Người đàn bà rất gầy và xanh xao. Nằm trên giường, trông bà lọt thỏm giữa chăn và nệm, vậy mà bà lại là mẹ của cô Tô Vũ Trường Giang - một cô gái trẻ trung, khỏe mạnh, và xinh đẹp. Bà nằm trên giường, đôi mắt nhìn mơ mộng vào một khoảng trống, ở đó quá khứ bà là một thời vàng son của cô sinh viên hoa khôi đại học Văn Khoa. Bỗng có tiếng gõ cửa gọi bà về với thực tại. - Ai đó? - Giọng bà rất khẽ - Vào đi. - Mẹ! - Đằng sau khung cửa là Trường Giang, cô bé lúc này xúng xính trong bộ đồ mặc nhà, giản dị nhưng không kém phần xinh đẹp - Con vào để xem mẹ uống thuốc chưa. Đôi mắt người đàn bà lúc này trở nên trìu mến: - Mẹ nghĩ sau này con nên đi học làm y tá. Không có người y tá nào đúng giờ giấc hơn con cả. - Con lo cho mẹ chứ bộ. Nói rồi nàng đi rót nước, bốc thuốc ra khỏi vỉ, trao vào tận tay mẹ: - Đây này, con muốn được nhìn thấy mẹ uống thuốc. Người đàn bà thở dài: - Thật ra, thuốc men có giúp ích gì cho mẹ đâu. Trường Giang mím môi, cố ngăn để không khỏi bật khóc. Cô gái đau lòng nhìn mẹ uống thuốc, những viên thuốc màu xanh đó chỉ là để kéo dài sự sống đau khổ của mẹ trong chừng mực nào mà thôi. Đợi mẹ uống thuốc xong, Trường Giang đỡ lấy tay bà: - Để con dìu mẹ đi dạo một vòng cho khỏe. Người đàn bà rụt tay lại: - Trường Giang... - Sao vậy, mẹ không thích đi dạo ư? - Mẹ muốn con từ nay hãy ít vào đây một chút, bệnh của mẹ... - Không! - Cô gái cắt lời mẹ, giọng dứa khoát - Con không có sợ mẹ lây bệnh cho con. - Nhưng mẹ không muốn nhìn thấy con gái của mẹ lây cái chứng bệnh khó chịu này. Trường Giang không kiềm được lòng mình nữa, nàng ôm mẹ vào lòng nghẹn ngào: - Mẹ Ơi, con không ở xa mẹ đâu. - Đừng, đừng cãi! Hãy buông mẹ ra. - Mẹ Ơi! Thế rồi hai mẹ con cùng khóc. Người đàn bà không nỡ xua con gái của mình ra khỏi lòng. Bàn tay gầy gò của bà mẹ vuốt lên mái tóc xanh mượt của con, mái tóc mà ngày xưa thuở con gái, bà đã từng làm đắm đuối biết bao chàng trai của trường đại học. Trong số ấy có chồng bà bây giờ và một người nữa, nhưng người ấy xa rồi... Mãi một lúc sau, Trường Giang mới thôi khóc, nhưng giọng vẫn còn rấm rức: - Mẹ có biết không, tụi bạn con đứa nào cũng nói là con giống mẹ, bởi vì con là con của mẹ. Cho nên dù mẹ có mang bệnh tật thế nào chăng nữa, con cũng không bao giờ xa mẹ đâu. - Trường Giang, con thật là một đứa con gái ngoan. Lúc ấy, có tiếng gõ cửa, hai mẹ con cùng rời nhau ra, cùng gạt nước mắt, Trường Giang nhìn về phía cửa: - Vào đi! Chị Thúy - Người giúp việc trong nhà bước vào. - Thưa, ông gọi bà và cô ra phòng khách. - Có chuyện gì không vậy chị Thúy? - Tôi không biết, nhưng thấy có mấy người khách - Nhưng mẹ tôi bệnh... - Được rồi, Trường Giang. Mẹ đi được mà. - Để con dìu mẹ. Lát sau, hai mẹ con đã đứng giữa phòng khách, sững sờ nhìn ba người khách quen mặt đang mỉm cười với họ. Đó là một người đàn bà rất đẹp, mặc dù bà đã ngoài bốn mươi tuổi. Hai gã con trai bằng hay nhỏ tuổi hơn Trường Giang một chút, cả hai cũng có gương mặt hách dịch trông rất dễ ghét. Cô gái quay sang cha lúc này đang ngồi cạnh người đàn bà trên cùng một chiếc ghế xa lông dài. - Cha, thế nào là sao đây? Ông Định khoác tay người đàn bà cùng đứng lên. Đôi mắt Trường Giang nhìn họ tóe lửa. Lời của cha cô như những nhát dao xoáy vào lòng nàng đau buốt: - Từ nay Tuyết Mai, Khải Hoàn, và Khải Bình sẽ về đây ở chung với chúng ta. Cha mong là.. - Cha đừng nói nữa - Trường Giang hét thật to - Cha tưởng mẹ con là thánh nhân sao? Người làm sao mà chịu đựng nổi chứ? Ông Định quắc mắc nhìn vợ, giọng ông dường như có thù hận: - Con hãy nhìn bà ấy xem, bà ta đâu có vẻ gì là đau khổ. - Mẹ... Người đàn bà siết chặt tay con trong bàn tay của mình: - Trường Giang, mẹ chịu được mà. - Nhưng con không chịu được - Trường Giang ngẩng cao đầu lên, lúc này trông nàng bướng bỉnh, dứt khoát - Cha, con muốn cha đuổi ba người này ra khỏi nhà. Người đàn bà tên Tuyết Mai lúc này mới cất cái giọng đanh đá của mình: - Đó, anh thấy chưa? Em đã nói là trong nhà này anh không đủ sức để bảo vệ mẹ con em đâu. Như để khẳng định uy quyền của mình, ông Định quay sang người giúp việc: - Cô Thúy, hãy dọn ba căn phòng cho mợ Hai và hai cậu đây. - Con không đồng ý. Trường Giang thét lên, nàng quắc mắt nhìn người đàn bà: - Bà hãy ra khỏi đây ngay lập tức, cùng với hai đứa con trai yêu quý của bà. Tôi không muốn căn nhà này bị Ô uế vì những con người dơ bẩn, bệnh hoạn. - Bệnh hoạn ư? Cô hai, cô hãy nhìn lại xem có phải chúng tôi hay chính mẹ cô mới là con người bệnh hoạn? Trường Giang run lên vì giận, càng đau khổ hơn khi nhìn thấy mẹ bị người ta xúc phạm. Tuyết Mai lại nói tiếp: - Anh Định, anh để con anh sĩ nhục mẹ con em như vậy mà coi được sao? - Các người không cần phải tranh cãi nữa. Khải Bình, Khải Hoàn, hai đứa mang hành lý của mình về phòng đi. - Không được... - Trường Giang... - Mẹ nàng yếu ớt gọi - Đừng ngăn họ nữa con ạ. - Mẹ, chúng ta không thể nào để họ vào đây phá rối cuộc sống yên tĩnh của mẹ con mình. Trong gia đình này, mẹ là nữ chủ nhân, sẽ không có người đàn bà thứ hai nào được quyền vào đây cả. - Nhưng đó là quyết định của cha con, người chủ nhân thật sự của gia đình này - Bà quay sang chồng - Có phải không hở anh Định? Ông Định vội vã nhìn đi chỗ khác. Bao giờ cũng vậy, ông không chịu được thứ ánh mắt vừa dịu dàng tha thiết, vừa trách móc một cách lặng lẽ ấy. Ánh mắt mà ngày xưa mỗi lần nhìn vào ấy, ông như thấy cả hồn mình chìm vào trong một cảm giác yêu đương, mê đắm. Trong thâm tâm ông có tiếng thì thầm: ''Kiều Anh ơi, anh có muốn làm như thế này đâu. Tất cả tại em, là tại em tất cả''. - Phải. Trong gia đình này tôi là chủ nhân. - Trường Giang, hãy đưa mẹ về phòng. - Mẹ, chúng ta không thể nào chịu thua như thế này được. - Chịu thua ư? - Mẹ nàng cười khẽ - Họ đâu xứng đáng để chúng ta cạnh tranh mà con gọi là thua thiệt. - Hứ! Bày đặt làm phách. Trường Giang quắc mắc nhìn bà ta, người này trở thành dì ghẻ bất đắc dĩ của nàng. Mẹ nàng không đấu tranh nhưng nhất định nàng không chịu thua thiệt. Để rồi ba xem, đừng có vội mà đắc ý. Khi hai mẹ con đi gần khuất thì có giọng ông Định: - Tôi muốn từ đây các người đối xử với nhau thật bình đẳng. Giang nhìn thấy mẹ khựng lại một chút, rõ ràng là mẹ đau khổ lắm, nhưng người đã cố gắng kiềm chế. Chợt một cơn ho kéo về làm mẹ gập người lại đau đớn. Giang hốt hoảng: - Mẹ... mẹ có sao không? - Mẹ... - Giọng người đàn bà tắt nghẹn vì ho, cả máu chảy ra theo nước dãi. Giọng Tuyết Mai cay nghiệt: - Trời ơi! Sao mà thấy gớm quá đi. Rõ ràng là trên gương mặt ông Định hằn lên sự lo lắng, nhưng giọng ông vẫn lạnh lùng: - Cô Thúy, gọi điện thoại cho bác sĩ! - Mẹ hãy nằm nghỉ đi, con nhất định không để họ Ở trong gia đình này đâu. - Đừng con! - Bà Kiều Anh yếu ớt - Họ Ở đây hay chỗ khác thì nào có khác gì đâu. Chả phải mười mấy năm nay, mẹ con mình đã biết là cha con quan hệ bất chính rồi sao? - Nhưng ít ra chúng ta mỗi ngày không nhìn thấy họ, không phải từng phút chịu đựng cái cảnh trái tai gai mắt này. - Là vì cha con muốn trả thù, nếu không ông ấy sẽ không thoa? mãn. Vả lại, bà ta đã sinh cho ông ấy hai đứa con trai - Bà Kiều Anh dừng lại, trút tiếng thở dài - Chúng ta đành phải chịu mà thôi. - Cũng tại con, nếu như mẹ đừng sanh con mà là một đứa con trai thì... - Trường Giang! - Bà Anh cắt lời con, một bàn tay vươn lên nhẹ vuốt tóc - Con không có lỗi gì trong chuyện này cả. Chỉ vì cha con hận mẹ, ông ấy muốn trả thù. - Nhưng mà cha đã hiểu lầm. Tại sao mẹ không giải thích? Một chút im lặng trôi quạ Đôi mắt người đàn bà nhìn xa xăm vào một vùng dĩ vãng. Lúc nói, giọng bà là cả một tâm sự: - Thật ra thì mẹ cũng co lỗi, mẹ đã ngoại tình tư tưởng. - Nghĩa là sao hở mẹ, con không hiểu? - Nghĩa là khi đã về ở với cha con, mẹ vẫn còn thương nhớ người ta. Trường Giang hỏi, cô bé tò mò trước thế giới muôn màu sắc tình yêu, thế giới mà rồi đây cô sẽ bước vào: - Người ta... là ai thế hở mẹ? Con nghĩ người ta đã làm cho mẹ yêu thương chắc hẳn là đặc biệt lắm. Trường Giang nhìn thấy mẹ chìm vào mơ mộng, có lẽ trước mắt người đang là quá khứ, và một người đàn ông nào đó: - Người ấy tên Hoàng. Trần Nhật Hoàng! - Thế bây giờ bác ấy ở đâu hở mẹ? - Chết rồi! - Giọng người đàn bà đầy vẻ đau xót - Mẹ của con rồi sẽ như người cũng chết vì bệnh lao. Trường Giang khám phá ra bức màn bí mật của mẹ: - Thôi, con hiểu rồi. Bác ấy chết vì bệnh lao, rồi mẹ cũng bệnh như thế này cho nên cha con nghi ngờ, ghen tuông rồi hận mẹ. Cha nghĩ mẹ đã gần gũi với bác Hoàng nên lây bệnh. - Cha con, người có lý của người. - Nhưng mẹ hoàn toàn trong sáng. - Vô ích thôi! Giải thích, cha con cũng không tin đâu. Đây là kết quả ngày xưa mẹ đã gần gũi, săn sóc người ta, cho nên Trường Giang, mẹ muốn con... Giang đặt tay lên môi mẹ: - Mẹ đừng nói nữa, con không bao giờ rời xa mẹ đâu, dù cho có lây bệnh cũng mặc. Hơn nữa, mẹ đã chỉ cho con tất cả những cách thức cần thiết để đề phòng rồi mà. - Cũng may là bây giờ y học đã tiến bộ. - Tiếc rằng mẹ bệnh quá nặng. - Trường Giang... - Dạ. - Mẹ muốn là con không được oán ghét chạ Thật ra cha con rất thương mẹ, chỉ vì qúa thương nên người không chịu đựng được ý nghĩ ghen tuông của mình. Trường Giang phụng phịu: - Nhưng dẫu sao người cũng không nên đem bà ta về đây. Lại còn hai đứa con đáng ghét nữa. Con không hiểu sao người đẹp trai như cha lại có hai đứa con xấu xí như vậy. - Con thiệt là... ăn nói không có biết giữ gìn gì cả. - Mẹ, con nói đúng mà. Nhìn con gái thụng mặt lại, bà Kiều Anh mỉm cười: - Thôi được, thì con đúng. Nhưng mà mẹ dặn con đừng có tranh chấp với họ làm gì. - Chỉ cần họ biết điều một chút là được. Hạng người đó con đâu có thèm cãi vã làm gì. - Con thiệt là... Người đàn ông nhìn đăm đăm vào tấm ảnh chụp cô nữ sinh Kiều Anh của mấy mươi năm về trước. Thuở đó không ai trong số các sinh viên là không biết Kiều Anh, bởi vì nàng đẹp, rất đẹp. Có hàng tá các chàng trai theo đuổi, nhưng cuối cùng chỉ còn có ông và hắn ta là địch thủ. Đã có lúc ông ngỡ mình thua cuộc, nhưng nhờ có áp lực của gia đình, nhờ sự quen biết của cha mẹ hai bên, cuối cùng ông đã được nàng. Có thể nói Kiều Anh là mối tình duy nhất của ông. Bao nhiêu tình cảm sâu lắng ông đều dành cả cho nàng. Ngày Nhật Hoàng chết vì bệnh lao, ông đã phải một phen ghen tuông vì nước mắt của nàng đã đổ ra rất nhiều cho địch thủ của ông ngày xưa. Cho đến khi chính nàng cũng mang căn bệnh trầm kha ấy thì ông thật sự không chịu đựng được nữa. Nàng đã từng thề với ông là không hề có gì với Nhật Hoàng, vậy mà bây giờ... Ý nghĩ hai người bọn họ đã từng thân thiết với nhau và đã lường gạt làm ông ôm trong lòng một mối hận, tình yêu càng sâu đậm thù hận càng chất ngất. Sở dĩ ông có vợ lẽ và con riêng là cũng vì muốn trả mối hận này. Ông muốn người vợ phản bội phải nếm sự đau khổ của kẻ bị lừa dối. Và bây giờ quyết định đem Mai về đây, chính là lúc lòng hận thù của ông sôi sục nhất. Mới hôm qua đây, nàng đã dám đứng trước mặt ông mà nói rằng: Nhật Hoàng mới chính là người nàng yêu quý nhất! - Kiều Anh! Tôi hận em, thù gã đàn ông đã cướp mất linh hồn của em. Trong bóng tối nhập nhòa, người đàn ông ngồi lặng lẽ rít từng khói thuốc. Lúc này đây trông ông rất cô độc, mặc dù ai cũng biết ông là người đàn ông thành đạt nhất. Sự nghiệp vững vàng, vợ đẹp con ngoan, nhưng tất cả những hạnh phúc ấy, đối với ông đều trở nên ghê tởm bởi sự phản bội. Phải đứng một lúc thật lâu cho quen với bóng tối, Trường Giang mới nhận ra cha đang ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế bành bọc dạ Nàng đưa tay ấn vào công tắc, ánh điện sáng lên, soi rõ cái gạt tàn đầy ắp mẩu thuốc. Nàng lên tiếng: - Sao cha không bật đèn? Ộng Định hỏi lại, mắt vẫn nhìn vào chỗ cũ, nơi có khung hình của vợ: - Con vào đây làm gì? - Con... - Nếu vì chuyện Tuyết Mai thì không cần phải mất công vô ích. Trường Giang nhìn theo ánh mắt của cha về phía khung hình của mẹ. Mẹ nói đúng, cha hận nhưng lại rất thương mẹ. Cô gái muốn lợi dụng tình cảm ấy làm thức tỉnh cha. Nàng đi về phía khung ảnh, nhất lên rồi làm ra vẻ vô tình: - Mẹ ngày xưa đẹp quá phải không cha? - Hừ! - Ông Định hằn học - Đẹp mà làm gì chứ? Trường Giang vẫn tiếp tục làm ra vẻ vô tình: - Đẹp như mẹ chắc là phải có nhiều người theo đuổi. Ông Định nghe lòng mình nhói đau. Sự thật được nói lên từ miệng con làm vỡ vết thương lòng rát buốt. Trường Giang nhìn thấy sự đau khổ trên gương mặt chạ Nàng tiếp tục nói bâng quơ: - Con thật là khâm phục chạ Chinh phục một người đẹp như mẹ, chắc là khó lắm phải không cha? Ông Định bỗng rít lên, đôi bàn tay siết chặt trên thành ghế: - Im miệng! Con không được quyền nói nữa. Trường Giang bỗng quay phắt lại nhìn cha, nàng cao giọng: - Thật ra, cha không nên trả thù mẹ bằng cách ấy! - Ai... ai nói cho con biết là... - Sao cha không nói tiếp đi? Có phải là cha không muốn thừa nhận rằng cha đang trả thù mẹ? Người đàn ông thở hắt ra: - Phải, ta hận mẹ con. Trường Giang mím môi, nàng nghe cay cay nơi mắt: - Mẹ bệnh hoạn, đau khổ là như vậy, sao cha còn nỡ lòng nào oán hận mẹ chứ? - Bệnh ư...? - Người đàn ông bật cười chua xót - Mới hôm qua đây, bà ta còn nói với ta là không hề ân hận. - Mẹ chỉ vì giận cha mà nói như vậy thôi - Trường Giang đi về phía cha, nắm lấy tay người - Cha, con xin cha hãy đuổi họ đi khỏi nhà này. Xin cha hãy để cho mẹ được sống yên ổn những ngày còn lại của người. - Không được! - Cha... - Con đừng có nói nhiều vô ích. Từ nay Tuyết Mai sẽ ở lại, bà ta là dì của con. Cha cứng rắn nhưng Trường Giang cũng ương bướng: - Con không chấp nhận. - Con không có quyền gì để mà phản đối. Ta nói cho con biết, con đừng có mà tìm cách gây gổ với người ta, cha không có bênh con đâu. Trường Giang cảm thấy tức giận cha ghê gớm. Nàng lùi lại vài bước rồi nói một hơi: - Được, để con xem cha sẽ được gì sau trò chơi trả thù này. Cha sẽ thoa? mãn khi thấy mẹ đau khổ, hay chính cha đang tự chuốc lấy phiền muộn vào lòng. Con gái đi thật lâu rồi mà ông Định vẫn còn choáng váng vì câu nói của nó. Thật ra, ông sẽ được gì đây? Thoa? mãn hay lại càng đau khổ hơn? Kiều Anh ơi, chính em đã giết chết nửa đời tôi rồi.