Chương 5

Đang mải mê ngắm mấy con búp bê xinh xắn trong tủ kính thì chuông điện thoại reo, Hạnh Nghi mở máy. Bên kia là giọng của Hữu Thiên:
- Alô. Em hả? Em đang ở đâu đấy?
- Em đang có việc bận.
- Chiều nay, sao em không ghé qua chỗ anh?
Hạnh Nghi nhăn mặt:
- Em có việc bận thật mà. Em cúp máy đây.
Cô thấy bực mình. Kể từ khi tình yêu với Hữu Thiên thật sự đã nguội lạnh trong cô, cô luôn thấy rất bực bội vì sự quấn quýt rất yêu thương của Hữu Thiên. Đôi khi phải gắng gồng mình lên để đón nhận tình yêu của Hữu Thiên, cô thấy mệt mỏi, nhưng không hề có ý định dừng lại. Trò chơi đã đẩy cô đi quá xa, tiền từ tài khoản mang tên cô đã đem lại cho cô cuộc sống giàu sang, mà cô hằng khao khát.
Cô thấy sự hận thù trong mình được xoa dịu rất nhiều, nhưng cô vẫn chưa cam tâm. Điều sâu xa nhất cô muốn là gia đình ông Châu Thuận phải tan nát như gia đình cô ngày xưa.
Mải suy nghĩ, cô không để ý đến chàng thanh niên đứng bên cạnh nhìn mình ngây dại. Khi cô quay sang, bắt gặp cái nhìn ấy, cô nguýt một cái thật dài rồi bỏ đi.
Tấp vào một quán cà phê bên đường, Hạnh Nghi cố tìm lại cảm giác bình yên thanh thản. Ngày cô còn là một nữ sinh viên trường kinh tế, chàng thanh niên ấy vẫn theo bóng cô đến tận quán và vẫn nhìn cô với ánh nhìn ban nãy. Hạnh Nghi thấy tội tội, cô thôi không quắc mắt nhìn anh nữa. Thấy cô không nói gì, người thanh niên mạnh dạn bước đến bàn cô, cất giọng hỏi:
- Xin lỗi. Tôi có thể làm quen với cô không?
Không dưng, Hạnh Nghi muốn tìm lại cảm giác kiêu hãnh một thời của mình. Cô hất mặt:
- Chẳng có lý do gì để tôi phải làm quen với anh cả. Tôi muốn một mình.
- Vậy thì tôi xin lỗi.
Rồi anh thanh niên lủi thủi quay về chỗ ngồi của mình, không dám làm phiền Hạnh Nghi nữa. Hạnh Nghi thấy lòng vui lạ. Cô luôn muốn thấy lũ con trai phải ngờ nghệch dưới chân mình. "Tài hoa như Hữu Thiên còn chưa là gì với ta thì anh chàng kia có đáng gì". Hạnh Nghi nhếch mép cười. Trả tiền xong, cô bước ra khỏi quán. Không thèm nhìn anh chàng một cái nào, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo cô. Hạnh Nghi thấy lòng xao động, rồi thoảng qua rất nhanh.
Chạy xe được một lát. Thấy lưng mình nhồn nhột, cô quay lại, người thanh niên vẫn lẽo đẽo theo sau. Mặc kệ, cô cứ vòng vèo mãi trên những con đường rồi nảy ra ý nghĩ lạ, cô rẽ vào con đường dẫn đến công ty. Anh thanh niên thấy cô dừng lại ở một công ty, biết là cô muốn cắt đuôi, anh lặng lẽ tăng ga rồi chạy thẳng. Hạnh Nghi nhìn, mỉm cười. Rồi không hiểu sao, cô chạy xe thẳng vào công ty. Cô rất muốn biết Hữu Thiên có còn ngồi ở đó không. Rón rén đi thật nhẹ nhàng gần đến cửa, cô chợt nghe một giọng nữ lanh lảnh bên trong:
- Anh không tin em phải không? Em biết anh luôn xem em là người gây phiền phức. Nhưng sự thật là em đã thấy họ như vậy mà.
Giọng Hữu Thiên gắt lên bực bội:
- Cô không được nhục mạ cô ấy. Hạnh Nghi không phải là người như vậy. Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn nói xấu cô ấy, tôi sẽ đuổi việc cô.
- Cái gì? Đuổi việc em à?
- Phải.
- Anh thật đúng là bị cô ta bỏ bùa rồi. Anh Thiên! Tuy em yêu anh, nhưng em không bao giờ dùng thủ đoạn gì với anh đâu. Em không muốn thấy anh bị cô ta lừa.
- Thôi thôi, đủ rồi. Cô ra đi cho tôi nhờ.
- Anh Thiên....
Cô ra đi, tiếng mở chốt cửa cách cách. Hạnh Nghi nép sát vào tường, chờ cô ta đi khuất mới đủng đỉnh đẩy cửa bước vào. Chuẩn bị một khuôn mặt rất đau buồn, Hạnh Nghi xuất hiện trước mặt Hữu Thiên, giọng đẫm nước mắt:
- Anh Thiên! Em khổ quá.
Hữu Thiên giật mình quay lại. Thấy nước mắt người yêu đã ngân ngấn lệ, anh cuống quýt dỗ dành:
- Thôi mà em. Có chuyện gì đâu mà em lại buồn khổ thế?
Hạnh Nghi được thể, oà lên nức nở:
- Em có làm gì đâu, mà cô ta đặt điều ra thế. Em yêu anh, lý nào lại làm những chuyện đó ngay trong công ty này chứ.
Hữu Thiên gật gật đầu:
- Ừ... ừ. Cô ta là vậy đó. Luôn soi mói, bươi móc chuyện người khác, có khi còn đặt điều nữa.
- Nhưng anh có tin em không?
- Anh tin em chứ, sao lại không. Yêu nhau mà không tin nhau thì yêu làm gì.
Hạnh Nghi nhoẻn miệng cười ngay, quên cả việc mình vừa khóc xong. Cô gục đầu vào vai anh, thì thầm:
- Tình yêu của em! Anh thật là tuyệt vời.
Hữu Thiên dịu dàng vuốt tóc Hạnh Nghi, thì thầm:
- Anh sẽ bảo vệ em suốt đời. Anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em.
Hạnh Nghi gật đầu. Hạnh phúc mà cô đang có, đối với cô, tuy là giả dối, nhưng vẫn đem lại cho cô những phút giây bình yên thật sự, vượt ra ngoài những thù hận, toan tính của cuộc đời. Họ dìu nhau ra khỏi công ty, tình tứ dạo phố, ăn kem, sôi nổi, trẻ trung trong mối tình đầu say đắm. Gió từ sông thổi lên mát rượi, Hạnh Nghi ngả vào vai Hữu Thiên, mắt khép hờ, mặc cho tay anh mơn man trên mái tóc mượt mà của mình. Rồi như nảy ra ý định gì, cô ngồi thẳng dậy, nét mặt bình thản nhìn Hữu Thiên, âu yếm:
- Dạo này anh hơi gầy đó. Anh lo nghĩ gì nhiều hả anh?
Hữu Thiên cười lắc đầu:
- Đâu có gì đâu. Anh cũng không biết sao lại thế. Công ty vẫn bình thường mà em.
Hạnh Nghi vẫn đều đều giọng, cố ra vẻ bình thường, nhưng thật ra cô đang muốn dò hỏi một điều mà theo cô rất là quan trọng.
- Công ty của gia đình anh lớn thề, chắc có nhiều cạnh tranh và nhiều sự hiềm tị lắm hả ?  Anh có ngại những chuyện đó không?
Hữu Thiên lắc đầu:
- Công ty của gia đình anh tuy lớn thật, nhưng làm ăn sòng phẳng nên không có nhiều kẻ thù đâu. Nhưng hiềm tỵ thì có chứ, làm sao mình khỏi được em.
- Hay vậy ta. Không có kẻ thù thật à. Chao ôi! Ba anh thật là giỏi, một mình xây dựng nên công ty đã khó, làm ăn mà không có kẻ thù, không có người ghen ghét cón khó hơn.
- Cũng không hẳn là không có. Cách đây mười năm, hình như ba có gây thù với một giám đốc nào đó, rồi nghe nói công ty đó phá sản, anh cũng không quan tâm lắm.
Hạnh Nghi vờ cười:
- Không quan tâm à? Người ta bị phá sản vì mình, mà không quan tâm ư?
Hữu Thiên bóp nhẹ tay Hạnh Nghi, cười rồi nói:
- Em ngây thơ lắm. Thương trường là chiến trường. Mình chỉ cần biết mình có bao nhiêu phần lợi là tốt, những chuyện khác không nên quan tâm.
"Nhưng anh có biết là người đó đã vì gia đình anh mà chết không?"
Hạnh Nghi thét lên trong tâm tưởng. Nhưng cô vẫn cắn chặt môi, không cho mình được phép nói ra câu gì sơ hở. Thì ra, mỗi người khi đã bước vào cuộc kinh doanh đều biết rèn cho mình một bản lĩnh nghề nghiệp, một trái tim rắn rỏi.
Hạnh Nghi thấy chán nản trong lòng. Vì chính cô cũng đã bước vào cuộc kinh doanh cùng với Hữu Thiên rồi còn gì. Từ sâu thẳm trái tim, Hạnh Nghi mơ hồ nhận ra, mình bắt đầu giống Hữu Thiên. Nghĩa là chỉ cần biết mình sẽ được gì, mất gì, những việc còn lại là không quan trọng nữa.
o0o
- Xin lỗi bà, tôi đến trễ.
Ông Châu Thuận kéo ghế ngồi đối diện với bà Hạnh Dung. Bà Hạnh Dung lắc đầu:
- Không sao. Tôi cũng mới vừa tới.
- Hôm nay, bà hẹn tôi ra đây có chuyện gì không?
- Ông Chuân Thuận này! Bao nhiêu năm qua, tôi biết ông luôn tìm cách chuộc lại lỗi lầm của mình. Tôi rất cảm kích vì điều đó.
Ông Châu Thuận tháo kính ra, mặt hiện lên vẻ xúc động:
- Bà đừng nói thế mà tôi thêm dằn vặt trong lòng. Bấy nhiêu đó cũng không là gì cả, so với những tội lỗi đã gây ra cho gia đình bà.
- Nhưng mà nhà tôi....
- Bà đừng nói nữa. Tuy ông Nhật Nam có làm gì thì tôi vẫn là người có tội nhiều hơn cả. Tôi xin bà đừng gợi lại những chuyện đau đớn đó nữa.
- Tôi xin lỗi. Nhưng hôm nay, tôi đến gặp ông cũng vì chuyện đó.
- Bà nói sao cơ?
- Ông có biết chuyện của Hữu Thiên nhà ông yêu con Hạnh Nghi nhà tôi không?
- À! Tôi có nghe nói thế. Lúc đầu, tôi không biết đó là Hạnh Nghi của bà. Đến khi xem hình chúng nó chụp chung, tôi mới biết.
- Ông không có ý kiến gì sao?
- Ban đầu tôi cũng hơi ngạc nhiên, nhưng rồi tôi lại nghĩ: Biết đầu ông trời thương tôi, còn tạo cơ hội cho tôi bù đắp cho cháu Hạnh Nghi, nên hoàn toàn ủng hộ Hữu Thiên.
Bà Hạnh Dung lắc đầu, đoạn hỏi ông Châu Thuận một câu rất bất ngờ:
- Ông nghĩ sao, nếu như tôi bảo rằng tôi không đồng ý.
-Bà nói sao? Bà không đồng ý à?
Ông Châu Thuận mở to mắt, hỏi bà Hạnh Dung một cách rất chân thành.
Bà Hạnh Dung thấy tội ông quá. Bà không định làm ông thêm đau khổ, nhưng vì con gái, vì không muốn nó tiếp tục việc làm đó nữa, nên bà phải cắn răng làm một con người tàn nhẫn.
- Thế này, ông Châu Thuận à. Tuy tất cả đã qua, tuy tôi đã tha thứ cho ông, nhưng tôi cũng không chấp nhận việc con gái tôi yêu con trai của kẽ thù mình, ông hiểu không?
- Trời ơi! Bà vẫn còn coi tôi là kẽ thù ư?
- Tôi không có ý như vậy, nhưng sự thật, giữa gia đình ông và gia đình tôi không thể làm thông gia, khi ông là người gây ra cái chết cho chồng tôi.
- Trời đất ơi!
Ông Châu Thuận chỉ thốt lên được chừng đó. Cũng may ông không bị huyết áp như ông Nhật Nam, nếu không, không biết chuyện gì đã xảy ra. Bà Hạnh Dung vẫn cố giữ giọng bình thản, thuyết phục ông:
- Thật sự, tôi không còn thù hận ông, nhưng giữa người hại và người bị hại luôn có một bức tường rào ngăn cản.
- Tôi hiểu. Cho dù bà có thù hận tôi thì tôi cũng đành chịu, đâu dám trách bà điều gì. Tôi xứng đáng bị như vậy.
Bà Hạnh Dung thấy ông đang phải chịu đựng sự đau khổ quá lớn, nhưng không biết phải làm sao để an ủi ông. Quả thật, những lời bà nói làm ông thấy sốc thật sự. Bao nhiêu năm qua, ông Châu Thuận cứ ngỡ rằng, khi bà bằng lòng chấp nhận sự đền bù của ông, nghĩa là bà đã tha thứ và quên đi tất cả. Không ngờ, công sức của ông đều là công cốc.
Ông Châu Thuận thở hắt ra, nhìn bà Hạnh Dung bằng ánh mắt nửa như trách móc, nửa như van nài:
- Vậy là bà định ngăn trở bọn trẻ thật đấy ư?
- Thật. Không thể khác được. Tôi luôn quan niệm rằng, con người chỉ hạnh phúc khi trong lòng không có sự thù ghét mà thôi.
- Tôi hiểu rồi.Nghĩa là tôi cùng với bà sẽ ngăn cản chúng nó?
- Đúng vậy.
- Thế thì tàn nhẫn quá.
- Tuỳ ông muốn nghĩ sao cũng được. Nhưng đó là yêu cầu khẩn thiết của tôi, mong ông vui lòng giúp dùm.
Ông Châu Thuận gật gật đầu:
- Tôi sẽ cố, nhưng tôi cũng nói trước. Nếu chúng nó quá yêu thương nhau thì tôi cũng không thể làm được gì đâu nhé.
- Được. Nhưng trước hết, ông phải ngăn cản chúng đã. Ông hiểu ý tôi không?
- Tôi hiểu.
- Thôi. Chúng ta chấm dứt buổi nói chuyện hôm nay nhé. Tôi thấy mệt mỏi quá. Xin thứ lỗi, cho tôi được ra về trước.
Ông Châu Thuận khẽ gật đầu:
- Bà về. Dù sao, cũng mong bà hãy nghĩ lại. Ép duyên con trẻ là rất nhẫn tâm đấy. Nhưng tôi tôn trọng ý kiến của bà. Mong bà hãy bảo trọng.
Bà Hạnh Dung đứng dậy, chào ông Châu Thuận rồi lặng lẽ ra về. Bà thấy mắt mình cay cay. Vì con gái, bà đành phải làm những điều bà không bao giờ muốn. Ép duyên ư? Con gái bà có đến với Hữu Thiên bằng tình yêu đâu, nó đến bằng lòng căm thù và khao khát chiếm đoạt thôi mà. Càng ngày, Hạnh Nghi càng sống xa hoa, sang trọng, cô đem về cho bà những xấp tiền dày cộm, những bữa ăn sang trọng... bà thấy tim mình thắt lại vì nỗi lo âu. Bà đã mất người chồng, bà không muốn mất cả đứa con yêu quý nữa. Hữu Thiên thì yêu nó say đắm, không nghi ngờ gì cả. Bà thấy tội nghiệp cho cậu ta. Tất cả ân oán của đời trước, sao bây giờ lại trút sang cho lũ trẻ. Hạnh Nghi ơi! Con hãy dừng lại đi con. Mẹ lo sợ vô cùng.
Bà Hạnh Nghi nấc lên từng tiếng đau đớn. Bà bị dằn vặt ghê gớm, nỗi đau của một người mẹ và nỗi khổ tâm của một người bị mang tiếng là nhẫn tâm làm thấy nghẹt thở. Bà cứ đi như thế trong cơn mưa chiều bay bay. Mưa không đủ làm ướt tóc bà, nhưng lại đủ thấm lạnh vào lòng người mẹ bất hạnh ấy.
Nơi chỗ ngồi cũ, ông Châu Thuận cũng ngồi lặng lẽ. Ông đốt thuốc liên tục, mặc cho mưa bay bay trên mái tóc đã điểm sương của ông. Bao nhiêu năm đã qua, nhưng nỗi niềm ăn năn vẫn còn làm tâm hồn ông nhức nhối. Nhớ ngày đó, ông đã triệt hết đường sống của Nhật Nam và đưa ông đến chỗ chết, chỉ vì lòng ghen tuông, tức giận, nông nổi nhất thời. Trời ơi! Chỉ vì một phút giây nóng nảy mà ông đã gây ra oan nghiệt cho đời ông và cả con ông nữa. Bà Hạnh Dung đã nói đúng, dù có tha thứ cũng không thể xem như không có chuyện gì xảy ra cả.
Ông Châu Thuận gục đầu xuống, dáng vẻ khổ sở. Không biết ông ngồi đó bao lâu, cho đến khi có người lay ông dậy, ông mới từ từ ngẩng mặt lên:
- Ba ơi! Sao ba lại ngồi đây lâu thế?
- Hữu Thiên đó phải không con?
- Dạ, con đây. Hôm nay ba làm sao vậy?
- Ba không sao. Thiên! Con ngồi xuống đây đi con.
Thiên ngồi xuống theo ý ba, mà không hiểu có chuyện gì đang xảy ra với ông:
- Thiên! Con yêu Hạnh Nghi nhiều lắm, phải không con?
- Sao hôm nay ba lại đề cập đến chuyện này một cách đột ngột vậy.
- Thì con cứ trả lời ba trước đi đã.
- Dạ, con yêu cô ấy thật sự.
- Thế nếu ba nói rằng ba ngăn cản thì con sẽ làm thế nào?
- Ba nói gì vậy?
Hữu Thiên đứng bật dậy, nhìn cha bằng đôi mắt ngạc nhiên tột độ.
Ông Châu Thuận ngước nhìn con, ánh mắt tuy cương quyết, nhưng cũng không giấu nỗi vẻ đau khổ, tuyệt vọng.
- Ba bảo con không được yêu Hạnh Nghi nữa.
Tại sao lại như thế?
- Con có muốn ba kể cho con nghe một câu chuyện của mười năm trước không?
- Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến chuyện con với Hạnh Nghi cơ chứ?
- Bình tĩnh đã con. Mười năm trước, có một giám đốc ở một công ty rất đồ sộ. Do mâu thuẫn với một giám đốc khác, đã bị người này triệt hết tất cả những con đường sống và trong một đêm mưa gió, còn gây ra tại nạn cướp đi mạng sống của ông. Con có thấy tàn nhẫn không?
Rồi không để cho Hữu Thiên kịp trả lời, ông Châu Thuận chua chát tiếp:
- Người bị chết là ba của Hạnh Nghi. Còn người đàn ông độc ác ấy chính là, chính là.... ba.
- Trời!
Hữu Thiên giật lùi, như không thể tin được những lời ba nói, đoạn anh lắc đầu lia lịa:
- Con không tin. Ba chỉ bịa ra để ngăn cản con và Hạnh Nghi thôi. Tại sao ba phải đặt ra câu chuyện đó chứ? Con không tin, không đời nào lại có chuyện oan nghiệt đó.
- Con ơi! Ba có tội với gia đình Hạnh Nghi, có tội với con.
- Không. Không có gì là tội lỗi cả, vì chuyện đó là không có thật.
- Con trai ơi! Ba không định ngăn cản con, nhưng gia đình Hạnh Nghi yêu cầu con cắt đứt quan hệ với nó. Ba xin con hãy quên Hạnh Nghi đi. Họ chưa bao giờ quên đi mối hận đó. Con và nó sẽ không có hạnh phúc đâu.
- Nói dối. Hạnh Nghi yêu con, làm sao có chuyện không hạnh phúc. Nếu hận thù, tại sao cô ấy lại chấp nhận yêu con?
- Ba không biết. Ba không biết. Nhưng coi như ba xin con, đừng yêu người con gái đó nữa.
- Con không chấp nhận.
- Con ạ! Ba là người có tội, nên ba không thể dùng quyền hạn để ép uổng con. Nhưng thật lòng ba mong con hãy hiểu cho lòng ba. Tại mẹ Hạnh Nghi yêu cầu thế. ba không thể phản đối họ vì ba là người có tội, có tội mà con.
Mắt Hữu Thiên đỏ ngầu, anh thở mạnh, thấy lòng như xát muối. Anh cô gắng bình tĩnh, giọng nặng trịch hỏi cha:
- Ba và ba Hạnh Nghi có mâu thuẫn gì?
- Có những chuyện mà người lớn không muốn nhắc lại, không muốn cho con trẻ biết. Con đừng hỏi.
- Vậy là được rồi. Coi như con không nghe, không biết gì. Không muốn nhắc lại mâu thuẫn đó thì cũng thôi, đừng nhắc đến mối hận, được không. Chuyện của người lớn, người lớn cứ để trong lòng, đừng làm cho tụi con đau khổ nghen ba. Con van xin ba mà.
- Nhưng mà....
Ông Châu Thuận chưa kịp nói gì thì điện thoại của Hữu Thiên reo:
- Alô. Tôi nghe đây.
- Cái gì?
Mặt Hữu Thiên biến sắc. Anh lao đi vội vã, sau khi buông lại cho ba một câu ngắn ngủi:
- Mình nói chuyện sau nghe ba. Con phải đi gấp đây.
Ông Châu Thuận gọi với theo:
- Thiên! Thiên! Có chuyện gì vậy con?
Hữu Thiên không nghe gì nữa, anh lên xe lao đi như vô thức.
Ông Châu Thuận mệt mỏi đứng dậy, lê từng bước nặng nề trên đường. Không ngờ tội ác mười năm qua của ông, bây giờ đang tìm ông để trả báo.