Quỷ Diện Tiên Ông nói:- Thế thì phải làm sao đây?- Chúng ta cần phải cấp bách ngăn cản y mới được!- Đúng thế.Quỷ Diện Tiên Ông nói chưa hết lời, bỗng nhiên chiếc cửa bí thất được mở toang ra.Thủy Tinh mỹ nhân với gương mặt hốc hác từ trong mật thất đi ra.Chương Vĩnh Kỳ vội vàng bước tới, hỏi:- Tương Quân, tình hình sức khỏe Thu Bình thế nào?Thủy Tinh mỹ nhân nói:- Y không còn nguy hiểm đến sanh mạng nữa. Các ngươi cứ việc vào thăm y.Chương Vĩnh Kỳ vội vàng rảo bước đi vào trong thăm ngay.Y trông thấy Vương Thu Bình vẫn nằm trên giường nhưng thần sắc của y bây giờ đã sáng sủa nhiều. Vương Thu Bình thoáng trông thấy Chương Vĩnh Kỳ bước vào, y bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn. Chương Vĩnh Kỳ khẽ gọi:- Thu Bình...Hình như nhất thời Vương Thu Bình đã quên lửng Chương Vĩnh Kỳ là ai. Y đã ngẩn người đưa mắt ngắm nhìn chăm chăm Chương Vĩnh Kỳ luôn.Vương Thu Bình lẩm bẩm hỏi:- Ngươi... là ai thế?- Thu Bình, ta là Chương Vĩnh Kỳ...- Chương Vĩnh Kỳ ư?... Chương Vĩnh Kỳ...y lẩm bẩm niệm thầm trong miệng. Mười tám năm trời đã trôi qua, y cảm thấy danh tự này đã xa lạ hết sức. Chương Vĩnh Kỳ đau lòng, suýt nữa đã nhỏ xuống hai giọt nước mắt.Thình lình...Vương Thu Bình mặt hơi biến sắc, nói:- Ta nhớ ra rồi...- Thu Bình...- Ta nhớ lại rồi, ngươi là Chương Vĩnh Kỳ chồng ta chứ gì?Chương Vĩnh Kỳ khẽ gật đầu nói:- Đúng thế!- Ta cũng nghĩ ra chính ngươi đã giết ta...- Phải...Vương Thu Bình mặt mày biến sắc, nói:- Tại sao... ngươi lại giết ta?- Thu Bình, đấy chỉ là do sự hiểu lầm mà thôi.- Hiểu lầm ư?... Vì Hàn Phong mà ngươi đã giết chết ta chứ gì?Chương Vĩnh Kỳ gật đầu nói:- Phải, này Thu Bình, nhưng mà đây chỉ là do hiểu lầm thôi!Vương Thu Bình căm phẫn nói:- Tại sao bây giờ ngươi lại biết là do hiểu lầm?Ngay lúc ấy Thiên Tri Thần Quân bỗng bước vào nói:- Này Thu Bình, chính là do ta đã nói lại cho y biết.Vương Thu Bình đảo mắt nhìn tới phía trước, bất giác thất thanh kêu lên một tiếng.Vì y không ngờ Thiên Tri Thần Quân cũng đã xuất hiện tại đây luôn.Bấy giờ tất cả mọi người đều bước cả vào trong mật thất.Hai chị em Chương gia không kềm lòng được đã nhảy vọt về phía giường của Vương Thu Bình, đồng thanh khóc lóc gọi:- Mẹ...Vương Thu Bình ngẩn người ra tại chỗ, hình như nhất thời y chẳng biết việc gì đã xảy ra cả...Một hồi thật lâu, y mới lẩm bẩm nói:- Các ngươi là...- Con là Thanh Thanh...- Con là Linh Linh...Hai bàn tay của Vương Thu Bình đang run rẩy vuốt việc họ, y nói giọng xúc động:- Có phải các ngươi... là Thanh Thanh và Linh Linh, con của mẹ chăng?- Thưa mẹ, vâng.Hai bên khóe mắt của Vương Thu Bình bỗng nhiên nhỏ xuống hai hàng nước mắt, nói:- Các con đã lớn như thế rồi sao?... Mười bảy, mười tám năm rồi sao?- Vâng!Chương Vĩnh Kỳ nói:- Thu Bình, xin ngươi hãy tha thứ ta...Vương Thu Bình mặt hơi biến sắc, nói:- Tha thứ ngươi gì thế?- Thu Bình, ta có lỗi với ngươi...- Muộn rồi.- Thu Bình, chẳng lẽ ngươi không thông cảm ta chút nào hết sao?Vương Thu Bình gầm lên, nói:- Chương Vĩnh Kỳ, ngươi hãy cút khỏi đây cho ta. Ta không muốn gặp ngươi nữa.- Thu Bình...- Chương Vĩnh Kỳ, ta chẳng hề làm việc gì có lỗi với ngươi, thế mà không ngờ ngươi lại nhẫn tâm hạ độc thủ với ta như thế...- Thu Bình...- Chớ nói nhiều lời làm gì nữa. ngươi đã giết ta, có khi nào ta lại ở chung với ngươi nữa? Ngươi không cút đi còn lưu lại đây để làm gì nữa?Chương Vĩnh Kỳ đau lòng nói:- Thu Bình, có thật ngươi không tha thứ cho ta ư?- Ta hận ngươi đến chết mới thôi.Chương Vĩnh Kỳ nói:- Thu Bình, nếu như ngươi không tha thứ ta thì ta đành chết thôi...- Nói sao?- Ta đành tự tử trước mặt ngươi vậy!- A!Chương Vĩnh Kỳ nói:- Thu Bình, ta biết ta đã gây nên tội lỗi không thể dung thứ đối với ngươi, nếu như ngươi chẳng tha thứ ta thì ta đành tự tử tạ tội vậy.Lời nói của Chương Vĩnh Kỳ làm cho mọi người ngạc nhiên hết sức, thế nhưng Vương Thu Bình lại cười lạnh lùng nói:- Ngươi cứ chết tự nhiên!- Thế thì ta cũng chẳng phải nói nhiều làm gì nữa.Chương Vĩnh Kỳ nói xong, kêu keng một tiếng. Lão đã rút trường kiếm ra khỏi bao, bỗng nhiên đâm vào cổ họng mình luôn.Chương Linh Linh đột nhiên nhảy tới chụp lấy cổ tay của Chương Vĩnh Kỳ nói:- Cha...- Linh Linh, con ngăn cản cha làm gì?- Thưa cha, cha không thể chết...- Cha sống chỉ tổ đau khổ, chi bằng tự tử có hơn không.Chương Linh Linh quay sang hướng Vương Thu Bình nói:- Thưa mẹ! Mẹ hãy tha thứ cho cha con nha.Chương Thanh Thanh cũng nói:- Phải! mẹ hãy tha thứ cho cha con.Quỷ Diện Tiên Ông nói:- Này con, con người ai chẳng có lỗi lầm. Y đã biết lỗi thì con hãy dung thứ cho y!Vương Thu Bình lắc đầu nói:- Không, con không bao giờ quên rằng y đã từng giết chết con được!- Con cũng có lỗi với y phần nào...- Con không có lỗi gì hết!Quỷ Diện Tiên Ông nói:- Con có lỗi. Người ta thường nói nam nữ thọ thọ bất tương thân, con há có thể ở trong phòng một mình với một người đàn ông khác...- Điều này...- Con hãy dung thế y, vì chẳng phải chỉ có mỗi một mình y có lỗi mà thôi.Vương Thu Bình khẽ gật đầu, nói:- Thôi được, con nghe lời cha dạy.Chương Vĩnh Kỳ xúc động nói:- Thu Bình, ta thành thật đa tạ ngươi...Vương Thu Bình lạnh lùng tằng hắng một tiếng. Y chẳng trả lời Chương Vĩnh Kỳ một lời nào cả.Bỗng nhiên y sực nghĩ đến điều gì, bất giác hỏi:- Người đàn bà đã cứu sống ta là ai thế?Quỷ Diện Tiên Ông thoáng ngạc nhiên, nói:- Bình nhi, chẳng lẽ y không nói cho biết y là ai sao?- Thưa cha, y không nói gì hết!- Y chính là Thủy Tinh mỹ nhân!- Thủy Tinh mỹ nhân? Có phải y là người tình đầu tiên của Vĩnh Kỳ không?- Đúng thế!- Tại sao... y bằng lòng cứu sống ta chứ?Vương Thu Bình hỏi câu này không ai có thể trả lời được hết. Rõ ràng y muốn nói giữa y và Thủy Tinh mỹ nhân có chút ít quan hệ lạ lùng, khó giải bày vậy.Cuối cùng chỉ có Quỷ Diện Tiên Ông cất tiếng nói:- Có lẽ y chẳng muốn con chết!- Ồ! Y đã hao tốn biết bao chơn nguyên để trị thương cho con. Con nên cảm tạ y, cha thay mặt con mời y vào nha?Võ Lâm Hoàng Đế nói:- Thôi được, chúng ta cũng nên ra ngoài thương lượng kế sách để ứng phó với Kim Cúc phu nhân đi.Thế rồi mọi người cùng Võ Lâm Hoàng Đế liền rời khỏi mật thất, sau đó mới mời Thủy Tinh mỹ nhân vào trong.Thủy Tinh mỹ nhân nghe nói thế thoáng ngạc nhiên hỏi:- Chương phu nhân mời ta chăng?- Đúng thế?- Chẳng biết có việc chi ư?- Chúng ta cũng chẳng biết, ngươi cứ vào trong hỏi y thì biết ngay!Thủy Tinh mỹ nhân đi vào mật thất, bước tới trước giường của Vương Thu Bình hỏi:- Xin hỏi Chương phu nhân có điều chi muốn nói?Vương Thu Bình nói:- Chính ngươi đã cứu sống ta?- Đúng thế.- Nghe nói cũng chính ngươi đã đi tìm thuốc cho ta?- Phải.- Tại sao ngươi lại bằng lòng cứu ta như thế?Thủy Tinh mỹ nhân nghe hỏi bất giác ngẩn người tại chỗ luôn. Hình như nhất thời y chưa lãnh hội được ý của Vương Thu Bình muốn hỏi thế nào. Một hồi thật lâu, y mới lên tiếng nói:- Gặp tử nạn chẳng cứu làm sao đành lòng được. Điều đó mọi người ắt phải làm như thế cả!- Nhưng với ngươi thì lại khác!- Có gì khác chăng?- Chẳng phải ngươi là Thủy Tinh mỹ nhân sao?Thủy Tinh mỹ nhân giật mình nói:- Đúng thế! Chính là ta đây!- Đồng thời ngươi cũng là người tình đầu tiên của Chương Vĩnh Kỳ, có phải vậy chăng?Thủy Tinh mỹ nhân khẽ gật đầu nói:- Trước kia đúng là như thế.- Thế ngươi chẳng mong ta chết sao?Thủy Tinh mỹ nhân cười nhạt nói:- Chương phu nhân, ngươi chớ đa nghi đến thế. Việc giữa ta và Chương Vĩnh Kỳ đã trở thành quá khứ. Ngươi là vợ của y, đương nhiên ta phải cứu ngươi.Bỗng Vương Thu Bình hỏi:- Ngươi còn yêu y chăng?- Ta không phủ nhận điều này.- Thế thì ngươi có bằng lòng sống chung với y chăng?Thủy Tinh mỹ nhân thoáng ngạc nhiên, nói:- Ta không hiểu ý ngươi muốn nói gì?- Ta không có ác ý gì hết. Ta muốn nói rằng nếu như ngươi đồng ý thì chúng ta có thể sống chung với nhau.- Sống chung với nhau ư?- Đương nhiên là ba chúng ta sống chung với nhau rồi.- Ta... chẳng muốn phá vỡ hạnh phúc của ngươi!Vương Thu Bình lắc đầu nói:- Không có chuyện ấy đâu. Ta biết Chương Vĩnh Kỳ yêu ngươi, hơn nữa ngươi đã độ lượng cư xử với ta như thế, chẳng lẽ ta không dùng tấm lòng thành thật đối đãi lại với ngươi được sao?Thủy Tinh mỹ nhân xúc động hết sức, nói:- Ta chẳng biết... nói điều gì để cảm kích với ngươi!- Ngươi bằng lòng lời yêu cầu của ta chứ?Thủy Tinh mỹ nhân khẽ gật đầu nói:- Thế thì hay biết mấy. Chúng ta đã già rồi, từ nay về sau chúng ta nên hòa hợp sống chung với nhau thì hơn.