TIẾNG BI AI
Màn đêm buông xuống, Chung Tử Kỳ nghe tiếng khánh gõ rền rĩ buồn tủi, bèn cho gọi người gõ khánh đến khỏi:
– Cớ sao người gõ khánh buồn thương thế?
Người gõ khánh trả lời:
– Cha tôi không may lỡ tay giết chết người, nên không được sống trên đời nữa. Mẹ tối còn sống nhưng là kẻ hầu người hạ cho người ta. Thân tôi còn sống nhưng là kẻ gõ khánh cho người ta. Đã ba năm nay tôi không được gặp mẹ tôi rồi. Bữa trước trông thấy mẹ tôi, toan tính cách chuộc lấy mẹ mang về. Thế nhưng không sao làm được. Bởi vì thân tôi cũng là nô lệ của người ta rồi. Vì thế mà tôi buồn tủi.
Chung Tử Kỳ than rằng:
– Thương thay! Thương thay! Tấm lòng chẳng phải cánh tay, cánh tay chẳng phải là dùi là khánh, thế mà nỗi buồn thương chứa chất trong lòng lại hiện ra trên khánh, trên dùi được, thế mà nỗi buồn thương chứa chất trong lòng lại hiện ra trên dùi, trên khánh được.
Vậy nên người quân tử có thể dùng cái này để làm rõ cái kia, có thể đem điều cảm động ở mình mà phát ra người khác, đó chẳng phải nói bừa đâu!