TRỨNG VÀ BÊ

 

Cạnh nhà Kim Xôn Đan[1] là một tên Chủ Đất giàu có nhưng rất keo kiệt; Kim Xôn Đan quyết định cho tên Chủ Đất một vố cay. Một lần anh xách một giỏ trứng đầy đến gần tên Chủ Đất và hỏi giọng kẻ cả:

– Ê! Ông chủ có nhà không?

Tên Chủ Đất ngạc nhiên, rút tẩu thuốc trong miệng ra:

– Mày là ai đấy? Tao là chủ đây!

Kim Xôn Đan nói:

– Tôi là Đan đây. Nhà ông có một con Gà Trống. Nhờ Gà Trống của ông hay sang nhà tôi, mà đàn Gà Mái nhà tôi đẻ ra lắm trứng đến thế. Nhớ tới ơn là ông có Gà Trống, tôi mang trứng của Gà tới cho ông đây.

Tên Chúa Đất keo kiệt sướng rơn. Hắn chạy vào trong nhà mang đồ đựng ra, tuột cả giày. Nhưng nghĩ rằng vớ cả giỏ trứng vẫn hơn, nên hắn vứt đồ đựng đi, ôm trọn cả giỏ trứng của Kim Xôn Đan vào bụng và nói:

– Ừ thật! Mà đúng thế! Không có Gà Trống của tôi thì Gà Mái của anh đẻ thế nào được. Xôn Đan, anh xử sự thế là đúng đắn. Đến như tôi, tôi cũng sẽ xử sự như thế.

Một thời gian sau Kim Xôn Đan nghe nói Bò của tên Chủ Đất đẻ ra một chú Bê anh bèn đến nhà Chủ đất và hỏi:

– Ông Chủ có nhà không?

Tên Chủ Đất vội chạy ra, nghĩ rằng sẽ được một giỏ trứng nữa. Hắn nhũn nhặn và thân ái mời:

– Vào nhà đi! Có chuyện gì mà anh sang chơi sớm thế?

Kim Xôn Đan vờ như không nghe thấy câu hỏi của chủ đất và hỏi lại:

– Nghe nói Bò của ông đẻ rồi à?

– Đúng đấy? Đẻ được nửa tháng. Mà anh hỏi chuyện đó làm gì?

– Vậy thôi! – Đan không nói thêm lời nào, đi thẳng tới chuồng Bò của chủ đất và dắt con Bê ra.

Tên Chủ Đất hốt hoảng chạy theo và kêu lên:

– Kim Xôn Đan, anh dắt Bê của tôi đi đâu đấy?

– Tôi dắt về nhà tôi. Ông biết, nếu không có Bò Đực của tôi thì Bò Cái nhà ông không đẻ được.

Nói xong, Xôn Đan cứ dắt Bê về nhà mình.