vương Hoa ngẩn người tại chỗ không nói gì hết.Thư sinh áo xám nói tiếp:- Việc này do ta mà nên, ta phải đích thân đến gặp y mới được.Dứt lời, y xoay người bước đi luôn.Vương Hoa lớn tiếng gọi y lại:- Khoan đã.Thư sinh áo xám dừng bước lại, hỏi:- Ngươi còn điều gì muốn nói nữa?Vương Hoa nói:- Ta còn một số việc muốn thỉnh giáo ngươi?- Ngươi cứ việc nói!- Chương quan chủ có quen biết ngươi chăng?- Quen biết chứ!- Thế hai ngươi là bạn thân rồi?- Cũng chẳng thân mấy, nhưng y biết tư cách làm người của ta, nhưng mà y chẳng biết người đàn ông đó là ta.- Lão không trông thấy sao?- Đúng thế, y không trông thấy vì ta không để cho y trông thấy.- Tại sao thế?- Nói cho ngươi biết cũng chẳng hề chi, ta và Vương Thu Bình là một cặp tình nhân đã yêu thương từ thời niên thiếu. Về sau ta vì học võ công mà đã rời khỏi y cả sáu năm trời.Sau đó y đã lấy Chương Vĩnh Kỳ.Tám năm sau ta tìm gặp lại y, lúc đó y ở trong Thông Thiên quan. Chiều tối hôm đó ta vì muốn gặp mặt Vương Thu Bình đã thừa lúc Chương Vĩnh Kỳ vắng mặt lẻn vào phòng y.Hai ta chẳng có niệm tưởng tà dâm gì hết, thế nhưng hai ta có tâm trạng đau thương và buồn bã hết sức.Ngoại trừ hai ta an ủi nhau và hoài niệm với nhau, ngoài ra bọn ta không biết nói gì hơn!Về sau lúc ta sắp sửa rời khỏi y, Vương Thu Bình đã xúc động ôm choàng lấy ta.Cũng ngay lúc đó thì Chương Vĩnh Kỳ về tới...Vương Hoa nói:- Thế rồi ngươi sợ quýnh lên mà bỏ đi chứ gì?- Đúng thế.- Vì thế mà Chương Vĩnh Kỳ đã giết Vương Thu Bình?Đối phương khẽ gật đầu, nói:- Sau khi bỏ đi, đáng lý ta nên quay trở lại mới phải, nhưng mà lúc đó ta chẳng ngờ Chương Vĩnh Kỳ lại giận đến đỗi đã giết chết Vương Thu Bình như thế.- Ngươi chẳng biết gì sao?Đối phương lắc đầu nói:- Phải, ta không biết gì hết. Từ đó ta rời khỏi Trung nguyên đến sinh sống tại quan ngoại luôn. Ta cứ cho rằng sự hiểu lầm sẽ có một ngày được phơi bày ra thôi, mãi cho đến ngày hôm trước ta mới nghe được tin Vương Thu Bình đã bị Chương Vĩnh Kỳ giết chết. Nếu ta biết xảy ra việc này thì ta cũng chẳng rời khỏi Trung nguyên đâu.Vương Hoa nói:- Nói như thế, quả thật Chương Vĩnh Kỳ đã hiểu lầm rồi?- Phải, ta nên đến gặp y, bằng không Vương Thu Bình chết ở nơi chín suối khó bề nhắm mắt chẳng sai.Chương Linh Linh nói:- Được, ngươi đi với ta đến gặp cha ta.Đương nhiên với Chương Linh Linh thì rất sẵn sàng thích thú nghe nói đến việc này, vì trong đầu óc y, mẫu thân bao giờ cũng lương thiện hết sức, hôm nay nghe biết mẫu thân bị hiểu lầm, làm sao chẳng bảo y xúc động mà cảm thấy vui mừng ư?Thư sinh áo xám trầm giọng nói:- Được, ngươi hãy dẫn đường!Vương Hoa cũng tiếp lời nói:- Ta cũng đi theo các ngươi luôn.thế rồi ba người lại hấp tấp trở về Thông Thiên quan ngay.Bấy giờ Vương Hoa sực nghĩ ra một việc, hắn quay sang hướng thư sinh áo xám nói:- Xin hỏi tiền bối, chẳng lẽ ngươi không biết Chương phu nhân còn sống sao?- Ngươi nói sao?Đối phương nghe nói thế, bỗng nhiên dừng bước lại, thất thanh kêu lên hoảng hốt.Vương Hoa nói:- Tiền bối không biết Chương phu nhân còn sống sao?- Ngươi... nói rằng Vương Thu Bình còn sống ư?- Đúng thế!- Không thể được.- Ta nói sự thật đấy.- Không thể như thế được, ta nghe nói rằng y đã được chôn cất mười mấy năm rồi.Vương Hoa cười nhạt nói:- Quả thật điều đó không sai chút nào, nhưng sự thật y chưa chết.- Ồ... thế hiện bây giờ y ở đâu vậy?- Ở một nơi nào đó!- Chương quan chủ có biết điều này chăng?- Biết, nhưng mà lão không bằng lòng đi thăm y.Đối phương lại thở dài nói:- Ta biết, cũng chỉ vì ta mà thôi.- Phải, lão không tin.Bấy giờ...Họ đã đến Thông Thiên quan.Đi vào đại điện, thấy Chương Vĩnh Kỳ vẫn còn ở tại sảnh đường.Y thoáng trông thấy đoàn người Vương Hoa đi rồi lại quay trở về, bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức, nói:- Ủa! Sao các ngươi lại quay trở về như thế?Vương Hoa mỉm cười nói:- Có chút việc!Chương Vĩnh Kỳ thoáng trông thấy tại sao áo xám ngạc nhiên nói:- Ủa... chẳng phải ngươi là Thiên Trí Thần Quân... Hàn huynh đó sao?Thư sinh áo xám khẽ gật đầu nói:- Đúng thế, chính là ta đây.Chương Vĩnh Kỳ cả mừng nói:- Ngọn gió nào đã đưa ngươi đến đây? Ha ha ha... mười mấy năm chẳng gặp nhau rồi, dáng vẻ Hàn huynh vẫn như xưa. Ồ! Mời ngồi... mời vào ngồi...Thiên Tri Thần Quân mỉm cười nói:- Không ngồi cũng được, Chương quan chủ, ta đến đây nói cho ngươi hay một việc...- Có việc gì lát nữa hãy nói, Hàn huynh...- Không, việc này quan trọng hết sức...Chương Vĩnh Kỳ thoáng ngạc nhiên nói:- Chẳng lẽ việc gì quan trọng lắm sao? Ta cũng nghĩ như thế, Hàn huynh cách biệt hơn mười mấy năm trời, hôm nay thình lình đến đây, ắt phải có việc gì trọng đại chứ không sai...Thiên Tri Thần Quân khẽ gật đầu nói:- Đúng thế.Chương Vĩnh Kỳ nói với bọn Vương Hoa rằng:- Này Vương Hoa, hai ta là cố hữu trùng phùng, các ngươi hãy đi đi.Chương Linh Linh nói:- Không, thưa cha, chờ hai người nói chuyện cho xong thì các con mới đi.Chương Vĩnh Kỳ thoáng ngạc nhiên nói:- Việc gì thế này?Thiên Tri Thần Quân nói:- Chương quan chủ, ngươi nhận được thư rồi chứ?- Thư ư?Chương Vĩnh Kỳ ngạc nhiên nói:- Thư gì ư?- Lá thư mà ta đã phó thác cho Vương Hoa mang giao cho ngươi đó.- Nói sao?Chương Vĩnh Kỳ buột miệng kêu lên một tiếng.Thiên Tri Thần Quân nói:- Chính ta đã viết lá thư đó.Chương Vĩnh Kỳ giật mình nói:- Nói sao? Ngươi... bảo rằng chính ngươi viết lá thư đó?- Đúng thế.Chương Vĩnh Kỳ kinh hãi run lẩy bẩy không dừng.Thiên Tri Thần Quân nói:- Chương quan chủ, ngươi cảm thấy bất ngờ ư?Thần tình trên gương mặt Chương Vĩnh Kỳ thay đổi lia lịa, y nói:- Ngươi... ngươi...Chương Vĩnh Kỳ đã xúc động đến đỗi chẳng nói ra lời nào hết.Thiên Tri Thần Quân nói:- Người đàn ông đó chính là ta đây.- Ngươi... chính là người đàn ông đó?- Đúng thế... Chương quan chủ, đây là sự hiểu lầm thôi!Sắc mặt Chương Vĩnh Kỳ thay đổi liên tục, trước thì y ngạc nhiên, kế đó kinh hãi hết sức, sau cùng là căm phẫn...Thình lình...Chương Vĩnh Kỳ cười lên thật lạnh lùng...Thiên Tri Thần Quân mặt hơi biến sắc nói:- Chương quan chủ...Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng gầm lên nói:- Ta tìm ngươi đã lâu lắm rồi, đồng thời ta lấy làm ngạc nhiên hết sức về việc này.Này Hàn Phong, ngươi làm cho ta phải kinh ngạc vô cùng.Thiên Tri Thần Quân cười nhạt nói:- Chương quan chủ, ta nói rằng ngươi đã hiểu lầm rồi...- Hiểu lầm cái gì?- Việc ta và Vương Thu Bình!Chương Vĩnh Kỳ cười lạnh lùng một tiếng nói:- Ngươi hãy nói thử xem.Thiên Tri Thần Quân nói:- Này Chương quan chủ, ngươi có biết giữa ta và Vương Thu Bình có quan hệ thế nào không?Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói:- Ngươi là tình phu của y?- Không, ta muốn nói quan hệ trước kia của hai ta, cũng có nghĩa là trước kia, khi ngươi chưa kết hôn với Vương Thu Bình.- Ồ, các ngươi đã có...Thiên Tri Thần Quân nói:- Không, ngươi hiểu lầm rồi. Ta không phủ nhận rằng hai ta từng là một cặp tình nhân đã yêu nhau từ thời niên thiếu.- Ồ! Đây là một việc ta chẳng ngờ vậy.Thiên Tri Thần Quân nói tiếp:- Ta vì luyện tập một môn võ công mà rời khỏi y...Thế rồi Thiên Tri Thần Quân bèn mang mọi việc quá khứ thuật lại cho Chương Vĩnh Kỳ nghe một phen, sau đó lại nói:- Cho nên, ta bảo rằng ngươi đã hiểu lầm ta.Chương Vĩnh Kỳ ngây người ra tại chỗ luôn.Thiên Tri Thần Quân nói:- Đây là sự thật...Chương Vĩnh Kỳ cười lạnh lùng nói:- Hừ! Sự thật ư?- Ta mong rằng ngươi nên tin như thế!- Tin ư? Ha ha ha... Hàn Phong, chính ta đã mục kích các ngươi ôm nhau hôn tha thiết, ta tin tưởng được ngươi sao?Thiên Tri Thần Quân đau lòng nói:- Những gì tiểu đệ vừa nói toàn là sự thật hết!Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói:- Ngươi chớ nói nhiều lời làm gì nữa...Thiên Tri Thần Quân bi thương nói:- Thôi rồi... tất cả tội lỗi thảy đều do ta gây nên hết. Này Chương quan chủ, ta đành lấy cái chết để chứng tỏ sự trong sạch của hai ta...Vương Hoa nghe nói thế, mặt mày biến sắc.Chương Vĩnh Kỳ cũng giật mình kinh hãi nói:- Ngươi nói sao?Thiên Tri Thần Quân bi ai nói:- Tiểu đệ đành chịu chết để chứng tỏ sự trong sạch của đệ thôi.Hiển nhiên câu nói của Thiên Tri Thần Quân đã làm cho mọi người phải kinh hãi hết sức.Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói:- Ngươi cần gì phải diễn tuồng chứ?Thiên Tri Thần Quân nói:- Như vậy phải làm thế nào ngươi mới tin đây?Chương Vĩnh Kỳ nghe y nói thế, bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn.Rõ ràng đây là một sự việc khó khăn hết sức. Chương Vĩnh Kỳ đã có thành kihì đội viên số một gầm lên nói:- Đứng lại nào.Vương Hoa dừng bước lại, lạnh lùng nói:- Các ngươi muốn gì thế?- Hãy buông Đội trưởng bọn này ra.- Nếu không thì sao?- Chúng ta đành liều mạng với ngươi thôi.Vương Hoa nói:- Chớ liều mạng làm gì. Nói cho các ngươi biết, ta chẳng giết y, ta chỉ muốn nói chuyện với y mà thôi. Bất kể thế nào đi nữa, trong vòng một tiếng đồng hồ ta nhất định sẽ thả y ra. Đến lúc đó các ngươi muốn liều mạng thì hãy động võ sau.- Làm sao bọn này tin tưởng được lời nói của ngươi chứ?- Nếu ta muốn giết y, bây giờ ta vẫn động thủ được chứ?Quả thật Vương Hoa nói không sai chút nào. Nếu hắn muốn giết Từ U Lan thì hắn đã giết y từ lâu rồi, cần gì bắt y mang vào Thông Thiên quan làm chi cho tốn công.Đội viên số một lạnh lùng nói:- Được, bọn ta chờ ngươi một tiếng đồng hồ.- Bất kể thế nào đi nữa, trong vòng một tiếng đồng hồ thì Đội trưởng các ngươi sẽ trở ra.Dứt lời, hắn quay sang hướng Điền sư gia nói:- Thưa cậu, chúng ta vào quan nội thôi!Điền sư gia khẽ gật đầu đi theo hắn luôn.Từ U Lan gầm lên nói:- Này Vương Hoa, rốt cuộc ngươi muốn chơi trò gì đây?Vương Hoa mỉm cười nói:- Ngươi sẽ biết ngay bây giờ.Dứt lời, hắn phi thân chạy vào Thông Thiên quan nội luôn.Vào tới đại điện, quẹo sang hướng căn phòng của Điền sư gia, hắn chạy thẳng tới luôn.Sau khi đi vào căn phòng của Điền sư gia thì Điền Kỳ hình như đã hiểu hắn muốn làm gì rồi.Thế nhưng Từ U Lan vẫn không biết việc gì sắp xảy ra hết, y lạnh lùng gầm lên nói:- Này Vương Hoa, rốt cuộc ngươi muốn làm gì thế?Vương Hoa đặt Từ U Lan xuống, sau đó nói:- Xin lỗi Từ Đội trưởng nhiều lắm, vì tại hạ đã mang người vào đây.Tuy Vương Hoa đã đặt Từ U Lan xuống nhưng mà huyệt đạo của y vẫn còn bị điểm.Thế rồi Vương Hoa cất tiếng nói tiếp:- Này Từ Đội trưởng, tại hạ xin hỏi ngươi một việc...- Việc gì thế?- Có phải cậu ta từng bỏ rơi ngươi chăng?- Đúng thế.- Ngươi hận cậu ta ư?- Lời nói bằng thừa.- Thật ra yêu và hận vĩnh viễn không bao giờ tách rời ra được hết.Từ U Lan ngạc nhiên nói:- Ngươi nói sao?Vương Hoa mỉm cười nói:- Ta nói rằng nếu như ngươi còn hận cậu ta, tức là ngươi ắt phải còn yêu thương cậu của ta.- Ngươi ăn nói hồ đồ thế.- Chẳng lẽ ngươi phủ nhận điều này ư?- Phải, ta phủ nhận như thế.- Này Từ Đội trưởng, ta xin lỗi hỏi ngươi năm nay ngươi được bao nhiêu tuổi rồi.- Ta bao nhiêu tuổi mặc kệ ta.- Ý ta muốn nói ngươi có phải còn một khoảng thời gian dài để sinh sống phải chăng, Từ Đội trưởng? Mặc dù cậu ta đã bỏ rơi người và chà đạp xuân xanh của ngươi, nhưng con người có ai mà chẳng có lỗi lầm đâu! người đã nhận lỗi với ngươi, ngươi vẫn chưa hài lòng sao?- Không hài lòng chút nào hết.- Thế ngươi muốn sao bây giờ?- Giết chết y thì ta mới hả giận được.Vương Hoa lạnh lùng hỏi:- Có thật ngươi quyết phải giết chết người mới xong ư?- Đúng thế.- Thôi được, ngươi đã không tha thứ cậu ta thì ngươi cứ giết chết y được rồi.Vương Hoa nói xong, giơ tay giải huyệt đạo của Từ U Lan ngay.Hình như Từ U Lan cảm thấy ngạc nhiên hết sức.Điền sư gia bước tới nói:- U Lan, ta có lỗi với ngươi. Thôi, bây giờ ngươi hãy giết chết ta đi.Vương Hoa im lặng đứng ở một bên.Điền sư gia đi tới chỗ cách Từ U Lan còn khoảng ba xích thì dừng lại. Y chẳng khác nào như một liệt sĩ hào hiệp ung dung sẵn sàng chịu chết vậy.Thanh kiếm của Từ U Lan từ từ giơ cao lên.Tức thì bầu không khí hiện trường trở nên khẩn trương hết sức.Vương Hoa lạnh lùng nói:- Giết chết y thì ngươi chớ hối hận nha.- Tại sao ta phải hối hận chứ?- Tại vì ngươi yêu y.- Nói bậy.Từ U Lan dứt lời, y lập tức đâm mũi kiếm vào người Điền sư gia ngay. Hình như Điền sư gia chẳng hề nhìn thấy gì hết, vẫn cứ đứng yên bất động.Ánh kiếm chớp lên một cái đã lướt tới trước ngực của Điền sư gia...Thình lình...Thanh kiếm của Từ U Lan đã dừng lại trước ngực của Điền sư gia, hình như nhất thời y không thể nào hạ thủ được hết.Gương mặt Vương Hoa lộ ra nụ cười đắc ý.Điền sư gia vẫn ngẩn người đứng ngay tại chỗ.Vương Hoa mỉm cười nói:- Này Từ Đội trưởng, hai ngươi hãy nói chuyện với nhau, ta xin phép ra ngoài trước nha.Từ U Lan ngạc nhiên nói:- Ngươi ra ngoài để làm gì?- Ly biệt lâu rồi bây giờ tái trùng phùng, hai ngươi nên nói chuyện cho thỏa lòng một phen.- Chúng ta chẳng có gì để nói hết.Dứt lời y hạ kiếm xuống luôn.Điền sư gia nói:Thiên Tri Thần Quân nói:- Này Chương quan chủ, nếu quả thật ngươi chẳng tin lời nói của tiểu đệ, thế thì tiểu đệ đành nhất tử tạ tội mà thôi!Chương Vĩnh Kỳ lạnh lùng nói:- Ta thì chẳng tin ngươi có can đảm làm thế!Thiên Tri Thần Quân cất tiếng cười như điên như cuồng, thình lình y thò tay vào ngực áo lấy một con dao găm ra, rồi đưa lên cao.Vương Hoa trông thấy thế cả kinh biến sắc.Với Vương Hoa thì hắn hoàn toàn tin rằng vị Thiên Tri Thần Quân này là trong sạch, thế nhưng Chương Vĩnh Kỳ thì chẳng tin chút nào hết.Thình lình...Con dao găm trong tay của Thiên Tri Thần Quân đã đâm vào bụng của chính y nhanh như cắt.Bỗng nhiên, Vương Hoa gầm lên một tiếng nói:- Khoan đã!Thế nhưng Thiên Tri Thần Quân chẳng dừng tay lại, y vẫn cầm dao găm đâm vào bụng tiếp.Vương Hoa trông thấy thế đã cả kinh thất sắc.Hắn lập tức phi thân lướt tới, nhắm tay phải của Thiên Tri Thần Quân bấu tới. kêu sột một tiếng, tay áo của Thiên Tri Thần Quân đã bị xé rách một mảng khá lớn.Kêu hự một tiếng, dao găm đã đâm thủng vào bụng của Thiên Tri Thần Quân luôn.Vương Hoa hoảng hốt lùi ra sau ba bước liền.Chương Vĩnh Kỳ cũng thất thanh kêu lên hoảng hốt.Thiên Tri Thần Quân đã đánh rớt dao găm trên đất nói:- Chương... Quan chủ... xin ngươi hãy tin tưởng vợ ngươi... hai chúng ta hoàn toàn trong sạch...Y nói tới đây đã thương tâm nhỏ xuống hai hàng nước mắt, đồng thời thân mình y loạng choạng suýt nữa té ngã xuống đất.