- Chào Hạnh Nghi! Câu đầu tiên của Hữu Thiên cho mỗi lần gặp gỡ với Hạnh Nghi bao giờ cũng vậy. - Chào giám đốc. Hữu Thiên cau mày: - Sao cô cứ gọi tôi thế. Cô cứ gọi tôi là Thiên. Đừng xa cách thế, chúng ta là bạn bè mà. - Nhưng đang trong giờ hành chánh, tôi không muốn những người khác hiểu lầm.- Thôi được rồi. Cô muốn gọi gì cũng được. Công việc ở phòng ngoại giao có quen không? - Vâng. Cám ơn giám đốc nhiều. - Cô buồn cười quá. Tôi chỉ phân công theo trình độ năng lực của cô thôi mà. Thôi, tôi đi đây. Cô làm việc đi nhé. Hữu Thiên nheo mắt nhìn cô. Hạnh Nghi phải quay đi, tránh ánh mắt lúc nào cũng nồng nàn, như chỉ dành riêng cho cô đã một tháng nay, khi cô làm việc ở phòng ngoại giao này. Công ty Châu Thuận quả là một công ty lớn, các đầu mối làm ăn rất nhiều, mà toàn là những khách hàng lớn. Hữu Thiên cũng là một giám đốc rất đa tài. Anh ta luôn biết cách giữ các khách hàng lớn và thu hút những đầu tư mới rất béo bở. Để phá công ty này, một mình cô sợ không kham nổi. Hữu Thiên vẫn giữ nguyên ý định theo đuổi cô. Ngày nào, anh cũng siêng năng xuống phòng ngoại giao, hỏi thăm các khách hàng và cuối cùng... là hỏi thăm Hạnh Nghi. Ngày thì một đoá hải đường thật tươi. Hạnh Nghi thấy đầu mình như muốn nổ tung. Cô thấy ghét Hữu Thiên, bởi con người đó rồi cũng chỉ là người máu lạnh như cha anh ta thôi. Đáng sợ thật. Lòng căm thù nó đủ sức biến một cô gái mảnh dẻ thành một người đầy bản lĩnh và cả quyết tâm. Nó đủ sức đẩy lùi tình yêu, chôn chặt tình yêu xuống tận đáy lòng, nhường chỗ cho những âm mưu, toan tính sâu xa. Đồng hồ điểm 5 giờ. Mãi suy nghĩ, đến khi ngẩng lên, mọi người trong phòng đã về hết, cô uể oải đứng dậy dọn dẹp rồi bước ra khỏi phòng. Hôm nay lãnh tháng lương đầu tiên, cô sẽ mời mẹ đi ăn một bữa thật ngon, mừng cô đã bắt đầu sống tự lập. Chợt cô sựng lại. Trước mặt là Diễm Quỳnh, cô gái này không thèm nhìn thẳng vào mặt cô, chỉ soi mói vào thân thể cô. Hạnh Nghi thoáng rùng mình. Diễm Quỳnh không nói gì, chỉ liếc xéo rồi bước đi, sau khi buông một cau nói trổng: - Chỉ giỏi tài quyến rũ. Hạnh Nghi nhếch môi cười ngạo mạn. Người ta chỉ ganh tị khi người ta thua mình, chẳng thèm chấp làm gì loại người đó. Quyến rũ à? Bỗng một tia nghĩ loé lên trong đầu Hạnh Nghi. Quyến rũ? Tại sao lại không? Nếu chỉ dùng chức vụ của mình mà phá thì cả đời, cô cũng không thể phá được cái công ty đồ sộ này. Chỉ còn cách đó. Hữu Thiên yêu mình. Sao lại không? Hạnh Nghi cười, lại nụ cười nhếch mép cao ngạo. Hữu Thiên! Tôi xin lỗi. Nhưng tình yêu của tôi dành cho anh đã tắt ngấm, khi nó vẫn chưa có dịp bùng lên. Anh và cả gia đình anh phải trả giá. o0o Hạnh Nghi xoay ba vòng, mỉm cười hài lòng với chiếc đầm dài thật quyến rũ. Bà Hạnh Dung âu yếm nhìn con gái: - Con đi đâu đấy? - Mẹ! Tối nay, con nhận lời mời của ông giám đốc công ty Châu Thuận. Mẹ thấy thế nào? - Hữu Thiên mà con đã kể đấy à? - Vâng ạ. Anh ta là con ông Châu Thuận. Rồi mẹ sẽ thấy con của mẹ bản lĩnh thế nào. - Hạnh Nghi à! Mẹ không thể cấm cản những gì con định làm được, nhưng mẹ xin con, đừng bao giờ lấy tình yêu ra để thực hiện những ý đồ của mình. Chơi dao có ngày đứt tay đấy. Hạnh Nghi lắc đầu, trấn an mẹ: - Mẹ đừng lo. Con gái mẹ từ trước đến nay vẫn làm việc theo ý trí mà. Thôi, con đi đây. Nói xong, Hạnh Nghi xoay người bước ra khỏi phòng. Xuống đến đường lớn, Hạnh Nghi đã thấy chiếc xe hơi bóng nhoáng của Hữu Thiên đợi sẵn. Hữu Thiên rất nóng lòng gặp Nghi, vẻ vui mừng hiện rõ trên nét mặt. Đây là lần đầu tiên, Hạnh Nghi chịu đi chơi với anh. Lịch thiệp, Hữu Thiên mở rộng cửa xe, mời Hạnh Nghi lên xe, sau khi nói thầm bên tai cô: - Đêm nay, Hạnh Nghi đẹp lắm. Hạnh Nghi nở nụ cười đẹp đến mê hồn. Hữu Thiên thấy tất cả chao đảo trong nụ cười ấy. Anh cứ muốn ngắm mãi, nếu Hạnh Nghi không nhắc nhở: - Sao anh không cho xe chạy? - À... ừ... Chúng ta đi ăn tối nhé, tôi biết một nhà hàng rất lãng mạn. Hạnh Nghi e lệ gật đầu. Những phút giây đầu tiên ấy thật ngọt ngào. Nếu như không có lòng hận thù cản trở, Hạnh Nghi sẽ để cho trái tim mình lỗi nhịp mất rồi. Nhưng cô luôn tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo, rằng mình phải thực hiện cho được kế hoạch mà mình đã đề ra. Nhà hàng nằm bên cạnh dòng sông lặng lờ trôi, rất nên thơ và lãng mạn. Hữu Thiên cũng thật ý tứ, khi chọn một bàn cạnh cửa sổ. Từ chỗ này nhìn ra, sẽ thấy sông về đêm rất đẹp. Những ngọn đèn của những ngôi nhà ven sông hắt xuống dòng nước, tạo nên một vẻ đẹp lung linh, sóng sánh. Bất giác, Hạnh Nghi thốt lên: - Đẹp quá. - Gì cơ? - À! Tôi thấy sông đẹp quá. - Cô thấy tôi có tinh tế không? - Vâng. Anh rất là tài hoa và tinh tế. Tôi thật sự rất khâm phục anh. Hữu Thiên thấy lòng rộn lên như mở cờ. Bản thân anh cũng ngạc nhiên, không hiểu tại sao cô gái này, mới cách đây vài hôm còn lạnh nhạt với anh, mà bây giờ bỗng trở nên thân mật và còn khen anh một cách chân thành thế. Hay cô ấy cũng đã bắt đầu yêu anh? Nghĩ nhiều chuyện như vậy, nhưng Hữu Thiên không dám nói ra điều gì. Anh mê mải ngắm Hạnh Nghi. Dưới ánh nến lung linh, trông cô đẹp một cách huyền hoặc. Chưa bao giờ, Hữu Thiên thấy lòng mình rung động mãnh liệt đến như thế. Anh định nói tất cả, nhưng lại sợ sự nóng vội của mình sẽ làm Hạnh Nghi hoảng sợ và thất vọng. Anh cố kềm lòng, dịu dàng hỏi Hạnh Nghi: - Cô ăn gì? Hạnh Nghi cười duyên dáng, nhỏ nhẹ đáp: - Tuỳ anh, anh cứ chọn thực đơn. Nghi sao cũng được. Cách nói thân mật của Nghi càng làm Hữu Thiên thấy vui sướng. Anh ngoắc người bồi bàn: - Cho hai phần bít tết, một đĩa tôm hùm. À! Cho tôi chai Whisky. Thế nhé. Khi người bồi bàn đi khỏi, Hữu Thiên chợt đứng dậy, nói nhanh: - Hạnh Nghi đợi tôi một lát nhé. Rồi anh chạy vụt đi. Thoáng chốc, anh trở lại với đoá hồng đỏ thắm trên tay. Anh nhìn Hạnh Nghi, đắm đuối: - Tặng Hạnh Nghi. Hạnh Nghi e lệ đón đoá hoa từ tay Hữu Thiên, giọng xúc động: - Cám ơn anh, nhưng không cần phải thế. Bữa cơm hôm nay, với Nghi đã là quá đủ rồi. Hữu Thiên nheo mắt, thấy mình dạn dĩ hơn: - Nghi không nhớ có lần tôi nói với Nghi thế nào à? - Rồi Hữu Thiên nhắc lại - I will follow you. Hạnh Nghi thấy tim mình nhói lên một cái. Rồi cô lấy lại được bình tĩnh, nhẹ lắc đầu: - Nghi không biết. Khi nào tim Nghi rung động, Nghi sẽ trả lời anh. Đúng lúc đó, người bồi bàn đem thức ăn đến. Bữa ăn diễn ra rất tuyệt, họ cùng nói chuyện, cùng nói cho nhau nghe về cuộc sống của mình. Men rượu làm đôi má Hạnh Nghi hồng lên rạng rỡ, đôi mắt long lanh dịu dàng. Hữu Thiên thấy chới với, anh cứ muốn khoảng thời gian đó cứ kéo dài mãi. Tất cả mọi thứ tuy đẹp và tuyệt vời đến đâu cũng có lúc kết thúc. Bữa tối nhanh chóng trôi qua trong niềm luyến tiếc của Thiên. Anh lái xe đưa Nghi về tận nhà. Trước khi Nghi bước xuống xe, Hữu Thiên lấy hết can đảm, nói thật nhanh: - Hạnh Nghi! Anh yêu em. Hạnh Nghi chưa kịp phản ứng gì, đã thấy tay mình nằm gọn trong bàn tay rắn chắc và ấm áp của Hữu Thiên. Cô vội rút tay ra. - Hạnh Nghi phải vào nhà đây. Hẹn gặp anh ở công ty. Rồi cô bước nhanh xuống xe, như trốn chạy. Hữu Thiên nhìn theo, lắc đầu: Hạnh Nghi ơi! Đến bao giờ, em mới yêu anh đây. Anh chán nản phóng xe đi, thấy lòng nôn nao, bứt rứt. Không biết mình nói thế có vội vàng lắm không? Hạnh Nghi có sợ không nhỉ? Thôi, cứ để cho duyên phận định liệu. Cầu mong ông tơ và Nguyệt hãy xe duyên cho con. Riêng Hạnh Nghi, cô thấy mệt mỏi. Suốt buổi tối hôm nay, phải tỉnh táo lắm, cô mới không để cho tình yêu trong mình bùng lên trước ánh nhìn yêu thương của Hữu Thiên. Hạnh Nghi ơi! Mi có đủ sức để chiến thắng chính bản thân mi không hả? o0o Đang loay hoay với tập hồ sơ trong tay, bỗng chuông điện thoại réo vang. - Alô. Tôi là Hạnh Nghi đây. - Alô. Nghi đó hả con? Bác Thắng đây. - A. Bác Thắng mới vào trong này hả? - Ừ. Con có rảnh không? Chiều nay tan sở, bác cháu mình gặp nhau nhé. Bác có chuyện muốn nói với cháu. - Dạ được ạ. Vậy chiều nay, mình gặp nhau ở quán cà phê Hoàng Lan nhé. - Rồi. Bác đợi cháu lúc 5 giờ rưỡi nhé. Hẹn với bác Thắng 5 giờ rưỡi, nhưng mãi đến 5 giờ 20 cô mới có thể hoàn thành xong công việc của mình. Vội vàng khoá vội cửa phòng, cô nhanh chóng rời khỏi tầng ba, rồi xuống tầng hai. Hình như cô thấy có bóng người đang lúi húi làm gì trong phòng kế toán. Quái lạ! Giờ này mà vẫn còn người ở lại ư? Hình như anh ta đang cạo cạo cái gì đó. Nhưng rồi vội quá, Hạnh Nghi lao đi, không bận tâm nữa. Đến nơi, cô thấy bác Thắng đã ngồi đó tự bao giờ. Cô rối rít: - Dạ, con xin lỗi đã đến muộn, công việc nhiều quá. - Không sao. Bác có chuyện gấp cần nói với con, rồi bác sẽ đi ngay. Bác chỉ vào đây được một ngày, công việc ngoài đó còn gấp lắm. - Dạ. - Hạnh Nghi này! Bác vừa tìm được ông luật sư ngày trước làm cho ba con đấy. - Dạ. Nhưng có liên quan gì đến con đâu ạ? - Bình tĩnh nào. Ông ta nói trước khi công ty bị niêm phong, có một khoản tiền lớn trong ngân hàng vẫn chưa được sử dụng đến, hiện tại nó vẫn còn. - Thế là thế nào? - Nó nằm trong tài khoản của công ty, nhưng ba con trước lúc chết đã kịp chuyển nó qua một tài khoản khác. Nhưng khi ông Châu Thuận chiếm công ty của ba con với chức vụ giám đốc, đã chuyển khoản tiền đó trở lại và dưới tên sở hữu của Hồ Danh Hữu Thiên. - Hữu Thiên? - Phải. Ông luật sư tuy biết mọi chuyện, nhưng không có bằng chứng gì đề chứng minh đó không phải là tiên của công ty nên đành chịu. Điều bác không can tâm nhất là số tiền ấy là di chúc của ba con để lại cho con, nay lại rơi vào tay người khác. Tiền đó là máu và nước mắt của ba con. - Hữu Thiên sở hữu thì chắc hẳn anh ta phải biết nó có nguồn gốc từ đâu chứ? - Chắc chắn phải biết. - Anh ta thật đáng ghét. - Nhưng anh ta có biết con là ai không, Hạnh Nghi? - Dạ, không ạ. - Vậy thì được. Bác chỉ sợ con người đó cũng mang dòng máu lạnh của cha nó, mà không để yên cho con. Hạnh Nghi mỉm cười chua chát: - Con bây giờ sức yếu thế cô, lại không có chút bằng chứng, con làm sao có thể làm gì được họ cơ chứ. - Bác cũng biết thế. Bác chỉ nói vậy, để con biết được những gì con cần phải biết và nếu có cơ hội, con có thể lấy lại những gì là của con. - Dạ. Con hiểu ý bác rồi ạ. - Thôi, bác đi đây. Bác trễ máy bay mất, bác còn vài hợp đồng chưa bàn với khách hàng. Bác đi nhé. - Dạ, cháu cũng về đây. Hai bác cháu cũng rời khỏi quán, mỗi người đi theo một ngã. Hạnh Nghi lại thấy tim mình như xát muối, mỗi lần cô có ý định quên đi hận thù thì lại có thêm một chuyện xảy ra. Hữu Thiên là một con người thủ đoạn, dẫu biết số tiền đó không phải của mình, cũng không tìm cách trả lại, trong khi người đó lại vì gia đình mình mà tán gia bại sản. Anh cũng độc ác như cha anh vậy. o0o Đêm lễ Valentine, mưa phùn, không khí lãng mạn bao trùm cả thành phố. Hoa hồng bày bán khắp các đường phố. Từng cặp tình nhân dìu nhau cùng tận hưởng đêm lễ "Tình nhân" tuyệt dịu. "Hoa hồng va chocolate. Đêm lễ tình nhân, chúc Nghi hạnh phúc, luôn trẻ yêu đời". Hạnh Nghi ngắm bó hoa hồng đỏ thắm trên bàn và hộp chocolate to tướng, chưa kịp nghĩ ngợi gì, Hữu Thiên đã xuất hiện: - Đêm lễ sao còn ở lại công ty? Đợi tôi à? Hạnh Nghi chun mũi: - Còn khuya! Không đợi anh đâu. - Không đợi, nhưng nếu tôi mời đi uống cà phê, Nghi có đi không? Hạnh Nghi đã chuẩn bị mọi tình huống. Đã đến lúc, cô chủ động vạch ra kế hoạch của mình. Cô gật đầu: - Đi thì đi, Nghi đâu có ngán. Rồi cô mạnh dạn đứng lên, bước ra trước Hữu Thiên. Hữu Thiên thấy đêm nay thật tuyệt. Hoan hô đêm "Valentine". Quán cà phê thật ấm cúng, nhạc dập dìu nhẹ nhàng, thật phù hợp với không khí của đêm tình yêu. Hữu Thiên lên tiếng trước: - Hạnh Nghi thấy đêm nay thế nào? - Rất tuyệt. Mọi thứ đều rất tuyệt. - Hạnh Nghi! Em đẹp lắm. Hạnh Nghi vờ cúi xuống. Cô đã quen với những lời nói như thế và tập cho mình thói quen tỉnh táo, dửng dưng thật sự trước những điều đó. Vẻ e lệ của Hạnh Nghi càng làm cho Hữu Thiên điên đảo. Anh nói dồn dập, như sợ không còn dịp để nói: - Hạnh Nghi! Hãy làm bạn gái của anh. Anh rất yêu em, anh sẽ làm cho em hạnh phục. "Hạnh phúc ư? Anh và gia đình anh đã huỷ diệt hạnh phúc của tôi từ lâu rồi". Hạnh Nghi thoáng rùng mình với ý nghĩ đó, nhưng cô vẫn mỉm cười, nụ cười thiên thần muôn thuở, dịu dàng đáp: - Làm bạn gái của anh ư? Hạnh Nghi liệu có giữ nổi anh khỏi vệ tinh bao quanh không? - Anh xin thề là xung quanh anh, dù có ai đi chăng nữa cũng không quan trọng. Anh đã theo đuổi em hơn nửa năm rồi. Làm bạn gái anh nghe em. Hạnh Nghi thấy tim mình rung lên, rồi nhanh như là ngay tức khắc, cô trấn tĩnh. - Em hãy trả lời đi. Chẳng lẽ em không có một chút tình cảm nào dành cho anh cả ư? Hãy trả lời đi. Em đồng ý nhé? Hạnh Nghi lấy can đảm, nhìn thẳng vào mắt Hữu Thiên, khẽ gật đầu. Hữu Thiên thấy đất trời như chuyển sang một màu hồng rực rỡ, mặc dù đêm đã khuya lắm rồi. Anh nắm chặt tay Hạnh Nghi, thấy bàn tay ấy đang run lên trong tay mình. Vậy là cuối cùng, anh cũng đã chinh phục được cô. Hữu Thiên không hề biết Hạnh Nghi đang nghĩ gì. Riêng Hạnh Nghi, cô nhìn thẳng vào mặt Hữu Thiên, nghĩ bao nhiêu điều, mà chỉ có mình cô mới hiểu: "Anh sẽ phải thay cha anh trả lại cho tôi những gì mà tôi đã bị đánh cắp. Tôi căm ghét anh". Rồi thời gian qua, sương đã bắt đầu thấm lạnh qua mọi vật. Đêm nay, Hữu Thiên không đi bằng xe hơi. Anh chở Hạnh Nghi bằng chiếc xe Future của mình, tận hưởng đêm tình yêu bình dị và giản đơn như bao nhiêu cặp tình nhân khác. Tuy nhiên, họ lại không cùng một nhịp đập con tim, Hữu Thiên vui mừng bao nhiêu thì Hạnh Nghi thấy lòng giá lạnh bấy nhiêu. Thật ra, trong tận sâu trái tim cô, Hữu Thiên vẫn chiếm một chỗ, nhưng nó vẫn không là gì, so với sự căm giận và ước mong trả thù đang chiếm lĩnh cả tâm não cô. Hạnh Nghi thấy khó thở, vì sự mâu thuẫn đó, song cô không thể dừng lại. Trong đầu óc cô bây giờ, chỉ duy nhất một ý nghĩ lấy lại những gì thuộc về cô.