Cầm chiếc chiếu trên tay, Vọng Quân nhìn Chiêu Hà than thở: - Em không thể cho anh một cơ hội nào tốt hơn hay sao, Chiêu Hà? - Tôi nghĩ anh đã mò đến đây, thì anh phải hiểu rằng, anh không được chào đón chứ. - Em ác lắm. - Còn nữa. Anh không được vào nhà khi chưa được lệnh của tôi. Nói xong, Chiêu Hà quay bước vào nhà. Đêm hôm ấy, không chỉ riêng anh mà nàng cũng không tài nào ngủ được. Cô không thể đổ thừa cho chiếc nệm lạ. Bởi vì căn phòng này, chiếc nệm ấm này, nàng đã từng ở đây vào mỗi dịp hè. Ngồi bật dậy, cô len lén nhìn qua khe cửa. Anh không ngủ, anh ngồi bất động. Chiếc mềm mỏng được anh quàng qua vai. Anh ngước mắt nhìn trời. Trên bầu trời, sao thật nhiều và trăng cũng sáng hơn mọi khi. Anh lẩm nhẩm mấy câu thơ của Mộng Cầm viết cho Hàn Mặc Tử: " Nếu em đếm được những vì sao Thì hiểu được anh yêu em đến dường nào Tinh tú trên trời không đếm được Tình yêu càng với lại càng cao... " Mặc dù rất xúc động. Nhưng không hiểu sao, nàng lại mở cửa bước ra với khuôn mặt lạnh lùng. Tiến lại gần anh, nàng nói: - Khuya rồi, sao còn lẩm nhẩm gì thế? Không để cho ai ngủ hay sao? - Tôi đói. Cô có chút gì cho tôi ăn không? - Không. Thức ăn mẹ tôi chuẩn bị cho tôi chỉ ăn đủ một tuần trước khi cưới. Anh không thể ăn thức ăn của tôi. Anh cũng biết rồi, gần đây không có siêu thị. Vả lại, hạng người như anh chết sớm thì sẽ đỡ khổ cho đàn bà, con gái bọn tôi. - Chiêu Hà! Tôi đang đói lắm đây. Tôi xin cô mà. Suốt ngày nay theo cô đến đây, tôi đã ăn được gì đâu. Sợ mất dấu tích của cô, nên ngay cả dừng lại bên đường ăn uống, tôi cũng không dám. Cô cho tôi ăn đi. Có lẽ sau khi no rồi, tôi sẽ hào hứng hơn trong việc đương đầu với những lời kết tội ngốc nghếch của cô. Chiêu Hà kêu lên, vẻ chống đối: - Không. Tôi sẽ không cho anh thứ gì hết. Anh không chịu đi thì anh phải tự túc mà thôi. Nàng ngoảnh mặt, bước vào trong. Anh nắm tay nàng lại và kéo mạnh cho nàng ngã vào lòng anh. Đôi mắt giận dữ của anh rọi vào cô, khắp làn da mịn màng lừng đỏ. Anh nói cộc lốc: - Nếu như cô không quá ư mong manh thế này, thì chắc chắn tôi sẽ nện cho cô một trận rồi. Anh nhìn nàng từ trên xuống dưới khiến nàng run lên. Nàng thật sự hết khả năng kháng cự nếu anh lại ôm hôn nàng. - Tôi ước gì anh đừng đến đây. Anh vặn lại, vẻ căng thẳng: - Sao cô không hỏi vì sao tôi đến? - Không. Tôi không chuẩn bị để nghe những điều như thế. Anh vẫn không buông nàng ra: - Tôi đói bụng thật đấy. Chiêu Hà à. Chiêu Hà kêu lên, bởi vì anh đang siết cô quá chặt: - Được rồi, tôi sẽ để cho anh vào nhà ăn tối. Nhưng anh phải hứa, là không bao giờ đụng đến người tôi. Anh nới lỏng vòng tay: - Tôi băn khoăn không hiểu tại sao bây giờ cô lại sợ và ghét tôi đến như vậy? - Chẳng lẽ anh không thể trả lời được câu hỏi quá ư đơn giản như thế hay sao? Môi anh mím lại, anh trả lời thẳng thắn: - Không. Tôi không hứa những gì mà tôi không thể làm được. - Trời ơi! Tại sao anh quá ư cứng đầu như thế chứ? Nàng lắp bắp: - Tôi... không muốn anh đụng vào người tôi, vì tôi ghét anh, anh hiểu chứ? Con người ham tiền như anh, tôi không có chút cảm giác nào cả. Vọng Quân mỉm cười: - Nếu tôi vẫn ngoan cố đụng vào thì sao? thiếu 2 trang- Anh no chưa? Dưới bếp còn phần ăn của mèo. Vọng Quân mỉm cười, anh thở phào thỏa mãn. Anh đẩy tô sang một bên: - Ôi! Ngày nào cũng ở đây, chắc con vịt, con mèo, nó giết tôi mất. Sao em nấu nhiều thế? Mèo, vịt ăn đâu hết. Chiêu Hà lẩm bẩm: - Tôi không biết. - Sao lại không? Cô xếp đĩa, muỗng, chén, tô cho gọn lại, rồi nói: - Tôi không phải trả lời tất cả mọi thứ. - Có món tráng miệng của heo không? - Xin lỗi, không có món tráng miệng - Cà phê cũng được. - Không có. Tôi đối xử với anh như thế đã là quá đủ. Bây giờ tôi phải đi ngủ đây. Nàng cô cùng thất vọng khi anh không ngăn nàng lại mà nói nhanh: - Vậy, chúc em ngủ ngon. Nàng cắn chặt môi, bước vào phòng ngủ. Lại thêm một đêm không ngủ với nàng.