Trước cặp mắt ngạc nhiên của Uyên, anh thú nhận: - Tôi nhận ra cô ngay khi cô mới đẩy cửa bước vào. Thật không tin vào mắt mình. May cho tôi ghê. Uyên không hiểu, cô hỏi: - May cái gì? - May mà tôi gặp lại cô. Mấy tháng nay tôi cũng để ý tìm cô, nhiều lần tôi đến Sông Trăng nhưng cô như biến mất vậy. - Anh tìm tôi? Để làm gì? Anh chàng giải thích: - Để có cơ hội nói cho cô đừng hiểu lầm... Uyên lắc đầu cười: - Thì ra là vậy. Bây giờ thì không sao nữa nhé! Tôi thì hết bực mình còn anh thì hết ấm ức mãi chuyện đó. Anh ta cười đồng tình với cô. Nụ cười thân thiện, cởi mở hơn. Đột nhiên, anh hỏi: - Cô đi phố một mình à? Uyên nhướng mày dò hỏi. Anh chàng gãi đầu: - Ồ, không. Tôi chỉ muốn hỏi cô có rảnh không tôi muốn mời cô dùng cơm trưa, cám ơn cô đã xí xóa chuyện hôm trước. Uyên trở lại bộ mặt xả giao, khách sáo: - Cám ơn anh, tôi vừa dùng cơm trưa xong. Rồi như muốn tránh cái vẻ thất vọng trên nét mặt anh ta, Uyên vội nói: - Thật ra tôi đi phố với một người bạn. Anh ấy vừa đi gọi điện thoại. Tôi muốn trốn nắng nên lẫn vào đây thôi. Có lẽ tôi phải ra ngay kẻo anh ấy trông. Vậy, tạm biệt anh nhé! Vụt ngẩng lên khi nghe cô từ giả, anh chàng chụp vội tay cô: - Ah! Khoan đã. Tôi vừa mới nghĩ chúng ta có lẽ có duyên nên đã gặp nhau trong cái Sài Gòn rộng lớn này. Tôi còn chưa được biết tên cô và chưa kịp hẹn ngày gặp lại mà cô đã vội... Uyên ngắt lời anh ta: - Thì như anh vừa nói. "Có duyên sẽ gặp lại ". Vậy thì lần gặp lại sau, anh chắc chắn sẽ biết tên tôi thôi, phải không? Vậy chào nhé! Uyên cười, nhanh nhẹn thoát ra ngoài trước cả phản ứng của anh chàng. Chỉ còn kịp nhìn thấy một cái nhìn như trách móc. Ra đến Lê Lợi, cô nhìn đồng hồ. Chà! Cũng đã hơn một giờ rồi. Anh chàng đó nhắc đến cơm trưa làm cô thấy đói bụng. Giờ này mà về nhà nấu nướng chắc là chán lắm. Nghĩ vậy, Uyên không vội lấy xe, cô lại tiếp tục thả bộ qua Nguyễn Huệ, vào quán cơm. Đã quá giờ ăn trưa, nên quán hơi thưa khách, Uyên chọn 1 bàn trong góc, gọi 1 đĩa cơm phần với vài món ăn còn lại. Cô chống tay lên cằm nhìn quanh. Một chỗ bán nhỏ và bình dân thế này mà nổi tiếng và rất đông khách vào giờ cao điểm. Cô đã từng ghé vào đây giữa trưa. không tài nào tìm được ghế trống. Họ làm ăn hay thật. Cô mong sao quán Hoài Hương sẽ giữ được tiếng tăm và kinh doanh ổn định. Nghĩ vẩn vơ, Uyên lại nhớ đến anh chàng khi nãy. Vẻ mặt thật buồn cười khi bị "Gậy ông đập lưng ông ". Đàn ông con trai gì mà thời nay còn mở miệng nói chuyện duyên nợ. Ôi chao! Cải lương quá trời. Cũng hơi xui cho anh ta, lần đầu bị một cái tát lãng nhách, còn "lần duyên sau" thì bị cụt hứng vì Uyên đã dị ứng và ngán sợ đàn ông rồi. Uyên mỉm cười khi nhớ lại. Có một giọng cười góp trên đầu. Cô ngẩng phắt lên. Ối trời ơi. Lại hắn. - Lần này cô có vì tin chúng ta có duyên mà cho phép tôi ngồi chung bàn được không? Uyên muốn cười ra nước mắt trước câu nói hoa hòe của anh chàng. Cô đành nói: - Đâu còn cách nào hơn. - Không cách nào là sao? Uyên trợn mắt: - Sao cơ? Hắn ra vẻ phân vân: - Có nghĩa là... - Trời ơi. Ngồi xuống đi. Anh không thấy người xung quanh đang nhìn anh tò mò à. Quả thật, vài người khách trễ trong quán đang tò mò liếc nhìn anh chàng, thấy vậy nên anh đã thôi đứng sựng trước bàn cô gái, mà thu gọn thân hình anh ta lại trên chiếc ghế đối diện. Anh chàng ngoắc người phục vụ: - Cho tôi một phần cơm trưa. Rồi quay qua với vẻ quan tâm cố ý, anh hỏi cô: - Còn cô đã gọi cơm chưa nhỉ? Uyên tức đến đỏ mặt, nhưng cũng thấy ngượng ngùng. Khi nãy cô đã chẳng nói cô dùng cơm trưa rồi là gì. Miệng lưỡi anh ta cũng thật là... nhìn nét chọc quê của anh ta khiến cô sôi gan, cô nghiến răng rít nhỏ: - Anh mà còn cười nữa là tôi đứng dậy đi ngay. - Ơ! Tôi đâu có cười cô. Nhìn thử xem. Uyên liếc nhìn kỷ anh ta. Miệng anh ta không cười thật. Nhưng đôi mắt lại dường như đang cười. Đang lúng túng vì không bắt bẻ được ai, hai dĩa cơm đã được đặt ngay ngắn trên bàn. Anh chàng gật gù: - Tôi nói chúng ta có duyên cũng đâu có sai. Đến món ăn cũng giống hệt nhau nữa là. Uyên trề môi. - Còn khuya, bởi vì những món ăn khác người ta đã bán hết rồi, chỉ còn món này thôi. Vậy cũng nói được. - Có nói thì mới được được cô cãi chứ! Thôi được, bây giờ mình tạm thời đình chiến, để không thôi cô đổ thừa nếu cô có xỉu vì đói. Uyên xụ mặt định tìm cách trả đủa. Nhưng anh ta đã làm ra vẻ tự nhiên bắt tay vào ăn cơm. Uyên chưa phản công được đành cúi xuống trút hậm hực trên đĩa cơm mình vậy. Quán bà Cả nấu cơm ngon thật. Chỉ một loáng hai đĩa cơm đã sạch trơn, anh chàng thở một hơi, rót nước ngọt vào ly cho cô, nói giọng "tâm sự": - Ngon ơi là ngon. Hồi nãy tôi đói meo. - Ừm, tôi cũng vậy -- Uyên tiếp lời. Bỗng nhiên Uyên nhớ ra. Món nợ tức tối khi nãy cô còn chưa thanh toán mà bây giờ lại bị anh dẫn dụ. Cô nhìn anh chàng. Anh ta cũng chăm chú nhìn lại cô, vẻ chờ đợi. Cuối cùng, cô đành thua cuộc. Cả hai cười vui vẻ, dàn hòa. Uyên lắc đầu trước cái tài vặt của anh chàng. - Anh tên gì nhỉ? Cô hơi phớt lờ nụ cười tươi đắc thắng của đối phương. - Trúc. Còn em? -- Trúc tỉnh bơ hỏi. - Hả? -- Uyên ngạc nhiên khựng người, cô không nghe anh hỏi tên cô. Anh vừa nói gì nhỉ? Anh tên là Trúc ư? Uyên nhìn anh nghi ngại. Có thật không với sự trùng hợp kỳ lạ này? Có khi nào anh ta biết tên thật của cô, và lấy đó để trêu ghẹo cô không nhỉ? - Này, em sao thế? Có chuyện gì à? Trúc có vẻ hơi thắc mắc với cách nhìn của cô. Uyên hỏi lại: - Anh vừa nói anh tên Trúc? - Ừ, đúng rồi. - Con trai gì mà tên Trúc? Trúc hất mặt: - Tên thật của tôi đấy nhé. Có cần xem giấy tờ chứng minh không? Uyên cười ngờ ngợ. - Thôi, khỏi cần. Thì cứ cho là anh nói thật đi. Lạ thật -- Cô lẩm bẩm. - Này, em vẫn chưa nói cho tôi biết tên. Uyên sực tỉnh, cô ngẩng lên: - Tôi tên Uyên. À mà xin lỗi, đừng gọi em sớm quá vậy. Trông anh có thể nhỏ tuổi hơn tôi đấy. Trúc có vẻ hơi phật lòng. - Sao Uyên lại nghĩ vậy? -- Anh xoa cằm -- Tại sáng nay làm siêng cạo râu nhẳn nhụi, chứ nếu tôi... - Râu ria thì ăn nhằm gì ở đây. Trông anh vẫn trẻ con hơn tôi như thường. Lần này thì Trúc phật lòng thật sự. - Đừng giỡn. Uyên nghiêm mặt: - không giỡn đâu. Vậy anh thử nói xem tôi bao nhiêu tuổi rồi? Trúc cười: - Ai mà lại đoán tuổi phụ nữ bao giờ. - Cứ đoán thử xem -- Uyên khuyến khích. Trúc ngần ngừ, rồi nhìn cô kỹ càng ở mọi góc cạnh. Uyên biết tong anh chàng lại mượn cớ để ngắm cô. Thế mà còn không trẻ con. Đang định tốp anh ta lại thì Trúc đã lên tiếng: - Thật ra theo tôi đoán Uyên chỉ khoảng 18, 19 tuổi -- Anh đùa -- Nếu có cho thêm cũng 20 là cùng. Uyên cười lắc đầu: - Thành thật cám ơn anh nhiều, nhưng sai rồi. Trúc nhướng mắt tỏ ý không tin. Cô thản nhiên: - Tôi đã 23 tuổi rồi. Trúc trợn mắt phản đối. Uyên nhún vai: - Lời tôi nói rất thật. Tôi sinh năm 73. Tuổi ta là 24 lận. Thấy chưa, thấy vẻ của anh là biết ngay anh nhỏ tuổi hơn tôi mà. Trúc nở nụ cười tỉnh: - Còn lâu, em vẫn nhỏ hơn tôi như thường. Cô tò mò: - Anh lớn hơn tôi thật à? - Dĩ nhiên! -- Anh kênh mặt -- vài tuổi nữa là khác. Uyên ờ, cô cười nhẹ nhìn xuống đôi bàn tay mình. Bốn năm sống vô hồn dưới sự bảo bọc của Minh, gói mình trong ngôi nhà nhỏ. Cô đâu có va chạm nhiều với cuộc sống chật vật khó khăn, với mưa nắng gió sương bên ngoài. Giao tiếp hầu như duy nhất của cô là những bữa tiệc và khách khứa trong đó. Những người bạn xã giao của Minh và những lớp trưởng giả khách sáo. Trong bốn bức tường thu hẹp nhưng êm ái đó, cô chỉ có suy nghĩ là nhiều nhất. Và vì vậy, khuôn mặt cô có lẽ trẻ hơn tuổi thật, nhưng ngược lại tâm hồn thì già cỗi hơn tuổi rất nhiều. Hôm nay, điều ngạc nhiên là sau cả 1 thời gian dài, cô lại có thể trở lại trẻ trung, nói nhiều và vui vẻ như vậy. - Có chuyện gì không Uyên? - À, không. -- Uyên đánh trống lãng -- Có lẽ ta nên tính tiền rồi ra về là kịp lúc rồi đấy. Quán đã hết khách rồi. Trúc giành trả tiền cho cô, nhưng Uyên không chịu. Anh bực bội nhìn cô khăng khăng bắt chủ quán phải thối lại tiền cho anh và nhận phần tiền của cô. - Chúng ta chỉ là bạn. Tiền ai nấy trả là tốt nhất. không ai nợ ai -- Cô nói. Trúc nhún vai, có vẻ buồn vì cô quá rõ ràng và khe khắt. Họ cùng ra khỏi quán và thả bộ trở lại con đường Đồng Khởi. Ngang qua rạp có một nhóm nữ sinh túa ra trong đám khán giả xem phim. Có lẽ là cúp cua mất rồi. Uyên nhìn những tà áo trắng, mà nhớ lại thời hoa bướm xưa kia. - Uyên nghĩ gì vậy? Trúc đếm bước bên cạnh cô hỏi. Uyên mơ màng nói: - Tự dưng tôi nhớ đến những ngày còn đi học. Nhớ đám bạn bè, dù không thân nhiều nhưng cũng có vài kỷ niệm khó quên. Gương mặt cô như phủ một lớp khói sương hồi tưởng. Trúc nhìn Uyên đăm đăm. Nếu không có lớp son phấn mỏng và nếu mắt cô không quá xếch thì Uyên quả thật còn rất trẻ. Anh như bị hút vào cô gái này kể từ ngày chạm mặt. Ở cô là một sự kết hợp hài hòa mà kỳ lạ giữa làn da và ánh mắt trẻ thơ với phong cách chín chắn, dịu dàng rất phụ nữ. Phải rồi, Trúc vừa mới phát hiện ra một tên gọi đúng nhất cho cô: "Người phụ nữ trẻ con". Ở cô, sự già dặn và ngây thơ được trộn lẫn. Đôi lúc anh thấy cô cuòi rất thánh thiện, măng tơ. Đôi lúc lại như vượt quá sự ứng phó của anh, làm anh phải lúng túng. Và dường như đấy cũng là sức hấp dẫn càng tăng thêm từ cô. Trúc tự nhủ. Trông cô còn có vẻ cô độc và nhu mì quá, làm anh muốn tỏ 1 cử chỉ che chở cho cô. - Uyên này! -- Anh gọi. Uyên ngẩng lên. Anh cuòi nói thành thật: - Tôi muốn mời em đi dùng cơm tối một bữa nào đó. Ừ nhé! Uyên nhướng mắt ngạc nhiên. Gì nữa đây? Đã dặn lòng lánh xa những lời ong bướm, nhưng vẻ chân thật trẻ trung từ đôi mắt anh làm cô cảm thấy ngập ngừng khi từ chối. Mà đã không muốn từ chối thì ừ đại cũng chả sao. Đã mấy tháng quạnh quẽ cô hầu như không còn bạn bè gì hết. Hãy xem anh như 1 người bạn mới. Chỉ bạn thôi mà. Có sao đâu. Cô gật đầu trước cặp mắt chờ đợi của anh. - Được thôi, bao giờ? - Ngày mốt nhé. Uyên hứa chắc đi. -- Trúc nói nhanh. Anh có một vẻ bí hiểm nào đó làm cô ngạc nhiên, ngờ ngợ: - Ừ thì ngày mốt. Ở đâu? - Tôi sẽ đến đón em -- Trúc nói rõ ràng. Uyên trề môi: - Anh đâu có biết... - Chút nữa sẽ biết. -- Trúc ngắt lời cô -- Vì tôi sắp đưa em về nhà mà. Trợn mắt ngó Trúc. Cái vẻ rành mạch tỉnh bơ làm cô ngẩn ngơ. Hình như anh già dặn, ranh mãnh hơn cô nghĩ.