Ði đặng vài canh, thì nghe phía sau đến đuốc sáng lòa, ước có vài ba trăm người xách hèo xách đuốc rượt theo.Thạch Tú nói: - Chúng ta cứ việc noi theo đường nhỏ mà chạy, đừng sợ chi hết.Dương Hùng nói: - Khoan đi đã, hãy ở lại đây chờ nó tới, hễ tới một đứa thì giết một, tới mười đứa thì giết hết mười, giết cho chết tuyệt bọn ấy, rồi sáng sẽ đi. Nói chưa dứt lời, bọn ấy rùng rùng kéo tới, ba anh em Dương Hùng ráng sức cự địch, chém đặng năm bảy đứa đi trước, thì mấy đứa sau rùng rùng lui lại. Thạch Tú rượt theo chém giết một hồi, bọn ấy bỏ cây bỏ hèo chạy hết.Trong khi ba anh em Dương Hùng đương cố ráng sức rượt theo, xảy có hai cái câu liêm trong đám cỏ ló ra, móc Thời Thiên vào trong ấy. Thạch Tú lật đật trở lại cứu Thời Thiên, lại có hai cái câu liêm ló ra móc Dương Hùng nữa, song Dương Hùng lẹ mắt, cầm đao chặt câu liêm ấy vẹt ra, rồi rượt bọn cầm câu liêm đó chạy mất hết.Dương Hùng và Thạch Tú thấy Thời Thiên đã bị bắt rồi thì cũng không dám vào nơi trọng địa, phải lần theo đường nhỏ chạy qua phía Ðông. Còn bọn gia đinh đó bắt đặng Thời Thiên thì trói kẻ gian về Chúc gia trang. Dương Hùng và Thạch Tú đi đến trời sáng mới tới một chổ làng kia, thấy có một tiệm rượu. Thạch Tú nói rằng: - Ca ca. Anh em ta đã mệt lại đói, ấy vậy vào nơi tiệm rượu ăn uống và hỏi thăm đường rồi sẽ đi. Hai người bèn vào tiệm rượu kêu rằng:- Tửu bảo hãy đem thịt ra đây. Tửu bảo lật đặt dọn rượu thịt ra.Hai người muốn ăn uống thì có một người cao lớn ngoài bước vào.Dương Hùng xem thấy người ấy đầu bịt khăn đen, mình mặc áo rộng, vóc vạc cao lớn, mặt mũi xấu xa. Người ấy vào đến thì kêu chủ tiệm rằng: - Ðại quan nhơn khiến bọn ngươi phải khiêng mấy vật ấy đến nhà. Chủ tiệm lật đạt đáp rằng:- Một lát nữa chúng tôi khiêng đến. Người cao lớn dặn rồi thì quày quả bước ra. Người ấy đi ngang qua trước mặt Dương Hùng. Dương Hùng nhìn biết thì hỏi rằng:- Ủa! Tiểu lang đi đâu đây? Sao lại không ngó đến tôi vậy?Người ấy quay lại xem, nhìn biết Dương Hùng, thì lật đật hỏi rằng:- Ủa! Ân nhân đi đâu đây?Liền quì mọp lạy Dương Hùng.Dương Hùng đở người ấy dậy rồi nói với Thạch Tú rằng:- Người này cũng là anh em với qua, tên là Ðổ Hưng, quê ở Trung Sơn, vì diện mạo của va như vậy cho nên thiên hạ gọi là Quỉ kiểm nhi. Năm trước va đi buôn bán nơi Tế châu, nóng giận đánh chết một người đồng lõa. Tri phủ Tế châu bắt giam tại khám, qua có đàm đạo võ kinh với va thấy va thông thạo về việc côn quờn thì đem lòng thương, lo phương cứu giúp cho va khỏi tội. Từ ấy đến nay va về quê quán, anh em cách nhau đã lâu, chẳng dè hôm nay tình cờ lại gặp thiệt cũng là may lắm. Ðổ Hưng hỏi rằng: - Ân nhân đến đây có việc chi chăng?Dương Hùng kề miệng vào tai Ðổ Hưng nói nhỏ, kể hết việc mình và việc Thời Thiên cho Ðổ Hưng nghe.Ðổ Hưng nói: - Ân nhân chớ lo, để tôi khiến họ trả Thời Thiên lại cho. Dương Hùng nói: - Xin mời hiền đệ ngồi lại uống chơi vài chén. Ðổ Hưng ngồi lại uống rượu, rồi mới nói rằng:- Từ lúc tôi bị nạn nơi Tế châu thì cũng nhờ ơn ân nhân, đến chừng tôi về tới đây, lại có một quan nhơn yêu dùng, tin cậy hết sức, khiến tôi làm chức chủ quản, coi sóc các việc thâu xuất trong nhà. Dẫu cho thâu xuất muôn ngàn đi nữa thì cũng phú thác một tay tôi mà thôi. Tôi thấy lòng người yêu chuộng như vậy thì lòng tôi cũng không tưởng việc việc về quê nữa. Dương Hùng hỏi: - Quan nhơn ấy là ai?Ðổ Hưng nói: - Nội miền Ðộc Long sơn có ba cái giồng, ba cái giồng ấy lại có ba nhà lớn, thảy đều giàu có, nhà thứ nhứt ở làng giữa, kêu là Chúc gia trang ; nhà thứ nhì ở làng phía Tây, kêu là Hộ gia; nhà thứ ba làng phía Ðông, kêu là Lý gia trang, kể hết nhơn mã trong ba làng ấy cũng đặng vài muôn, nhưng duy có Chúc gia thôn, hào kiệt hơn hết, cho nên người đều gọi là Ðầu gia trưởng. Người ấy có ba người con trai gọi là Chúc gia tam kiệt. Người thứ nhứt tên là Chúc Long, người thứ nhì tên là Chúc Hổ, người thứ ba tên là Chúc Bưu ; lại có nuôi một người thầy giáo trong nhà, tên là Loan Ðình Ngọc, sức cự muôn người, hay cầm roi sắt, cho nên gọi là Thiết Bổng lang Ðình Ngọc. Còn một người chủ nhà Hộ gia trang trong tên là Hộ thái công, ông ấy có một người con trai tên là Hộ Thành, hiệu là Phi Thiên Hổ ; lại có một người con gái, thiệt là anh hùng nan địch, nàng ấy tên là Hộ Tam Nương hiệu là Nhứt Trượng Thanh, hay cầm nhựt nguyệt song đao, còn chủ nhà Lý gia thôn là ông chủ nhà của tôi, ông Lý tên Ứng, hay cầm cây Hổ thiết cang thương, trong lưng có giắt năm ngọn phi đao, cách chừng một trăm thước thì ông ấy giết người như chơi. Ba nhà ấy thuở nay đã thề nguyền với nhau, đồng tâm hiệp ý ; hễ có việc chi hoạn nạn, thì phải tiếp ứng với nhau. Vì sợ bọn Lương Sơn Bạc đến mượn lương cho nên ba làng ấy mới làm như vậy, đặng có hiệp sức cự địch. Nay tôi xin dắt nhị vị ca ca đến ra mắt chủ tôi, đặng có xin thơ cứu Thời Thiên. Dương Hùng hỏi rằng:- Lý Ứng nảò, hay Lý Ứng mà thiên hạ hay gọi là Phát Thiên Bàng đó chăng? Ðổ Hưng nói: - Phải rồi. Thạch Tú nói: - Tôi cũng có nghe tại Ðộc Long cang có Phát Thiên Bảng, thiệt nên hảo hớn, bấy lâu chưa biết Phát Thiên Bảng là ai, Ðộc Long cang là chổ nào. Bây giờ đến đây nghe Ðổ ca ca nói, thì mới đặng rõ nguồn cơn. Ấy vậy, chúng ta phãi đến đó một phen cho biết tâm chí của Phát Thiên Bàng thể nào. Dương Hùng kêu tửu bảo lại trả tiền.Ðổ Hưng không cho, giành lấy trả tiền, rồi lại dắt Dương Hùng và Thạch Tú thẳng đến Lý gia trang.Ðến nơi Dương Hùng xem thấy nhà ấy thiệt rất cao lớn, xung quanh đều có hào, lại có vách thành, phía ngoài hào lại có liễu lớn ước chừng vài trăm cây, còn ngoài cửa ngỏ thì có một cái cầu treo. Khi ấy gia đinh thả cầu treo xuống nghinh tiếp Ðổ Hưng, Dương Hùng, Thạch Tú thẳng vào nhà khách.Vào đến nhà khách, lại thấy có hơn hai mươi cái giá binh khí. Ðổ Hưng mời ngồi mà rằng:- Nhị vị ca ca ngồi đây chờ, tôi vào báo với quan nhơn tôi đã. Nói rồi đi thẳng vào trong, giây lâu Lý Ứng ở trong bước ra.Ðổ Hưng khiến Dương Hùng và Thạch Tú bước lại ra mắt.Lý Ứng đáp lễ mời ngồi, rồi khiến đem rượu thết đải. Dương Hùng, Thạch Tú quì lạy Lý Ưng mà rằng: - Xin quan nhơn làm thơ, sai người đem qua Chúc gia trang cứu tánh mạng Thời Thiên, ơn ấy hai đứa tôi nguyện ghi lòng tạc dạ. Lý Ứng hỏi đầu đuôi đuôi, khiến người làm một phong thơ, đóng con dấu vào rồi sai Phó chủ quản thắng ngựa đem qua Chúc gia trang.Phó chủ quản lảnh thơ đi rồi, Dương Hùng và Thạch Tú quí lạy tạ ơn.Lý Ứng nói: - Nhị vị chớ lo, hễ thơ tôi đến thì Chúc thái công ắt thả Thời Thiên.Bèn mời Dương Hùng và Thạch Tú thẳng ra hậu đường thết đãi cơm nước.Trong khi ăn uống. Lý Ứng hỏi việc võ kinh, Dương Hùng Thạch Tú đáp rất thông, Lý Ứng có lòng ưa chuộng.Qua đến giờ tị, Phó chủ quản trở về, Lý Ứng kêu ra hặu đường hỏi rằng: - Thời Thiên ở đâu, sao còn chưa tới?Phó chủ quản đáp rằng:- Khi tôi đến ra mắt Chúc thái công và trao thơ ấy thì coi bộ Chúc thái công có ý muốn tha, kế có ba người con bước ra hỏi lại chuyện ấy thì nổi nóng lên nói điều xúc phạm, không chịu tha Thời Thiên mà cũng không chịu trả lời.Lý Ứng thất kinh mà rằng:- Lạ nầy, tôi với Chúc thái công đã kết sanh tử chi giao, lẻ nào đã thấy thơ tôi mà không vị tình như vậy, thế khi nhà ngươi có làm điều chi thất lễ cho nên ra việc giận hờn mà quên tưởng tới ta chăng?Phó chủ quản nói: - Chẳng có điều chi thất lễ hết, tại ba người con của Chúc thái công cố oán Thời Thiên, quyết lòng giải nạp tới quan mà thôi. Lý Ứng nghe vậy bán tính bán nghi, bèn nói với Ðổ Hưng rằng: - Vậy thì Ðổ chủ quả chịu phiền đến đó một phen, nói rõ căn do cho Chúc thái công nghe, không lẽ va lại quên lời giao ước. Ðổ Hưng nói: - Tôi xin đi cho, song quan nhơn phải viết thơ, Chúc thái công mới tin. Lý Ứng khen phải, bèn làm một phong thơ trao cho Ðổ Hưng. Ðổ Hưng lảnh thơ lên ngựa thẳng tới Chúc gia trang. Khi Ðổ Hưng đi rồi thì Lý Ứng lại nói với Dương Hùng và Thạch Tú rằng: - Nhị vị chớ lo, phen nầy Chúc thái công thấy tuồng chữ của tôi, ắt phải vị tình mà tha Thời Thiên chớ chẳng không.Dương Hùng và Thạch Tú tạ ơn, rồi cũng ở đó chờ.Đến chiều không thấy Ðổ Hưng trở về thì Lý Ứng đem lòng nghi hoặc muốn sai người khác đi đón. Kê lấy gia đinh báo rằng: - Ðổ chủ quản về đã gần tới. Lý Ứng hỏi rằng:- Về có mấy người? Gia đinh thưa rằng: - Tôi thấy có một mình Ðổ chủ quản mà thôi. Lý Ứng lắc đầu nói rằng:- Lạ thay, không biết ý gì lại sanh chuyện kỳ như vậy!Bèn đi với Dương Hùng và Thạch Tú thẳng ra nhà khách. Ra đến thì thấy Ðổ Hưng xuống ngựa đi vào mặt mày đỏ lòm, coi bộ giận dữ.Lý Ứng hỏi rằng: - Việc ấy thế nào, ngươi hảy thuật hết đầu đuôi cho ta rõ?Ðổ Hưng đứng thở giây lâu rồi mới đáp rằng: - Khi tôi đem thơ đến đó, vào ba từng cửa mới gặp Chúc Long, Chúc Hổ và Chúc Bưu, tôi bước lại thi lễ vừa rồi thì Chúc Long nạt lớn hỏi rằng: Mi còn tới đây làm chi nữa? Tôi đứng vòng tay đàng hoàng đáp rằng: Có thơ của chủ tôi khiến tôi đem dưng. Chúc Bưu nghe rồi thì biến sắc mắng rằng: - Chủ của mi sao không biết thời vụ lắm vậy? Hồi sớm mai đã sai một thằng khốn ấy đem đến một phong thơ khiến chúng ta tha thằng Thời Thiên là bọn giặc Lương Sơn Bạc, ta đã không tha lại cững không thèm làm thơ trả lời, như vậy sao chưa biết thân, còn sai mi đến đây làm chi nữa? Ta nói thiệt, dù ai ngậm ngọc mà nói ta cũng không tha, sao sao cũng giải thằng ấy tới quan. Khi ấy tôi cũng dằn lòng thưa rằng: - Thời Thiên không phải là bọn Lương Sơn Bạc, nó là người ở Tế châu muốn đi tìm chủ tôi, chẳng dè nó lại làm lếu đốt lở tiệm của quan nhơn, nay chủ tôi khiến tôi thưa lại với quan nhơn, xin dung cho nó, nội ngày mai chú tôi sai người cất tiệm ấy lại y như ngày trước, xin quan nhơn vị tình chủ tôi dung thứ cho nó. Khi ấy anh em họ Chúc nói lớn rằng: - Chẳng thèm bắt thường, cũng không tha thằng ấy. Tôi cũng chịu lụy năn nỉ rằng: - Xin quan nhơn xem thơ của chủ tôi một chút đã. Nói rồi tôi liền trao thơ cho Chúc Bưu.Chúc Bưu lấy thơ không thèm giở ra, xé nhầu mà quăng xuống đất, rồi lại khiến gia đinh xô nhầu, đuổi tôi ra.Khi ấy Chúc Long và Chúc Hổ mắng nhiếc quan nhơn đến điều tôi không dám kể cho hết. Anh em nói lại nói với tôi rằng: - Rồi đây ta cũng bắt luôn Lý Ứng, khai xáng xả cho nó theo phe Lương Sơn Bạc, giải đến quan nữa. Tôi ra khỏi cửa thì cũng nói đi nói lại một hai tiếng, nó lại sai gia đinh rượt theo bắt tôi. Khi ấy tôi sợ quả bất địch chúng, cho nên giục ngựa chạy tuốt về đây. Bọn ấy ăn ở như vậy, bấy là quan nhơn kết nghĩa thề nguyền với nó thiệt là uổng lắm. Lý Ứng nghe nói, hơi giận tràn hông ngồi sửng sốt một hồi. Rồi mới kêu gia đinh khiến rằng: - Bây hãy thắng ngựa cho mau, đặng ta qua đó coi thử.Dương Hùng và Thạch Tú can rằng: - Xin quan nhơn bớt giận, chẳng nên vì anh em tôi làm mất hòa khí thuở nay. Lý Ứng không chịu nghe, bèn đi thẳng vào phòng, mặc một cái huỳnh kim tỏa tử giáp ở trong, choàng một cái đại hồng bào ở ngoài, giắt lưng năm ngọn phiên đao tay cầm hổn thiết cang thương, đầu đội phụng sĩ khôi, thẳng ra trước sân điểm năm trăm gia đinh ròng, còn Ðổ Hưng cũng mặc khôi giáp, cầm thương lên ngựa đem hai mươi quân kỵ, còn Dương Hùng và Thạch Tú cũng cầm đao chạy theo sau ngựa Lý Ứng. Mấy người ấy rần rần rộ rộ, kéo thẳng tới Chúc gia trang. Ði đến giồng Ðộc Long thì bày khai nhơn mã ra đó. Nguyên Chúc gia trang cất đã chắc chắn, lại thêm thế Ðộc Long sơn và bốn phía đều có hào sâu; trong hào ấy lại có ba lớp thành, đều xây bằng đá xanh, bề cao ước chừng hai trượng, phía trước phía sau đều có cửa và cầu treo, bốn phía đều dựng đao thương và binh khí, còn trên lầu cửa thì treo trống chiêng và đồng la.Lý Ứng gò ngựa nơi trước cửa kêu lớn rằng: - Ba thằng con họ Chúc, sao dám khinh khi ta như vậy, có tài chi hay thì ra cự với ta. Nói vừa dứt lời, thấy năm sáu người cởi ngựa thẳng xông ra cửa ; lại có Chúc Bưu cởi ngựa hồng đi trước bọn ấy. Lý Ứng thấy Chúc Bưu thì điểm mặt mắng rằng:- Mi là đứa miệng còn hôi sửa, tóc máu chưa rụng, sao dám cả gan như vậy, vả chăng cha mi kết làm sanh tử chi giao với ta, đồng lòng hiệp sức giữ gìn làng xóm. Từ ấy đến nay hễ có việc chi cha mi nói với ta thì ta cũng đều vâng chịu, nay có một việc của Thời Thiên thì cũng không lấy chi làm trọng, lại ta đã làm hai phong thơ sai người đến nói với cha mi, ý gì mi lại xé nát thơ ta quăng xuống đất và nói nhiều điều xỉ nhục cho ta như vậy?Chúc Bưu nói: - Ta với ngươi đã kết sanh tử chi giao, đều nguyện đồng tâm hiệp lực trừ bọn Lương Sơn Bạc, đến nay ngươi lại thông đồng với bọn ấy, ý muốn bội ước mong hại ta sao?Lý Ứng nạt rằng:- Người ta không phải là bọn Lương Sơn Bạc, mi lại vu phản cho người ta như vậy, mi không sợ tội sao?Chúc Bưu nói: - Thằng Thời Thiên đó đã cung chiêu với ta rồi, sao ngươi cha già hàm che chở cho nó như vậy. Ngươi phải mau mau trở về, nếu không thì ta cũng bắt ngươi giãi đến quan nữa. Lý Ứng nổi giận vỗ ngựa, hươi thương xốc tới đâm Chúc Bưu.Chúc Bưu giục ngựa đến cự. Hai đàng giáp chiến với nhau tại trước Ðộc Long trang, vừa đặng bảy tám mươi hiệp.Chúc Bưu cự địch không nổi, nên phải giục ngựa chạy dài.Lý Ứng giục ngựa rượt theo Chúc Bưu gát ngang cây thương nơi lưng ngựa, rồi rút tay lấy cung bắn một mũi ngay lưng Lý Ứng.Lý Ứng né khỏi trúng lưng, thì lại nhằm nơi phía sau cánh tay, Lý Ứng liền sa xuống ngựa.Chúc Bưu quày ngựa trở lại bắt Lý Ứng. Dương Hùng, Thạch Tú nạt một tiếng lớn huơi đao xốc tới chém Chúc Bưu. Chúc Bưu cự địch không lại, vừa muốn quày ngựa chạy, rủi bị Dương Hùng chém xuống một đao, trúng sau đùi ngựa Chúc Bưu. Ngựa ấy bị thương giựt mình nhảy dựng lên, làm cho Chúc Bưu té nhào xuống ngựa. Lúc ấy nhờ có mấy người tùy tùng giương cung mà bắn. Dương Hùng và Thạch Tú nghĩ mình không có y giáp, cho nên phải lui trở lại, bọn ấy cứu được Chúc Bưu. Ðổ Hùng cứu Lý Ứng chạy về. Bọn gia ttinh họ Chúc rượt theo một hồi, thấy trời gần tối thì phải trở về.Ðổ Hưng phò hộ Lý Ứng về tới nhà rồi thì có thân quyến đến thăm, rút mủi tên ra, dùng thuốc kim san thoa vào chổ bị vít.Ðêm ấy Lý Ứng nhóm hết các người trong nhà đặng thương nghị. Dương Hùng và Thạch Tú đều nói: - Nay quan nhơn đã bị thằng ấy mắng nhiếc, lại bị nó bắn một mủi tên mà cũng không cứu Thời Thiên đặng. Ấy cũng bởi nơi anh em tôi mà quan nhơn phãi chịu mấy điều liên lụy đó. Bây giờ anh em tôi phải lên Lương Sơn Bạc cầu cứu với Triệu Thiên vương và Tống Công Minh xin đem binh xuống báo cừu, thì một là rữa hờn cho quan nhơn, hai là giải cứu choThời Thiên nữa.Bèn từ giả Lý ứng và Ðổ Hưng đặng có lên đường.Lý Ứng nói: - Chẳng phải tôi không muốn dụng tâm, việc này không thành, tôi cũng lấy làm hổ thẹn lắm, nhưng không biết kế chi, nên phải để cho nhị vị lên núi cầu cứu. Bèn khiến Ðổ Hưng lấy bạc vàng ra cho hai anh em Dương Hùng. Hai anh em Dương Hùng từ chối không chịu lãnh, song thấy Lý Ứng và Ðổ Hưng nài nĩ hết sức, túng phải lảnh lấy của ấy từ giã ra về. Lý Ứng và Ðổ Hưng đưa đi một đổi xa xa đến nơi đại lộ, chỉ đường rành rẻ rồi mới biệt nhau, hai người trở lại Lý gia trang, hai người thẳng lên Lương Sơn Bạc.Gần đến Lương Sơn Bạc, Dương Hùng, Thạch Tú thấy có tiệm rượu thì mau chơn bước vào tiện ăn uống, đặng có hỏi thăm đường qua Lương Sơn Bạc.Nguyên tiệm rượu ấy về phần Thạch Dõng coi sóc. Dương Hùng, Thạch Tú vừa ăn uống vừa nói với tửu bảo xin chỉ vẻ đường qua Lương Sơn Bạc cho mình. Thạch Dõng nghe hỏi tửu bão như vậy thì bước ra hỏi rằng:- Nhị vị quê quán ở đâu, muốn hỏi đường lên Lương Sơn Bạc làm gì?Dương Hùng nói: - Anh em tôi quê ở Kế châu.Thạch Dõng nói: - Túc hạ có phải là Thạch Tú chăng?Dương Hùng nói: - Tôi là Dương Hùng còn em tôi đây mới là Thạch Tú. Cớ sao đại ca lại biết em tôi?Thạch Dõng nghe nói vội vã đáp rằng: - Tôi cũng chưa từng gặp mặt, song ngày trước Bái Tôn đi Kế châu về có nói chuyện gặp Thạch ca, cho nên tôi biết. Bèn thi lễ cùng nhau rồi ngồi lại uống rượu.Dương Hùng thuật hết nguồn cơn cho Thạch Dỏng nghe.Thạch Dõng khiến tửu bão dọn một tiệc thết đải hai anh em Dương Hùng.Mản tiệc rồi, Thạch Dõng ra nơi Thủy đình bắn một mủi tên qua Lương Sơn Bạc, lâu la lượm đặng tên ấy, lật đật đem thuyền qua rước. Thạch Dõng mời Dương Hùng và Thạch Tú theo mình xuống thuyền cho lâu la cho qua Áp chỉ na.Ðến nơi, Thạch Dỏng lên trước thông báo.Bái Tôn, Dương Lâm lật đật ra rước thẳng vào đại trại.Các vị đầu lãnh nghe nói có hai vị hão hớn mới đến, thì nhóm hết nhau lại nơi đại trại.Dương Lâm dắt Dương Hùng lạy ra mắt Triệu Cái, Tống Giang và các vị đầu lảnh khác. Triệu Cái gạn hỏi tông tích.Dương Hùng thuật rõ nguồn cơn và tỏ ý mình muốn nhập lõa.Triệu Cái nghe nói lại chuyện Ðộc Long cang thì nổi xung nạt lớn rằng: - Lâu la đâu mau mau dẫn hai thằng nầy ra chém quách đi cho rồi? Tống Giang vội vả can rằng:- Xin ca ca bớt giận, vì chúng hai vị hảo hớn nầy không nài xa xuôi ngàn dặm, đến đây giúp rập chúng ta, cớ sao ca ca lại đòi chém hai người ấy đi?Triệu Cái nói: - Nội bọn hảo hớn của ta đây, từ lúc Dương Lâm hiệp lỏa cho đo ray thì cứ giử một lòng trung nghĩa, thi ân bố đức với dân, chưa hề làm lụt nhuệ khí, ai nấy đều có chí khí anh hùng, đến nay hai thằng nầy nó đã xưng là bọn Lương Sơn Bạc, lại còn bắt trộm gà người ta mà ăn, như vậy có phải là làm nhục đến bọn ta chăng. Nay ta phải chém nó, đem thủ cấp đến tại chổ ấy bêu đầu, rồi sẽ đem lâu la đến đó giết hết cả làng ấy. Lâu la, mau mau dẫn nó ra chém phứt đi cho rồi. Tống Giang can rằng: - Không phải đâu, vậy chớ ca ca không nghe hai người ấy nói sao. Việc ấy là bởi nơi Thời Thiên gây ra, chớ không phải là bởi hai người ấy. Vả lại tôi thường nghe Chúc gia trang quyết ý đối đầu với bọn ta, xin ca ca bớt giận rồi làm như vầy: Bây giờ đây nơi sơn trại ta số nhơn mã thì nhiều, số lương tiền thì ít, chúng ta cũng nhơn lúc này thổi lông tìm vít, đổ về tội ấy, đến đánh nó, đánh đặng nhà ấy thì đã lấy đặng lương tiền, xài đủ đôi ba năm, chúng ta lại khỏi mang tiếng hiếp đáp nhơn dân nữa. Song bây giờ đây ca ca cũng không nên đi làm chi, hãy giao việc ấy cho tôi, đặng tôi đem binh đến đó đánh nó, nếu tôi đánh không lại nó, tôi nguyện không trở về núi. Làm như vậy một là khỏi lụt nhuệ khí nơi sơn trại, hai là khõi bị bọn ấy khinh dễ, ba là kiến đặng lương phạn mà xài, bốn là rủ đặng Lý Ứng nhập lỏa. Xin ca ca xét lại. Ngô Dụng nói:- Lời ấy rất phải. Bái Tôn nói - Nếu chém hai người ấy thì là dứt hết hiền lộ rồi.Triệu Cái thấy nói như vậy thì cũng tha tội cho Dương Hùng và Thạch Tú. Hai người quì lạy tạ tội. Tống Giang an ủi rằng: - Nhị vị hiền đệ chăng nên hờn giận mà sanh lòng khác, hiệu lịnh trong sơn trại phải làm như vậy mới đặng, dẫu tôi có lỗi lầm đi nữa, thì cũng cứ phép mà làm. Mới đây lại có Thiết diện khổng mục là Bùi Tuyên làm chức Quân chánh ti, người ấy thông minh và ngay thẳng lắm, đã lập điều lệ ra rồi, hễ ai có tội thì hành có công thì thưởng, chẳng hề vị ai, chẳng bỏ ai, ấy mới gọi là lẻ công, xin nhị vị hiền đệ chớ đem lòng giận. Bèn khiến Dương Hùng và Thạch Tú ngồi kế Dương Lâm, rồi dọn một tiệc lớn thết đãi các vị anh hùng.Ngày thứ Tống Giang khiến điểm dượt nhơn mã rồi để Triệu Cái, Ngô Dụng, Lưu Ðường, ba anh em họ Nguyễn, Lữ Phương và Quách Thạnh lại giử sơn trại. Các người giữ tiệm rượu và các người có chức sự rồi thì cũng ỡ lại giử phần việc mình. Còn bao nhiêu thì phân làm ba đạo, kéo xuống núi tới đánh Chúc gia trang. Ðạo thứ nhứt: Tống Giang, Huê Vinh, Lý Tuấn, Mục Hoàng, Lý Quì, Dương Hùng, Thạch Tú, Huỳnh Tín, Âu Bành, Dương Lâm đem ba ngàn lâu la và ba trăm binh kỵ đi trước. Ðạo thứ hai: Lâm Xung, Tần Minh, Bái Tôn, Trương Hoành, Trương Thuận, Mã Lân, Ðặng Phi, Vương Hoài Hổ, Bạch Thắng đem ba ngàn lâu la và ba trăm binh kỵ theo sau tiếp ứng ; lại khiến rút binh nơi trại Kim sa na và Áp chỉ na, rồi sai Tống Vạn và Trịnh Thiên Thọ làm chức vận lương. Sai cắt xong rồi thì rần rần rộ rộ kéo binh xuống núi thẳng tới Ðộc Long cang. Đi còn một dặm nữa thì đến nơi.Tống Giang truyền quân đóng lại tại đó, rồi hội anh em lại thương nghị rằng:- Ta nghe thiên hạ đồn rằng: Chúc gia thôn đường sá hiểm gay, nếu ta tấn binh, lại e có điều sơ sẩy ; ấy vậy phải khiến hai người vào đó, dọ xem đường sá cho biết chổ nào thuận, chổ nào nghịch, rồi sẽ kéo binh vào đó cự với bọn ấy. Lý Quì nói: - Tôi xin lảnh việc thám thính một phen. Tống Giang nói: - Không nên, hiền đệ đi không đặng đâu. Vả chăng hiền đệ có tánh nóng nẩy, nếu muốn phá trận xông vây thì để cho hiền đệ đi trước, còn như việc thám thính này là việc tùy cơ ứng biến, gặp nhu dùng nhu, gặp cang dùng cang, chắc là hiền đệ đi không đặng.Lý Quì cười rằng: - Tôi nghĩ làng nhỏ như vậy lựa là phải thám thính làm chi, ca ca cũng chẳng nên dùng sức nữa, xin ca ca để tôi đem vài trăm lâu la kéo thẳng đến đó phá hết nhà cửa, giựt hết tiền bạc, về nạp cho ca ca.Tống Giang nạt làng: - Chớ nói nhiều lời, hãy ngồi dẹp lại phía góc kia, chừng sai đâu thì sẽ đi đó. Lý Quì vâng lời lui ra vừa đi vừa nói: - Giết một bày ruồi lựa là phải toan mưu lập kế làm chi?Tống Giang kêu Thạch Tú lại nói rằng: - Hiền đệ chịu phiền đi với Dương Lâm một chuyến. Thạch Tú nói:- Bấy nhiêu nhơn mã, đem vào chổ nguy hiễm lẻ nào lại không đề phòng, nhưng bọn ta phải tính giã làm người gì mà vào đó cho đặng?Dương Lâm nói:- Tôi giả làm thầy pháp, trong mình thì giắt đoản đao, tay thì cầm pháp hườn vừa đi vừa rung mà vào chổ ấy. Còn ngươi, hề nghe pháp hườn đến đâu thì đi theo đến đó. Thạch Tú nói: - Khi tôi còn ở Kế châu thì cứ chuyên nghề bán củi, bây giờ tôi cũng phải gánh một gánh củi giả chước vào đó bán ; trong mình có giắt binh khí, để phòng khi nguy cấp, lại phải sắm cây đòn gánh cho lớn, đặng có dùng làm cây roi mà cự địch. Dương Lâm nói: - Kế ấy rất phải. Vậy thì nội đêm nay, hai ta phải sữa soạn cho sẳn, qua đến canh năm sẽ ra đi. Ai nấy đều khen phải. Rạng ngày Thạch Tú gánh củi vào trước. Ði đặng hai mươi dặm thì thấy đường xá quanh co, đường nào cũng giống đường nấy, lại trồng cây rậm rạp lắm, không biết ngã nào mà nhìn. Thạch Tú thấy vậy để gánh củi xuống nghĩ, không dám đi nữa.Giây lâu nghe tiếng pháp huờn nơi sau lưng, Thạch Tú day lại xem thấy Dương Lâm đầu đội nón rách, mình mặc pháp y, tay cầm pháp hườn vừa đi và rung. Thạch Tú ngó quanh bốn phía, thấy không có ai, thì kêu Dương Lâm dừng lại nói rằng: - Ðường nầy quanh co, cây cỏ rậm rạp, làng nầy hôm trước tôi có đi với Lý Ứng, bây giờ coi cũng lộn xộn, không biết đường nào mà nhìn.Dương Lâm nói:- Thôi, bây giờ hãy cứ noi theo đường lớn mà đi thì nhằm. Thạch Tú nghe theo, bèn gánh củi đi theo các đường lớn. Ði đặng một đổi đường, lại thấy một dãy nhà có một tiệm rượu và tiệm thịt.Thạch Tú gánh củi đi thẳng vào tiệm. Vào tới nơi, thấy có một ông già.Thạch Tú bước lại thi lễ và hỏi rằng:- Phong tục xứ nầy, cớ sao mỗi nhà đều có để giáo trước cửa?Ông già ấy hỏi lại rằng:- Chú là người ở đâu mà không biết chuyện ấy? Thạch Tú nói: - Tôi là người Sơn Ðông, chở táo qua đây bán, rủi bị đau mắt hết vốn liếng, trở về không đặng, phải ở lại đây hái củi mà bán, cho nên tôi còn chưa biết phong tục làng nầy. Ông già ấy nói:- Không biết thì thôi, cứ việc kiếm chổ tránh, chổ nầy chẳng nay thì mai ắt có đánh một trận lớn. Thạch Tú hỏi:- Chổ này là chổ nhà quê, chẳng phải là chốn sa trường, sao lại có việc chinh chiến? Ông già ấy nói: - Quả ngươi không biết, thôi để ta nói rỏ cho nghe, làng nầy kêu là Chúc gia thôn, có người nhà giầu trong làng, tên là Chúc Triều Phụng, bây giờ gây dữ với bọn Lương Sơn Bạc, cho nên bọn ấy đem binh đến đây mong việc giao chiến, song nó còn e chổ nầy đường sá gay hiểm, cho nên chưa dám vội vào, hãy còn dừng binh nơi phía ngoài xin kìa. Bây giờ đây hiệu lịnh của Chúc Triều Phụng truyền cho mỗi nhà đều phải sắm lảnh binh khí, đặng có tiếp ứng.Thạch Tú hỏi: - Nội làng nầy có chừng đặng bao nhiêu nóc gia?Ông già ấy đáp: - Ước chừng một muôn nóc gia, phía Tây lại có một làng, làng ấy có một người làm đầu, kêu là Phát Thiên Bàng Lý Ứng ; phía Ðông có một làng, làng ấy có một người làm đầu, kêu là Hộ thái công, ông ấy có một đứa con gái tên là Hộ Tam Nương, hiệu là Nhứt Trượng Thanh, người con gái ấy võ nghệ cao cường, muôn người khó cự. Ba nhà ấy là bạn thân thiết với nhau lắm, khi có tai nạn thì phải hết sức tiếp nhau. Thạch Tú hỏi: - Như vậy bọn Lương Sơn Bạc làm gì cho nổi?Ông già ấy nói: - Làm gì nổi, rất đổi tôi đây lúc mới đến ở, không biết đường còn phải bị bắt thay, huống chi là ai?Thạch Tú hỏi: -Sao vậy?Ông già ấy nói: - Làng này đường đi lộn rồng lộn rắn, vào dễ ra khó, hễ người lạ tới đây ắt là đi lầm tử lộ. Thạch Tú nghe rồi liền khóc oà, lạy ông già ấy mà rằng: - Tôi đã ra thân lưu lạc, không tiền về quê quán, nếu tôi ở đây bán cho hết gánh củi nầy, e khi chẳng khỏi nhằm lúc chinh chiến ấy, hôm nay nhờ có lão trượng đem lòng cập mách bảo cho tôi như vậy, bây giờ tôi cho laõ trượng hết gánh củi nầy, xin lão trượng chỉ đường cho tôi ra chớ tôi không dám ở đây nữa. Ông già ấy nói: - Chú đã ra thân nghèo khó, đi bán từ cây củi, nỡ nào tôi lại đành lòng lấy không của chú sao. Thôi, để tôi trả tiền cho chú và cho chú ăn một bữa cơm.Bèn khiến Thạch Tú gánh cũi theo mình thẳng ra nhà sau, và cho Thạnh Tú ăn uống. Thạch Tú ăn rồi thì lạy tạ thưa rằng: - Xin lão trượng chỉ đường cho tôi ra.Ông già ấy nói: - Chú cứ coi chừng ngã ba nào có trồng cây dương trắng thì đi theo ngã ấy, bất kể đường sá rộng hẹp, hễ có cây dương trắng thì là đường sống, còn có cây chi khác đều là đường chết. Nếu chú đi nhằm đường chết thì quanh lộn hoài cũng không ra đặng, lại đạp nhằm chông gai, đi nữa không nỗi, như vậy sao khỏi bị bắt. Thạch Tú lạy tạ nói rằng: - Vậy chớ lão trượng họ chi, xin cho tôi biết.Ông già ấy đáp:- Làng nầy có một mình tôi là họ Chung Ly, lưu lạc đến đây mà thôi. Thạch Tú nói:- Ơn của lão trượng đó ngày sau tôi sẽ báo đáp. Nói vừa dứt lời liền nghe phía ngoài có tiếng nói lớn rằng:- Mới bắt đặng một thằng gian tế, ông già ấy chạy ra cửa xem, Thạch Tú cả kinh lật đật chạy theo ra vừa đến cửa thì thấy bảy tám mươi người dẫn một người lỏa lò thân thể đi ngang qua cửa. Thạch Tú nhìn biết là Dương Lâm thì kêu trời thầm thầm, rồi lại giả chước hỏi ông già ấy rằng: - Người ấy vì sao bị bắt như vậy?Ông già ấy nói: - Thằng ấy thiệt là cả gan, dám giã làm thầy pháp vào đây thám thính đường sá, nó lại cứ theo đường lớn đi hoài, cho nên mới lạc nhằm đường chết. Lúc ấy có người báo cho Chúc thái công hay, Chúc thái công sai người ra bắt, nó lại rút đao mà cự, chém hết bốn năm người, song le quả bất địch chúng, rốt lại nó cũng bị bắt, có người nhìn biết tên nó là Dương Lâm hiệu là Cẩm Báo tử. Nói vừa dứt lời, lại nghe phía trước có người nói lớn rằng: - Có cậu ba đi tới kia kìa. Thạch Tú đứng núp lại xem, thấy có vài mươi người cầm cây đi trước, bốn năm người cởi ngựa đi sau. Lại có một vị hảo hớn, nai nịt hẳn hòi, mình cởi ngựa kim, vai mang cung tên, tay cầm ngân thương.Thạch Tú biết là Chúc Bưu, song cũng giả chước hỏi ông già ấy rằng:- Vị hảo hớn ấy là ai đó vậy?Ông già ấy nói: - Người ấy là con thứ ba của Chúc Triều Phụng, tên là Chúc Bưu, định việc hôn nhơn với Hộ Tam Nương, là con gái của Hộ thái công, trong ba người con của Chúc thái công, duy có một mình Chúc Bưu có võ nghệ cao cường hơn hết. Thạch Tú quì lạy nói rằng: - Xin lão trượng làm ơn chỉ đường cho tôi ra. Ông già ấy nói: - Bây giờ trời đã chiều rồi, khi đã canh một thì có giao chiến. Thôi, chú hãy ở đây nghĩ một đêm, rồi mai tôi sẽ chỉ cho mà ra. Thạch Tú lạy tạ rồi ở lại đó. Giây lâu lại thấy bốn năm người đi đến trước cửa rao rằng: - Ðêm nay hễ coi có hiệu đèn đỏ thì phải đồng lòng hiệp sức tiếp ứng với nhau, bắt cho đặng bọn Lương Sơn Bạc giải đến quan. Thạch Tú hỏi ông già ấy rằng:- Mấy người ấy là ai đó? Ông già ấy nói: - Mấy người ấy là bộ đạo, hẹn hò đêm nay thì bắt Tống Giang. Thạch Tú nghe vậy suy nghĩ một hồi, bèn xin một cây đuốc để có soi rồi ra nhà sau mà ngũ.Nói về Tống Giang chờ đợi Dương Lâm và Thạch Tú mà không thấy về, lại khiến Âu Bàng đi nữa.Âu Bàng mới vào đến nơi, dọ đặng tin ấy thì trở ra báo rằng: - Tôi nghe người ta nói mới bắt đặng một thằng gian tế, vì tôi thấy đường sá hiểm gay cho nên không dám vào đó. Tống Giang nổi giận nói rằng:- Chắc là hai người ấy bị bắt hết rồi, đêm nay ta phải tấn binh vào đó cứu hai người ấy. Lý Quì nói: - Tôi đi trước cho. Tống Giang khiến Lý Quì và Dương Hùng đem một đạo binh đi Tiên phong, Lý Tuấn đem một đạo binh đi hậu tập. Mục Hoằng xem một đạo binh đi phía tã, Huỳnh Tín đem một đạo binh đi phía hữu.