Sự kinh hãi của thiếu nữ áo trắng làm cho Vương Hoa giật bắn người lên. Hắn đã phát giác rằng mình đã lỡ lời rồi. Sự việc trọng đại như thế há có thể tùy tiện tiết lộ cho người lạ mặt nghe ư?Hắn thoáng động lòng nói:- Cô nương biết về Thủy Tinh Cầu sao?- Từng nghe ca ca đề cập. Công tử muốn tìm Thủy Tinh Cầu ư?- Đúng thế.Vương Hoa gật đầu mỉm cười nói:- Hình như cô nương rất quan tâm quả Thủy Tinh Cầu này?- Đương nhiên.Vương Hoa rùng mình hỏi:- Tại sao thế?- Nghe nói rằng quả Thủy Tinh Cầu này là võ lâm kỳ bảo mà.Vương Hoa đưa mắt nhìn chòng chọc thiếu nữ áo trắng, gương mặt y cười thật tươi, ngoài ra chẳng tìm thấy thần tình bất chánh gì hết.Vương Hoa mỉm cười hỏi:- Xin hỏi cô nương tên là gì?- Ta kêu là Mai Hương.- Mai Hương ư? Danh tự đẹp thật!Mặt thiếu nữ ửng đỏ, nói:- Công tử chế nhạo tiểu nữ mà thôi.- Không, ta nói thật tình đấy.Thiếu nữ khẽ cười, cười thật tươi mà thẹn thùng, dáng cười đẹp tuyệt vời và mê hồn hết sức.Mai Hương nói:- Đi chứ?- Đi đâu ư?- Công tử hay nói đùa gớm, chẳng phải ngươi vừa nói đi tìm Thủy Tinh Cầu ư?- Phải!- Thế thì tiểu nữ đi với công tử, nhưng mà Thủy Tinh Cầu ở đâu vậy?Vương Hoa giả đò lắc đầu nói:- Làm sao ta biết chứ?Mai Hương ngây người, nói:- Thế nào? Công tử không biết sao?- Không, ta đang đi tìm kiếm mà thôi. Có lẽ ở trong Thông Thiên quan!- Sao ngươi biết như thế?- Cô nương ở chốn giang hồ từng nghe nói danh tự của tại hạ chưa?- Nghe nói lâu rồi.- Thế thì tốt lắm.- Ngươi bảo rằng Thủy Tinh Cầu ở trong Thông Thiên quan sao? Nhưng mà ở trong tay người nào vậy?- Chương Vĩnh Kỳ.- Nghe ca ca ta nói lại thì công tử đã cướp Chương Vĩnh Kỳ đi mất rồi mà.- Nói ẩu, ta không hề đánh cướp y. Nhưng mà y đã mất tích rồi.- Thủy Tinh Cầu ở trong tay của y ư?- Đương nhiên!Vương Hoa đã biết thiếu nữ tên Mai Hương này có lòng ham muốn quả Thủy Tinh Cầu này, thế thì hắn không thể chẳng đề phòng y. Bằng không muôn một xảy ra điều gì bất trắc thì hắn chẳng dám đảm đương nổi trách nhiệm này rồi.Mai Hương nói tiếp:- Thế thì ngươi đi đâu tìm Chương Vĩnh Kỳ?- Có lẽ y vẫn còn ở trong Thông Thiên quan.- Sao ngươi lại biết chắc như thế?- Tại vì hình bóng của y chưa từng thấy có xuất hiện ở giang hồ. Biết đâu chính người trong Thông Thiên quan đã cướp giấu y!Bỗng Mai Hương hỏi:- Nếu như ngươi lấy được Thủy Tinh Cầu, ngươi có thể biếu cho tiểu nữ được chăng?- Nói sao? Biếu cho cô nương ư?- Đúng thế! Ta nghe ca ca nói lại thì Thủy Tinh Cầu là thiên hạ đệ nhất chi bảo. Ai lấy được Thủy Tinh Cầu thì sẽ học được võ công kinh người chứ không sai. Như thế thì ta có thể trả thù một cách hết sức dễ dàng rồi.- Vì trả thù cô nương cần Thủy Tinh Cầu ư?- Đúng thế.Vương Hoa khẽ cười nói:- Được, nếu ta tìm được Thủy Tinh Cầu sẽ biếu cho ngươi ngay.- Thật chứ?- Đương nhiên!- Công tử tốt quá!Thiếu nữ vui mừng đến đỗi đã nhảy vào lòng Vương Hoa y như một đứa trẻ nhỏ.Vương Hoa bất giác ngây người tại chỗ luôn.Vương Hoa theo bản năng tự nhiên, ôm choàng y lại.Thiếu nữ giật mình cảnh giác ngay.Vương Hoa đưa mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt thiếu nữ, trong ánh mắt y có một màu sắc kỳ lạ vô cùng.Màu sắc ấy khiến người trông thấy phải mất hồn ngay.Vương Hoa rung động trái tim, máu nóng sôi lên sùng sục.Thiếu nữ từ từ nhắm mắt lại, đôi môi xinh xắn đang nhè nhẹ nhấp nháy, tỏa ra một nhiệt lực khêu gợi.Vương Hoa không chịu đựng được, đã cúi đầu xuống, bỗng nhiên hắn lấy ta, đẩy mạnh y ra. Thiếu nữ rùng mình thụt lùi ra sau ba bước liền. Đưa mắt ngớ ngẩn đứng nhìn Vương Hoa.Vương Hoa cười áy náy, nói:- Tại hạ...Hắn chẳng biết nói thế nào đây.Mai Hương từ từ cúi đầu xuống, đứng yên lặng không nói gì hết.Vương Hoa khẽ nói:- Chúng ta đi thôi!Thiếu nữ khẽ gật đầu không nói gì hết.Vương Hoa lẳng lặng cất bước đi tới, đương nhiên hắn chưa quyết định được bây giờ nên đến chỗ nào đây.Mai Hương nói:- Vương công tử.- Hừ!- Ngươi khinh dễ ta ư?Vương Hoa rúng động nói:- Làm gì có chuyện đó?- Lúc nãy tiểu nữ xúc động quá.- Chính ta phải cáo lỗi.- Ngươi chẳng khinh thường ta chứ?- Đương nhiên là không rồi.Thiếu nữ đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa, sau đó cười rất tươi.Vương Hoa chẳng biết quá khứ của y, và cũng không biết thân phận y như thế nào nữa. Thế nhưng bỗng nhiên y cảm thấy thiếu nữ này có tính nết lương thiện, hiền từ hết sức.Vương Hoa khẽ thở dài một tiếng.Mai Hương ngạc nhiên nói:- Ủa! Sao người lại thở dài như thế?- Ta đã nghĩ đến một số việc... và cũng nghĩ tới ngươi...- Nghĩ tới ta?- Ừ!- Nghĩ ta thế nào?- Thấy ngươi hiền từ và ngây thơ.Nụ cười trên mặt Mai Hương bỗng biến mất, chẳng biết có phải y đã liên tưởng đến thân thế của chính mình hay là nghĩ đến việc chẳng như ý gì đó nên y đã yên lặng và có vẻ buồn bã.Vương Hoa cười nhạt nói:- Ta nói thật đấy, ngươi hiền lành hết sức.Nga Mi cười nhạt, nói:- Cảm ơn công tử.- Bây giờ đi nha.Bây giờ Vương Hoa đã quyết định mang Mai Hương vào Thông Thiên quan và an trí y ở đấy, sau đó mới đi tìm quả Thủy Tinh Cầu đó...- Công tử dẫn tiểu nữ đi đâu thế?- Thông Thiên quan! Ngươi không còn gia cư nữa, tạm thời ta đưa ngươi vào ở đấy.- Công tử tốt với tiểu nữ thật!Vương Hoa mỉm cười nói:- Vì cô nương là người hiền lành.Dứt lời Vương Hoa lượn mình chạy trước.Thình lình...Ngay lúc Vương Hoa thoáng tung người lên, bỗng có một tiếng hết lạnh lùng vang tới:- Hãy dừng bước lại.Nghe tiếng hét lạnh lùng vang tới, Vương Hoa vội dừng người lại lập tức. Hắn phóng mắt nhìn ra trước, bất giác giật mình lạnh toát mồ hôi.Chỉ thấy một quái nhân lưng gù, đầu tóc bù xù dài phủ tới lưng, đứng ở chỗ cách xa hắn độ khoảng một trượng.Mai Hương mặt mày tái mét.Vương Hoa lạnh lùng hỏi:- Ngươi gọi ta ư?- Đúng thế.- Có việc chi chăng?Quái nhân tóc dài trợn ngược đôi lông mày, lạnh lùng hỏi:- Ngươi tên là Vương Hoa ư?- Đúng thế, chẳng biết ngươi gọi tại hạ có điều chi chỉ giáo chăng?Quái nhân tóc dài lạnh lùng hét lớn:- Ta tìm ngươi lâu lắm rồi...- Tìm ta ư?- Đúng thế!- Tôn giá tìm tại hạ để làm gì thế?- Giết ngươi!Vương Hoa nghe nói thế giật bắn người lên, nói:- Giết ta ư?- Đúng thế!- Tại sao vậy?Quái nhân tóc dài cười lạnh lùng, nói:- Các hạ còn nhớ cách đây ba ngày trước, ngươi đã giết chết đồ đệ ta tại ngoại thành Bửu Khánh chăng?Vương Hoa thoáng ngẩn người tại chỗ.Quái nhân tóc dài gầm hét nói:- Hôm nay ta đến tìm ngươi chính là để báo thù cho đồ đệ ta đây.Vương Hoa nói:- Cách đây ba hôm tại ngoại thành Bửu Khánh ư?- Đúng thế!Bỗng Vương Hoa gầm hét nói:- Nói ẩu.- Ngươi... nói gì thế?Vương Hoa cười lạnh lùng nói:- Chắc các hạ đã tìm lầm người rồi?- Tìm lầm người ư? Đồ chó, rõ ràng chính ngươi đã giết người, nay ngươi lại chối ư?Vương Hoa lạnh lùng nói:- Ta chẳng hề giết đồ đệ ngươi gì hết cả!- Có người trông thấy nha!- Ai trông thấy?- Vài người võ lâm. Hừ! Nghe đồn đại rằng ngươi trí dũng song toàn, hôm nay trông ngươi chẳng qua chỉ có cái hư danh mà thôi. Giết người không dám thừa nhận.Vương Hoa gầm hét nói:- Ta nói rằng ta chưa hề giết ai hết!- Mả bà ngươi, không dám nhìn nhận ư?Vương Hoa mặt mày biến sắc, nói:- Người giết chết đồ đệ ngươi tên là Vương Hoa ư?- Đúng thế!- Ta lập lại lần nữa, ta không hề giết chết đồ đệ của ngươi. Còn vấn đề có người đã mạo danh ta, ta ắt sẽ điều tra chứ không sai, và sẽ trả công lý cho ngươi sau.Quái nhân tóc dài cười như điên cuồng, nói:- Ngươi chớ nói những lời dễ nghe như thế có được không?Vương Hoa nộ hỏa xung thiên, gầm hét lớn:- Thế ngươi muốn sao bây giờ?- Nợ máu trả bằng máu.Vương Hoa lạnh lùng hỏi:- Các hạ là ai thế?- Tán Phát Khách. Vương Hoa, ta phải giết ngươi để trả thù cho đồ đệ ta!Dứt lời, y từng bước một tiến sang phía Vương Hoa.Vương Hoa không ngờ có người nào đó đã cả gan mạo danh tự của hắn đi giết người, đồng thời sự kiện này không thể dùng lời nói giải quyết được, trông tình hình ắt phải dùng vũ lực để giải quyết rồi.Vương Hoa lạnh lùng nói:- Có thật ngươi muốn động thủ ư?Tán Phát Khách giận dữ hét lớn:- Chẳng lẽ ta đùa giỡn với ngươi sao?