Dịch giả: Nguyễn Mạnh Sơn
Chương IX
TRỞ LẠI THÔN VIỄN VỌNG

    
hi về nhà cũng đã quá giờ cơm tối, lại chẳng thấy đói, nhưng nghĩ đến đêm dài dằng dặc, cần phải lấp đầy cái bụng, vì thế tôi mới dừng xe, đi đến quán ăn của Trương Vọng.
Không còn sớm nữa nên trong quán ăn chẳng còn vị khách nào, chỉ một bóng đèn đang tỏa sáng trong phòng, nhưng cũng vẫn hiện vẻ lờ mờ u tối,
An ninh tại xã Tú Phong khá tốt, dù của rơi trên đường cũng không ai nhặt, đêm ngủ không cần đóng của, từ trước đến nay chưa từng xảy ra việc lừa đảo để chiếm đoạt tài sản hay đánh nhau cãi lộn gì. Quán ăn của Trương Vọng không lớn, lại ở bên cạnh trụ sở ủy ban và cách đồn công an của xã không xa lắm vì thế trước quán ăn không có người tiếp đón cũng là chuyện bình thường. Tôi là khách quen ở đây, nên cứ đi thẳng qua mấy “nhã gian” phía sau và vô tình đây lại là phòng nghỉ của Trương Vọng và Tử Nguyệt.
Vừa bước đến gần liền nghe thấy tiếng người vang lên, là một nam một nữ. Giọng nữ là của Tử Nguyệt còn giọng nam lại không phải của Trương Vọng, nhưng vô cùng quen thuộc, chính là Tiểu Vương.
“Tử Nguyệt à, tình cảm này của anh đối với em, cũng không phải là ngày một ngày hai, trước đây anh luôn nghĩ còn rất nhiều thời gian để em có thể dần dần hiểu rõ anh hơn, để em có thể hiểu được tình cảm anh dành cho em, rồi sẽ chấp nhận anh. Nhưng dạo này anh cũng gặp phải một vài chuyện, cảm thấy có vài điều cần nói, nói cho em biết được những tâm tư của anh như thế sẽ tốt hơn. Tử Nguyệt à, kể từ sau khi đến xã Tú Phong, anh đã thích em rồi...”
Giọng của Tử Nguyệt rất nhỏ, tựa như có nói câu gì đó. Có lẽ Tiểu Vương bày tỏ quá đường đột khiến cô có chút bất ngờ, trở tay không kịp.
“Tử Nguyệt, những lời này anh đã muốn nói với em từ lâu, bây giờ nói ra được như thế này, cảm thấy rất thoải mái.”
“Tiểu Vương, em...”
“Đợi đã, em không cần phải trả lời anh ngay bây giờ, em có thể suy nghĩ thêm. Anh biết, tuy những điều này anh đã chôn giấu trong lòng từ lâu, nhưng giờ nói ra như thế này có hơi đường đột cho nên nhất thời em sẽ khó chấp nhận. Vậy thì, em hãy suy nghĩ trong hai ngày rồi trả lời anh. Có được không? Anh sẽ đợi.”
giọng Tử Nguyệt vẫn rất nhỏ, nghe không rõ.
Giọng của Tiểu Vương khá thoải mái, cậu ta nói tiếp: “Mấy ngày vừa rồi anh luôn nghĩ về việc này, suy nghĩ xem rốt cuộc có nên nói ra hay không, làm sao để nói với em và sau đó liệu em có chấp nhận hay không. Anh giống như một đứa trẻ cứ quanh quẩn lòng vòng ngoài cửa, nhìn thấy trong nhà ấm áp như vậy, nhưng lại không dám bước tiếp để tận hưởng sự ấm cúng đó. Bây giờ nói ra được, mọi nỗi khó chịu trong lòng đều không còn nữa, hai ngày nữa anh sẽ tới, vậy em hãy suy nghĩ kỹ nhé, anh muốn nghe câu trả lời của em. Được rồi, giờ anh cũng phải đi thôi”, có vẻ cậu ta đang căng thẳng, thở một hơi dài, nói xong liền đi, chỉ lo ngay lúc đó Tử Nguyệt lập tức từ chối.
Cánh cửa mở ra, trong phòng ấy rất sáng, nhưng trong nhà khách ánh sáng hơi yếu, cánh cửa mở ra, ánh sáng bên trong chiếu tỏa lên người tôi, lúc này tôi giống như tên trộm lén lút bỗng bị ánh đèn lật tẩy, chẳng thể chạy thoát, đứng đờ đẫn trước cái nhìn chòng chọc của mọi người, cảm thấy vô cùng thảm hại.
Không phải là tôi cố tình nghe lén câu chuyện của họ, bây giờ mà giải thích như thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, vì thế tốt nhất là chọn cách im lặng. Tiểu Vương và Tử Nguyệt nhìn thấy tôi, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, Tiểu Vương lại không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình mà cất tiếng: “Nam Bính?”.
Tôi cười cười, cố gắng đề bản thân mình tỏ ra tự nhiên nhất, tôi bảo: “Vừa từ thôn Hoa Nam trở về, vẫn chưa ăn tối nên qua đây để ăn. Tiểu Vương cũng ở đây à, tôi còn đang nghi nghi hoặc hoặc sao chỉ thấy đèn sáng mà không thấy người dâu”.
Tiểu Vương cười gượng gạo, nói: “Tôi cũng đến đây để dùng bữa”. Đúng là dưới ánh đèn phòng, trên bàn còn lại đồ ăn đang ăn dở. Tôi lướt mắt qua, nhìn thấy Tử Nguyệt đang cúi đầu, sắc mặt hơi đỏ, dưới ánh đèn khuôn mặt ấy có một vẻ mơ hồ khó hiểu, không nhìn rõ biểu cảm ra sao.
Tiểu Vương nói: “Tôi vừa ăn xong nên không ăn cùng anh được. Anh ăn đi nhé, lát nữa về sẽ tìm anh nói chuyện sau”.
Vốn cũng không đói, lại thêm chuyện vừa rồi khiến cảm hứng ăn uống tụt xuống tận gót chân, nhưng bây giờ mà bỏ đi thì cũng không thỏa đáng cho lắm, tôi cười cười gật đầu, nói: “Ăn xong tôi sẽ tìm cậu”.
Khi Tử Nguyệt bê đồ ăn lên, vẫn cúi đầu, không nói thêm gì.
Dưới ánh đèn, mái tóc dài của Tử Nguyệt tựa như dòng thác mượt mà mềm mại, vốn định đưa tay ra vỗ về, nhưng nghĩ đến những lời của Tiểu Vương, dòng suy nghĩ khác bất chợt trào ra, tôi chỉ nói: “Xin lỗi, anh vô tình nghe được câu chuyện của hai người”.
Tử Nguyệt ngẩng đầu, sắc mặt vẫn đỏ ửng, nhưng so với vẻ mặt ửng đỏ trước đó thì không giống nhau, cô mở miệng, tựa như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại thôi, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, như đang lí nhí nói gì đó. Tôi không nghe rõ, cũng không tiện hỏi lại, chỉ đưa mắt nhìn cô đi ra khỏi phòng.
Lúc ra khỏi phòng, Tử Nguyệt quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy rất mơ hồ, khó hiểu.
Nhìn vào mắt cô, tôi chợt nhớ đến đôi mắt mà tôi nhìn thấy đêm qua, tâm trạng có chút chán nản, vỗ vỗ đầu như muốn ném bỏ ý nghĩ đó. Mặc kệ cho đôi mắt của cô ấy có ý nghĩa gì, không thèm nghĩ nữa.
Ăn xong, trở về nhà nghỉ của ủy ban, khi đi qua phòng Tiểu Vương, thấy ánh đèn bên trong sáng, bóng Tiểu Vương in trên cửa sổ. Tôi gõ cửa, Tiểu Vương mời tôi vào trong.
Trong phòng vẫn ngổn ngang bùa chú khắp nơi, trên bàn có một đống giấy tờ, lẫn lộn lung tung chả cái nào ra cái nào. Ti vi đặt ở góc phía Tây, đang chiếu phim Bong bóng tình yêu, nữ diễn viên chính đang khóc sầm trời tối đất, còn nam diễn viên chính đang mặt mày đờ đẫn đứng bên cạnh, muốn đưa tay ra vỗ vai an ủi nữ, nhưng đưa ra được một nữa lại dừng lại.
Tiểu Vương cười nói: “Nam diễn viên chính có kỹ thuật diễn xuất thật tuyệt, thể hiện tâm trạng, cử chỉ động tác, vẻ mặt, tư thế đúng là hết sảy”. Tiểu Vương vốn không xem phim tâm lý tình cảm, cậu ta luôn nói xem mây thứ đó tốn thời gian và công sức, tôi chợt nhớ ra hôm nay tâm trạng cậu ta rất sảng khoái thoải mái, thảo nào những bộ phim trước đây là vô vị, nhàm chán bây giờ lại say sưa hứng thú tận hưởng đến vậy.
Tôi thấy thế cũng cười theo, rồi kéo ghế ngồi xuống.
Tiểu Vương điều chỉnh âm lượng cho nhỏ xuống, vẻ mặt khá là hưng phấn. Cậu ta làm vẻ thần bí nói: “Anh Nam Bính à, anh biết hôm nay tôi đã gặp ai không?”.
“Ai?”, tôi hờ hững hỏi. Chẳng biết tại sao tôi lại trở nên như thế, lẽ nào là vì vô tình nghe thấy Tiểu Vương tỏ tình với Tử Nguyệt? Tôi lại thầm tự trách mình, mỗi người đều có quyền yêu và được yêu, từ khi nào mà bụng dạ của tôi lại trở nên hẹp hòi như thế này. Nghĩ đến đó, tôi bất giác sững sờ, rồi trong thâm tâm lại ngầm sám hối.
“Chính là Trương Thanh Dương đấy, ha ha, Trương Viễn Dương chẳng bảo ông ta là hậu nhân của một lão đạo sĩ có pháp thuật cao thâm còn gì, sáng nay tôi vội đi tìm ông ta, ha ha!”, Tiểu Vương hoàn toàn không để ý đến sự biến đổi sắc mặt của tôi, cười ha hả nói.
“Hả!”, tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, “Chẳng phải cậu đi xin bùa hộ thân ư? Tại sao lại đi tìm ông ta?”.
Tiểu Vương gãi gãi đầu, cười vẻ xấu hổ: “Tôi nghĩ, năm đó vị đạo sĩ ấy có thể thu phục được oan hồn ma quỷ thì con cháu của ông ta nhất định cũng vô cùng lợi hại cho nên mới đi tìm”.
“Thế ông ta bảo sao?”, tuy đến lúc này tôi vẫn không dám tin vào mấy việc kỳ quái ấy, nhưng vẫn rất quan tâm tới mọi hành vi của ông ta.
“Úi dào, cũng chẳng có gì lợi hại cả”, Tiểu Vương nói, “Tôi đeo lá bùa hộ thân này, cho nên hai đêm vừa rồi đều không mơ thấy ác mộng, đến nhà Trương Thanh Dương, ông ta lại bảo trên đời này không có ma quỷ gì cả, gặp sự việc quái dị mà không thấy hoang mang sợ hãi thì sự kỳ quái đó cũng tự tiêu tan, không làm sao hết”.
Tôi cười cười, nếu chúng tôi không thấy hiện tượng quái dị đó thì Tiểu Vương nhất định sẽ nghe theo lời của Trương Thanh Dương, nhưng bây giờ nói những điều đó thì Tiểu Vương làm sao có thể tin ông ta chứ, càng không tháo lá bùa hộ thân đã giúp cậu ta có được giấc ngủ yên ổn trong hai ngày vừa rồi được. Tôi bèn hỏi: “Vậy khi cậu đi xin bùa hộ thân ở thôn Thanh Tuyền, không hỏi gì vị hòa thượng ở đó sao?”.
Tiểu Vương cười vẻ mãn nguyện nói: “Có hỏi chứ, vị hòa thượng đó nói muốn việc tùy duyên, sau đó lại đọc bài kệ rất khó hiểu, gì gì mà khi mọi thứ chồng chất... nói chung mơ hồ lắm. Úi dào, tôi bảo anh Nam Bính này, nghe nói bây giờ làm hòa thượng cũng phải tham gia dự thi đây, thế mà vị đại hòa thượng ấy lại không thể diễn giải bài kệ cho thông tục dễ hiểu chút nào, khiến tôi đờ đẫn nghe mà cứ như là vịt nghe sấm, tù mù hết cả, choáng đến nỗi tí không mò nổi đường ra khỏi chùa ấy”.
Tôi trêu chọc: “Kệ nhà Phật mà khiến cho đứa học ngành Văn như cậu nghe cũng không hiểu thì quả đúng là quá tù mù rồi.”
Tiểu Vương cười ha ha, sau mấy câu nói vừa rồi cơ hồi mới tìm lại được cảm giác của trước đây. Cái đêm đó, rốt cuộc đã làm bao nhiêu thứ thay đổi chứ?
Tiểu Vương vừa xem ti vi, vừa ngâm nga hát, tinh thần rất sảng khoái.
Tôi lại cười, chế giễu: “Tên tiểu tử này bây giờ đang được thuận buồm xuôi gió, thảo nào cười vui vẻ như thế”.
Tiểu Vương cười hi hi nói: “Nói thật với anh chứ”, cậu ta chỉ vào mấy tấm bùa dán khắp nơi xung quanh, nói: “Mấy thứ này đúng là linh nghiệm thật, bây giờ chẳng còn xảy ra chuyện gì nữa. Tất cả đều trở lại bình thường rồi, tôi cũng đang suy nghĩ đến cuộc sống tương lai của tôi xem sau này nên như thế nào đây”.
“Bây giờ mới bắt đầu nghĩ đến, vậy trước nay chưa từng nghĩ đến à?”
“Nam Bính, anh đừng nói vậy, đều là người cả mà, phải qua một chuyện mới ngộ ra được chuyện khác chứ. Sau khi trải qua sự giày vò của những cơn ác mộng mấy đêm trước, tôi nghĩ, cuộc đời con người thật ngắn ngủi. Cha mẹ tôi trước đây luôn muốn tôi sớm tìm bạn gái mau chóng thành gia thất, để ông bà có cháu ẳm bồng, tôi lại cứ trì hoãn rồi lại trì hoãn. Bây giờ nghĩ thông suốt rồi, cũng nên sớm lập gia đình anh ạ. Là đàn ông, khi có gia đình rồi mới xác định mọi thứ chín chắn được, hôn nhân dù sớm hay muộn cũng đến thôi”, Tiểu Vương cười ngại ngùng, “Cho nên hôm nay, tôi quyết định bày tỏ với tử Nguyệt, Tử Nguyệt đúng là một cô gái rất tốt, hình bóng của cô ấy đã in sâu trong tâm trí tôi đã từ lâu rồi, nếu cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi, có khi cha mẹ tôi sẽ mừng quá đi ấy”, nhìn bộ dạng của cậu ấy, nhất định sẽ không đồng ý tối nay quay trở lại thôn Viễn Vọng, vậy thì tối nay tôi đi một mình vậy.
Thấy Tiểu Vương cao hứng như thế, tôi cười cười, nhất thời không biết nên nói gì. Tiểu Vương vẫn đang vui vẻ, hài lòng nói về những điểm tốt của Tử Nguyệt thế này, thế kia, rồi nói chuyện với cậu ý hợp hay không hợp thế nào, nhưng tôi lại không thể vui lây với cậu ấy lúc này, ngược lại đang lo lắng., tâm trí không yên.
Những chuyện xảy ra gần đây đã khiến đầu óc lúc nào cũng căng cứng, cho nên chẳng thể trách tôi không để tâm vào bất cứ chuyện gì.