Chương 8

Hữu Thiên đến công ty từ sáng sớm. Anh kiểm tra lại toàn bộ sổ sách và cảm thấy đầu óc choáng váng, hệt như có ai lấy búa đập vào đầu anh đau điếng. Thì ra bao lâu nay, cô ấy thật sự dối gạt mình. Đúng là cố ấy đã cùng Chí Lâm qua mặt anh. Tiền của công ty, phần lớn đã chuyển sang tài khoản mang tên Hạnh Nghi, mà tiền tài khoản đó liên tục được rút ra. Công ty của anh bây giờ chỉ còn cái vỏ. Bao nhiêu giai đoạn kinh doanh là bấy nhiêu tiền bị cắt bớt và khai khống. Tiền trốn thuế càng lúc càng tăng nhiều.
Hữu Thiên! Mày làm giám đốc kiểu gì vậy? Mày là thằng khờ. Mày chỉ lo quan tâm đến những con số trên giấy tờ. Mày là thằng khờ, mày đã bị cô ta xỏ mũi dắt đi mất rồi.
Hữu Thiên thấy người nóng ran. Giá có Hạnh Nghi ở đây, chắc anh sẽ giết chết cô ta mất.
Rồi anh sẽ nói thế nào với cha đây. Trước sau gì công an kinh tế sẽ tìm ra, số tiền nợ thuế là quá nhiều. Công ty Châu Thuận đang đứng trên bờ vực thẳm. Hữu Thiên ôm đầu, anh muốn điên lên được.
Có tiếng gõ cửa. Không thấy bên trong trả lời, khách tự đẩy cửa vào. Là Diễm Quỳnh, trên tay đang bưng một ly sữa nóng. Cô vẫn điệu đàng:
- Anh đã đến đây từ sáng sớm, anh ăn chút gì đi, kẻo đói.
- Tôi cám ơn. Cô ra ngoài đi, có gì, tôi sẽ gọi.
- Anh không cần em giúp gì à?
- Tôi đã bảo cô ra ngoài đi mà, cô phiền phức quá.
Diễm Quỳnh ngân ngấn nước mắt:
- Anh Thiên! Lúc nào anh cũng vô tình với em như vậy. Em không thể hiểu được anh nghĩ sao nữa.
- Chuyện quái gì nữa đây?
Diễm Quỳnh nhìn Hữu Thiên bằng đôi mắt giận hờn, trách móc:
- Người yêu anh hơn cả bản thân mình thì anh không đoái hoài. Còn người dối gian anh thì anh lại say mê một cách mù quáng.
Nói xong, Diễm Quỳnh bước vội ra ngoài. Dù có yêu anh đến đâu, cô cũng không thể chịu đựng hơn được nữa, trước giọng điệu lạnh nhạt, xua đuổi của anh. Nhưng sau lưng cô, Hữu Thiên đã gọi giật lại.
- Diễm Quỳnh! Cô đứng lại.
Diễm Quỳnh từ từ quay lại, có vẻ ngạc nhiên lắm. Hữu Thiên chỉ chiếc ghế cho cô:
- Cô ngồi đi. Tôi có chuyện hỏi cô.
- Anh hỏi đi.
- Cô nói ai lừa gạt tôi?
Điễm Quỳnh bắt đầu ngạc nhiên thật sự. Anh đã quan tâm đến những lời cô nói về người con gái kia rồi ư? Diễm Quỳnh không bỏ qua cơ hội.
- Còn ai vào đây mà có đủ bản lĩnh dối gạt anh.
- Cô bảo ai?
Diễm Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Hữu Thiên:
- Là Hạnh Nghi.
Hữu Thiên thở hắt ra:
- Cô định kể lại chuyện lần trước đã có lần nói với tôi chứ gì? Nào! Cô kể đi, mà hãy kể cho chi tiết đấy nhé.
Diễm Quỳnh mở to mắt, cô ngỡ mình đang nằm mơ. Nhưng không, trước mặt cô vẫn là Hữu Thiên, Hữu Thiên đang yêu cầu cô kể chuyện xấu của Hạnh Nghi. Mặt trời đã mọc từ hường Tây rồi. Nhưng không ngạc nhiên lâu, Diễm Quỳnh hăng hái kể lại chi tiết từng hình ảnh mà cô đã chứng kiến được trong phòng kế toán, giữa Chí Lâm và Hạnh Nghi cũng khác lần trước. Hữu Thiên ngồi lặng im lắng nghe, mặt không lộ vẻ tức giận gì cả. Kể xong, Diễm Quỳnh ngồi lặng im, chờ đợi.
Hữu Thiên nhướng mày:
- Xong rồi à?
- Vâng. Thế anh còn muốn biết gì nữa ạ?
- Thôi. Quỳnh đi ra đi. Khi nào cần, anh sẽ gọi.
Diễm Quỳnh đứng dậy, lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Khi dáng Quỳnh vừa khuất sau cánh cửa, Hữu Thiên cầm xấp hồ sơ trên tay, quăng thật mạnh xuống sàn, mắt đục ngầu, anh rít qua kẽ răng:
- Đồ khốn nạn! Các người thật là khốn nạn.
Rồi tiện tay, anh quăng luôn cả chiếc điện thoại xuống nhà. Giá như anh có thể đập nát tất cả mọi thứ ở đây, anh sẽ không tiếc tay, miễn sao cho cơn giận được nguôi ngoai.
Vậy là hết. Tình yêu, sự nghiệp, tất cả đều sụp đổ hết rồi.
Người con gái đó thật là ác độc. Hữu Thiên không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh quát lên ầm ĩ:
- Diễm Quỳnh! Diễm Quỳnh đâu?
Diễm Quỳnh hớt hải chạy vào:
- Dạ, anh gọi gì ạ?
- Cô gọi Hạnh Nghi lên đây cho tôi. Nhanh lên. Nếu không, tôi sẽ đuổi việc cô. Đi, đi ngay.
Diễm Quỳnh sợ hãi, vội vàng đi ngay. Cô không hiểu đang có chuyện gì xảy ra với Hữu Thiên, vừa điềm đạm, bình tỉnh đó, bây giờ đã lồng lên như con hổ bị thương. Cô xuống đến phòng Hạnh Nghi, gấp gáp báo:
- Cô Hạnh Nghi! Giám đốc gọi cô. Gấp lắm.
Hạnh Nghi nhìn vẻ hốt hoảng của Diễm Quỳnh. Đoán lá có chuyện chẳng lành xảy ra, cô nói vội vàng:
- Tôi lên ngay.
Lên đến phòng Hữu Thiên, thấy đồ đạc bừa bãi, cô rất sợ hãi. Hữu Thiên đang ngồi hút thuốc một cách rất bình tĩnh. Nếu gặp người khác, có lẽ đã cuống lên để, lo mọi chuyện cho công ty. Nhưng với Hữu Thiên, tất cả đều đã không còn ý nghĩa với anh nữa, nó đã chấm dứt theo tình yêu giả dối của Hạnh Nghi rồi.
Hạnh Nghi lo lắng:
- Anh làm sao vậy? Gọi em có việc gì không?
Thấy vẻ mặt hiền lành của Hạnh Nghi, anh chỉ muốn hét lên rằng: "Cô giả dối quá đi". Nhưng anh cố kềm lại, dù sao trước mặt anh cũng là người con gái mà anh đã từng rất yêu.
Hữu Thiên điềm tĩnh:
- Không sao. Chẳng qua công việc căng thẳng quá nên hơi bực bội. Em ở đây trò chuyện với anh chút nhé.
- Vâng ạ.
- Hạnh Nghi này! Mai đã là giỗ ba em rồi nhỉ?
- Vâng. Sao anh hỏi đến chuyện đó vậy?
Hữu Thiên không quan tâm đến câu hỏi đó, anh nhìn thẳng vào mặt Hạnh Nghi hỏi dồn:
- Em có yêu anh không?
- Em có yêu.
- Thế em có biết anh là con của kẻ thù đã hại ba em không?
- Em...
- Em trả lời anh đi chứ?
- Em biết.
- Em biết mà vẫn cam tâm yêu anh ư? Em không căm ghét anh sao?
Hạnh Nghi bắt đầu thấy lo sợ, nhưng cô cố gắng gượng cười:
- Em không ghét anh. Em yêu anh thật mà.
- Thật thế sao?
Hữu Thiên cười rồi chồm sang hôn Hạnh Nghi một cách dữ dội, mạnh bạo. Hạnh Nghi thấy choáng, nhưng vẫn đáp lại một cách nhiệt tình. Đột nhiên, Hữu Thiên giật lùi ra, dang tay tát Hạnh Nghi một cái làm cô choáng váng, loạng choạng sắp ngã. Hữu Thiên hét lên:
- Cô là đồ rắn độc. Cô đã lừa gạt tôi.
Hạnh Nghi đã biết mọi chuyện sẽ đi đến lúc này, không sớm thì muộn cũng phải đối diện với việc này. Cô đứng lên, đưa tay xoa má, giọng chậm rãi:
- Anh biết hết rồi à?
- Cô hãy nói đi. Có phải cô dùng tôi để trả thù cha tôi không hả? Cô nói đi.
Vừa nói, Hữu Thiên vừa vung tay tát mạnh cô thêm cái nữa. Hạnh Nghi đứng bật dậy, mắt bắt đầu toé lửa.
- Đúng vậy. Tôi có quyền làm thế, với những người đã phá vỡ hạnh phúc của tôi.
- Nhưng tại sao cô lại dùng tình yêu của tôi? - Hữu Thiên nói một cách đau khổ - Chẳng lẽ cô không cảm nhận được chút tình cảm nào của tôi dành cho cô sao? Trái tim của cô bằng đá hả?
Hạnh Nghi cười chua chát:
- Dĩ nhiên. Trái tim tôi cũng có máu nóng như anh vậy. Tôi cũng cảm nhận được tình yêu của anh, đôi khi tôi cũng thấy yêu anh nữa kìa.
- Vậy tại sao cô lại âm mưu cùng Chí Lâm để đục khoét công ty này?
- Vì tôi căm thù gia đình anh. Lòng căm thù đó không cho phép tôi yêu anh nhiều như trái tim tôi có thể, anh hiểu không?
- Cô thật là một người con gái nguy hiểm và lạnh lùng.
Hạnh Nghi gằn giọng:
- Nếu anh không là con của ông Châu Thuận, tôi đã yêu anh đến trọn đời này rồi. Nhưng tôi không thể.
Hữu Thiên nghe môi mình mặn đắng. Trước mặt anh vẫn là người con gái ấy, sao bây giờ anh thấy căm hận cô đến vậy.
- Tình yêu của tôi không thể hoá giải hận thù được hay sao, hả Hạnh Nghi?
Hạnh Nghi lắc đầu:
- Anh không hiểu đâu. Trong khi anh ấm áp, sung sướng sống trong giàu sang hạnh phúc thì mẹ con tôi phải chạy ăn từng bữa, trong nỗi nhớ nhung cha và oán hận gia đình anh. Trong khi gia đình anh có đầy đủ vợ chồng, cha con thì mẹ con tôi thui thủi sống mà mất đi chỗ dựa tinh thần quý báu. Anh nói đi. Tôi có quyền trả thù không?
Hữu Thiên cười nhạt:
- Tôi hiểu cả rồi. Rốt cuộc, tôi là người vô duyên nhất trong chuyện này. Tự nhiên đi lấy tình yêu của mình làm vật thế thân, cho âm mưu lớn của cô. Tôi không cần biết chuyện ân oán đời trước ra sao. Tôi chỉ biết là tôi không thể tha thứ cho người dối gạt tình yêu của tôi, vậy thôi.
Hữu Thiên chán nản ngồi phịch xuống ghê, không buồn nói thêm lời nào nữa. Hạnh Nghi lạnh lùng:
- Không còn gì nữa chứ. Tôi ra ngoài nhé.
- Cô đi đi.
Còn lại một mình Hữu Thiên thấy đầu óc rỗng tếch, không còn thấy giận hay căm tức gì nữa. Cô ta hoàn toàn có đủ lý do để làm như vậy. Nhưng còn tình yêu, anh vẫn thấy hận cô, bao nhiêu mộng đẹp dựng xây giờ đây đã thành mây khói cả rồi, cả người còn gái mang tên Hạnh Nghi cũng đã ra đi khỏi trái tim anh.
Bên ngoài kia, Hạnh Nghi cũng thấy đầu óc mình rỗng tếch, cô thấy nhạt nhẽo thật sự. Vậy là hết thật rồi, không còn những ngày tháng sống vui vẻ bên Hữu Thiên, không còn những ngày tháng vừa yêu vừa hận lẫn lộn nữa, nhưng sao cô không thấy nhẹ nhàng chút nào. Đau khổ thay cho cô, chính cô bây giờ cũng không biết là giữa yêu và hận, cô nghiêng về bên nào nhiều hơn. Chỉ biết sau khi nói được hết những uẩn khúc trong lòng, cô cảm thấy như mình vừa mất cái gì đó rất quý giá.
o0o
Ông Châu Thuận với vẻ rất khẩn trương, chạy một mạch lên tầng lầu hai, lao vào phòng Hữu Thiên, quát lớn:
- Hữu Thiên! Mày làm gì để công an kinh tế vào tận đây thế hả?
Hữu Thiên cúi gằm mặt:
- Ba! Con xin lỗi ba, mọi chuyện là do con ạ.
- Tao muốn mày nói cho rõ ràng. Tiền của công ty đã đi về đâu, mà phải để trốn thuế hả?
- Ba từ từ để con nói cho ba hay.
Hữu Thiên e dè kể cho ba nghe mọi chuyện. Ông Châu Thuận phải cố gắng lắm mới nghe cho hết những gì mà đứa con trai yêu quý của ông kể. Khi câu chuyện kết thúc, cũng là lúc ông không thể dằn được nữa, ông rít qua kẽ răng:
- Đồ ngu ngốc. Gia sản của gia đình, mà mày chỉ vì tình yêu nhăng nhít mà đánh đổi hết. Bây giờ tiền nó xài, giấy uỷ quyền chuyển tài khoản lại là của mày. Sao mày ngu thế?
Hữu Thiên thở ra một cách khó chịu.
- Ba đừng nói khó nghe thế. Ai cũng có lúc lỡ lầm, con cũng hiểu nhừng gì con gây ra là tai hại, nhưng ba hãy suy nghĩ sâu xa hơn một chút. Ai là người tạo ra oan nghiệt ngày nay?
- Mày... mày... láo xược đến vậy sao?
- Ba! Con ngàn lần xin lỗi ba. Nhưng thay vì chửi mắng con, ba hãy tìm cách gỡ công ty mình đi ba.
- Gỡ... gỡ. Bằng cách nào đây?
- Mình lấy tài sản riêng của mình ra để bồi thường thuế.
- Còn những món nợ khổng lồ từ vốn của các khách hàng thì sao?
Hữu Thiên đau đớn cúi đầu:
- Chẳng lẽ phải tuyên bố phá sản sao ba?
Ông Châu Thuận gầm lên:
- Trời ơi! Chỉ vì một người đàn bà, mà con trai tôi đánh đổi cả cơ nghiệp mà tôi đã gầy dựng nè trời. Mày thật là giống....
Ông định nói điều gì đó, nhưng lại kịp dừng lại. Ông đã hứa với bà Tuệ San là không nói ra điều bí mật bao nhiêu năm qua, vậy mà suýt chút nữa, ông đã làm hỏng mọi chuyện.
Hữu Thiên quỳ xuống dưới chân ông khẩn thiết:
- Ba! Con không muốn như thế chút nào. Nhưng chuyện đã lỡ dở, mong ba hãy giúp con.
Ông Châu Thuận ngả người ra ghế, thở dài ngao ngán:
- Thà phá sản vì làm ăn thất bại. Còn phá sản bằng cách này, ba xấu hổ quá, con ơi.
Hữu Thiên thấy cha đau đớn, anh cũng tế tái trong lòng. Không ngờ chỉ vì tình yêu của mình mà trong phút chốc, công ty Châu Thuận mà ba đã mất hai mươi năm xây dựng đã tiêu tan cả, anh thấy mình thật đáng căm giận. Tiếng ông Châu Thuận vang lên:
- Con Hạnh Nghi bây giờ ở đâu?
- Con không biết. Ba đừng nhắc đến cô ta trước mặt con nữa.
Ông Châu Thuận gằn giọng:
- Hừ! Yêu nữa đi, con ạ. Yêu cho nhiều vào, khi nào không còn nhà để ở thì hẵng chia tay.
- Con xin ba đừng đay nghiến con thế nữa.
- Thôi. Đừng nói nữa. Tôi về đây, chuyện dàn xếp với khách hàng, tự tôi sẽ lo liệu, thuế tôi cũng sẽ lo. Công ty Châu Thuận, tôi bắt anh phải làm lại từ đầu. Năm năm sau, anh phải trả lại cho tôi công ty như cũ. Nếu không, tôi từ anh. Tôi không có loại con vô trách nhiệm như vậy.
Nói xong, ông giận dữ quay đi, bỏ mặc Hữu Thiên ngơ ngác đứng nhìn theo. Đi ngang qua phòng ngoại giao, nhìn thấy Hạnh Nghi đang lúi húi dọn dẹp đồ đạc, ông lên tiếng:
- Xong kế hoạch rồi, bây giờ chuồn hả?
Hạnh Nghi giật mình ngẩng lên.
Nhận ra trước mặt là kẽ thù số một của cuộc đời mình, Hạnh Nghi cười ngạo nghễ:
- Là ông à? Đến giờ ông mới biết gia đình tôi không phải là dễ ăn hiếp, đúng không?
- Cô thật là ghê gớm. Cô đã dùng nhan sắc của mình để dụ dỗ con trai tôi, cướp đoạt và phá hoại sản nghiệp của tôi.
- Ông đừng nói cướp đoạt khó nghe như vậy. Bản thân ông phải hiểu cướp đoạt là gì chứ?
- Cô im đi. Cô chỉ là một đứa trẻ con, cô không thể hiểu được chuyện của người lớn.
- Phải. Tôi chỉ là trẻ con, nhưng trẻ con cũng biết cần phải yêu người nào và căm ghét người nào chứ?
- Cô còn muốn gì nữa? - Ông Châu Thuận nhìn Hạnh Nghi bằng đôi mắt toé lửa.
- Tôi chẳng muốn gì hết. Tôi chỉ lấy lại những gì là của ba tôi thôi.
- Thật là kinh khủng. Bao nhiêu năm qua, tôi đã cố gắng bù đắp cho mẹ con cô. Tại sao cô vẫn không thể quên đi được chứ?
Hạnh Nghi vẫn nhìn thẳng vào mặt ông Châu Thuận không chớp:
- Khi ông đến để đền bù, sao giọng ông nhỏ nhẹ đến tội nghiệp thế, sao mắt ông đỏ hoe như ân hận lắm thế. Còn bây giờ, khi thật sự đụng vào tài sản của ông, ông lại lồng lên điên dại vậy? Hừ! Vậy ra với ông, chẳng có gì quan trọng bằng sản nghiệp cả, ông bao giờ cũng vậy, bao giờ cũng chỉ biết có mình.
- Cô im đi. Cô sẽ phải ân hận vì những gì mình đã làm.
- Tôi có ân hận hay không thì mặc tôi, ông không có quyền phán xét tôi.
- Cô....
- Ba! Ba về đi, đừng dây dưa với cô ta làm gì nữa. Cô ta không phải là đối thủ của chúng ta, cô ta cao tay hơn chúng ta nhiều.
Hữu Thiên từ đâu xuất hiện, buông một câu mỉa mai cay độc. Hạnh Nghi đứng chết lặng, nghe từng lời chế giễu của Hữu Thiên. Tuy vẩn giữ nét mặt điềm nhiên như không, nhưng trong tim Hạnh Nghi như có ngàn mũi dao đang xuyên thủng. Cô thẫn thờ ngồi trông theo dáng cha con ông Châu Thuận đi khuất, không biết mình đang vui hay buồn. Hình như cô thấy đau khổ nhiều hơn cả.